Trong mơ mơ màng màng, Đường Thiên mơ hồ nghe thấy có ai đang gọi mình.
Hình như là một cô gái rất xa lạ, nhưng chính cái âm thanh này làm hắn đang vô tri vô giác tỉnh táo trở lại. Hắn bắt đầu tỉnh giấc.
"Đường Thiên... Đường Thiên..."
Đường Thiên cố gắng lắm mới mở được mắt ra. Ánh mặt trời chói chang chiếu vào làm hắn nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Phải một lúc sau thích ứng được hắn mới lại mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một gương mặt xa lạ.
"Ngươi là..."
Đường Thiên mơ màng hỏi. Hắn lồm cồm ngồi dậy nhìn về bốn phía. Xa lạ quá, đây là đâu?
"Đại ca ca! Đại ca ca!"
Phía dưới vang lên một thanh âm vui sướng.
Hả?
Đường Thiên ngoái nhìn về nơi thanh âm phát ra thì thấy có một bàn tay nhỏ bé đang chới với cố gắng hết sức để leo lên trên. Một người đàn bà trung niên phía sau đuổi theo kêu lên: "Niếp Niếp, cẩn thận cẩn thận, ngã bây giờ."
Xoạt, một cái bím tóc ngỏng lên trời thò ra, khuôn mặt rất vui vẻ: "Đại ca ca, cuối cùng người đã tỉnh!"
Đường Thiên nhìn bé gái, lập tức nhớ ra: "A a a, ngươi là con bé ngày trước bị bọn nó đuổi theo ... Ư, hả hả, làm sao ta lại có mặt ở trên đây?"
Đường Thiên xoạt xoạt quay đầu nhìn bốn phía, hết nhìn đông lại nhìn tây, miệng thầm thì: "Con trâu to đần độn đưa ta tới nơi đây hả? Đây là đâu thế? Con trâu đần đâu?"
"Đại ca ca, con trâu to đần độn ở dưới mông đó!" Bé gái vui vẻ nói.
Dưới mông ...
Đường Thiên sững sờ, cúi đầu xuống nhìn thì lập tức nhảy lên. Kinh hô: "A a a, nó sao lại ở dưới mông ta? Ồ, không đúng, làm sao nó lại bất động? Giống chết rồi quá ..."
Hàn Băng Ngưng vẫn đang âm thầm quan sát Đường Thiên. Trước hôm nay, trong lòng nàng ta chỉ xem thường, khinh thị và khó hiểu. Xem thường, khinh thị là dành cho Đường Thiên, khó hiểu là dành cho Thượng Quan Thiên Huệ.
Thế nhưng bây giờ thì hình tượng Đường Thiên trong lòng nàng ta đã hoàn toàn khác hẳn.
Hữu dũng vô mưu? Thẳng thắn? Tố chất thân thể biến thái? Cuồng dã?
Đột nhiên, Hàn Băng Ngưng phát hiện mình rất khó định nghĩa được cái tên khốn khiếp trông qua tưởng như đơn giản trước mắt này.
Sâu thẳm trong tâm thì hắn là hạng người gì?
Niếp Niếp không có nhiều ý nghĩ phức tạp như vậy, nó hươ hươ bàn tay bé nhỏ: "Nó bị đại ca ca đánh chết."
"Bị ta đánh chết?" Đường Thiên ngơ ngác trỏ vào ngực mình, mặt không hề tin tưởng.
Tự mình đánh chết?
Tại sao mình có thể đánh chết một tên khốn khiếp hung hãn như thế chứ?
Hắn cố gắng nhớ lại thế nhưng hắn chỉ nhớ rõ là con trâu ngốc lớn kia dốc sức xông vào trúc hải, hắn liều mạng dùng nắm đấm điên cuồng đánh. Chuyện về sau, hắn hoàn toàn chẳng nhớ tý nào.
Làm sao lại biến thành chính mình giết đây?
Hàn Băng Ngưng nhìn chăm chú Đường Thiên. Vẻ mặt của hắn mờ mịt, ở trong mắt nàng ta càng trở nên cao thâm khó dò. Hắn là đang giả bộ ư? Hắn thật sự là không nhớ gì sao?
Không thể!
Theo phản ứng bản năng, Hàn Băng Ngưng đầu tiên liền phủ quyết điều phán đoán này.
Đây là Mặc Giáp Thiết Tê, là dã thú tứ giai trung cấp. Với thực lực của nó, ở vùng này chính là cấp thú vương. Cho dù nàng ta đối đầu cũng không chắc sẽ hạ được nó trong thời gian ngắn. Giết chết con dã thú mạnh mẽ như thế phải cần thực lực tứ giai cao cấp.
Toàn bộ Tinh Phong thành, cường giả có thực lực mạnh mẽ như thế có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng thi thể của con Mặc Giáp Thiết Tê vẫn còn sờ sờ tại trước mặt nàng ta, đến ngay cả vết thương trên người Mặc Giáp Thiết Tê cũng cho thấy là do Đường Thiên ra tay. Vết thương trên khắp cơ thể Đường Thiên là do Mặc Giáp Thiết Tê đè, ép, đụng chạm gây nên.
"Lúc chúng ta tìm thấy ngươi thì ngươi chính là như vậy." Hàn Băng Ngưng nhàn nhạt nói: "Chúng ta chăm ngươi đã ba ngày."
"Chăm ta ba ngày rồi hả?" Đường Thiên lập tức phản ứng lại, hắn vội vàng: "Cảm tạ, cảm tạ, xin cảm tạ!"
Chợt nhớ tới chuyện mình đang ngồi trên con trâu đần và bị rất nhiều thương tích, Đường Thiên cúi đầu xem xét thì thấy những vết thương trên người đều đã kết vảy.
"Ồ, vết thương trên người ta sao đã lành rồi?" Đường Thiên rất là kinh ngạc.
Tiểu Niếp Niếp giơ bàn tay nhỏ bé lên: "Là cao trúc ong chúa! Tiểu Niếp Niếp thoa cho Đại ca ca cao trúc ong chúa, rất hữu dụng đấy!"
"Oa, bé con thật lợi hại đó!" Đường Thiên đan hai bàn tay sau đầu, vẻ mặt khen ngợi.
Tiểu Niếp Niếp ưỡn ngực ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn là vẻ kiêu ngạo: "Niếp Niếp lợi hại nhất rồi!"
Đường Thiên xoa xoa đầu tiểu Niếp Niếp, hắn vô cùng quý mến tiểu cô nương hiền lành khả ái này rồi. Tiểu Niếp Niếp nhắm mắt lại thích thú.
"Lần này thật sự cảm tạ ngài!" Mẹ của Niếp Niếp lúc này cũng mở miệng cảm tạ, một mặt thị cảm kích: "Niếp Niếp bướng bỉnh số một, không ngờ thế nào mà trêu phải phiền toái lớn như vậy. Nếu như không phải ngài, ta thực sự không dám tưởng tượng chuyện kế tiếp!"
Đường Thiên vừa vò đầu vừa cười ha ha: "Đến giờ ta vẫn còn chưa hiểu tình hình a!"
Bỗng nhiên Đường Thiên nhớ tới một vấn đề, hắn chỉ vào Mặc Giáp Thiết Tê phía dưới hỏi: "Đây là quái vật gì?"
"Mặc Giáp Thiết Tê." Hàn Băng Ngưng bỗng nhiên mở miệng: "Dã thú tứ giai trung cấp, thực lực cường hãn, tính tình hung dữ, sức mạnh vô cùng lớn. Nó đã sinh ra hồn hạch nên có thể vận dụng chân lực, ngươi hẳn là đã lĩnh hội uy lực của nó."
"Ừ, một cú đó đủ ngoan độc! Suýt chút nữa ta bò không đứng lên nổi!" Trong lòng Đường Thiên vẫn còn sợ hãi.
Hàn Băng Ngưng không nói gì. Thị nghe được câu này bất giác liếc mắt nhìn một cái, nếu là người khác đã bò không đứng lên nổi.
Đường Thiên nhảy ra khỏi thi thể Mặc Giáp Thiết Tê, hắn nhìn đánh giá bốn phía, tò mò hỏi: "Bích Chiểu Trúc Hải tại sao có thể chịu được cái con khốn khiếp nặng như vậy lớn như vậy nhỉ? Sao nó không rơi xuống đầm lầy?"
"Không biết." Hàn Băng Ngưng giải thích: "Vảy giáp trên thân nó gọi là mặc thủy lân, lân phiến hệ thủy của nó cực kỳ tốt làm cho nó không chỉ có thể sinh sống ở đầm lầy mà còn có thể ra sông ra biển lớn."
"Oa! Lợi hại như vậy!" Đường Thiên rất là kinh ngạc.
Tiểu Niếp Niếp lần thứ hai giơ bàn tay xinh xắn béo mập lên, hét lanh lảnh: "Đại ca ca lợi hại hơn!"
Đường Thiên bỗng nhiên chống cằm, trầm tư. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, như đang suy nghĩ về một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Một lúc sau, Đường Thiên vẫn không nhúc nhích, Hàn Băng Ngưng nóng ruột không kiềm chế nổi, đôi mắt đẹp nhìn sang: "Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Đường Thiên nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Hàn Băng Ngưng rồi nghiêm túc hỏi: "Nó đúng là bị ta giết sao?"
"Không sai." Hàn Băng Ngưng gật gù: "Hiện trường không nhìn thấy dấu vết những người khác."
"Thật sự thế hả?" Cặp mắt Đường Thiên không nhúc nhích, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc.
Lẽ nào trong đó có ẩn tình gì đó?
Trong lòng Hàn Băng Ngưng hơi động, nhưng vẫn kiên trì gật đầu như cũ: "Là ngươi giết."
"Chính là Đại ca ca giết!" Tiểu Niếp Niếp hét lên thật to để biểu hiện hết cảm xúc ở trong lòng.
Đường Thiên gật rụp một cái thật mạnh, biểu hiện càng nghiêm nghị: "Rất tốt."
Sau một khắc, khuôn mặt nghiêm túc tan thành mây khói hóa thành nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, hai hàm răng trắng như tuyết phô ra.
"Muốn bán vật này phải đến chỗ nào để bán nhỉ? Có thể bán được không ít tiền đâu!"
※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※※※※※※※※※
"Đã tới." Hàn Băng Ngưng ngữ như băng sương, mặt không biểu tình.
"Vù vù vù, cuối cùng đã tới! Mệt chết ta! Nếu có con nhặng trâu thì mới tốt ..." Đường Thiên vừa quệt mồ hôi chảy ròng ròng vừa lầu bà lầu bầu.
Hàn Băng Ngưng đã bị tố chất thân thể cường hãn của Đường Thiên làm cho triệt để khiếp sợ, nàng thử thử. Trọng lượng của cái con Mặc Giáp Thiết Tê này hơn chín trăm cân, quả thực là một tòa núi thịt.
Vậy mà, Đường Thiên đã kéo nó đi hơn mười dặm mà vẫn còn ra dáng long tinh hổ mãnh.
Thằng này mới được là dã thú a!
Trong đầu Hàn Băng Ngưng xuất hiện hình ảnh những cao thủ khác, người nào cũng cao to tiêu sái, nếu như đặt ở cạnh với Đường Thiên thật sự chẳng khác rau giá mầm ah.
Thật sự là đóa hoa trong nhà kính ah!
Hàn Băng Ngưng sinh lòng cảm khái, lần thứ nhất thị sinh ra cảm giác như vậy. Bình thường những đám thanh niên tài tuấn vây quanh người thị đều có thiên phú xuất sắc, ăn nói cử chỉ cao nhã, lãng mạn, biết hưởng thụ cuộc sống. Ai trông vào đều thấy bọn họ tài hoa hơn người.
Hàn Băng Ngưng lần đầu tiên thấy một người hoàn toàn khác những người kia.
Nếu như nói, những người kia là hoa trong nhà kính, Đường Thiên tựa như cỏ dại hoang dã, chỉ cần chút ánh mặt trời một chút phân bón là có thể sinh trưởng tốt, vô luận gió táp mưa sa.
Nàng bỗng nhiên nhớ, chẳng lẽ Thượng Quan Thiên Huệ là bị những cái này của hắn đả động?
"Tiểu thư!"
Một gã chưởng quầy nhìn thấy Hàn Băng Ngưng, vội vàng bỏ công việc đang dang dở, chạy tới ngay.
Hàn Băng Ngưng phục hồi tinh thần lại, thị cảm giác vừa rồi mình có vài ý nghĩ theo phương diện khác lạ. Chuyện quan trọng nhất là thị không còn hiểu rõ Đường Thiên cuối cùng là dạng người nào.
Người này, quá kì quái!
Nàng bình ổn tâm tư rồi bèn thản nhiên nói: "Hắn săn được một con Mặc Giáp Thiết Tê, tìm không thấy người mua, các ngươi nhìn xem có muốn mua lại nó không."
"Vâng!" Chưởng quầy không dám hỏi nhiều, vội vàng thúc tiểu nhị đến hậu viện gọi sư phó có kinh nghiệm sang đây xem xem.
Chẳng mấy chốc, vị sư phó vén rèm tiến đến, lão nhìn thấy Hàn Băng Ngưng bèn tiến lên hành lễ: "Tiểu thư."
Hàn Băng Ngưng gật gật đầu: "Xem đi, theo giá giá thị trường."
"Vâng!" Vị sư phó nghe vậy vội vàng gật đầu.
Vị sư phó đến gần thi thể Mặc Giáp Thiết Tê, đi dạo quanh một vòng, tấc tắc kêu kỳ lạ: "Không ngờ đúng là Mặc Giáp Thiết Tê. Chàng trai, thực lực không tệ nha, có thể săn được Mặc Giáp Thiết Tê, đây chính là bản lĩnh thật sự!"
Đường Thiên vò đầu, nhếch miệng cười ngây ngô: "Ta cũng không hiểu làm thế nào mà săn được đấy."
Vị sư phó sững sờ, chợt không cho là đúng nói: "Quá khiêm tốn! Chuyện này không thể nói bừa được!"
Hàn Băng Ngưng đứng bên cạnh, mắt mở to cố nén xúc động.
"A.... Có Hồn hạch, hẳn là Tứ giai trung cấp." Vị sư phó xem rất cẩn thận: "Phẩm giai rất không tồi, chỉ tiếc, Mặc Thủy Lân hư hao quá nhiều, mỗi một khối đều bị tổn thất ah. Ồ, hình như là Tiểu Băng Quyền, nhưng vết rách do Tiểu Băng Quyền không thể bóng loáng như vậy được chứ, hơn nữa Tiểu Băng Quyền không thể nào phá vỡ Mặc Thủy Lân ah, kỳ quái, thật sự là kỳ quái!"
Cặp mắt Hàn Băng Ngưng nhíu lại, quả nhiên có vấn đề, nàng ở lại đây là muốn nghe xem vị sư phó giàu kinh nghiệm có thể nhìn ra môn đạo gì đó.
Một lát sau, vị sư phó lắc đầu: "Nhìn không ra!"
Hàn Băng Ngưng âm thầm ghi nhớ những lời này trong lòng, sau này đến hỏi hiệu trưởng xem sao.
"Chàng trai, Mặc Giáp Thiết Tê đáng giá nhất là hồn hạch, có thể dùng để chế tác thẻ hồn tướng. Nhưng ta đề nghị ngươi không nên bán, dùng nó để bồi dưỡng Vũ Hồn của ngươi. Mặc Thủy Lân nguyên vẹn có sáu trăm hai mươi mốt khối, đủ để dệt một kiện Thủy Hệ lân giáp. Mặt khác, cái sừng tê giác này cũng đáng không ít tiễn." Vị sư phó xem hàng thuộc như lòng bàn tay.
"Bồi dưỡng Vũ Hồn hả?" Khuôn mặt Đường Thiên ngơ ngác.
"Ngươi chưa nghe ai nói hả?" Hàn Băng Ngưng đột nhiên hỏi.
Đường Thiên lắc đầu: "Chưa mà."
Hàn Băng Ngưng quay mặt sang nói với vị sư phó định giá: "Hồn hạch để hắn giữ lại, những thứ khác đều bán."
"Vâng!"
Chưởng quầy và vị sư phó định giá âm thầm đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên đi đến trước mặt Hàn Băng Ngưng, vẻ mặt nóng bỏng hỏi: "Bồi dưỡng Vũ Hồn, đó là làm cái gì? Cô gái ơi, nói một chút đi!"