TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại
Chương 41: Tinh Môn Hiện

Phủ đệ của thành chủ Tinh Phong thành thủ vệ sâm nghiêm.

“Ngũ đại nhân đại giá quan lâm thật là vinh hạnh cho Tinh Phong thành.” Vẻ mặt thành chủ nịnh nọt. Trước mặt hắn, một nam tử cao gầy phục sức đắt tiền, trên mặt đeo một nụ cười ung dung nhẹ nhàng, làm người khác cảm thấy như đón gió xuân.

Quả không hổ danh quý tộc của vùng đất lớn, phong phạm lộ ra khiến Tinh Phong thành chủ xấu hổ.

Ngũ tộc của Ô Nha tinh đúng là đại tộc.

Ngũ đại nhân mỉm cười: “Thành chủ khách khí rồi! Có được Tinh môn tức có được tài nguyên ổn định. Ta còn phải cảm tạ thành chủ đó! Tinh Phong thành là một nơi rất tốt, trong không khí cũng có thể ngửi được hương vị của tiền tài.”

Thành chủ cười đến nỗi hai mắt đều híp lại: “Là cùng nhau phát tài, cùng nhau phát tài thôi!”

Khi Ngũ đại nhân tìm đến hắn, hắn vẫn không dám tin. Không ngờ Ngũ đại nhân quả thật ở phụ cận Tinh Phong thành tìm được một Tinh môn. Theo giao ước, Tinh môn cùng được sở hữu bởi hắn và Ngũ đại nhân.

Mỗi một Tinh môn đều là một cánh cửa dẫn đến tiền tài.

“Khi nào chúng ta bắt đầu thăm dò?” Đôi mắt thành chủ mong chờ nhìn Ngũ đại nhân.

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!” Ngũ đại nhân hớp một ngụm trà xanh.

“Ta đã bắt đầu thành lập vệ đội rồi.” Thành chủ xoa tay.

Ngũ đại nhân đặt chén trà xuống: “Ta có một chủ ý khác. Nghe nói võ hội của Tinh Phong thành đã bắt đầu?”

Thành chủ có chút đắc ý: “Không ngờ ngay cả Ngũ đại nhân cũng biết đến Tinh Phong võ hội. Giải đấu này nói chung cũng có một chút sức ảnh hưởng.”

“Đây là một cơ hội tốt thế nào chứ…” Ngũ đại nhân mỉm cười nói: “Hiện tại nếu xét về cao thủ thì cả Vũ An tinh có nơi nào có thể so sánh với Tinh Phong võ hội chứ?”

“Ngũ đại nhân! Ý ngài là?” Thành chủ có chút chần chờ.

“Tại sao chúng ta không cho bọn họ đi trước mở đường chứ? Nhiều cao thủ như vậy lại đem đi thi đấu thì lãng phí thế nào chứ?” Vẻ mặt Ngũ đại nhân tỏ ra đau khổ: “Bọn hắn hoàn toàn thích hợp là đội khai hoang tiên phong đó.”

“Nhưng như vậy thì quá nguy hiểm!” Thành chủ do dự nói.

“Chỉ cần đừng đi vào quá sâu thì không có nguy hiểm bao nhiêu. Nói điều này mong thành chủ đừng buồn, với thực lực của bọn chúng chỉ sợ so với vệ đội của thành chủ còn mạnh hơn.” Ngũ đại nhân liếc nhìn thành chủ một cái: “Tinh Phong thành trước kia là nơi mà chẳng ai thèm ngó. Hiện giờ, ngài là đối tác của ta, ta không thể không nhắc ngài: có được Tinh môn của Tinh Phong thành sẽ khiến rất nhiều tên đỏ mắt vây quanh. Tiền tài luôn khiến người ta như thiêu thân lao vào lửa. Nắm giữ Tinh Phong thành với ngài mà nói là một việc cấp bách hiện nay.

Nét mặt thành chủ biến đổi liên tục. Ngũ đại nhân nói một điều đã trúng tâm tư của hắn.

Trước kia, Tinh Phong thành chỉ là một thành học viện, không có bao nhiêu lợi ích, dĩ nhiên cũng chẳng có gì để phân tranh.

Nhưng bây giờ…

“Thành chủ bỏ công sức nhiều năm như vậy cũng nên gặt hái chút đỉnh đi.” Gương mặt Ngũ đại nhân lộ ra nét cười: “Có trọng thưởng, ắt có dũng phu. Ngươi tình ta nguyện, được trả nhiều thù lao hơn đối với bọn hắn cũng là chuyện tốt. Ta, đại biểu cho Ngũ gia, nguyện ý vì võ hội lần này mà đưa ra một món bí bảo cấp Thanh Đồng, Ô Nha Dực Thương.”

Nét mặt thành chủ giãn ra: “Ngũ đại nhân quả nhiên chịu bỏ ra vốn lớn. Được! Đã thế thì cứ như vậy mà làm!”

Đường Thiên cùng A Mặc Lý biến mất vào biển người trong tiếng hét chói tai của Chu Bằng.

“Ta muốn giết hắn! Giết hắn đi!”

Thấy Chu Bằng không khống chế được phát ra tiếng hét chói tai đằng sau, Đường Thiên cùng A Mặc Lý cười ha ha.

“Đường Trụ Cột! Ta không ngờ ngươi là một tiểu nhân hèn hạ, âm hiểm, xảo trá như vậy!” A Mặc Lý trầm mặt, nghiêm trang nói, nhưng sau đó lại tỏ ra hớn hở: “Nhưng rất sảng khoái! Ngươi có thể đem Hạc Khí Quyết sử dụng một cách âm hiểm như vậy, không hổ danh là thiếu niên giống như thần. Cái tên Chu Bằng bám váy mẹ kia thiếu một chút đã tè ra quần rồi!”

“Ruồi trâu! Có thể đem chuyện ác đó nói cho càng buồn nôn hơn, ngươi xứng đáng là chiến hữu tốt của ta!” Đường Thiên cũng bắt chước dáng vẻ nghiêm trang của A Mặc Lý.

Hai tên nhìn nhau rồi bật cười.

“Cái tên đầu gỗ bên cạnh Chu Bằng có vẻ rất lợi hại đấy!” A Mặc Lý nhớ lại.

“Mặc kệ, quá lắm là mọi người cùng nhau đánh một trận.” Đường Thiên ngang tàng nói, rồi kinh ngạc quay sang A Mặc Lý: “Ruồi trâu, không lẽ ngươi sợ hắn?”

“Sợ hắn?” Đôi mắt trâu của A Mặc Lý mở to, nắm lấy thanh đao trong tay, tức giận nói: “Đường Trụ Cột, ngươi đang vũ nhục một nam nhân lập chí khai sáng võ đạo bản thân đó, chỉ có một trận quyết đấu mới có thể rửa mối nhục…”

BỐP!!!

Một nắm đấm nện xuống đầu A Mặc Lý.

“Tinh thần ngươi có vẻ rất sung mãn nhỉ?” Ngụy lão đầu đột ngột xuất hiện với vẻ mặt đầy sát khí.

A Mạc Lý rụt cổ lại.

“Tình hình có chút thay đổi.” Ngụy lão đầu thần sắc nghiêm túc, hạ giọng nói: “Tinh Phong võ hội lần này không giống với trước kia.”

“Không giống?” Đường Thiên và A Mặc Lý đều ngẩng đầu lên.

“Phụ cận võ hội phát hiện ra một Tinh môn.” Ngụy lão thần sắc ngưng trọng.

“A…! Tinh môn?” Đường Thiên há rộng miệng, vẻ mặt cứng lại, một lúc sau mới có phản ứng: “Tinh môn thông đến đâu?”

“Một nơi không biết.” Ngụy lão lắc đầu: “Bởi vậy thành chủ quyết định cho các ngươi đi khai hoang.”

“Chúng ta?” Đường Thiên cùng A Mặc Lý sửng sốt.

“Dù chỉ là mấy tên tay mơ, nhưng chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến. Thực lực so với cao thủ thông thường bên ngoài mạnh hơn không ít. Hơn nữa, cao thủ tinh nhuệ Vũ An tinh phân nửa đều đến Tinh Phong võ hội. Thành chủ lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.” Ánh mắt Ngụy lão chớp động: “Nhưng dù sao các ngươi cũng là tay mơ, chỉ e thương vong của võ hội không nhỏ. Cho nên thành chủ yêu cầu lấy học viện làm đơn vị tính, mười nhóm đứng đầu sẽ có giấy thông hành trước. Mặt khác, dù là xếp sau cùng, thì mọi thu hoạch trong võ hội lần này đều thuộc về người đó. Chiêu này quá thực quá hiểm độc.”

Đường Thiên Cùng A Mặc Lý nghe xong vẻ mặt mờ mịt.

“Các ngươi chỉ cần biết giấy thông hành rất đắt giá là được rồi.” Ngụy lão đầu lầm bầm: “Xem ra lần này ta phải đích thân ra trận rồi. Lấy được một tấm giấy thông hành thì trong mười năm, ăn uống sinh hoạt của học viện Sa Kỳ Mã không cần lo lắng.”

“Lão đầu, ngươi muốn đi cùng chúng ta sao?” Đường Thiên và A Mặc Lý vô cùng hưng phấn.

“Đi!” Ngụy lão quyết đoán nói.

“OAAA!”

“Vạn tuế!”

Hai người vung tay hô lớn.

Ngụy lão đầu lại không hề hưng phấn, ngược lại trong mắt còn có chút lo lắng.

Sự việc thành chủ Tinh Phong tuyên bố lập tức làm cho Tinh Phong thành sôi trào.

Một Tinh môn hoàn toàn mới tương đương với việc có thu nhập cực lớn và ổn định.

Tinh môn thông đến đâu? Ở đó có gì?

Trong lòng mọi người đều đầy ắp tò mò. Nhất là sau khi thành chủ tuyên bố quy định về giấy thông hành, không những không ai rời đi mà có vô số người nhằm hướng phủ đệ thành chủ mà ồ ạt kéo đến, hy vọng tham gia võ hội. Mặc dù khai hoang rất nguy hiểm, nhưng kỳ ngộ và tiền tài cũng không ít.

Hơn nữa, chuyện giấy thông hành ý chỉ sau này Tinh Phong thành khai thác cũng được hưởng một chút lợi lộc.

Đây chính là lợi ích lâu dài ổn định.

“Thành chủ quả nhiên am hiểu kinh doanh!” Ngũ đại nhân nhìn dòng người điên cuồng bên ngoài không khỏi bội phục: “Không tốt chút nào lại khiến mọi người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.”

Thành chủ cười cười: “Là do Ngũ đại nhân đề tỉnh ta. Chúng ta độc chiếm Tinh môn không bằng để cho mọi người cùng phát tài. Mặc dù phải chia một chút lợi ích cho bọn hắn, nhưng sau này có kẻ nào muốn chen vào tức là địch của mọi người. Ngoài ra còn đẩy nhanh tiến độ khai thác, vậy thì dại gì mà không làm?”

“Trước trí tuệ của ngài thì thái dương cũng ảm đạm thất sắc” Ngũ đại nhân khen một câu. (Dg: bợ nhau kinh!)

“Nhưng lần này chỉ e chết rất nhiều người.” Thành chủ than nhẹ.

“Tài phú luôn di kèm với máu mà, không phải của mình thì là của người khác” Ngũ đại nhân cười cười nói: “Để người khác đổ máu còn chúng ta thì thu tiền là đủ rồi.”

Thành chủ vỗ tay cười to: “Ha ha! Lời đó thật có lý.”

“Đây là một cơ hội tốt!” Sắc mặt đại trưởng lão phấn khởi: “Không ngờ Tinh Phong thành còn có Tinh môn chưa bị phát hiện! Ha ha, quả là trời giúp Chu gia chúng ta. Lần này, bất cứ thế nào cũng phải lấy cho được một tấm giấy thông hành.”

Cánh tay Chu Bằng quấn đầy vải, im lặng không nói, thần sắc âm trầm.

“Chúng ta cùng với An Đức học viện kết hiệp định song phương liên thủ.” Gia chủ Chu gia cung kính nói: “Khi lấy được giấy thông hành, hai bên sẽ cùng dùng chung quyền hạn thông hành. Chúng ta sẽ đưa ra sáu cao thủ.”

Đại trưởng lão gật đầu thỏa mãn, ánh mắt quét qua gương mặt sầu muộn của Chu Bằng, âm thanh lạnh như băng nói: “Chút thất bại này thì tính là gì chứ? Rất nhanh ngươi sẽ có cơ hội phục thù.”

Hai mắt Chu Bằng tỏa sáng, hắn hung hăng siết chặt hai nắm đấm.

“Rất tốt, còn ý chí chiến đấu.” Đại trưởng lão gật đầu, tay lấy ra một tạp phiến màu bạc: “Thẻ hồn tướng Tác Hồn Thương cấp bạch ngân này là ta lấy được lúc trẻ. Nó được một thương pháp đại sư chế tạo. Đáng tiếc Chu gia không có hậu nhân luyện thương, chỉ có thể dùng để triệu hoán hồn tướng. Trong một tháng này cũng đủ để đảm bảo an toàn cho ngươi.”

Ngón tay đại trưởng lão run lên, tạp phiến màu bạc hóa thành một đường sáng bạc rồi rơi vào tay Chu Bằng.

Gia chủ Chu gia vô cùng kinh hỷ: “Đa tạ trưởng lão ưu ái! Bằng nhi nhất định sẽ cố gắng đạt đến cấp bậc cao hơn.”

Đại trưởng lão mỉm cười: “Triệu hoán thử xem! Bản thân ta cũng tò mò muốn biết Tác Hồn Thương của Dương Vân đại sư ra sao.”

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Chu Bằng. Dương Vân là một đại hành gia về thương hai trăm năm trước, hắn nổi danh nhất chính là Tác Hồn Thương.

Gương mặt Chu Bằng lộ ra nét kinh hỷ. Hắn cắn răng một cái, ngón tay lướt qua bề mặt tạp phiến. Chiếc thẻ mỏng manh cắt đứt ngón tay hắn, máu tươi nhiễm vào thẻ hồn tướng.

Vụt!

Từng tia máu tươi bị hấp dẫn mà chui vào trên mặt thẻ hồn tướng.

Vù!

Không khí trong đại sảnh bỗng hạ xuống đột ngột. “Rắc!” Thẻ hồn tướng bị nghiền nát, hóa thành một đoàn sương xám, đoàn sương này phát sinh biến hóa.

Sau khi sương mù tan đi, một thiếu niên với gương mặt không lộ chút tình cảm, mắt nhắm lại đang đứng thẳng tắp như thương. Thanh mặc dù rất sống động, nhưng có thể thấy cùng người thật khác nhau một chút. Thần sắc đờ đẫn, làn da và quần áo đều có màu xám.

Đây là hồn tướng?

Hồn tướng lơ lửng, hai chân cách mặt đất khoảng một xích. (3 xích = 1 mét)

Đôi mắt hồn tướng bỗng nhiên mở to ra.

Oanh! Một luồng khí tức mãnh liệt hung hãn, lấy trung tâm là hồn tướng mà tỏa ra như bão táp, quét đến khắp nơi trong sảnh.

Mọi người đều biến sắc.