TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại
Chương 32: Côn Pháp Loạn Phi Phong​

"Sư tỷ, hắn là ai vậy?" Thải Tuyết vẻ mặt tò mò hỏi.

Sư tỷ thế mà quen biết với người này, Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần liếc nhau, trong lòng các nàng vô cùng hiếu kỳ, đến hiệu trưởng cũng đồng ý để các nàng đi, chẳng lẽ hiệu trưởng cũng biết? Nhìn lại khán đài, đúng là đội hình siêu cấp xa hoa a. Cao thủ xếp hạng top 3 ở Tinh Phong Thành đã đến hai người, tuy rằng Lương Thu-Mãnh Thú học viện chưa tới, nhưng Vương Chấn học trưởng đã đích thân đến, mức độ coi trọng có thể thấy được một chút a.

Không biết từ lúc nào Tinh Phong Thành lại xuất hiện thiên tài mới?

Hơn nữa, hắn và sư tỷ hình như rất quen nhau. ..

Nhưng mà các nàng đều hiểu từ trước đến nay thái độ đối xử của sư tỷ đối với nam nhân là cái dạng gì.

"Hắn là Đường Thiên." Hàn Băng Ngưng cố tự trấn định, cố gắng dẹp loạn cảm giác quẫn bách mãnh liệt vừa rồi khi Đường Thiên chào hỏi.

"A! Hắn là Đường Thiên?"

"Hắn là Đường Thiên hả?"

Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần trăm miệng đồng thanh kinh hô, trên mặt hai người đều không thể tin. Nam nhân phía dưới kia là Đường Thiên sao? Siêu cấp lưu ban sinh trong truyền thuyết, sau đó còn bị đuổi ra khỏi trường? Năm đó Thượng Quan Thiên Huệ thích nhất gã trai Đường Thiên này?

Thượng Quan Thiên Huệ. . . Chẳng lẽ. . .

Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần liếc nhau, các nàng biết sư tỷ đối với Thượng Quan Thiên Huệ sùng bái bậc nào a.

Thải Tuyết do dự một chút, nhưng nhịn không được,ấp a ấp úng khuyên nhủ: "Sư tỷ, thần tượng Thượng Quan Thiên Huệ không vấn đề gì, nhưng cũng thích nam nhân của nàng, cái này giống như. . ."

Hà Tiểu Cần nóng nảy muốn nói thẳng, nàng nghiêm mặt: "Sư tỷ, khắp chân trời nơi nào không có cỏ thơm, hà tất phải lấy người rồi trở thành người đàn bà lăng nhăng!"

Khóe miệng Hàn Băng Ngưng giật giật, muốn rút kiếm chém hai người cho hả giận. Nàng cố gắng giữ bộ mặt thản nhiên rồi quay sang, vẻ mặt thành thật mà nhìn hai người nói: "Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, kỳ thật ta chỉ thích nữ nhân thôi."

Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần trên mặt cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên, khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.

Hàn Băng Ngưng quay đi, giống như chưa từng nói qua điều gì.

Lúc này đã có không ít người nhận ra dưới trận đúng là Đường Thiên.

"Hắn là Đường Thiên a, không phải nói Đường Thiên là gã học sinh bỏ đi sao?"

"Đúng vậy a, lưu ban năm năm rồi, không phải là bỏ đi sao?"

"Nhưng vì cái gì nhiều lão đại chạy đến nơi này như vậy? Bọn hắn rảnh rỗi đến nhức cả trứng sao?"

"Ách, đoán chừng rảnh rỗi thật, nhưng mà nhức cả trứng hả? Các ngươi xem thường trứng các lão đại rồi, toàn thân các lão đại đều là gang là thép, vậy trứng đó cũng là trứng thép a. . ."

Đám người kia cho dù đã hạ giọng, nhưng thính giác của bọn Tư Mã Hương Sơn sao mà khủng bố nên đều nghe được rõ ràng. Lời nói có lực sát thương mười phần như thế, các lão đại thực lực cao siêu này đều vô ý thức mà kẹp chặt hai chân.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lúc mà trọng tài bước vào, hoàn toàn bị tình cảnh sôi sục này làm cho khiếp sợ, y suýt nữa hoài nghi, có phải đến nhầm chỗ hay không nữa. Trên khán đài lần lượt từng gương mặt quen thuộc kia, thấy vậy y hãi hùng khiếp vía, da đầu run lên. Trong này chỉ vu vơ bất cứ một người nào thì bất luận một cuộc tranh tài nào có họ mà đều là trận đấu hot nhất trong ngày.

Tư Mã Hương Sơn, Hàn Băng Ngưng, Vương Chấn. . .

Đối với người đảm nhiệm vị trí trọng tài Tinh Phong võ hội hơn năm năm mà nói, làm sao y có thể không biết những người này?

Ông trời, cái này. . . Đây là trận đấu loại sao?

May mà lúc này một tuyển thủ khác đi đến, trọng tài mới hồi phục tinh thần.

Một thân ảnh dũng mãnh nhanh nhẹn bước vào hội trường, thanh âm của gã tỏa ra một tia sát khí: "Xin hỏi, chỗ này là hội trường 3897 phải không?"

Lúc trọng tài thấy tuyển thủ trước mắt, trong lòng nghiêm nghị.

Nửa người trên trần trụi, nửa người dưới cái mặc quần đùi da thú đơn sơ, da của y ngăm đen ánh một tia kim loại sáng bóng, hai chân trần, trên tay cầm một cây đồng côn, một lớp đinh nhỏ hơi lồi bao lấy hai đầu đồng côn. Đúng là khiến cho người ấn tượng sâu sắc đấy, nhưng ánh mắt của y.

Nhanh nhẹn, dũng mãnh mà tràn ngập sát khí!

"Ồ?" Minh Quang lộ ra ngoài ý muốn: "Nhìn qua người này thực lực không tệ a!"

Vương Chấn ồ một tiếng: "Kinh nghiệm thực chiến rất phong phú."

Tư Mã Hương Sơn thoáng ngồi thẳng người, Thẩm Nguyên tức thì mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Hàn Băng Ngưng có chút hé mắt, mà bên cạnh nàng Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần cũng rất chăm chú.

Trọng tài đã gặp nhiều loại tuyển thủ, y lần đầu tiên liền nhìn ra,thiếu niên cầm đồng côn đi chân trần trước mắt mà nói, tuyệt đối không phải loại lương thiện.

"Đúng vậy." Trọng tài gật đầu.

Thiếu niên đi chân trần quăng ánh mắt hướng chỗ Đường Thiên.

Đường Thiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng phất tay ý bảo: "Aha, nhóc con, ngươi chính là đối thủ của ta sao?"

Thiếu niên đi chân trần xoay mặt hỏi trọng tài: "Có thể bắt đầu chưa?"

Trọng tài liền vội hỏi Đường Thiên: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi." Đường Thiên tùy tiện nói.

Vừa dứt lời, thiếu niên đi chân trần liền biến mất ở không trung, một đạo côn gió đột nhiên xuất hiện ở sau ót Đường Thiên.

Đường Thiên đã giật mình, hắn không nghĩ tới đối phương nói đánh là đánh, thế nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, khẽ cong eo, chân trái vung về phía sau một cái.

Phanh!

Đường Thiên vung chân bị thiếu niên đi chân trần dùng đồng côn ngăn trở.

Hai người đồng thời lui về phía sau vài bước, khoảng cách một lần nữa dãn ra.

"Cũng dám đánh lén!" Đường Thiên nụ cười trên mặt biến mất, hắn vẻ mặt bất thiện mà trừng mắt nhìn đối phương, hừ lạnh nói: "Ngươi xong đời!"

Thiếu niên đi chân trần thần sắc hờ hững, dường như không nghe được lời Đường Thiên vừa nói.

Đường Thiên trầm eo xuống, hai tay mở ra, mười ngón tập trung đối diện thiếu niên đi chân trần phía xa.

Trên khán đài Hàn Băng Ngưng ánh mắt ngưng tụ, nàng chợt nhớ tới ngày đó Đường Thiên chống lại Mặc Giáp Thiết Tê lúc, chính là cái tư thế trước mắt này.

Trong nháy mắt, Đường Thiên tựa như biến thành một người khác, trên mặt hắn nhìn không tới nửa điểm vui vẻ, cặp mắt trầm ổn không có một tia gợn sóng, hai tay mở ra, mỗi một khối cơ bắp đều góc cạnh rõ ràng,đường cong cứng rắn tràn ngập khí tức dương cương.

Tư Mã Hương Sơn thoáng ngồi thẳng, ánh mắt chớp lên một cái, hắn ngồi càng ngay ngắn.

Những người khác cũng phát giác Đường Thiên biến hóa, vốn khán đài đều đang nghị luận, lập tức an tĩnh lại.

Phía đối diện, thiếu niên đi chân trần cũng chú ý tới biến hóa Đường Thiên, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, đồng côn trên tay phút chốc duỗi thẳng, đầu côn chỉ thẳng tới Đường Thiên.

Thiếu niên đi chân trần tuy rằng cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt, nhưng trong mắt của hắn không có nửa phần sợ hãi, hung quang lóe lên rồi biến mất, thân hình của hắn lại lần nữa biến mất trong tầm mắt Đường Thiên.

Gần như đồng thời, Đường Thiên bỗng dưng trợn mắt, nửa người trên như đồng hồ quả lắc, nhoáng một cái, dưới chân giẫm một cái, bắn ngược trở lại.

Đồng côn quét qua thân thể hắn.

Oanh!

Đồng côn còn chưa chạm đất, kình khí liền phá vỡ mặt đất, vô số đất đá hỗn loạn văng ra.

Đường Thiên nắm đấm không hề có dấu hiệu mà bên sườn phải thiếu niên đi chân trần chui ra.

“Thiểm Quyền!”

Đi chân trần thiếu niên thực lực không tầm thường, đồng côn vừa mới đánh hụt, dường như dự liệu được Đường Thiên phản kích, thân thể thẳng tắp hướng bên cạnh khẽ đảo, tránh khỏi Thiểm Quyền của Đường Thiên, đồng thời côn vĩ run lên, thân côn bắn lên như độc xà, vù, lao thẳng tới Đường Thiên.

Đường Thiên giẫm chân một cái, tựa như lướt trên băng, như con rắn độc lướt qua thân côn.

Thiếu niên đi chân trần thân như con quay, người thẳng tắp thẳng hướng một hướng khác khẽ đảo, đồng côn trầm trọng, lại lần nữa cuốn theo.

Ô...ô...n...g!

Côn âm trầm thấp hùng hậu, làm lòng người kinh hãi.

Đường Thiên lại hướng một bên nhảy ra.

Thiếu niên đi chân trần thân thể tựa như con lật đật, lại hướng ngược lại, mang theo côn thế hướng sang bên rung động.

Từ biến hóa của côn âm, Đường Thiên biết rõ một côn này lực lượng lại càng trở nên mạnh mẽ!

Thiếu niên đi chân trần lại hướng bên kia khẽ đảo, đồng côn lực lượng lại tăng, thân côn mơ hồ không rõ, mắt thường khó có thể nhìn được, mang theo côn gió càng mạnh khiếp người.

Đường Thiên không thể không nhảy sang chỗ khác.

Vũ kỹ kỳ quái!

Đường Thiên đã nhìn ra vài phần manh mối, thiếu niên đi chân trần dùng thân thể của mình làm trục, dẫn động thân côn. Mỗi một lần y xoay ngược lại, lực lượng đồng côn sẽ tăng lên một phần. Hiện tại thiếu niên đi chân trần tựa như con quay xoay tròn với tốc độ cao, hết lần này tới lần khác đồng côn thế lớn lực trầm, uy lực khủng bố, chỉ cần bị quét trúng một cái, tám chín phần mười là mất đi sức chiến đấu. Nhìn qua, thiếu niên đi chân trần côn ảnh rất hỗn loạn, nhưng phạm vi bao phủ lại thật lớn.

Điểm này, do Đường Thiên không ngừng né tránh mà có thể nhìn ra được.

Đây là côn pháp gì. . .

"Đây là loại côn pháp gì?" Trên khán đài Minh Quang buột miệng hỏi: "Phương thức công kích kỳ quái."

"Loạn Phi Phong côn pháp." Vương Chấn cũng có chút ngoài ý muốn: "Loại côn pháp này có rất ít người tập."

Minh Quang lần đầu tiên nghe đến côn pháp này, có chút kinh ngạc: "Vì sao? Cảm giác rất lợi hại a! Không nghĩ tới đấu loại vẫn còn tuyển thủ có thực lực như vậy!"

"Loạn Phi Phong côn pháp, trời sinh thần lực, nó dùng lực thủ thắng." Vương Chấn giải thích nói: "Dùng thân thể tạo côn thế, ngươi xem thân hình của hắn, tựa như uống rượu say, nhưng mà trên thực tế lại dấu diếm sát cơ. Loạn Phi Phong côn pháp một khi bắt đầu liền chiếm được ưu thế."

"Đường Thiên chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?" Minh Quang nhíu mày.

"Thời cơ tốt nhất để phá giải Loạn Phi Phong côn pháp, chính là khi hắn vừa bắt đầu mấy côn, khi đó côn thế còn chưa thi triển ra. Hiện tại côn thế tầng tầng chồng lên, chính là lúc thế lớn lực trầm." Vương Chấn nói.

Vù vù vù!

Đồng côn xoay tròn với tốc độ cao sinh ra thanh âm vang vọng tràn ngập hội trường, trên mặt đất đá vụn, bùn đất không ngừng bị cuốn lên rồi bị côn ảnh nghiền cho nát bấy.

Thân ảnh thiếu niên đi chân trần hoàn toàn bị côn ảnh bao phủ.

Nhìn như một cái vòi rồng nho nhỏ ở trong hội trường tàn sát bừa bãi.

Đường Thiên cũng thật không ngờ, đối thủ đầu tiên đã lợi hại như thế.

Nhưng mà hắn cũng không chịu ảnh hưởng bởi côn thế đối phương.

Ánh mắt của hắn chăm chú, tất cả tạp niệm đều ném ra sau đầu, đối phương tựa như một đoàn cuồng phong, những nơi đi qua, cát bay đá chạy.

Cái cây đồng côn kia tối thiểu cũng hơn sáu mươi cân, mới bắt đầu vũ động mà thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Đường Thiên đứng lại đối mặt với đối phương.

Cuồng phong côn ảnh màu đồng thau gập lại, ầm ầm cuộn về phía Đường Thiên.

Đường Thiên sắc mặt trầm tĩnh, mắt nhìn thẳng, thân thể nghiêng về phía trước một chút, nắm tay phải thu lại bên cạnh eo.

Đây là. . .

Trên khán đài mọi người lập tức cả kinh. Côn thế trầm trọng như vậy, cứng đối cứng, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết.

Đường Thiên không muốn sống chăng?

Đường Thiên chân trái đạp mạnh lên mặt đất, khuôn mặt trầm tĩnh đột nhiên trở nên dữ tợn, chân trái phát lực, toàn thân như mũi tên phóng đi.

Đường Thiên mỗi một bước đều vô cùng trầm trọng, cắm thật sâu vào bùn đất!

Tại tất cả mọi người trợn mắt há mồm, Đường Thiên tựa như một con trâu rừng phát cuồng, Oanh long long vô số bùn đất bắn ra, hướng cuồng phong thẳng tới.

Nhưng mà trên khuôn mặt dữ tợn,ánh mắt Đường Thiên lại thanh tịnh trầm tĩnh, lực lượng như vậy ở trong mắt người bình thường có lẽ làm cho họ hít thở không thông, nhưng trong mắt hắn, thế này còn chưa đủ!

Bên cạnh hắn, có con ruồi trâu lực lượng biến thái như cuồng nhân a! Chớ nói chi là, còn có Thạch Đầu đại ca, siêu cấp biến thái như xe lu vậy! Chính là ở trong mỏ đá tùy tiện lấy ra một khối, tùy tiện huy động Đại Thiết Chùy, thanh thế đều muốn so với cái này khủng bố hơn nhiều lắm!

Nhóc con, ngươi không biết ca đã trải qua tẩy lễ như thế nào đâu. . .