TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại
Chương 53: Nhắc Nhở Của Khổng Đại Nhân

Đường Thiên cảm thấy toàn thân mình tràn đầy lực lượng, hắn cứ ở sau quang mông mà liều mạng tu luyện.

Chòm sao Anh Tiên! Thiên Huệ!

Ta sắp tới rồi!

Rầm rầm rầm, quyền sáo hắc thiết của Đường Thiên không ngừng tấn công vụ tường trước mặt , lúc này song chưởng của hắn được bao phủ bởi một ngọn ngọn lửa, cứ mỗi chưởng vỗ lên bức tường sương mù , là lại có vô số tia lửa bắn ra . Dựa theo thuyết pháp của Thạch Đầu đại ca đã nói , mỗi một cú đánh tựa như một lần rèn, cũng có nghĩa là vũ hồn của quyền sáo cũng sẽ được rèn luyện thêm một lần.

Ngọn lửa Vũ hồn bên trong Hắc thiết quyền sáo bập bùng cháy.

Sau vài chục vạn lần xuất quyền , rốt cuộc Đường Thiên cũng cảm giác được ngọn lửa vũ hồn bên trong quyền sáo đang không ngừng ngưng thực, sẽ chẳng còn cái tình trạng chập chờn phảng phất như lúc nào cũng có thể tắt như lúc trước .

Quả nhiên phương pháp của Thạch Đầu đại ca có tác dụng a, Đường Thiên cảm thấy cực kỳ phấn khích. Nếu đổi lại là người bình thường , vài chục vạn lần ra quyền mà chỉ nhận được chút biến hóa nhỏ như vậy , tám chín phần mười sẽ cảm thấy chẳng biết nói gì . Nhưng Đường Thiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ , dù sao cũng phải tu luyện nha , tranh thủ lúc đó đem hắc thiết quyền sáo thăng cấp thành thanh đồng quyền sáo, chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà tìm đây a!

Đường Thiên đã sớm tu luyện Toái Ảnh Chưởng tới trình độ hoàn mỹ , nhưng dù vậy trong khoảng thời gian gần đây hắn vẫn không hề buông lỏng lười biếng , vì thế khoảng cách tới sát chiêu Mãn Thiên Tinh , chỉ còn lại hai mươi vạn lần tu luyện nữa thôi.

Cứ mỗi một chưởng Toái Ảnh Chưởng trình độ hoàn mỹ được đánh ra , là chưởng ảnh lại phân thành mười hai chưởng nhỏ, song sát chiêu Mãn Thiên Tinh lại có thể phân thành ba mươi sáu đạo kình khí, vì thế phạm vị bao phủ của nó càng thêm kinh người.

Mồ hôi trên người Đường Thiên tuôn ra như mưa, cứ mỗi chưởng đánh ra là trên không lại xuất hiện mười hai bóng chưởng nhỏ , đồng thời bức vụ tường trước mặt Đường Thiên cũng nổ tung từng mảng nhỏ một.

Binh vẫn cứ lơ lửng phía sau Đường Thiên , lặng yên chẳng nói một lời.

Toái Ảnh Chưởng cũng không phải là vũ kỹ thích hợp để phá vụ tường, nó vốn là vũ kỹ quần công , vì thế lực phá hoại so với Tiểu Băng Quyền thì nhỏ hơn nhiều . Thế nhưng vì nó có thể bao phủ trong phạm vi lớn , cho nên dù cho tốc độ phá hủy không nhanh, nhưng sau vài chục vạn lần tu luyện cũng oanh rụng được một mảng vụ tường không nhỏ.

Hiện tại vùng đất trống phía sau quang môn cũng đã mở rộng ra rất nhiều ,phạm vị lên tới bảy tám trượng , đem đến cho Đường Thiên cảm giác không gian hoạt động tăng lên rất nhiều .

Đường Thiên điên cuồng tu luyện.

Ngoại nhân không tin rằng hắn là kẻ có tư chất rất kém cỏi, chỉ có bản thân hắn biết thiên phú của mình không tốt cho lắm . Vì thế muốn mạnh hơn người khác , thì phải trả giá bằng mồ hôi và cố gắng hơn xa bọn họ , chứ không thể trông chờ vào may mắn hư vô . Chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu đi tới Anh Tiên rồi, hắn định trong mấy ngày còn lại , cố gắng lĩnh ngộ được sát chiêu của Toái Ảnh Chưởng .

Chỉ còn hai mươi vạn tu luyện nữa thôi. . .

Đường Thiên chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi rơi xuống như mưa, hắn gục đầu xuống thở hổn hển.

Binh vẫn ở phía sau hắn , yên tĩnh trôi nổi .

Bỗng nhiên, Binh hỏi: "Vì sao ngươi cần phải cố gắng như vậy?"

"Tại sao sao?" Đường Thiên mới vừa khôi phục được chút khí lực , nghe thấy câu hỏi của hắn liền sửng sốt, hắn khẽ co người lên , khuôn mặt đầy mồ hôi , mái tóc ướt đẫm bốc lên làn sương nhẹ , hắn nhìn binh, chân thành nói: "Vì ta muốn trở nên mạnh mẽ!"

"Trở nên mạnh mẽ sao?"Thanh âm của Binh vẫn đều đều không một tia biến hóa , phối hợp với cái khuôn mặt trống trơn khiến hắn trông giống như một con búp bê máy vậy : "Tại sao lại muốn trở nên mạnh mẽ?"

"Bởi vì ta muốn làm rất nhiều chuyện a!" Đường Thiên dùng cái vẻ mặt đương nhiên phải thế trả lời , rồi sau đó bỗng hắn tò mò hỏi lại: "Binh, ngươi không muốn làm chuyện gì sao?"

Binh im lặng không trả lời , nhưng khi Đường Thiên chuẩn bị tu luyện tiếp thì bỗng nhiên hắn mở miệng: "Có."

Câu trả lời của hắn làm Đường Thiên dừng động tác đang tiến hành lại, hắn thực sự rất tò mò muốn biết , vì thế liền bu lại hỏi : "Binh, ngươi muốn làm chuyện gì a? Không phải ngươi đã nói , đã chuộc lại được lỗi lầm của mình rồi sao?"

Đường Thiên vẫn còn nhớ rõ những lời binh nói "Bức tượng xuất hồn, tội lỗi đã chuộc" .

Binh lại chìm vào im lặng.

"Nếu như ngươi đã có việc muốn làm, vậy thì đi làm đi a!" Ánh mắt Đường Thiên chớp động quang mang sáng chói mắt : "Ngươi đã phải chờ đợi bao nhiêu năm tháng như vậy, hơn nữa nhiều bức tượng như vậy cũng chỉ có một mình ngươi hóa hồn, chứng tỏ ngươi không phải là một bức tượng tầm thường a ! Wow ha ha! Hình như chúng ta giống nhau , wow ngao, đều là những thiếu niên giống thần a!"

Binh nhìn Đường Thiên, cái bộ mặt trống trơn của hắn khiến ngươi ta chẳng nhìn thấy chút cảm xúc nào.

"Cố gắng lên! Chúng ta đều là những thiếu niên giống thần!" Đường Thiên vung cánh tay lên , rồi dùng sức huy động về phía Binh hai cái , sau đó đưa tay lau mồ hôi trên đầu rồi xoay người tiếp tục tu luyện.

Binh lẳng lặng đứng yên nhìn bóng lưng Đường Thiên , im lặng không tiếng động.

Tối hôm đó, Đường Thiên không hề tu luyện.

Đường Thiên ngồi bên cạnh bia mộ suốt cả đêm, khi mặt trời lúc sáng sớm chiếu xuống mặt đất những tia nắng đầu tiên , hắn mới bừng tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Hắn vỗ vỗ cái mông dính đầy bùn đất rồi đứng dậy, nhìn bia mộ rồi nhẹ nhàng nói: "Mụ mụ, ta phải đi rồi . Không cần phải lo lắng cho ta , ta rất dũng cảm , không hề cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một chút , nhi tử của ngài đã là một nam tử hán đại trượng phu rồi ! Mụ mụ, ta muốn đi tìm giấc mộng của ta ."

Ánh mắt Đường Thiên đầy ôn nhu, nhẹ giọng rù rì.

Sau khi nhìn một lúc lâu, Đường Thiên dứt khoát xoay người chạy xuống chân núi.

Khi Đường Thiên chạy đến cửa thành thì thấy một cỗ xe ngựa vô cùng lớn, ba buồng xe nối liền với nhau , phía trước xe ngựa tụ tập rất nhiều người đến đưa tiễn người thân , trong đám người ấy Đường Thiên thấy Sầm lão sư và Ngụy lão đầu. Sầm lão sư đã bị Ngụy lão đầu tuyển mộ vào Sa Kỳ Mã Học Viện, chuyên môn dậy học sinh tất cả vũ kỹ trụ cột.

"Sầm lão sư!" Đường Thiên vung tay hô to, sau vài cái nhấp nhô đã bay tới trước mặt Sầm lão sư .

Trên miệng Sầm lão sư lộ ra nụ cười ấm áp : "Đường Thiên, làm tốt lắm!"

Nhìn thiếu niên bướng bỉnh có khuôn mặt ngây thơ trước mắt , trong lòng Sầm lão sư không khỏi cảm khái vạn phần, hắn thật tâm khích lệ nói: "Đường Thiên, phải nhớ là bất kể như thế nào cũng đừng buông bỏ!"

Đường Thiên có thể cảm thấy sự ân cần trong lời nói của Sầm lão sư , trong lòng hắn ấm áp vô cùng , hắn dùng sức gật mạnh đầu: "Lão sư, ta sẽ không bao giờ buông bỏ !"

Ngụy lão đầu ở bên cạnh cũng nói : "Đường thiếu niên, đừng làm Sa Kỳ Mã Học Viện chúng ta mất thể diện a!"

"Lão đầu, lão lên lo lắng cho bản thân mình đi , sau khi hai thiếu niên thiên tài chúng ta rời đi , sang năm tích phân của lão không đủ , chúng ta cũng chẳng giúp được gì đâu !" Đường Thiên hướng về phía Ngụy lão đầu làm cái mặt quỷ.

Ngụy lão đầu cười ha ha: "Thiếu niên, nhanh chóng cút đi!"

Ly biệt không hề có quá nhiều thương cảm , Đường Thiên phất phất tay với hai người rồi nhảy lên xe.

Từ khung kính trên buồng xe nhìn ra , bỗng trong lòng Đường Thiên cảm thấy hơi buồn bã . Hắn đã sống ở đây mười bẩy năm , cuối cùng cũng đến lúc phải rời đi. Nhưng sau đó hắn xốc lại tinh thần bởi đây mới chỉ là khởi đầu , vẫn còn tương lai trước mắt đang chờ đợi hắn!

Chẳng bấy lâu sau mấy người còn lại cũng lục đục lên xe.

Mọi người chào hỏi nhau , tâm trạng chẳng hăng hái gì cho lắm thậm chí trên mặt Hàn Băng Ngưng vẫn còn lưu lại vệt nước mắt chưa khô

Buồng xe rất lớn, tuy bố trí bên trong không xa hoa nhưng cực kỳ thoải mái , không gian trong xe lớn một cách đáng ngạc nhiên.

Bánh xe từ từ vận chuyển , mọi người đều cố gắng vươn ra ngoài vẫy tay , bất kể lúc bình thường bọn họ có lợi hại đến cỡ nào , nhưng cuối cùng cũng chỉ là những thiêu niên mới mười mấy tuổi . Chiếc xe có tốc độ rất nhanh , chỉ thoáng một cái đã mất hút bóng người , Tinh Phong thành cũng dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người . Các thiếu niên cũng lục đục trở về chỗ ngồi , chẳng qua tâm trạng của bọn họ chẳng vui vẻ gì cho lắm, bởi đây là lần đầu tiên bọn họ nếm trải hương vị của biệt ly.

Sau nửa canh giờ , nỗi buồn ly biệt của mọi người dần lắng xuống , không khí bên trong buồng xe bắt đầu sôi động hẳn lên.

"Đây là cái xe gì a, tốc độ thật nhanh!" A Mạc Lý gục đầu ở trên cửa sổ, vẻ mặt đầy sợ hãi than.

Khổng đại nhân cười ha hả một tiếng: "Đây là tinh thần sương sa của chòm sao Phi Mã Tọa , thích hợp dùng cho những cuộc lữ hành dài ngày . Phi mã tọa tương đối nổi danh về phương diện này , đồ của bọn họ rất cân bằng và ổn định . Ví dụ như cỗ xe này chẳng hạn , nó có thể chứa tới hai trăm người. Nhưng do chúng ta chỉ có chừng ba mươi người nên những chỗ khác cũng bị cải biến thành nơi tu luyện rồi."

"Tốc độ này, so với Bát Bộ Cản Thiền cua ta còn nhanh hơn a!" Khuôn mặt Đường Thiên đầy vẻ kinh ngạc.

"Ha ha, khinh công cấp ba mà đi so với tinh tú sương xa thì đương nhiên không thể so lại rồi . Tiếc là tinh tú sương xa tiêu hao rất nhiều tinh tú thạch, ví dụ như chuyến đi này của chúng ta chẳng hạn , ít nhất cũng phải mất một viên tinh tú thạch cấp bốn."

Mọi người nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, chặc lưỡi không thôi.

Cũng không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy tinh tú thạch cấp bốn , nhưng ở Tinh Phong thành, nó tuyệt đối là vật phẩm hiếm có , vậy mà những người này chỉ vì một chuyến đi đã tiêu hao một viên tinh tú thạch cấp bốn, khiến trong lòng mọi người đều mường tượng thấy hình tượng Quang Minh Võ Hội là một nơi tài đại khí thô a.

Khổng đại nhân cười ha hả một tiếng : "Vũ An Tinh là tinh cầu ở dọc đường ven, không nằm trong phạm vi Thiên Lộ, đây là lần đầu tiên các người xa nhà nên có nhiều thứ ta phải nhắc nhở các người."

Mọi người lập tức vễnh tai lắng nghe.

"Thiên phú của các ngươi đều rất tốt, nhưng không nên vì thế mà kiêu ngạo, khi các người đến chòm sao Anh Tiên sẽ phát hiện ra , trên cái thế giới này thanh niên có thiên phú còn nhiều hơn so với tưởng tượng của các người . Và các ngươi cũng thấy được , cuộc sống ở võ hội so với ở Tinh Phong thành hoàn toàn khác nhau, võ hội khích lệ việc cạnh tranh, vì thế cạnh tranh trong nội bộ võ hội rất kịch liệt. Bất kể là công pháp, hay là tài nguyên, nếu các ngươi muốn có thì phải cạnh tranh chiếm lấy. Biểu hiện của ngươi càng ưu tú thì ngươi sẽ được võ hội hỗ trợ càng nhiều. Vì thế các ngươi phải nhanh chóng làm quen với việc cạnh tranh , cạnh tranh xuất hiện ở khắp nơi trong võ hội , không chỉ có các ngươi, mà ngay cả ta, cũng phải đối mặt với các đối thủ cạnh tranh khác . Vì thế khi ta đã chọn trúng các ngươi rồi đem các ngươi đến chòm sao Anh Tiên, cũng sẽ có nguy hiểm và áp lực chờ đợi , các ngươi đều là những người thông minh, ta nghĩ các ngươi đều hiểu được điều này."

Khổng đại nhân nói tiếp: "Thế nhưng chỉ cần biểu hiện của các ngươi đủ ưu tú , thì hồi báo mà các ngươi nhận được cũng sẽ vượt xa trí tưởng tượng của các ngươi. Cũng nhu lúc trước các người vẫn ở trường học vậy , gia tộc của các ngươi cũng sẽ được lợi, bởi thế lực của Quang Minh Võ Hội so với tưởng tượng của các ngươi lớn hơn rất nhiều. Cho nên, trong khoảng thời gian này, các ngươi đừng nghĩ tới bất cứ việc gì , chỉ cần nghĩ ra cách sao cho càng mạnh hơn , trở nên mạnh hơn, để cho đạo sư của các ngươi nhanh chóng thấy được tiềm lực của các ngươi"

"Điều này chính là điểm trọng yếu nhất đối với các ngươi , và cũng là điểm trọng yếu duy nhất . Đừng nên mong chờ vào may mắn , bởi cạnh tranh bên trong nội bộ võ hội tàn khốc và trực tiếp hơn tưởng tượng của các người nhiều."

Ánh mắt của Khổng Tử đại nhân chậm rãi quét qua mọi người.

Mọi người lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn , sắc mặt ngưng trọng.

"Một khi ngươi theo không kịp bước tiến của những người khác , thì sẽ không có không ít người đánh ngươi hoặc mắng chửi ngươi , kết quả duy nhất mà các ngươi sẽ gặp phải là âm thầm biến mất . Bởi có một số nhiệm vụ có ẩn dấu những nguy hiểm có thể khiến các ngươi lặng yên tiến tới tử vong mà không ai hay biết ." Thần sắc Khổng đại nhân nghiêm túc nói : "Đây không phải là ta đang nói đùa."

Sắc mặt mọi người khẽ biến , buổi nói chuyện của Khổng đại nhân khiến trong lòng mọi người đầy khiếp sợ. Chẳng có ai lại có thể ngờ được , trong khi mọi người phải chen chúc để tiến vào Quang Minh Võ Hội, thì nội bộ của nó lại nguy hiểm tới vậy!

"Đến lúc đó các ngươi sẽ nhận ra , khi thòi gian đã trôi qua một khoảng ngắn , những khuôn mặt quen thuộc xung quanh các người sẽ càng lúc càng ít đi ."

Có vài ngươi không còn giữ được vẻ bình tĩnh , Cốc Tiểu Vũ đã sợ đến run cả người , trong những người có mặt ở đây , hắn là kẻ có thực lực yếu nhất , cho đến lúc này hắn mới hiểu được , tại sao mình lại được chọn.

"Trong quãng thời gian của cuộc lữ hành này , ta sẽ đích thân chỉ điểm cho các ngươi." Khổng đại nhân thản nhiên nói: "Các vị, cố gắng lên nhé!"