Bọn người Lâm Uy sa sút tinh thần, thời gian họ dạo chơi trong ở thành Tam Hồn không phải ngắn, nhưng chưa từng gặp uất ức thế này.
La Dịch bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tên kia thực lực chỉ đạt tam giai, tại sao lại có thể mang theo Hồn Tướng lục giai chứ?”
Vấn đề này tức khắc hút được sự chú ý của mọi người. Đúng vậy, làm sao có năng lực mang một Hồn Tướng lục giai? Đối với gia tộc tích lũy thâm sâu mà nói, về phương diện nghiên cứu hồn tướng, sâu xa hơn so với người bình thường rất nhiều. Bọn họ từ lâu đã phát hiện, bất kỳ võ giả nào mang theo Hồn Tướng chỉ có thể cao hơn so với hắn một cấp.
Nếu như Hồn Tướng vượt hơn hai cấp, thì rất dễ xảy ra nguy hiểm.
Vũ Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể nguyên nhân là do gã Hồn Tướng khác bên cạnh hắn, tên Hồn Tướng không mặt mũi ấy, tên này rất cổ quái. Ta không thể nhìn thấu được, lai lịch phân nữa là bất phàm.”
Hoa Linh cong miệng lên, khóe mắt có chút đỏ: “Hắn còn mắng nhân gia không hiểu lễ nghi! Đáng ghê tởm!”
Vũ Hi sau khi hít sâu một hơi, rồi nói: “Đây cũng là lý do vì sao ta hoài nghi lai lịch của hắn. “Tháo kiếm phụng cống” là một lễ nghi cổ xưa mà ta từng thấy qua trong sách, tù binh đầu hàng dâng lên vũ khí của mình. Hiện nay đã không còn ai dùng nữa, đối phương lại tuân theo loại lễ nghi cổ đại này…”
Sắc mặt mấy người khác càng thêm khó coi. Với những gia tộc lớn của bọn hắn mà nói, lễ nghi chính là biểu tượng cho thân phận. Bọn hắn vẫn luôn muốn có được lịch sử, lễ nghi cổ xưa. Bất kỳ gia tộc nào cũng cố gắng tìm cách kéo lên quan hệ của gia tộc mình với những danh gia cổ đại. Mà thứ để phân xét sự cao quý và lâu đời thường là lễ nghi. Đây cũng là chỗ để bọn họ kiêu ngạo với những gia tộc khác.
Nếu Đường Thiên nghe được những chuyện này, khẳng định sẽ phớt lờ, xem như vô nghĩa.
Nhưng khi bọn Lâm Uy nghe được lời vừa rồi, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên. Bọn hắn hiểu rất rõ, gia tộc đối với loại lễ nghi cổ xưa này cố chấp truy cầu* như thế nào. *Truy cầu: tạm hiểu như ham muốn, theo đuổi, thực hiện bằng được điều gì đó. “Tháo kiếm phụng cống? Ta chưa nghe bao giờ!” Lâm Uy lắc đầu hỏi: “Là của vương triều nào vậy?”
“Thời đại tam đại binh đoàn.” Vũ Hi trả lời.
Mấy người kia ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, La Dịch lắp bắp: “Trên đời này còn có một gia tộc lâu đời như vậy!”
“Khẳng định là không!” Lâm Uy quả quyết nói: “Nhưng có thể là một nhánh nào đó có tổ tiên ngược dòng lịch sử, tìm hiểu về thời đại này mà thôi.”
Vũ Hi bỗng nhiên hỏi: “Các ngươi có chú ý đến chỗ hắn treo kiếm hay không?”
“Hình như là ở bên hông Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu.” Lâm Uy nhớ lại, trả lời.
“Đúng vậy, là bên cạnh yên cương. Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng ta xem qua mấy bức tranh cổ xưa về Nam Thập Tự binh đoàn, thì chiến lợi phẩm của bọn hắn đều treo cùng một vị trí bên hông. Hơn nữa, “tháo kiếm phụng cống” là một nghi lễ đầu hàng khi đó.”
Sắc mặt mọi người càng khó coi hơn.
Vũ Hi thông minh tinh tế, gia tộc phía sau là một trong bốn gia tộc có nội tình thâm sâu nhất. hiểu biết vượt xa bọn hắn. Hơn nữa, đây lại là một chi tiết không đáng để ý, nhưng chính cái không đáng để ý này lại càng khiến nó thêm phần chân thật.
Thiếu niên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Trong lòng bọn hắn bắt đầu lo lắng. Bên ngoài, chúng làm việc xằng bậy gì, gia tộc cũng không thèm quản. Nhưng nếu đắc tội với một gia tộc không được động đến, thì gia tộc chúng sẽ gặp chuyện không hay. Hoa Linh càng sợ hơn, òa lên mà khóc.
Vũ Hi vội vàng an ủi mọi người: “Tất cả đừng lo lắng! Nếu như sự thật đúng như chúng ta suy đoán, thì đối phương đã tiếp nhận chuyện chúng ta tự chuộc thân, cũng đã nói rõ ràng ân oán hai bên đã chấm dứt.”
Mọi người nghe xong vẫn giữ vẻ mặt u ám phiền muộn.
Đường Thiên sớm đã đem chuyện vừa rồi ném ra khỏi đầu.
Hắn cưỡi Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu chạy như điên trên đường, hấp dẫn vô số ánh mắt người đi đường. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu mặc dù không hoa mỹ, nhưng hình thể của nó lại khổng lồ, cộng thêm động tác nhanh nhẹn, tốc độ cực cao, khiến cho mọi người sợ hãi thán phục.
“Oa! Oa! Binh đại thúc! Thì ra trước kia ngươi lại thoải mái như vậy, mỗi ngày đều cưỡi chim!” Hai tay Đường Thiên ôm cổ Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, hưng phấn kêu to. Hắn chưa từng di chuyển nhanh như thế, tựa như đang bay vậy.
“Tân binh mới cưỡi chim!” Binh bay đằng sau Đường Thiên thuận miệng nói.
“Vậy lúc trước ngươi cưỡi cái gì?” Đường Thiên tò mò.
“…Cũng là cưỡi chim…” Binh ngẩn ngơ, nhưng lập tức bổ sung thêm một câu: “Thân là giáo quan đương nhiên phải là tấm gương tốt! Đây cũng không phải là chuyện không đủ thực lực đâu…!”
“Các ngươi lúc trước mỗi ngày đều cưỡi chim xông pha, nhất định rất thoải mái…” Đường Thiên cảm tưởng mỗi ngày đều di chuyển nhanh như điện chớp nhất định thoải mái đến cực điểm.
“Thật ra rất nhàm chán!” Binh thành thật trả lời: “Ngươi cưỡi lâu sẽ thấy muốn ói thôi!”
“A… vậy sao? Chuyện đùa như vậy làm sao có thể?” Đường Thiên có chút khó tưởng tượng.
“Chiến thuật đà điểu bao hàm sáu mục lớn, mười ba mục nhỏ. Phải đạt tiêu chuẩn bảy phần mười mới hợp cách vượt qua.” Binh giải thích.
“Oa… nghe vậy có lẽ chơi rất vui…!” Đường Thiên mở to hai mắt.
“Chơi rất vui?” Binh cười lạnh: “Nội dung đơn giản nhất là trong hai giây vượt qua mười hai cọc gỗ sắp xếp không có thứ tự.”
Hai giây, vượt qua mười hai cọc gỗ, điều đó không có khả năng. Dù sức bật Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu kinh người, đỉnh điểm có thể đạt đến trình độ lục giai. Nhưng trọng lượng của nó cũng rất nặng, quán tính quá lớn, trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành việc chuyển hướng liên tục, phức tạp như thế tuyệt đối không có khả năng.
“Không thể làm được ư?” Âm thanh khô khan của Binh vẫn như thường: “Đề này rất đơn giản rồi.”
Đơn giản?
Đường Thiên sửng sốt một lát, bỗng nhiên hét lên một tiếng kinh hãi: “Binh đại thúc, thì ra trước kia ngươi lợi hại đến như vậy! Hay là ngươi dạy ta chiến thuật đà điểu đi!”
“Những thứ này đã lạc hậu rồi!” Thanh âm của Binh lộ ra vẻ mất mát vô cùng: “Những thứ thất bại đã định trước là không còn bất cứ giá trị gì.”
“Vì sao?” Đường Thiên lắc đầu: “Ta cảm thấy rất lợi hại… Binh đại thúc nói những chuyện kia rất đơn giản… nhưng ta cảm thấy không bao nhiêu người có thể làm được đâu.”
“Thời gian là trọng tài công bằng nhất.” Âm thanh của Binh đã khôi phục như cũ: “Một khi đã tan biến, tức là nói lên thời đại của nó đã qua rồi.”.”
Đường Thiên muốn tiếp tục tranh luận, nhưng ánh mắt quét qua phía xa trên đường, lập tức bị thu hút: “Tái Lôi tạp điếm ở đằng kia! Đà điều, đà điểu, đi thôi!”
Một chân Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu đột nhiên phát lực, thân hình gặp lại, nhẹ nhàng thay đổi tư thế một cách linh hoạt, hướng đến Tái Lôi tạp điếm mà ào ào lao đi.
Trong mắt của Binh đang bay phía sau Đường Thiên, hắn dường như thấy được hình dáng của những tân binh năm đó.
Vọt đến cửa điếm, Đường Thiên khẩn cấp dừng lại. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu vững vàng đứng yên.
Đường Thiên nhảy từ lưng Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu xuống.
“Ồ! Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu!” Một mỹ nữ tóc đỏ chạy ra, vừa thấy Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, hai mắt lập tức sáng lên rồi lao tới. Nàng đi quanh Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu một vòng, lúc sờ cái này, lúc chạm cái kia, thỉnh thoảng lại thốt lên vài tiếng thán phục.
“Ngươi chính là Tái Lôi hả?” Đường Thiên nhìn mỹ nữ tóc đỏ trước mắt, hỏi.
Mái tóc đỏ kia tựa như một đám lửa đang cháy, áo da màu đen bó sát người, cộng với cái váy ngắn đã đem toàn bộ thân hình tuyệt vời của nàng thể hiện ra hoàn toàn, tác dụng lớn vô cùng. Đôi vớ đen men theo đôi chân dài miên man, bên dưới là đôi giày cao gót. Bộ ngực hấp dẫn được bày ra một cách sinh động, đôi môi đỏ mọng mê người. Bên dưới hàng lông mi thật dài là đôi mắt màu xanh da trời, long lanh như biển. Bên dưới mắt trái có ba giọt nước mắt nhỏ*. *Kiểu như in hình giọt nước mắt lên ấy mà. “Tiểu đệ đệ! Ngươi cho tỷ tỷ con Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu này được không vậy?” Mỹ nữ tóc đỏ ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười đến mê người, đôi mắt dễ thương kia như phóng điện, trước ngực rung động mãnh liệt.
Đường Thiên lắc đầu dứt khoát: “Không được!”
Nụ cười của mỹ nữ tóc đỏ cứng ngắc lại, thấp giọng mắng: “Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ quá, nên không dùng chiêu này được?”
Đường Thiên không quan tâm nhiều như vậy, hắn tò mò hỏi: “Ngươi là Tái Lôi?”
Mỹ nữ tóc đỏ đứng lên, lắc lư mái tóc đỏ hồng như lửa kia, phong tình vạn chủng* nói: “Ta chính là Tái Lôi. Tiểu đệ đệ, nếu ngươi muốn theo đuổi tỷ tỷ, thì chỉ cần ngươi đem bộ Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu này cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ đáp ứng ngươi.” *Phong tình vạn chủng: Hấp dẫn dụ hoặc đến mê người. Nàng mở to đôi mắt với Đường Thiên, luồng điện phóng ra khiến người qua đường như rơi vào cõi mộng, trong đó có một người bị câu luôn cả thần hồn.
Nàng khom người xuống, khe ngực sâu mê người kia lộ ra hoàn toàn. Thanh âm của nàng vang lên đầy chất gợi cảm hấp dẫn: “Đến lúc đó, ngươi muốn thế nào, tỷ tỷ sẽ như vậy!”
Đường Thiên kiên quyết lắc đầu trả lời: “Ta chỉ yêu một mình Thiên Huệ thôi.”
Vẻ mặt Tái Lôi cứng đờ, đứng thẳng người lên, vẻ gợi cảm mê hoặc vừa rồi biến mất không còn bóng dáng, tức giận nói: “Nói đi, đến tìm ta có chuyện gì?”
“Ta đến mua thẻ Hồn Tướng.” Đường Thiên nói ra chủ đích.
“Vào đây!” Tái Lôi ném lại một câu, rồi làm mặt lạnh bước vào trong tiệm.
Phía sau, Đường Thiên tò mò đi theo. Vừa vào cửa, hắn lập tức bị thẻ Hồn Tướng treo đầy trên tường hấp dẫn. Dụ Bảo nói không sai, thẻ bài trong Tái Lôi tạp điếm đều có cấp bậc không cao. Cái cao nhất mà Đường Thiên nhìn thấy chỉ là ngũ giai, nhưng ngược lại có rất nhiều thẻ bài ly kỳ cổ quái.
“Ai giới thiệu ngươi tới đây?” Tái Lôi châm một điếu thuốc, thở ra một vòng khói, đôi mắt dễ thương khép nhẹ, mang theo một vẻ lười biếng phong tình: “Đừng nói là tự ngươi tìm đến đây, cửa tiệm này của ta cũng chẳng phải nổi tiếng gì.”
“Dụ Bảo.” Đường Thiên trả lời.
Tái Lôi sững sờ, đáp án này vượt qua phỏng đoán của nàng, bỗng nhiên nàng lấy lại được phản ứng: “Cái bộ Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu này cũng đào được từ chỗ hắn sao?”
“Ngươi đoán giỏi thật!” Đường Thiên trả lời: “Chúng ta mua một đống bỏ đi rồi tự mình ghép lại.”
“Ngươi tự mình ghép lại sao?” Tái Lôi đứng thẳng dậy, điếu thuốc bên miệng cũng bỏ xuống.
“Đúng vậy, là Binh đại thúc ghép thành.” Đường Thiên chỉ vào thân thể bồng bềnh của Binh.
Tái Lôi đã sớm chú ý đến hai Hồn Tướng phía sau Đường Thiên, nhất là Binh. Gương mặt trống trơn kia của Binh, thật khiến người khác chú ý. Sau khi nghe Đường Thiên nói Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu là do Binh ghép lại, trong mắt nàng hiện lên một tia dị sắc.
Nàng rít một hơi thuốc, rồi nói đầy thâm ý: “Có thể phục chế máy móc thời cổ đại tinh thông như vậy, xem ra là một nhân vật lợi hại rồi.”
“Đúng thế!” Vẻ mặt Đường Thiên đồng ý nói: “Binh đại thúc vô cùng lợi hại đó.”
Được rồi... xem ra muốn tìm đầu mối từ trên người tiểu hài tử này quả thực là một ý tưởng ngây thơ...
Khuỷu tay Tái Lôi chống lên bàn, đỡ lấy cằm, dưới ánh đèn mờ mờ của tiệm, nàng đẹp như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ: “Được rồi, nói chuyện thẻ bài đi, ngươi muốn mua loại thẻ bài nào?”