Rầm rầm rầm!
Đường Thiên giống như một cái bia ngắm, vô số quang đoàn cái trước ngã xuống, cái sau tiến lên, không ngừng mà đánh lên trên người hắn. Lực lượng những quang đoàn này, vừa đủ để làm cho Đường Thiên cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng lại không lập tức khiến hắn bị hôn mê.
Trên cao, không biết có phải là bởi vì ánh trăng trên trời làm nổi bật lên hay không, âm thanh của Binh phát ra băng lãnh dị thường.
"Chú ý phòng thủ, ngươi không phải đã học qua vài loại vũ kỹ hay sao? Bất kỳ vũ kỹ nào nếu có thể dùng để tấn công, cũng có thể dùng nó để phòng thủ."
"Đúng vậy, ngươi không có khả năng ngăn cản toàn bộ công kích, thế thì ngươi không chịu phòng thủ sao? Ngươi phải dùng hết toàn bộ khí lực, toàn bộ tiềm năng, ngăn lại một ít công kích, cố gắng ngăn lại càng nhiều công kích càng tốt. Ngăn cản được bao nhiêu công kích, tựu thừa nhận ít đi bằng đó công kích, tỷ lệ sinh tồn của ngươi sẽ lớn hơn bao nhiêu?"
"Ta cần nhắc nhở ngươi, một điểm then chốt bên trong, Nam Thập Tự binh đoàn năm đó, trên cơ bản mỗi tháng thậm chí có tới sáu người, bởi vì phải chịu quá nhiều công kích mà tử vong."
Binh âm thanh thiết huyết vô tình, không ngừng mà chui trong đầu Đường Thiên. Vừa tiến vào trại tân binh, Binh tựa như thay đổi thành một người khác, thiết huyết vô tình.
Đường Thiên cắn răng chống đỡ, hắn hoàn toàn không có cơ hội đáp lại nửa câu, trước mắt quang ảnh như dệt, những quang đoàn kia chen chúc lao tới, tựa như một đoàn ánh sáng bạo vũ đột nhiên tách ra trước mặt ngươi. Đường Thiên rất nhanh phát hiện, Tiểu Băng Quyền cùng Toái Ảnh Chưởng ở chỗ này không dùng được. Tiểu Băng Quyền tuy thế lớn lực trầm, nhưng tần suất công kích quá chậm, mà Toái Ảnh Chưởng tuy bao phủ phạm vi rất lớn, nhưng những chưởng ảnh vỡ vụn kia lại căn bản không cách nào khống chế, không cách nào hữu hiệu sai đến bảo hộ những chỗ hiểm.
Dùng tốt nhất chính là Ưng Trảo Công.
Quang đoàn to cỡ nắm tay, dùng Ưng Trảo Công vừa một trảo có thể bắt được, mấu chốt là, Ưng Trảo Công tiết tấu công kích rất nhanh.
Bên trong quang vũ chói mắt, Đường Thiên thần sắc chăm chú dị thường, không dám có chút phân tâm. Bất luận vì cái gì mà một chút phân tâm, kết cục đều phi thường thảm thiết. Vừa rồi Đường Thiên cũng bởi vì thoáng phân tâm, mà bị một quang đoàn trực tiếp đánh trúng mũi, hiện tại phía dưới mũi của hắn vẫn còn chảy ra hai vệt máu.
Ngay lập tức khi mũi bị đánh trúng, Đường Thiên gần như mất đi sức chống cự, toàn thân đã trúng hơn ba mươi đòn, cố gắng mới trì hoãn đến giờ.
Từ đó về sau, Đường Thiên chú ý bảo vệ tốt chỗ hiểm hơn.
Hai trảo bốc lên hỏa diễm, vung lên trước mặt tạo thành một bức tường lửa, quang đoàn đánh lên, nhao nhao bị bắn ra.
Nhưng vẫn không ngừng có quang đoàn xuyên thấu qua phòng tuyến mà Đường Thiên bố trí, đánh vào trên người hắn, những lúc thế này, Hạc Thân trong cơ thể Đường Thiên sẽ tự phát mà vận chuyển, đánh tan hơn phân nửa lực lượng ẩn chứa trong đó, nhưng vẫn sẽ lưu lại một vết bầm tím như trước.
Đường Thiên ương ngạnh mà ngăn cản, hắn dần dần tìm ra bí quyết, thời điểm ngăn cản quang đoàn, nếu như tăng thêm một ít lực lượng, khiến tốc độ nó bị đẩy lùi nhanh hơn, như vậy có thể phá thêm một ít quang đoàn ở trước mặt.
Quả nhiên, phương pháp của Đường Thiên rất hữu hiệu, những quang đoàn bị đẩy lùi kia, khi bắn ra đụng phải rất nhiều quang đoàn đang lao lên, áp lực đối với Đường Thiên giảm mạnh.
"Rất khá, nhanh như vậy đã tìm được biện pháp ứng đối." Binh âm thanh khô khan, lạnh như băng, bên trong lộ ra một chút hưng phấn.
Binh ngẩng đầu nhìn liếc nhìn ánh trăng trên bầu trời: "Đến lúc mặt trời lên, ngươi có thể nghỉ ngơi. Nhưng phải chú ý, càng gần đến bình minh, áp lực của ngươi sẽ càng lớn."
Âm thanh thiết huyết lạnh như băng vang vọng trên không.
"Cái này gọi là hắc ám trước bình minh!"
Đường Thiên một bên trong lòng mắng to: "Hắc ám cái đồ biến thái nhà ngươi. . . . . ."
Một mặt không dám có chút lười biếng, Ưng Trảo Công trên tay hắn, tốc độ không ngừng gia tăng. Mỗi một trảo của Đường Thiên, tiếng xé gió phát ra dần dần trở nên bén nhọn hơn.
Binh trước sau biến hóa quá rõ ràng, tên này trước đó tuy có ngây người một chút, nhưng không có nửa điểm kích động. Hiện tại có một cỗ cuồng nhiệt, hưng phấn, là có chuyện gì quan trọng? Từ lúc tiến vào trại huấn luyện tân binh, Binh tựa như thay đổi thành người khác, mặc dù lời nói vẫn lạnh như băng, khô khan, nhưng hành vi lại tràn đầy một loại cảm giác làm Đường Thiên rất khó hình dung, giống như hắn đột nhiên tìm thấy mục tiêu của chính mình.
Đường Thiên vạn phần khó hiểu, bất quá, hắn không có thời gian đi suy nghĩ những cái này, bởi vì quang đoàn chạy tới công kích hắn ngày càng nhiều.
Quả nhiên đúng như Binh nói, hắc ám trước bình minh sao. . . . . .
Đường Thiên cắn chặt hai hàm răng, hai mắt trợn thật lớn, dùng hết sức bình sinh, hai vuốt bao phủ hỏa diễm, tốc độ càng thêm kinh người, lúc này khó khăn lắm mới ngăn cản được công kích của quang đoàn.
Nhưng số lượng quang đoàn lại tiếp tục không ngừng gia tăng, áp lực lên Đường Thiên càng lúc càng lớn, Đường Thiên rốt cục không nhịn được, phòng tuyến ầm ầm nứt vỡ, vô số quang điểm như là như mưa rơi đánh lên trên người hắn, xa xa truyền ra tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Bên trong bạo kích lộn xộn của quang đoàn, Đường Thiên như si, hoàn toàn không có chú ý tới chân lực trong cơ thể đang biến hóa.
Đệ nhất Hạc thân rất nhanh đã chống đỡ không nổi, ầm ầm sụp đổ, Hạc Thân thứ hai phát giác được nguy hiểm, chậm rãi lưu chuyển, không ngừng hấp thụ lực lượng của những quang đoàn này!
Trên bầu trời, Binh thì thào tự nói: "Tam giai mà đã bắt đầu tu luyện như vậy, không biết sẽ bồi dưỡng ra cái dạng quái thai gì đây?"
Bên trong lời nói của hắn, lại nhiều hơn một chút hưng phấn cùng cuồng nhiệt.
Chẳng lẽ, đây chính là sứ mệnh của tượng gốm hóa hồn mình sao?
Mặt trời mọc lên phía đường chân trời, quang đoàn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang tan rã.
Bịch.
Đường Thiên ngã ra trên mặt đất, đã ngủ.
※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※※※※※※
Không có ai lại đi quan tâm tới Đường Thiên, Khổng đại nhân cho rằng Đường Thiên tám chín phần mười là vì lực lượng huyết mạch, phá hủy nhược điểm võ trường. Cái này cũng có thể giải thích vì sao Đường Thiên thiên phú kém cỏi, thực lực lại không kém. Người trời sinh huyết mạch chắc chắn sẽ có chút thực lực, bất quá huyết mạch lực lượng, luôn phi thường kỳ quái, không cách nào dùng lực lượng bình thường kích phát ra được.
Nhược điểm võ trường hao tốn của Khổng đại nhân rất nhiều tâm huyết, nếu như coi đây là một cái giá lớn, phát hiện được một thiên tài hiếm thấy, Khổng đại nhân một chút cũng không tiếc. Nhưng nếu như nhược điểm võ tràng bị phá hư, lại chỉ vì phát hiện một người trời sinh huyết mạch, Khổng đại nhân tất có điểm đau đớn.
Hắn hiện tại trong đầu đang tự hỏi, làm thế nào dựng lại nhược điểm võ trường, hoặc là lần này mình có nên làm tiếp một cái nhược điểm võ tràng lợi hại hơn?
Về phần lão giả dưới tay hắn, càng không đi để tâm đến Đường Thiên, bọn người A Mạc Lý cho rằng Đường Thiên đang tiến hành loại tu luyện đặc thù, tất cả mọi người không có quấy rầy hắn. Trái lại, tất cả mọi người đang âm thầm khích lệ chính mình, Đường Thiên đã dùng nhược điểm võ tràng chứng minh chính mình, bọn hắn càng không thể rớt lại phía sau.
Một mạch yên bình.
Đối với xe của Quang Minh hội cũng không có người dám có chủ ý.
Trải qua đường đi dài dằng dặc, bọn hắn phi hành suốt hai tháng mới đến chòm sao Anh Tiên.
Lúc xe dừng lại, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ, trên xe ngây người hai tháng, tất cả mọi người cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.
Rầm rầm rầm!
A Mạc Lý dùng sức mà nện cửa, hưng phấn không tả nổi: " Đường cơ sở! Đường cơ sở! Mau ra đây, mau ra đây! Chúng ta đã đến!"
Két.., cửa phòng mở ra, sắc mặt Đường Thiên tái nhợt, vẻ mặt mờ mịt: "Đến chòm sao Anh Tiên rồi sao?"
"Đúng vậy! Đến rồi!" A Mạc Lý vẻ mặt ân cần: " Đường cơ sở, sắc mặt của ngươi không được tốt, ngươi sinh bệnh sao?"
"Ta không sao, chỉ là tu luyện được quá mức, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Đường Thiên trong nội tâm ấm áp, trên mặt miễn cưỡng ra vẻ tươi cười.
Hiện tại Đường Thiên toàn thân đều tổn thương, Binh huấn luyện càng ngày càng biến thái, mỗi ngày Đường Thiên đều thêm những vết thương chồng chất, nếu không phải trên người hắn mật ong trúc chúa đủ nhiều, tình trạng của hắn hiện tại chỉ sợ càng thêm không ổn. Từ khi trại huấn luyện tân binh mở ra, mỗi ngày Đường Thiên đều vào trong cánh cổng ánh sáng tu luyện.
Đường Thiên là cố sống qua từng ngày.
Binh, cái tên hỗn đản kia, không chỉ nửa điểm tình cảm không thèm nhớ, mà còn làm mạnh tay thêm!
"Ngươi phải chú ý nghỉ ngơi đó, hăng quá hoá dở nhé." A Mạc Lý quan tâm nói.
“Đừng nên xem thường ta! Ta thế nhưng là nam nhân giống thần đấy!” Đường Thiên cố ý trừng mắt liếc A Mạc Lý.
A Mạc Lý trầm tĩnh lại, gãi đầu cười ha ha: "Đúng vậy nha, ta đã nói, nam nhân giống thần, xem ai có thể đem ngươi đánh bại đây?"
Đường Thiên trong nội tâm ca thán, con ruồi trâu, ngươi xem thường thiên hạ biến thái rồi. . . . . .
Trong lòng Đường Thiên, Binh tuyệt đối trở thành một tên biến thái, hoàn toàn không có nửa điểm đáng yêu nảy sinh. Tên này là một tên cuồng nhiệt mà thiết huyết, thiếu niên thần thoại cũng có chút không chịu đựng nổi đó. . . . . .
Đường Thiên vừa nghĩ tới buổi tối hôm nay còn phải tiếp tục huấn luyện, hắn thậm chí lệ rơi đầy mặt.
"Đi thôi đi thôi, phải xuống xe rồi!" A Mạc Lý thúc giục nói.
"Ân!" Đường Thiên hữu khí vô lực ứng thanh.
Lúc Đường Thiên xuất hiện, những người khác có chút kinh ngạc.
Hàn Băng Ngưng nhíu mày: "Đường Thiên, thân thể ngươi không thoải mái sao?"
A Mạc Lý ở một bên reo lên: "Hắn tu luyện quá cực khổ đó!"
Bọn người Hàn Băng Ngưng lúc này mới hiểu ra, Hàn Băng Ngưng ân cần hai câu, những người khác lập tức cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại. Đường Thiên đã lợi hại như vậy rồi, vậy mà còn liều mạng tu luyện như thế, bọn hắn còn có lý do gì lười biếng, lãng phí thời gian?
Bọn người Tư Mã Hương Sơn âm thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, lập tức phải tu luyện gấp bội.
Lão giả ánh mắt hiển hiện lên vẻ xem thường, Đường Thiên những ngày này căn bản không có ra khỏi phòng, tu luyện cái gì chứ? Ở trong xe, ngoại trừ phòng của Khổng đại nhân, phòng của những người khác đều nhỏ đến thương cảm, ngoại trừ ngồi xuống, căn bản không có khả năng tu luyện vũ kỹ.
Loại người này, ngoại trừ ăn bốc nói phét, thì chỉ còn là một tên gia hỏa bình thường.
Xem ra ở trong mắt hắn, thực lực Đường Thiên bây giờ, chẳng qua là bởi vì hắn có huyết mạch mà thôi. Không có thiên phú, lại lười nhác, lại còn nói bốc nói phét, người như vậy, lão giả gặp qua quá nhiều.
Chẳng qua, hắn cũng không phá phách gì, tài trí bình thường, vậy để cho hắn tự sanh tự diệt.
"Khổng đại nhân!" Một gã vũ giả đi lên, thần sắc cung kính.
"Tộc trưởng các ngươi có ở đây không?" Khổng đại nhân mỉm cười nói.
"Tộc trưởng hiện tại đang bế quan, khoảng cuối tháng sau sẽ xuất quan." Vũ giả có chút tiếc nuối: "Nàng nếu như biết ngài tới, nhất định sẽ phi thường vui vẻ."
Khổng đại nhân nghe vậy sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Nàng muốn trùng kích bát giai rồi hả?"
"Dạ!" Vũ giả lộ ra vẻ khâm phục: "Tộc trưởng nói, lần này khả năng thành công rất lớn!"
"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Khổng đại nhân vẻ mặt vui mừng, một khi muội muội có thể thăng lên bát giai, vậy thì thực lực Khổng gia tất nhiên tăng vọt, hắn vội vàng nói: "Không được quấy rầy nàng. Lần này ta đưa mấy vị thiên phú không tồi tới. Bọn hắn thiên phú cũng không tệ, lại cố ý muốn đến Anh Tiên tinh, ta tự mình đưa bọn họ đến đây."
"Đại nhân có lòng rồi!" Vũ giả vội vàng cung kính nói, có thể bổ sung máu mới, đối với phân bộ ở Anh Tiên tinh mà nói, là một sự tình phi thường tốt.
"Một tên gia hỏa khác, có thể là người có huyết mạch, ngươi đem hắn ném ra ngoại doanh là được. Tìm điều kiện kém cỏi ấy, mọi gian khổ bên ngoài, để cho hắn tự mình giãy dụa." Khổng đại nhân vẻ mặt tùy ý nói.
"Dạ!" Vũ giả vội vàng đáp, trong lòng hắn đặt quyết tâm, để cho Đường Thiên một nơi bết bát nhất, ác liệt nhất ở ngoại doanh.
Tên này tám chín phần mười đã đắc tội với tộc trưởng ca ca.
Thật đáng thương.