Võ Hầu nhìn Mãnh Tốt trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Tiểu cô nương mở to hai mắt, đi vòng quanh Mãnh Tốt vài vòng, có chút bất mãn nói: "Lão sư thiệt là, đưa tới một cái cơ quan võ giáp xấu như vậy."
Trong mắt của tiểu cô nương thì quả thật nó quá xấu mà, hình dáng thì giống như một cái ống sắt đen sì. Nếu
như không phải có một số đường mầu trắng biểu hiện ánh mắt lỗ mũi miệng thoạt nhìn còn có chút khả ái thì quả thật nó cũng quá vô dụng.
Còn Võ Hầu lại cảm thấy nó cũng không tệ, hình dáng uy mãnh như vậy, vừa nhìn là có thể biết con hàng này rất cứng chắc. Ở bên cạnh lão là Lãnh Phong vừa mới hoàn thành nhiệm vụ xong đã gấp gáp trở về.
"Ai là cơ quan võ giả?" Võ Hầu thuận miệng hỏi.
Lãnh Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như có một người tên là Vu Thanh thế nhưng thực lực lại không cao, đại khái chỉ tầm cấp bốn." Phần lớn cơ quan võ giả đều có tài nghệ không cao, bởi vì từ trước đến nay trình độ về cơ quan võ giáp thủy chung vẫn không hề tiến triển. Trong mắt nhiều người cơ quan võ giả là loại nghề nghiệp không có tiền đồ. Đầu năm nay những người nguyện ý lãng phí thời gian trên cơ quan võ giả phần lớn đều là nhưng người cực kỳ yêu thích nghề nghiệp này.
"Gọi hắn tới thử xem sao!" Võ Hầu tự mình tìm một chỗ rồi ngồi xuống, nhàn nhã uống trà nói: “Nhìn một chút xem cơ quan võ giáp mà Tiểu Đường sư của chúng ta đưa tới như thế nào. Đằng sau hắn là một cơ quan võ giả, nhưng đó chính là cơ quan võ giáp của Binh Đoàn Nam Thập Tự." "Cơ quan võ giáp Binh Đoàn Nam Thập Tự?" Vẻ mặt Lãnh Phong lập tức biến đổi: "Thứ này khó có thể thu được vào tay."
"Chẳng phải hắn muốn tới Nam Thập Tự tọa sao? Chẳng lẽ hắn định tìm kiếm kỹ thuật cơ quan võ giáp đã bị thất lạc của Binh Đoàn Nam Thập Tự hay sao?" Võ Hầu hơi trầm ngâm: "Xem sao hắn cũng là người có dã tâm nha!"
Tiểu cô nương bất mãn phản bác lại: "Cha, đó không phải là dã tâm mà là mơ ước!"
Võ Hầu phục hồi lại tinh thần, nhìn tiểu cô nương đang cong cái mặt lên, cười ha ha nói: "Con gái lém lĩnh của cha nói đúng, mơ ước, đó chính là mơ ước!"
Lãnh Phong không nói nhiều mà lập tức phân phó xuống dưới.
Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên nhìn qua có vẻ gầy yếu đi tới diễn võ trường.Khi gã thấy Võ Hầu, sắc mặt trở lên cẩn thận và lo sợ.
"Hầu gia!" Vu Thanh hành lễ.
Võ Hầu khoát tay chặn lại: "Không cần đa lễ, lần này gọi ngươi tới đây là muốn nhờ ngươi thử xem bộ cơ quan võ giáp này." Khi Vu Thanh vừa bước vào đã nhìn thấy có một chiếc cơ quan võ giáp ở trước mặt, trong lòng đại khái cũng đã biết được phần nào,lúc này nghe thấy Hầu gia nói như vậy, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn,lập tức trả lời: "Dạ!"
Vu Thanh xuất thân từ gia đình bậc trung, gia cảnh cũng có thể coi như là giàu có, nếu không sao có thể ủng hộ gã theo nghề nghiệp cơ quan võ giả cơ chứ. Gã rất quen thuộc với cơ quan võ giáp, gần như tất cả cơ quan võ giáp đang lưu hành trên thị trường gã đều đã thử qua ít nhất là một lần. Thế nhưng lúc này thực ra trong lòng gã đang hung hăng khinh bỉ cái tên chế tác ra cơ quan võ giáp trước mặt.Một cơ quan võ giáp xấu như vậy, đúng là lần đầu tiên gã nhìn thấy.
Nếu như không phải là Hầu gia ra lệnh, gã tuyệt đối sẽ không nhìn cái cơ quan võ giáp này lấy một cái. Trời ạ, thậm chí gã còn nhìn thấy trong các đốt ngón tay của cái cơ quan võ giáp này có những gờ kim loại thô ráp,trông bết bát như làm thủ công vậy, từ đó có thể thấy được tài nghệ của người làm lên cái cơ quan võ giáp này tệ hại đến mức độ nào. Bề mặt đầu hộ giáp thì vá chằng vá đụp, loằn ngoằn như như con giun, làm Vu Thanh phát buồn nôn.
Mong nhận được sự giúp đỡ Càng làm cho gã khó có thể tiếp nhận chính là gã lại còn nhìn thấy mấy miếng vá lớn nữa chứ!
Miếng vá!
Mẹ nó, đây mà là cơ quan võ giáp sao?
Liệu có phải là phiên bản của một tên khất cái không thế?
Mẹ nó, nếu ngươi có dùng mụn vá thì ngươi cũng lên tìm miếng có cùng màu sắc chứ, nhưng ngươi lại kiếm một miếng có màukhác hẳn. Rõ ràng của huynh đệ tỷ muội. Chi tiết xem ở Donate ủng hộ duy trì server Bachngocsach.com] là ngươi cố ý mà!
Tuyệt đối là cố ý!
Vu Thanh cố nén cảm giác chán ghét và tức giận đầy ngập trong lòng, bắt đầu kiểm tra Mãnh Tốt. Thậm chí trong đầu gã bắt đầu nảy ra cái ý nghĩ làm cách nào để lén lút công kích người làm ra cái cơ quan võ giáp rách nát này.
Đúng là sỉ nhục của giới cơ quan võ giả!
Không có chút mỹ cảm nào để bình luận! Trong lòng Vu Thanh thầm mắng, nhưng động tác trên tay lại không hề có dấu hiệu ngưng lại. Lúc này đang ở trước mặt Hầu gia, gã cảm thấy nếu chẳng may bộ dáng có vẻ không chuyên nghiệp, liệu có thể bị Hầu gia diệt sát không nhỉ?
Võ Hầu thấy động tác của Vu Thanh khá thành thạo liền hơi gật đầu, điều này chứng tỏ hắn cũng quen tay. Hắn tương đối xa lạ về cơ quan võ giả,thế nhưng điều này cũng không thể trách được hắn. Ở phủVõ Hầu, thậm chí cả Thiên Hưng QuầnTinh,trong tất cả cao thủ cũng chưa có ai thành thạo về cơ quan võ giáp. Chẳng biết từ bao giờ, cái danh từ cơ quan võ giả cũng đại diện cho hạng người kém cỏi.
Trong mắt người ta, mặc dù cơ quan võ giả và cơ quan sư luôn nói muốn phục hưng kỹ thuật cơ quan, nhưng mọi người chỉ cho rằng đó là đám người cố chấp nói mê mà thôi.
Không ai hiểu được chuyện bọn họ làm, chỉ coi đó là đám nhà giàu lắm tiền có cuộc sống đầy ảo tưởng, chỉ là những kẻ đáng thương mà thôi.
Trong cái thời đại lấy thực lực vi tôn này,những khẩu hiệu to lớn cũng không sánh bằng sức mạnh của quả đấm. Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi là có thể làm được tất cả những điều ngươi muốn, không có thực lực lại nói đến những huy hoàng đã qua, chẳng phải là người thất bại tự an ủi mình hay sao (DG: đoạn này tớ hơi sửa).
Vì thế những cơ quan võ giả từ từ co mình lại trong vòng tròn nhỏ hẹp và trở thành một quần thể nhỏ.
Thực lực của Vu Thanh không cao, nhưng trong khu vực mà Võ Hầu phủ thống trị, gã cũng có chút danh tiếng. Danh tiếng của gã cũng không phải đến từ thực lực của bản thân, mà ở chỗ mỗi thứ gã lại có một nửa. Làm cơ quan võ giả, gã chỉ được có một nửa so với người khác, làm cơ quan sư, gã cũng chỉ được một nửa.Nhưng khi đồng thời sở hữu cả hai nghề nghiệp mỗi thứ một nửa ở trong cái vòng luẩn quẩn kia cũng là trường hợp cực kỳ hiếm thấy.
Tạo nghệ của gã không cao nhưng kiến thức lại khá cao.
Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, nhưng gã cũng không dám hồ lộng Võ Hầu.
Xấu một cách đáng chết, xấu một cách đáng chết, xấu một cách đáng chết... Chỗ nào làm cũng ẩu khiến cho gã cảm thấy như vừa nuốt phải một con ruồi, bỗng nhiên, ánh mắt của gã ngẩn ra.
"Á!"
Tiếng thét kinh hãi vang rất to trong diễn võ trường an tĩnh khiến Võ Hầu đang nhắm mắt phải mở mắt. Võ Hầu là người dầy dặn đến mức độ nào chứ. Vu Thanh tự cho là sắc mặt đã che dấu rất khá, nhưng vẫn bị Võ Hầu thu hết vào tầm mắt.
Mặc dù trong lòng Võ Hầu cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng cũng không quá để ý, định nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu không phải cái cơ quan võ giáp này là của Đường Thiên đưa tới lão đã sớm đem nó ném vào đống rác rồi. Còn về phần rốt cuộc nó có bao nhiêu lợi hại, đối với lão cũng chẳng có chút ý nghĩa thực tế nào. Quan trọng là... hành động tặng quà cho lão của Đường Thiên.
Vì thế khi nghe thấy Vu Thanh kinh hô, lão cảm thấy hơi lạ lên thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Không có, không có!" Vu Thanh giật mình, cuống quít trả lời.
"Ồ, vậy ngươi cứ tiếp tục đi." Võ Hầu nhìn ra được sắc mặt của Vu Thanh server. Mong nhận được sự giúp đỡ của huynh đệ tỷ muội. Chi tiết xem ở Donate ủng hộ duy trì server Bachngocsach.com] không được tự nhiên cho lắm, nhưng lão không nói ra mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Vu Thanh thấy Võ Hầu nhắm mắt lại, trong lòng liền buông lỏng một hơi.Sau đó ánh mắt của gã lại rơi lên các đường thiết kế bên trong cơ quan võ giáp, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Khác hẳn với ngoại hình được làm ẩu đến mức tận cùng, những đường thiết kế truyền dẫn chân lực bên trong quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy! Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy những lộ tuyến của chân lực tràn đầy mỹ cảm như vậy.Một số tuyến u lam mờ nhạt trong mắt của gã tựa như tồn tại đẹp nhất ở trên đời. Càng làm cho gã cảm thấy bất khả tư nghị chính là gã xem không hiểu!
Điều này đã dọa gã phát sợ.
Cơ quan võ giáp qua tay gã không dưới trăm chiếc. Bình thường cơ quan võ giáp của ai đó bị chút hỏng hóc cũng sẽ tìm đến gã để sửa chữa.Thậm chí đặc biệt còn có cơ quan võ giả từ những tinh cầu khác chạy tới xin trợ giúp. Ở trong cái vòng nhỏnày, gã tuyệt đối có thể được coi là người có kiến thức rộng rãi.
Nhưng mà, gã dám cam đoan là gã chưa từng nhìn thấy những đường vân phức tạp như vậy! Khi gã vừa nhìn thấy những đường dẫn chân lực này thân hình lập tức ngây ra. Sự tương phản quá mãnh liệt khiến cho gã không tự chủ mà kinh hô lên, chờ đến khi gã kịp phản ứng thì sắc mặt đại biến.
Nhưng khi thấy Hầu gia không truy cứu, gã liền thu lại tâm tình đang thấp thỏm rồi bắt đầu tiếp tục nghiên cứu bộ cơ quan võ giáp này.
Trên trán Vu Thanh bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi, Hầu gia xưa nay nghiêm khắc và tỉ mỉ, nếu như không nói được căn nguyên thì kết quả của mình chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì rồi.
Những đường dẫn chân lực kia xem không hiểu, xem ra chỉ có thể hạ thủ ở chỗ khác...
Vu Thanh lau mồ hôi trên trán, gã bắt đầu cảm thấy áp lực. Trợn mắt nói dối Hầu gia sao, gã chưa có cái gan ấy.
Sau đó, gã thấy khe cắm thẻ,nhưng đây cũng là loại chưa từng xuất hiện trên cơ quan võ giáp trước đây, khiến cho gã cảm thấy càng thêm áp lực.
Mồ hôi chảy ra ướt nhẹp phía sau lưng.Lúc này áp lực của Vu Thanh đã tăng lên gấp bội, từ lúc nào trên cơ quan võ giáp lại có khe cắm thẻ rồi?
Chẳng lẽ khe cắm thẻ này là đồ trang sức sao... Đột nhiên, tay Vu Thanh run lên, gã nhớ tới mình đã từng nghe một tin đồn. Các cơ quan đại sư bên trong Hắc Hồn đã bắt đầu nghiên cứu cách dung hợp cơ quan võ giáp và thẻ hồn tướng.
Chẳng lẽ...
Nhất định cái này là giả thôi...
Vu Thanh theo tiềm thức nuốt nước miếng.Cho dù loại cơ quan thuật này đã bắt đầu có người nghiên cứu thì nó cũng là cơ quan thuật tiên tiến nhất hiện nay, sao có thể ra xuất hiện trên cái cơ quan võ giáp rách nát này cơ chứ?
Lừa gạt... Nhất định là lừa gạt!
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định nghiệm chứng thử xem,trên tay lấy ra một cái thẻ hồn tướng tứ giai rồi ấn vào. Tấm thẻ hồn tướng cấp bốn này có phẩm chất tương đối khá, đó chính là Thiết Chuy Quyền tứ giai.
Két!
Thẻ hồn tướng đột nhiên sáng lên, ngay sau đó thẻ hồn tướng và khe cắm thẻ biến mất không thấy đâu nữa.
Rầm!
Đột nhiên con quái vật bằng sắt xấu xí bỗng triển khai tư thế trước mắt mọi người.Đôi canh tay bằng thép to lớn được gia công rất khó nhìn chợt nắm chặt lại.Dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của Vu Thanh, hai nắm đấm giống như một cặp chùy thép nặng nề đập lên trên mặt đất.
Oanh!
Mặt đất xung quanh đôi thiết quyền đập xuống xuất hiện vô số vết nứt giống mạng nhện lan ra bốn phía.
"Thiết Chuy Quyền tứ giai mở ra, còn thừa hai ô võ kỹ."
Một thanh âm hết sức khô khan và ngây ngốc bỗng vọng lên trong đầu Vu Thanh.
Thiết Chuy Quyền mở ra... còn thừa hai ô võ kỹ...
Những cái khe này đúng là khe cắm thẻ...
Vu Thanh ngây người ra như phỗng. Bỗng nhiên, Gã giật mình một cái, sắc mặt trở lên trắng bệch.
Chờ một chút!
Cái thanh âm này... Tại sao có thể phát ra âm thanh...?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là võ hồn?
Đột nhiên Vu Thanh nghĩ tới một cái tin đồn khác, khiến trong đầu như có máu nóng xộc lên.
Trong mắt Võ Hầu đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, Thiết Chuy Quyền cấp bốn! Mới vừa rồi hai cái đấm rách nát nắm lại,đó chính là Thiết Chuy Quyền! Khi ánh mắt Võ Hầu rơi lên mảnh đất nứt nẻ xung quanh đôi thiết chùy, đột nhiên lão bất ngờ đến thất thần. Tuy một quyền này có thể coi là trong quy củ, nhưng động tác cắm thẻ hồn tướng mới vừa rồi của Vu Thanh đã lọt vào trong mắt lão. Lại nhìn hai cái khe cắm thẻ còn lại, nói cách khác, còn có thể cài thêm hai loại võ kỹ.
Bất kỳ một tên võ giả nào, nếu như có thể sở hữu ba loại võ kỹ chính quy vậy cũng có nghĩa là chiến thuật của hắn sẽ trở lên phong phú hơn rất nhiều!
Võ Hầu lập tức ý thức được giá trị của nó.
Bỗng nhiên, lão quác mắt đứng lên, ba động của võ hồn!
Cái cơ quan võ giáp không ngờ lại có ba động như võ hồn của...
Khuôn mặt Võ Hầu lộ ra vẻ khiếp sợ.
Còn Vu Thanh đã hoàn toàn lâm vào khiếp sợ cực độ,gã không do dự, nhắm chặt hai mắt thân hình giống như một cái cọc gỗ, lăn ra bất tỉnh!