Đường Thiên cẩn thận quan sát từng dãy tượng gốm.
Những tượng gốm này nhìn rất cổ xưa. Năm tháng lưu lại trên người chúng những dấu vết không thể bôi xóa được. Rất nhiều tượng gốm đã xuất hiện một ít vết nứt, bụi bặm bám đầy. Chúng dường như đến từ một thời đại rất xa xưa, thần bí mà tang thương.
Đây là nơi nào?
Những tượng gốm binh sĩ không mặt này do ai tạo ra?
Bộp! Ầm! Ầm!
Một âm thanh nghiền nát truyền đến, Đường Thiên giật mình, vội vàng nhìn sang.
Thì ra là một pho tượng gốm bỗng dưng vỡ vụn, hóa thành một đống phế tích.
Âm thanh nghiền nát vừa rồi như một tín hiệu, rắc… rắc…, những pho tượng kia lần lượt nứt ra rồi thay nhau mà sụp đổ.
Mấy chục vạn tượng gốm ầm ầm sụp đổ trước mắt, điều này khiến Đường Thiên rung động không thôi. Hắn ngơ ngác không nói nên lời nhìn cảnh tượng không thể ngờ xung quanh, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện này, chuyện này…
Cuối cùng… đây là cái nơi quái quỷ nào vậy?
Bụi đất tung bay mù mịt, che kín bầu trời. Đường Thiên đưa tay che miệng, thần sắc khẩn trương, chổ này tràn đầy quỷ dị, thiếu niên tựa như thần giống hắn cũng có chút chịu không được…
Trong đám tro bụi này không che giấu nguy cơ gì chứ, có hay không có kẻ đánh lén…
Đường Thiên như gặp đại địch, quan sát khắp nơi.
Bụi đất đầy trời dần tan đi, Đường Thiên phủ đầy bụi, chăm chú nhìn bốn phía. Mảnh vỡ của tượng gốm trải đầy mặt đất. Quân đội mới rồi còn uy nghi đáng sợ giờ lại tan thành mây khói.
Không hiểu vì sao trong lòng Đường Thiên có chút thương cảm.
Thời gian quả thực sẽ tàn phá tất cả.
Hắn mơ màng nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên đồng tử hắn co lại.
Đợi một chút!
Chỗ đó.. chỗ đó còn một pho tượng gốm… không sụp đổ!
Một pho tượng gốm không mặt đứng sừng sững trong đám mảnh vỡ hỗn loạn. Thân ảnh thẳng tắp kia toát ra một nét cô độc không nói thành lời.
Đường Thiên không nói hai lời, liền dậm lên đống đổ nát chạy như bay đến bức tượng gốm còn đứng kia.
Vù vù, trong một hơi thở đã đến trước mặt bức tượng.
Bức tượng này nhìn sơ không khác gì với những tượng ban nãy hắn xem, gương mặt trắng, thân thể xám, áo giáp điêu khắc tinh tế, tay cầm trường mâu, nghiêm nghị đứng thẳng.
Đường Thiên nghiêng đầu quan sát cẩn thận tượng gốm. Hắn có một cảm giác mãnh liệt là bức tượng gốm này so với những cái trước có chổ khác nhau rất lớn. Nhưng khác chổ nào thì hắn không thể nói ra.
Nhưng lúc này, rắc rắc, một vết rạn xuất hiện trên gương mặt màu trắng của tượng.
Đường Thiên ngây người chốc lát, không phải chứ… chẳng lẽ pho tượng này cũng khó may mắn thoát khỏi số phận sao?
Tách tách tách!
Vết rạn mỗi lúc một nhiều, chớp mắt đã tỏa ra như mạng nhện, lan khắp toàn thân pho tượng.
Khi Đường Thiên đang trợn mắt há mồm thì, Crắc…, một mãnh vỡ rơi xuống.
Từng mãnh, từng mãnh thay nhau mà rơi xuống từ người gốm.
“Hả?”
Đường Thiên để ý thấy nơi những mãnh vỡ kia rơi ra để một lớp sáng bóng bên trong.
Bên trong là gì?
Tinh thần Đường Thiên chấn động.
Tách tách tách!
Mãnh vỡ rơi ra như mưa, để lộ bộ phận bên trong càng nhiều, sáng bóng nhè nhẹ. Đôi mắt Đường Thiên sáng lên, bên trong quả nhiên có vật gì đó.
Khi mãnh cuối cùng rơi xuống, Đường Thiên ngơ ngác nhìn tượng gốm trước mắt.
Một bóng người lưu ly màu xám tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện trước người hắn. Bóng người này giống như đúc bức tượng gốm vừa rồi, gương mặt trắng và cả áo giáp trên người cũng giống, nhưng dường như có vài điểm tinh tế hơn, trên tay nắm một trường mâu.
“Ngươi… ngươi là ai?”
“Binh.” Một âm thanh chân thật đột nhiên phát ra từ cơ thể màu xám của tượng lưu ly.
Đôi mắt Đường Thiên mở to hết mức, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… ngươi cũng biết nói chuyện sao?”
“Biết!” Pho tượng kia cố gắng lắm mới phun ra được một chữ.
Đường Thiên đứng như trời trồng, vẻ mặt cứng ngắc.
Gặp quái vật rồi!
Tên quái vật này thật kỳ quái! (Dg: quái vật mà không kỳ quái thì thế nào lại gọi là quái vật?)
Đường Thiên nuốt nước bọt một cách khó khăn, những gì xảy hôm nay hoàn toàn khiêu chiến với sức tưởng tượng của hắn. Hắn gãi gãi đầu, từ từ cẩn thận hỏi: “Ngươi không phải người à?”
“Không phải!” Tượng lưu ly dường như bắt đầu thích ứng với việc nói chuyện.
“Vậy ngươi là gì?” Đường Thiên vạn phần hiếu kỳ.
“Hồn tướng.” Bên kia lại phản hồi hai chữ.
“Hồn tướng?” Đường Thiên sững sốt chốc lát, đi quanh tên kia hai vòng, vừa bức tóc vò đầu vừa lầm bầm: “Thì ra hồn tướng là thế này…”
“…” Tên kia im lặng.
“A ha… , thì ra ngươi được gọi là Binh…!” Đường Thiên lấy lại phản ứng liên tục cười ha hả.
“Đúng!” Binh lẳng lặng bồng bềnh trên không trung.
“Ấy! Ta có thể hỏi ngươi một chút được không?... Vì sao ngươi không có mặt vậy?” Đường Thiên không nhịn được hỏi.
“Người không có mặt được gọi là tội nhân.” Thanh âm của Binh bình dị, không có nửa phần thay đổi, dường như nói nhiều với hắn là một chuyện cổ quái.
“Tội nhân…” Đường Thiên thoáng sửng sốt. Vấn đề này xem ra làm Binh thương tâm… A vậy hỏi vấn đề khác, Đường Thiên ra một cái ý định: “Binh! Nơi đây là đâu?”
“Lưu Đày Tội Bản.” *Thanh âm của Binh vẫn không có chút tình cảm nào. *Lưu đày tội bản: phiến lưu đày tội nhân. “Phiến đá làm sao có thể lơ lửng giữa đại dương bao la?” Vẻ mặt Đường Thiên kỳ quái hỏi.
“Lưu Vong Hải.” Binh tiếp tục nói mà không hề giải thích nội dung cho Đường Thiên.
Đường Thiên càng thêm mờ mịt: “Ta rõ ràng là ở Hồn Mê Cung…, sao lại đến đây?”
Binh im lặng.
“Binh! Ngươi biết hồn chìa khóa ở đâu không?” Đường Thiên hỏi.
Binh: “Không biết!”
“Được rồi!” Đường Thiên quyết định hỏi vấn đề thực tế và mấu chốt nhất: “Làm thế nào để ta ra khỏi đây?”
“Đào thân hóa hồn, tội lỗi đã chuộc, thạch toái biển tiêu.”* Âm thanh của Binh đã định hình không thay đổi, nghe vào có chút kỳ quái khó hiểu. * Thân gốm hóa hồn, tội lỗi đã chuộc, đá vỡ biển tan: ý nói người gốm hóa thành hồn tướng tức tội lỗi được chuộc lại, khi đó đá nát biển biến mất. “thạch toái biển tiêu?” Đường Thiên lầm bầm nhẩm lại.
Rắc rắc rắc!
Dưới chân truyền lên một loạt âm thanh vỡ vụn kinh người. Vẻ mặt Đường Thiên cứng lại, cúi xuống nhìn phiến đá trên mặt đất, chỉ thấy một đường nứt to lớn đang lan ra bốn phía với tốc độ kinh người. Khe nứt càng lúc càng nhiều, trong tíc tắc phiến đá dưới chân Đường Thiên bị nứt ra như màng nhện.
Sắc mặt Đường Thiên đại biến.
Cùng lúc không ngừng hạ thấp xuống mặt biển.
Bỗng nhiên, trên lưng truyền đến cảm giác bị bắt lấy, thì ra Binh đã nhấc Đường Thiên bồng bềnh trên không trung.
Xoạt!
Đất đá dưới chân như tuyết lở, ầm ầm đổ xuống.
Nước biển mau chóng khô cạn, nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.
Đường Thiên hoàn toàn bị kinh hãi, hắn không hề để ý đến ấn ký của Nam Thập Tư Tinh trên tay hắn tỏa ra hào quan nhàn nhạt.
Cảnh tượng trước mắt như trời đất quay cuồng. Vô số tia sáng dường như hợp lại thành một dòng xoáy.
Khi Đường Thiên mở mắt lần nữa thì hắn đang ở trong một huyệt động, không xa trước mặt những chiếc chìa khóa màu bạc đang trôi bồng bềnh giữa không trung.
Đó là hồn chìa khóa sao?
Không biết vì sao Đường Thiên lại buông lỏng người ra.
Thì ra tình cảnh quỷ dị như thật vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
“Đó là hồn chìa khóa sao?” Bỗng nhiên, một âm thanh bình ổn mà lạnh như băng truyền từ phía sau đến.
Cả người Đường Thiên như bị đóng băng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, hắn mới từ từ quay đầu lại nhìn về phía sau. Binh đang lơ lửng ở đó.
Khóe miệng Đường Thiên thoáng co quắp lại, giọng khô khốc: “Ngươi… ngươi cũng tới?”
Vậy không phải là mơ…
“Nơi này có gì đó cổ quái!” Binh ngẩng đầu nhìn quanh, vung tay đâm trường mâu vào thành động.
Ầm Ầm! Cả ngọn núi đều rung lên, dường như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào.
Đường Thiên há mồm trợn mắt.
Rắc rắc rắc!
Những lồng sáng trên vách cứ như bọt biển, từng cái từng cái nổ tung.
Ngũ tiên sinh há hốc mồm, trợn mắt lên nhìn nhưng cũng chỉ là vách tường không thấy được điều gì. Một lúc sau hắn mới phản ứng, rít lên: “Không thể nào! Kẻ nào có thể phá vỡ ngụy trang mà ta dùng ba món Thanh Đồng bí bảo để bố trí chứ? Chuyện này không có khả năng! Nơi đây làm sao có cao thủ mạnh như vậy chứ?”
Địch Hàn sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn rất rõ ràng, vì bố cục này, Ngũ tiên sinh phải trả giá bao nhiêu.
Dùng Hồn Mê Cung làm trung tâm, hao tốn ba món Thanh Đồng bí bảo, tầng tầng phòng ngự, rồi đến các mê cung ảo giác.
Ai lại có thể mạnh như vậy? Có thể trực tiếp bài trừ mê cục được bố trí tỉ mỉ như thế?
Một luồng hơi lạnh thấu xương từ chân Địch Hàn chạy thẳng lên người, hắn không hề do dự mà xoay người chạy trốn để khỏi chết.
“Không! Huyết mạch Bạch Ngân của ta…” Tiếng rít điên cuồng của Ngũ tiên sinh từ phía sau truyền đến. Địch Hàn không chậm lại chút nào, chỉ cắm đầu mà chạy. Hắn có thể cảm nhận được vài luồng khí tức mạnh mẽ đang chạy đến đây, rất nhanh sẽ tới.
Đường Thiên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Binh.
Thằng này…
“Ta muốn ngủ.” Vừa nói xong thân hình Binh hóa thành một luồng sáng chui vào bàn tay của Đường Thiên.
Đường Thiên giật mình mở bàn tay ra, bất ngờ thấy ấn ký Nam Thập Tự trong đó đang lóe ra hào quang.
Nam Thập Tự tinh…
Chẳng lẽ…
Rầm rầm! Từng khối nham thạch lớn rơi xuống không ngừng. Đường Thiên khôi phục tinh thần từ trạng thái kinh sợ, sắc mặt đại biến. Vách tường lặng yên đầy màu sắc của huyệt động phát sinh biến hóa, lộ ra một thạch động cho một người đi.
Nhưng lúc này Đường Thiên nghe được một âm thanh âm lãnh.
“A Mặc Lý! Ngươi chỉ biết trốn chạy thôi sao? Ngươi không phải diễn rất giống sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Sắc mặt Đường Thiên đại biến, ruồi trâu, hắn nghe được giọng nói truyền ra là của Chu Bằng.
Không nói hai lời, Đường Thiên chạy như điên về phía thạch động.
Trong mắt Đường Thiên sát cơ tràn ngập.
Hắn không hề phát giác, Hạc Thân thứ hai đang yên lặng lưu chuyển nhanh hơn.
Đại sảnh của huyệt động liên thông với vô số thạch động. Lúc này trong huyệt động có nhiều người chạy ra, mỗi người đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ. Hồn Mê Cung muốn sập sao? Nháy mắt đại sảnh chật kín người.
Bỗng nhiên, một thân ảnh to lớn chật vật chạy ra.
“A Mặc Lý! Hôm nay là ngày chết của ngươi!” Thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên.
Một thân ảnh màu xám xuất hiện bên cạnh A Mặc Lý, thương như độc long nhằm vào A Mặc Lý.
A Mặc Lý miễn cưỡng vung đao ngang qua cản lại, phanh, A Mặc Lý như bị búa tạ đánh trúng, cả người bay thẳng ra ngoài.
Tác Hồn Thương!
Chu Bằng!
Quả nhiên! thân ảnh Chu Bằng thản nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Thương thế Tác Hồn Thương cực kỳ lăng lệ ác liệt, thực lực cấp bốn, thương kỹ cấp đại sư, cường hãn vô cùng, A Mạc Lý chỉ có lực chống đỡ, hắn mình đầy thương tích.
"Chu Bằng, có chừng có mực thôi!" Một người đứng ra, chính là Lương Thu. Ánh mắt Lương Thu ẩn chứa sát cơ.
"Ha ha, lão Đại Mãnh Thú?" Chu Bằng khinh miệt cười cười: "Thì sao nào? Đi, giết hắn!"
Thân hình hồn tướng đột nhiên biến mất, lập tức xuất hiện ở trước mặt Lương Thu, tàn ảnh mũi thương biến mất trong tầm mắt Lương Thu, thật nhanh! Đồng tử Lương Thu bỗng nhiên co rụt lại, không kịp có bất kỳ phản ứng nào, trên vai đau xót, một vòi máu phụt ra!
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, làm sao có thể. . . Làm sao có thể. . .
Lương Thu một chiêu bị thương. . .
"Ha ha ha ha! Lương lão đại, cũng chỉ đến vậy thôi...!" Chu Bằng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong mắt của hắn lộ vẻ thô bạo.
"Quả nhiên không hổ là thẻ hồn tướng đại sư tự mình chế tác, ngay cả Lương lão đại cũng không địch nổi một chiêu. Chỉ tiếc không phải thẻ hồn tướng Hoàng Kim, nhưng đối với bọn người các ngươi, Bạch Ngân hồn tướng, cũng đã đủ rồi! Ha ha ha ha!" Chu Bằng lộ ra trạng thái điên cuồng: "Đi chết đi!"
Mũi thương Tác Hồn Thương lập tức biến mất.
Sắc mặt Lương Thu đột biến.
Một tia chớp màu bạc, nổ tung trước mắt Lương Thu!