TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại
Chương 23: Đặc Huấn

Đường Thiên rốt cục cảm nhận được một đêm qua nhanh.

“Thiết Nê Chỉ”đã được đổi thành “Ưng Trảo Công”, “Không Mộc Thung”, “Bát Bộ Cản Thiền”, “Toái Ảnh Chưởng”, “Tiểu Băng Quyền”, “Liên Hoàn Kỹ”, sáu thẻ hồn tướng bạch ngân, thuần một màu ở trước mặt hắn, ngân quang lóng lánh, sáng rõ làm hắn hoa cả mắt.

“Đây mới là thú vui nhân sinh a!”

Say mê một lúc lâu, Đường Thiên ngửa mặt lên trời cảm khái.

“Đường trụ cột, ngươi sa đọa rồi!” A Mạc Lý vẻ mặt khinh bỉ.

“Sa đọa?” Đường Thiên quay sang, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Con ruồi trâu, ngươi quá khinh thường thanh niên không tầm thường rồi! Chỉ là sáu cái thẻ bạch ngân, đã nghĩ để cho ta sa đọa? Hừ hừ!"

A Mạc Lý khuôn mặt cười vui: “Thế này mới đúng, Đườngtrụ cột, ngươi không thể khi phụ tâm vũ giả của mình, trở thành nam nhân mạnh nhất, mới xứng với lý tưởng của ngươi. . ."

Đường Thiên vung hai cánh tay, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt thâm trầm: “Ít nhất phải sáu thẻ hoàng kim, mới có thể làm cho thanh niên không tầm thường sa đọa a!”

A Mạc Lý lập tức câm nín.

Đường Thiên bắt đầu nâng cằm lên: “Nên học thẻ nào đây?”

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên âm thanh Ngụy lão đầu từ phía sau hai người phát ra: “Wow, thiếu niên phát tài sao! Ngân quang này, từ xa đã làm ta hoa mắt.”

Ngụy lão đầu nhảy đến trước mặt hai người, nhìn qua sáu cái thẻ bạch ngân, vẻ mặt tò mò: “Thứ này là các ngươi đi đánh cướp được sao?"

A Mạc Lý sinh động như thật đem chiến đấu phát sinh hôm nay, hướng Ngụy lão đầu miêu tả một lần.

Ngụy lão đầu ồ một tiếng: “Hai người các ngươi liên thủ, mới thắng hiểm Trầm Nguyên?”

Hắn sờ lên cằm, tự nhủ: “Biết thế không nên to mồm a, tên kia làm thật rồi, hây, xem ra phải cho các ngươi một chút đặc huấn mới được.”

Đường Thiên cùng A Mạc Lý liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên trong lòng sinh ra dự cảm bất thường.

Ngụy lão đầu quay mặt sang, nhếch miệng cười một tiếng: “Các ngươi sẽ nhớ mãi hai tháng này !”

Đường Thiên cùng A Mạc Lý sợ vãi linh hồn.

Trầm Nguyên cùng Dương Vĩnh cúi đầu, đứng trước mặt hiệu trưởng, sắc mặt trắng bệch.

Hiệu trưởng sắc mặt xanh mét: “Rất tốt! Giỏi vô cùng! Xem ra mệnh lệnh của ta, còn không đủ nặng, các ngươi còn thừa tinh lực, trốn học đi tìm người khác gây phiền toái."

Trong góc Hứa trợ lý thầm hô hỏng bét, hiệu trưởng tức giận như thế, cực kỳ ít thấy.

“Sự việc lần này, tất cả học sinh liên quan đến, nhất nhất nghiêm khắc xử phạt.” Hiệu trưởng mặt không chút thay đổi: “Từ hôm nay trở đi cho đến Tinh Phong võ hội, đoạn thời gian này, nếu xuất hiện học sinh lần nữa trốn học, nhất luật khai trừ! Dương Vĩnh cùng Trầm Nguyên, phạt bế quan hai tháng!”

Hứa trợ lý giật mình, hiệu trưởng lần này là thật sự nổi giận. Hắn có vẻ đồng tình nhìn Trầm Nguyên cùng Dương Vĩnh, Trầm Nguyên coi như trấn định, Dương Vĩnh sắc mặt đã như tro tàn.

Hiệu trưởng bỗng nhiên quay mặt sang, ngó chừng Hứa trợ lý: “Ngươi đi nói cho ban kỷ luật, nếu như bọn họ cảm thấy không làm được, cũng không cần làm nữa.”

Hứa trợ lý cuống quít đáp: “Dạ!”

“Tất cả đều đi ra ngoài, Trầm Nguyên lưu lại.” Hiệu trưởng lạnh lùng nói.

Dương Vĩnh cùng Hứa trợ lý vội vàng lui ra ngoài.

Hiệu trưởng ngó chừng Trầm Nguyên, hừ lạnh một tiếng: "Thua hay là thắng?"

“Thua.” Trầm Nguyên cúi đầu: “Đường Thiên giả dạng người thường,dẫn đường cho chúng ta. Dương Vĩnh bị đánh lén trước, sau đó hắn và A Mạc Lý liên thủ, ta cũng bị thua.”

Kỳ lạ là hiệu trưởng nghe thấy hai người thua, cũng không quá mức tức giận mà chỉ thản nhiên bảo: “Kể lại xem nào.”

Trầm Nguyên lộ ra vẻ mặt suy tư: “A Mạc Lý lúc bắt đầu biểu hiện có chút. . . Có chút không đủ kiên quyết. Nhưng sau lại đột nhiên trở nên rất kiên quyết, lực đánh mạnh phi thường. Nhưng đáng lưu hơn ý chính là Đường Thiên.”

“Đường Thiên hả?” Hiệu trưởng hơi vẻ bất ngờ.

“Vâng, Đường Thiên chủ tu chính là “Thiểm Quyền”, nhưng hắn lại có thể dùng “Thiểm Quyền”, đánh ra quyền mang!” Trầm Nguyên nói.

“Thiểm Quyền mà có thể đánh ra quyền mang!”Ánh mắt hiệu trưởng bỗng dưng híp lại, lẩm bẩm tự nói: “Xem ra hắn đưa thẻ hồn tướng cho Đường Thiên rồi! Đường Thiên thế mà luyện thành . . .”

“Luyện thành cái gì ạ?” Trầm Nguyên không nhịn được tò mò hỏi.

Hiệu trưởng thần sắc nghiêm nghị: “Ngươi nói tiếp đi.”

Trầm Nguyên biết mình không nên hỏi, gã vội vàng tiếp tục trả lời: “Đường Thiên vô cùng dũng mãnh, đấu pháp của hắn rất cuồng, không sợ bị thương. Nếu cùng thực lực dưới tình huống tương tự, ta nghĩ rất ít người có thể chiến thắng hắn.”

“Đi bế quan đi.” Hiệu trưởng nhìn Trầm Nguyên, trầm giọng nói: “Thiên phú của ngươi ở Thiên Tinh không tính là tốt nhất, không sai, nhưng tính tình vẫn có thể giữ được bình tĩnh, giữ được cái tâm, ta rất coi trọng ngươi, đừng để cho ta thất vọng.”

“Dạ!” Trầm Nguyên cung kính vâng lời.

“Đi đi!”

Hiệu trưởng phất tay một cái, Trầm Nguyên rời đi, hắn lẩm bẩm tự nói:

“Hạc Khí Quyết. . . Thế mà nó luyện thành . . .”

Thấy mỏ đá lớn nhỏ trước mắt, Đường Thiên cùng A Mạc Lý vẻ mặt ngạc nhiên.

“Ngụy lão đầu, ngươi tại sao dẫn chúng ta tới đây, chẳng lẽ thân phận thật của ngươi lại là một tên buôn lậu lao động trẻ em?” Đường Thiên chỉ Ngụy lão đầu, vẻ mặt “Ta đã nhìn thấu ngươi”.

Ngụy lão đầu không để ý đến hắn, đi thẳng đến một người đàn ông vạm vỡ, khi còn cách một quãng xa đã la lên: “Này, lão Thạch!”

Tráng hán nghe được tiếng kêu, xoay người thấy là Ngụy lão đầu, không khỏi nhếch miệng cười to, hướng bên này đi tới.

Thời điểm tráng hán xoay thân thể lại, Đường Thiên và A Mạc Lý nhất tề thở ra một ngụm lãnh khí. Nói thật, A Mạc Lý thân thể tố chất đã phi thường cường hãn, nhưng so với tráng hán trước mắt, A Mạc Lý thật giống như đứa trẻ.

Trên người tráng hán mỗi một khối da thịt đều góc cạnh rõ ràng, ngăm đen mà sáng bóng, phảng phất kinh qua thiên chuy bách luyện. Cánh tay lại càng khoa trương, Đường Thiên nhìn xuống dưới, đưa ra kết luận, so với bắp đùi của mình còn hơn.

Tráng hán giơ thiết chùy trên tay lên, thấy vậy Đường Thiên và A Mạc Lý lại càng nuốt nước miếng.

“Lão Ngụy, hôm nay sao lại có thời gian tới đây?” Tráng hán ứng thanh nói.

“Mang hai tiểu tử đến nhờ ngươi rèn luyện. Như thế nào, không có gì đáng ngại chứ?" Ngụy lão đầu tùy tiện hỏi.

“Có gì đáng ngại? Nơi này trừ đá ra cũng chỉ có đá.” Đại hán cười ha ha, hai mắt đánh giá trên dưới Đường Thiên cùng A Mạc Lý, hướng hai người lộ ra nụ cười thân thiện, tán dương: “Là hai hạt giống tốt.”

Ngụy lão đầu lập tức đắc ý: “Ha ha, đó là, ánh mắt của ta, tuyệt đối là bách phát bách trúng!”

Trên mỏ đá, những người khác cũng nghe thấy động tĩnh, liên tiếp bu lại.

Lập tức Đường Thiên cùng A Mạc Lý cảm thấy tự ti.

Những người này thân thể cao lớn, vòng eo mọi người so với thùng nước còn lớn hơn, cả người da thịt cuồn cuộn, thoáng như được đúc bằng sắt, thiết chùy trên tay mỗi người cũng to lớn dị thường, ở trên tay bọn họ nhẹ như không có gì.

Đường Thiên cùng A Mạc Lý bình thường cũng tự xưng thân thể tố chất xuất chúng, nhưng đứng ở trong đám người kia, tựa như giống mầm đậu đỏ.

“Lão Ngụy, không tệ lắm, lần này nhìn qua giống như có chuyện à!”

“Hai tiểu này tử không tệ!”

“Ừ, được rèn luyện, chính là hai hạt giống tốt!”

. . .

Ngụy lão đầu mặt mày hớn hở, cười đến nỗi nhìn không thấy hai mắt. Mà Đường Thiên và A Mạc Lý cả người sợ hãi, bị quá nửa đám người giống như Thiết Tháp hán tử xoi mói, cảm giác kia, thật sự quá kinh khủng.

Đường Thiên cùng A Mạc Lý trên mặt gượng cười, vẻ mặt xấu hổ bộ dáng ngượng ngùng.

Thạch Đầu phất phất tay: “Tản ra tản ra, đừng hù hai thằng nhóc này nữa."

Một trận tiếng cười thiện ý, mọi người liền xoay người tản ra .

Ngụy lão đầu quay sang Thạch Đầu bảo: “Hắn là A Mạc Lý, truyền nhân của ta, hắn là Đường Thiên, à, muốn thành chuyên gia cận chiến.”

“Há, chuyên gia cận chiến.”Trong mắt Thạch Đầu hiện lên một vẻ kinh dị, một lần nữa đánh giá trên dưới Đường Thiên, tán thành nói: “Có chí khí!”

“Cũng giao cho ngươi.” Ngụy lão đầu rất không trách nhiệm.

“Được.” Thạch Đầu không nói nhiều mà chỉ gật đầu cái rụp.

Ngụy lão đầu quay mặt hướng sang Đường Thiên và A Mạc Lý dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, Thạch Đầu chính là đặc huấn lão sư của các ngươi, vô luận hắn yêu cầu các ngươi làm gì, các ngươi cũng phải làm theo.”

Đường Thiên và A Mạc Lý rất thức thời gật đầu, Thạch Đầu thật sự có cảm giác bị áp bách .

“Ta đi đây.” Ngụy lão đầu phất tay một cái, tiêu sái nghênh ngang rời đi.

“Đi theo ta.” Thạch Đầu hướng Đường Thiên cùng A Mạc Lý nói.

Hai người vội vàng theo Thạch Đầu hướng mỏ đá đi vào. Đây là một mỏ đá lộ thiên, có thể thấy được khối lớn nham thạch chồng chất như núi, nham thạch nơi này lấy đá hoa cương làm chủ.

Đi tới một chỗ chất đống đá cục, Thạch Đầu tìm một thanh thiết đao.

Thiết đao không có lưỡi sắc, thân đao dày, nặng quá năm mươi cân, nhưng ở trên tay Thạch Đầu nhìn như không có gì. Thạch Đầu tiện tay từ trong đống đá nhấc lên một tảng đá như cánh cửa nhỏ.

Đường Thiên và A Mạc Lý nhìn đến sắc mặt trắng bệch, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, cuồng ngưu như A Mạc Lý, ở trước mặt Thạch Đầu đúng là một con châu chấu nhỏ.

Thạch Đầu thả tảng đá xuống trước mặt, quay sang A Mạc Lý bảo: “nhiệm vụ hàng ngày của ngươi chính là phá đá, giống như này.”

Chỉ thấy Thạch Đầu giơ tay chém xuống, thoải mái chém khối đá thành những viên đá lớn nhỏ bằng giỏ trúc, chà chà chà mấy đao, giơ tay chém xuống, một khối đá ngăn nắp hiện lên trước mặt hai người. Khối đá mỗi một mặt bóng loáng trong như gương, ngăn nắp, giống như thước đo.

Đường Thiên và A Mạc Lý ngây người như phỗng, đây cũng là đá hoa cương, cứng rắn đến mức có thể làm mẻ lưỡi đao!

Thạch Đầu tiện tay ném đại thiết đao cho A Mạc Lý: “Đây, chỗ đá này, trong mười ngày, mỗi ngày ngươi giao cho ta một trăm khối là được.”

Dứt lời, mặc kệ A Mạc Lý mặt không còn chút máu, dẫn Đường Thiên đi về góc khác.

Sắc mặt Đường Thiên có chút trắng bệch.

“Ngươi bây giờ đang luyện cái gì?” Thạch Đầu hỏi Đường Thiên.

Đường Thiên liền xòe những thẻ hồn tướng trên tay mình, cẩn thận hướng Thạch Đầu nói một lần, Thạch Đầu nghe xong, gật đầu: “Vậy thì luyện Tiểu Băng Quyền đi. Người luyện Tiểu Băng Quyền ở đây rất nhiều.”

“Là sao. . .” Đường Thiên cảm giác vẻ mặt của mình có chút cứng ngắc, sợ hết hồn hết vía .

“Ừ, Tiểu Băng Quyền dùng để phá đá rất tốt.”

Thạch Đầu dẫn Đường Thiên đi tới một đống đá trước mặt, lần nữa cầm lấy một khối đá bằng giỏ trúc, ba, xuất ra một quyền.

Hòn đá giống như đậu hũ, biến thành một đống đá vụn.

Thạch Đầu tiện tay đập đá, từng đống đá vụn hiện ra trước mặt Đường Thiên. Những đá vụn này kích thước cực kỳ thống nhất, hầu như đều bằng hạt đỗ.

“Ờ, vừa mới bắt đầu, yêu cầu đối với ngươi tất nhiên không thể cao. Mỗi một viên đá vụn không to hơn hạt dẻ. Mỗi ngày năm trăm cân đá vụn.”

Đường Thiên nhìn bột đá đầy đất, ngây người như phỗng.