Mặc Giáp Thiết Tê nhìn chằm chằm vào Đường Thiên.
Dã thú tứ giai đã có vài phần linh trí, ở Bích Chiểu Trúc Hải nó chính là bá chủ thật sự. Tại địa bàn này, sự uy nghiêm của nó chưa từng bị khiêu khích.
Nó từ từ áp sát Đường Thiên, tứ chi thô to mạnh mẽ, mỗi bước nện xuống đất đều khiến cho bụi bay mù mịt, ầm ầm vang vọng.
Một quyền vừa rồi khiến nó thấy hơi đau, cảm giác này nó chưa từng nhận biết trước đây.
Trong con mắt vẫn đục, hung quang túa ra. Lớp vảy xanh lục khiến nó như một trọng giáp kỵ sỹ cổ đại, tạo ra một áp lực lớn. Cái sừng tê trên trán nó cũng không phải là bén nhọn, mạnh mẽ mà thô ráp, cái thứ này đã xuyên thủng qua vô số thân thể của kẻ địch dám xâm phạm đến uy nghiêm của nó.
ẦM ẦM
Mặt đất rung chuyển không hề báo trước. Mỗi âm thanh như đánh thẳng vào lòng người.
Trên ngọn trúc, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch. Nó vội vàng ngẩng mặt lên cầu cứu: “Đại tỷ! Ngươi có thể cứu đại ca ca không?”
Hàn Băng Ngưng khẽ cắn môi, bất đắc dĩ lắc đầu:” Ta không mang theo kiếm.”
Thực lực của thị đều nằm trên kiếm. Nếu có kiếm ở đây thì nói không chừng thị còn có thể cùng con Mặc Giáp Thiết Tê này đọ sức.
Khuôn mặt tiểu cô nương càng thêm trắng bệch.
Lúc này, dưới đất, Mặc Giáp Thiết Tê từ từ áp sát Đường Thiên.
Hàn Băng Ngưng nhìn vào một người một thú bên dưới, tâm tình của thị hiện vô cùng phức tạp. Hành động cứu tiểu cô nương của Đường Thiên khiến thị cảm thấy hắn là một người dũng cảm và lương thiện. Tuy nhiên hắn lại muốn đối kháng trực diện với Mặc Giáp Thiết Tê thì quả thực là không biết tự lượng sức.
Dã thú tứ giai trung cấp lợi hại thế nào, Hàn Băng Ngưng hiểu rất rõ.
Một quyền nhanh như chớp vừa rồi của Đường Thiên khiến cho thị bất ngờ chốc lát. Nhưng để đối phó với dã thú tứ giai trung cấp thì sát chiêu của vũ kỹ cấp hai vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Hàn Băng Ngưng thầm nhanh chóng tính toán trong đầu, nếu mình kéo theo Đường Thiên liệu có thể thoát hay không?
Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, thị hiểu được điều đó là không thể, khinh công của thị dù có uyển chuyển, phiêu dật đi nữa thì trên phương diện tốc độ cũng không thể xách theo một người mà thoát khỏi Mặc Giáp Thiết Tê.
Nếu có kiếm thì tốt rồi…
Hàn Băng Ngưng cắn chặt đôi môi anh đào lại, nếu có kiếm thì trong chốc lát, mình có thể đọ sức cùng Mặc Giáp Thiết Tê để Đường Thiên chạy, sau đó dùng khinh công để thoát đi.
“Kiếm?”
Tiểu cô nương cầm lấy trúc tiếu đeo trên cổ, dùng sức thổi một hơi.
Âm thanh sắc nhọn của trúc tiếu truyền ra xa.
Đường Thiên cũng nghe thấy âm thanh trúc tiếu nhưng không một chút phân tâm. Hắn hết sức chăm chú mắt đối mắt với Mặc Giáp Thiết Tê.
“Khí thế thật mạnh!”
Đường Thiên có cảm giác như mình đang đối mặt với một kỵ sỹ thời viễn cổ, thân mang trọng giáp chầm chậm áp sát, khí tức hung tợn hoang dã đập thẳng vào mặt.
Nhìn sơ qua cũng thấy khó đối phó rồi.
Đường Thiên nheo mắt lại, hai chân nhẹ nhàng cắm vào đất, thân hình vẫn không nhúc nhích.
Mặc Giáp Thiết Tê đi đến khoảng cách ba trượng trước mặt Đường Thiên rồi dừng lại.
Một người một thú đối mặt với nhau.
Bỗng nhiên, Mặc Giáp Thiết Tê bốn chân hơi co lại.
Gần như cùng lúc, eo Đường Thiên cũng trầm xuống.
“HỐNG”
Mặc Giáp Thiết Tê phát ra một tiếng rống giận, bốn chân co lại, rồi đồng thời phát lực, thân hình vừa lớn vừa nặng của nó biến mất khỏi không trung.
“A A A!”
Đường Thiên bỗng nhiên hét lớn, hai chân cắm vào đất đạp mạnh, thân hình cũng biến mất trong nháy mắt.
Hai đạo tàn ảnh trên không trung lóe lên rồi biến mất, sau đó ầm ầm chạm vào nhau!
PHÀNH!!!
Đường Thiên trợn đôi mắt lên, thế trung bình tấn vẫn giữ nguyên, hai chân bị cắm vào đất sâu đến gối. Hai tay nắm lấy cái sừng trên trán của Mặc Giáp Thiết Tê. Thân thể như được đúc ra từ sắt, cả người hạ xuống cực thấp, từng thớ, từng thớ thịt đều căng ra.
Sức mạnh va chạm trực tiếp nhất, dã man nhất!
Lúc này thời gian dường như bị đóng băng lại, một người một thú vận dụng tất cả sức lực trong từng cơ bắp.
Đường Thiên quên tất cả mọi thứ xung quanh, trong mắt chỉ có Mặc Giáp Thiết Tê trước mặt.
Hàn Băng Ngưng trên ngọn trúc thấy cảnh này thì mắt mở to, miệng há ra. Một người một thú đấu sức, hoàn toàn phá bỏ nhận thức của thị trước đây, tầng tầng trùng kích không gì sánh được.
Man lực thật mạnh!
Sức mạnh con người làm sao mà đạt được đến cấp độ này chứ?
Lực lượng mạnh mẽ như Mặc Giáp Thiết Tê tứ giai trung cấp vốn không phải thứ võ giả chống đỡ được.
Đường Thiên . . .
"Ôi Ôi Ôi Ôi!" Trong miệng Đường Thiên phát ra những tiếng rít vô thức. Khuôn mặt hắn bị vặn vẹo hoàn toàn, cơ thể như quả cầu bị thổi căng lên, mỗi một tia khí lực đều được phát ra.
Cuồng bạo, hoang dã!
Lúc này Đường Thiên như một con dã thú thật sự.
Mặc Giáp Thiết Tê bị mạnh mẽ đè xuống, miệng nó cắm vào trong bùn đất, nó tức giận thật sự, đã khi nào mà nó bị nhục nhã như vậy đâu? Từ lúc nào mà lực lượng xưa nay vẫn ở trên đối thủ của nó bị người áp chế chứ?
Tứ chi điên cuồng bạo động, toàn thân giãy dụa.
Đầu nó chầm chậm mà chắc chắn, từng chút, từng chút nhấc lên, tứ chi dần dần thẳng ra. Đường Thiên dồn hết sức đè nó xuống nhưng cánh tay lại truyền đến một lực lượng ngày càng lớn, một luồng rồi lại một luồng.
Bỗng nhiên, Mặc Giáp Thiết Tê hiện lên một tầng hào quang xanh thẩm.
Một luồng lực lượng, to lớn, hung mãnh, kỳ dị như búa tạ mạnh mẽ đánh vào hai cánh tay Đường Thiên đang gắt gao nắm lấy sừng tê, trực tiếp đi vào cơ thể hắn.
RẦM!!!!
Đường Thiên như bị sét đánh, thân thể văng ra ngoài.
Hàn Băng Ngưng sắc mặt thay đổi, “Đường Thiên cẩn thận!”
Dã thú tứ giai trung cấp đã sinh ra hồn hạch, bọn chúng nắm giữ lực lượng cùng loại với chân lực. Đây là thiên phú của chúng, càng là dã thú cao cấp loại lực lượng này càng mạnh.
Hai con mắt Mặc Giáp Thiết Tê hoàn toàn biến thành màu xanh thẩm, tựa như hai khối mặc ngọc, cả người toát ra một loại khí tức vô cùng nguy hiểm.
Nó chậm rãi tiến lại gần Đường Thiên đang nằm trên mặt đất, tựa như một thú vương uy nghiêm và âm trầm, mang theo khí tức vô thượng ngạo mạn và thô bạo.
Hàn Băng Ngưng chưa từng nghĩ tới thị sẽ thấy khí tức này trên người một con dã thú.
Sắc mặt thị trắng bệch.
Trong long thị sinh ra một cảm giác bất lực, dù lúc này có kiếm trong tay thì thị cũng không dám chắc mình có đủ dung khí để đối đầu với con Thú Vương này hay không.
“Tiểu Niếp, Tiểu Niếp! Ngươi ở đâu?” Một thanh âm lo lắng truyền ra từ rừng trúc.
Trên mặt tiểu cô nương hiện ra nét vui mừng, thị lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi! Ném kiếm đến đây!”
Mẹ của Niếp Niếp phản ứng cực nhanh, vút một tiếng, thanh kiếm mang theo vỏ, từ rừng trúc lao thẳng ra.
Hàn Băng Ngưng tỉnh lại từ trong mộng, ngọc thủ đưa ra, rút kiếm khỏi vỏ.
Kiếm vừa đến tay, tâm trạng Hàn Băng Ngưng bình ổn lại, mọi do dự, không tự tin lúc trước đều biến mất. Thị khẽ nói với tiểu cô nương: “giữ lấy gậy trúc!”
Tiểu cô nương vội vã dùng cả tay lẫn chân mà ôm lấy gậy trúc.
Ánh mắt Hàn Băng Ngưng nghiêm nghị, hai tay áo tung ra, cả người giống như một con chim to lớn lao xuống phía dưới.
Đôi chân ngọc ngà, mềm mại bước trên mặt đất, mặt đất lúc này như một bãi hỗn độn, tuy một người một thú giao thủ ngắn ngũi nhưng khắp nơi đều là bùn đất. "Mặc Giáp Thiết Tê!" trong rừng truyền ra âm thanh của một nữ tử: "Niếp Niếp!"
“Mẹ ơi!” Tiểu cô nương rốt cục cũng không nhịn được, kêu một tiếng rồi òa lên khóc nức nở.
Tia lo lắng cuối cùng của Hàn Băng Ngưng cũng biến mất. Ngọc thủ vung lên, kiếm chỉ thẳng vào Mặc Giáp Thiết Tê .
Nhưng làm cho thị bất ngờ là Mặc Giáp Thiết Tê dường như không phát hiện ra thị, nó đột ngột dừng bước. Thân hình lần thứ hai chùng xuống, cái sừng tê nhằm vào Đường Thiên đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.
“Từ dã thú tứ giai trở lên, chúng có trực giác rất mạnh với nguy hiểm. Lẽ nào nó không thấy được mình đang tới gần?”
Hàn Băng Ngưng nghi hoặc, Đường Thiên vừa rồi còn nằm trong bùn đất không nhúc nhích, cơ thể khẽ động.
Mỹ mâu Hàn Băng Ngưng mở lớn ra, “lẽ nào…”
Một bàn tay đặt lên mặt đất, bàn tay kia cũng theo đó mà đặt lên, trên đôi bàn tay dính đầy bùn đất.
Thân thể Đường Thiên từ từ bị nâng lên.
Hàn Băng Ngưng ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Chính diện chống đỡ một đòn của Mặc Giáp Thiết Tê mà vẫn có thể bò dậy được. Tố chất thân thể của tên quái vật kia rốt cục là mạnh mẽ đến thê nào?
“ Hộc … hộc… người nhất định phải chết!”
Tiếng thở dốc hổn hển xen lẫn vào tiếng rít trầm thấp.
Đường Thiên giãy dụa đứng lên, nữa người trần trụi dính đầy bùn đất. Bùn theo miệng hắn, từng ngụm, từng ngụm phun ra trên mặt đất.
Mặc Giáp Thiết Tê thân hình run lên rồi lui lại một bước.
“Nhập ma… là nhập ma sao?”
Hàn Băng Ngưng không khỏi nghi ngờ, thị không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhập ma, thế nhưng Đường Thiên trước mặt này, trên người toát ra một loại khí tức khiếp đảm và vô cùng nguy hiểm.
Thân hình Đường Thiên hạ xuống, eo trầm đi, phô ra từ thế giống như đúc vừa rồi.
Mặc Giáp Thiết Tê gào lên âm thanh trầm đục.
Đường Thiên nhếch miệng cười, con mắt đỏ óng ánh lại làm tăng thêm cảm giác quỷ dị. Khi nụ cười quỷ dị đó còn chưa biến mất thì thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất.
Mặc Giáp Thiết Tê tức giận gầm lên, bốn chân co lại rồi đồng thời phát lực.
Hai thân ảnh một lần nữa chạm vào nhau.
ẦM!
Vô số bùn đất văng tung tóe. Một người, một thú cuồng bạo xông đến tạo thành một cái hố cạn.
"HỐNG HỐNG HỐNG!!!"
"A A AAA!"
Cả hai cùng hét lên tạo nên một âm thanh hổn tạp.
Hào quang xanh thẩm lần thứ hai sáng lên, thế nhưng, Đường Thiên lúc này dường như chưa phát hiện.
“Ngu ngốc!”
Đường Thiên cười gằn một tiếng, nắm lấy sừng tê, rồi đột ngột phát lực, xoay người một cái đã ngồi trên lưng Mặc Giáp Thiết Tê.
Tiểu Băng Quyền!
Khi Đường Thiên rơi vào trạng thái nhập ma, Tiểu Băng Quyền uy lực cuồng tăng, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực cực cường băng kính, chui vào trong cơ thể Mặc Giáp Thiết Tê. Sức lực toàn thân vận chuyển, mỗi một luồng lực lượng đều sắc bén như thế tạc lên trên tinh cương vảy giáp, rất nhanh, xuất hiện từng đường từng đường vết thương như đao chém.
RẦM!!!
Một khối vảy giáp vỡ ra rồi văng khắp nơi trong không trung.
Đường Thiên thấy thế thì càng liều mạng nhằm nơi vảy vừa bị nghiền nát mà nện tới. Hạc kính Tiểu Băng Quyền sắc bén rất nhanh đã cắt thêm từng đường vết thương nhỏ.
Mặc Giáp Thiết Tê điên cuồng giãy dụa cơ thể, tuy nhiên dù có giãy dụa thế nào thì Đường Thiên cũng như đóng đinh, dính chặt trên lưng nó, tiếp tục một quyền rồi lại một quyền mà giáng xuống lưng Mặc Giáp Thiết Tê.
Mặc Giáp Thiết Tê rống một tiếng vang trời, bốn chân vung lên rồi hướng phía rừng trúc lao đi.
Tíc tắc, Đường Thiên hiểu được Mặc Giáp Thiết Tê muốn làm gì, nó da dầy thịt cừng, cây cối đối với nó như gãi ngứa nhưng đối với Đường Thiên mà nói thì thật sự nguy hiểm.
“Chết đi!!!”
Đường Thiên mở to hai mắt, gào lên như sấm.
Hắn không thèm để ý, cứ từng quyền, từng quyền mà đánh xuống lưng Mặc Giáp Thiết Tê.
ẦM!!!
Mặc Giáp Thiết Tê đâm thẳng vào rừng trúc, những cây trúc thân to bằng miệng bát bên đường nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
Trúc xanh cứng rắn đánh lên người Đường Thiên, trong trạng thái điên cuồng, hắn nện như mưa xuống lưng Mặc Giáp Thiết Tê.
“Đại ca ca!”
“Đường Thiên!”
Tiếng kinh hô từ phía sau truyền tới, không ai nghĩ Mặc Giáp Thiết Tê lại chạy vào rừng trúc.