Mặc dù chỉ đối chiến với A Mạc Lý một lần nhưng Đường Thiên tràn ngập tin tưởng đối với Thiểm quyền của mình. A Mạc Lý mặc dù không sử dụng chân lực nhưng một chém của hắn có thể nói là tác phẩm tuyệt đỉnh.
Cho tới giờ tay Đường Thiên vẫn có chút tê dại, từ đó có thể thấy được lực lượng hùng hồn.
Chỉ có điều Đường Thiên cũng xác định được uy lực của Thiểm quyền, hắn tràn ngập lòng tin đối với tương lai.
Chỉ có điều trước đó còn có một việc.
Chu Bằng!
Sắc mặt Đường Thiên âm trầm, Sầm lão sư bị liên lụy mình mà bị sa thải, Đường Thiên đã quyết định trong lòng thù này nhất định phải trả, hắn không phải là hạng người lấy ơn báo oán.
Đại trượng phu ngay cả khoái ý ân cừu cũng không làm nổi thì sống còn có ý nghĩa gì!
Khi trước hắn kiềm chế chưa hành động là vì hắn biết thực lực của mình quá yếu, Chu Bằng bị mình dạy dỗ, e là hộ vệ bên người đã nhiều hơn gấp mấy lần.
Lấy thực lực của hắn khi đó mà cứng đối cứng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!
Còn hiện giờ hắn tràn ngập lòng tin với thực lực của mình, thời điểm báo thù cũng đã đến.
Hắn vô cùng quen thuộc con đường tới học viện An Đức, hiện giờ đang là thời gian đi học, sân trường không có mấy ai. Đường Thiên tới đảo mắt nhìn sau đó tiến vào.
Thời gian Đường học trưởng chuyển trường rất ngắn, có thể tưởng tượng chấn động và khủng hoảng khi hắn lại xuất hiện một lần nữa.
Đường học trưởng như một con thú dữ vào thôn, xông tới Diễn võ trường, khiến gà bay chó chạy, tiếng gào khóc thảm thiết, rất nhiều học viên thục mạng trốn.
Chính vì vậy Đường Thiên tốn rất nhiều sức lực mới bắt được một tên học viên.
Đối phương lắp bắp nói, chân mày Đường Thiên không khỏi nhíu lại, từ sau khi hắn chuyển trường, Chu Bằng không tới học viện An Đức nữa.
Chu Bằng không tới?
Đường Thiên hiểu rằng Chu Bằng không phải vì sợ hắn mà không đi học, trong đó khẳng định còn nguyên nhân khác.
Suy nghĩ một hồi, Đường Thiên vẫn không nghĩ ra lý do, đành lắc đầu, không nghĩ nữa, cứ coi như lần này Chu Bằng may mắn. Còn tên học viên trong tay hắn bởi vì sợ hãi quá mà đã ngất đi.
Tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng lão sư tức giận mắng chửi từ xa truyền đến.
Đường Thiên không chút do dự, đứng dậy rời khỏi.
Rời khỏi An Đức, tâm tình Đường Thiên sáng sủa như trước, Tinh Phong thành lớn như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp lại. Lại nói nếu mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa, đừng nói là Chu Bằng, cho dù là Chu gia thì cũng là cái thá gì!
Bản thân mạnh mẽ hơn mới là đạo lý lớn nhất!
Đường Thiên quyết định, chờ tương lai sẽ giải quyết việc này.
Đã có quyết định, Đường Thiên không suy nghĩ nhiêu, hắn mỉm cười một chút, chuẩn bị về trường, nhưng đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng nghị luận từ phía sau. - Ngươi biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu sao?
- Cái chỗ cùi bắp đó có quỷ mới biết! Nếu không phải lần này lớn chuyện vậy, ngay cả cái tên học viện Sa Kỳ Mã ta cũng chưa từng nghe nói!
- Con bà nó, vậy chúng ta làm sao tìm được chúng gây phiền phức!
Đường Thiên nghe vậy không khỏi sửng sốt, tìm chúng ta gây phiền phức!
Thầm Nguyên và Dưỡng Vĩnh khí thể hùng hổ ra khỏi trường, quyết tâm nhất định phải phế đi Đường Thiên và A Mạc Lý, nào ngờ sau khi rời khỏi mới phát hiện một vấn đề quan trọng.
Học viên Sa Kỳ Mã ở nơi đâu?
Trước đây hai người chưa từng nghe nói học viên này, dọc đường hỏi thăm mấy người cũng không ai biết.
Hai người ngơ ngác đứng trên phố, nhất thời cũng không biết hiện giờ nên làm gì. Nhưng nếu cứ như vậy trở về, vậy mặt mũi cũng chả còn, tất sẽ bị mọi người cười nhạo. Mọi người mạo hiểm bị phạt, yểm hộ hai người rời khỏi, kết quả vì không tìm được đối phương mà phải rầu rĩ quay về.
Đây tuyệt đối là chuyện cười lớn nhất năm của học viện Thiên Tinh.
Thẩm Nguyên và Dương Vĩnh đều là người tâm cao khí ngạo, nếu vậy chẳng thà giết họ đi còn hơn!
Chẳng qua không một ai biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu!
Dương Vĩnh mặt đen như đít xoong: - Học viện Sa Kỳ Mã không một ai biết tới lại dám khiêu chiến chúng ta, hiệu trưởng của chúng đúng là lão điên! Nếu trước mặt ta, ta nhất định sẽ đập chết lão! - Lão già đó không thể động tới, nghe nói đích thân hiệu trưởng ra tiếp đón hắn, e là giữa hai người có giao tình, chúng ta chỉ cần thu thập A Mạc Lý và Đường Thiên là được rồi. Học viện Sa Kỳ Mã chỉ có hai học viên, tốt nhất là khiến họ không thể tham gia võ hội. Thâm Nguyên chững chạc nói. - Muốn khiến chúng không thể tham gia rất dễ, thương gân động cốt tốn trăm ngày! Nhưng trước tiên chúng ta phải tìm ra chúng, hơn nữa phải nhanh, lần sau muốn đi ra không dễ như lần này đâu! Dương Vĩnh vẻ mặt bất đắc dĩ. - Chỉ có thể hỏi thăm. Thẩm Nguyên cũng không có biện pháp gì tốt.
Hắn thấy trước mặt có một thiếu niên rất giống học viên, vội vàng bước tới: - Người anh em, ngươi biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu chứ?
Đối phương dừng bước, cau mày suy tư: - Ngươi nói là học viện Sa Kỳ Mã mà cuồng ngưu A Mạc Lý chuyển trường sao? Hình như có chút ấn tượng.
Thẩm Nguyên, Dương Vĩnh vui mừng quá đỗi, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi hưng phấn.
Thẩm Nguyên vội vàng nói: - Không biết người anh em có thể chỉ đường hộ bọn ta hay không?
Thiếu niên lắc đầu: - Ở ngoài thành, rất xa, ta cũng không rõ lắm.
- Vậy người anh em có thể đi cùng bọn ta một chuyến hay không? Thẩm Dương cố nặn vẻ mặt hôn hòa, cười nói.
Thiếu niên lắc lắc đầu: - Không được, ta còn phải đi học, không có thời gian!
Dương Vĩnh vẻ mặt trầm xuống, khinh miệt: - Tiểu tử, chớ không biết điều! Ta cho ngươi biết, hôm nay dù muốn hay không cũng phải đi! Ta thuộc học viện Thiên Tinh, ngươi muốn thử hay không?
Thiếu niên bị dọa, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nói: - Các… các ngươi là… là…
Thẩm Nguyên ngẩng đầu nhìn Dương Vĩnh, nói: - Thời gian không còn nhiều.
Dương Vĩnh nghe vậy, không nói thêm gì, tay vượn đưa ra, bắt lấy cổ áo thiếu niên, khinh công vận chuyển, tốc độ đột tăng, Thẩm Nguyên cũng đồng thời phát động, bám theo.
Dương Vĩnh hung dữ quát: - Hướng nào?
Thiếu niên run run chỉ ngón tay: - Bên… bên kia…
Hai người lập tức đổi hướng, chạy như bay về phía hướng đó.
Dương Vĩnh khinh công vô cùng xuất sắc, mặc dù trong tay có mang một người nhưng di chuyển nhẹ như bay, vô cùng linh hoạt. Khách quan mà nói, khinh công của Thẩm Nguyên kém hơn không ít, nhưng bản thân hắn chân lực hùng hậu, mỗi bước tuy không hề tinh xảo nhưng một bước vượt xa hơn trượng, lộ ra khí thế vững vàng.
Hai người không hề lưu lực, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã rời khỏi Tinh Phong thành, sau đó dọc theo đường đất, đi về phía trước.
Đi chừng một canh giờ, Dương VĨnh có phần hoài nghi liệu có phải thiếu niên này lừa bọn họ hay không, nhưng đúng lúc này một tấm bảng gỗ nhỏ xuất hiện trong mắt hai người, trên đó ghi năm chữ!
Học viện Sa Kỳ Mã.
Dương Vĩnh và Thẩm Nguyên liếc mắt nhìn nhau, vui mừng quá đỗi, rốt cục cũng tìm thấy!
Nhưng đúc lúc này, bỗng nhiên Sở Nguyên sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt giống như thấy thứ gì rất đáng sợ, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cẩn thận!
Dương Vĩnh còn chưa biết chuyện gì thì cằm của hắn đã chịu một đòn nghiêm trọng.
Lực lượng một quyền này rất lớn, Dương Vĩnh chỉ cảm thấy đau nhức, đầu óc trống rỗng.
- Ruồi trâu!
Một tiếng hét lớn vang lên, phá vỡ quang cảnh yên tĩnh trong rừng cây.
- Ha ha, Đường cơ sở, rốt cục ngươi cũng trở lại!
Rầm, một nam tử loại hình man ngưu dẫn theo một chuôi kiếm gỗ lớn không kém hắn là mấy từ trong rừng cây xông ra, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, A Mạc Lý nhất thời ngẩn người. - Ruồi trâu, ta đã tìm được đối thủ cho ngươi, đây là cao thủ học viện Thiên Tinh! Đúng rồi, bọn chúng tới tìm chúng ta gây phiền toái, nhiệm vụ vĩ đại bảo vệ học viện Sa Kỳ Mã ta giao cho ngươi.
Đường Thiên vung tay đấm, giống như cuồng phong bạo vũ nện lên người Dương Vĩnh, không ngẩng đầu lên, nói với A Mạc Lý.
Khinh công của Dương Vĩnh tạo thành ấn tượng sâu sắc cho Đường Thiên, Đường Thiên cho dù rất tự tin nhưng cũng không phải ngốc. Hiện giờ Thiểm quyền của hắn không tệ, nhưng những vũ kỹ khác, nhất là khinh công thì vẫn dừng lại ở khinh công cơ sở.
Dương Vĩnh chỉ bằng khinh công đã có thể chiếm ưu thế tuyệt đối. Ngụy lão đầu từng nói một câu mà Đường Thiên nhớ rất rõ, không giỏi khinh công, không thể tới gần, hắn căn bản không thể chiến thắng.
Quyền pháp cấp sáu trở lên mới có năng lực đánh xa.
Đường Thiên không sử dụng chân lực, nhưng tốc độ của Thiểm quyền cũng rất nhanh, hơn nữa Đường Thiên cũng đã sắp tu luyện tới cảnh giới hoàn mỹ, công kích của hắn với tần suất kinh người, quyền như mưa trút.
Dương Vĩnh bị một quyền đầu tiên đánh cho choáng váng, không có chút lực hoàn thủ, giống như một bao cát, chỉ có thể chịu đòn!
Rầm!
Dương Vĩnh không biết bị đánh bao nhiêu quyền, cuối cùng không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh!
A Mạc Lý nhìn Dương Vĩnh với một ánh mắt đồng tình.
Tố chất thân thể của Đường cơ sở vô cùng kinh khủng, không thể chê vào đâu được, không ai có thể hiểu rõ quả đấm của Đường Thiên mạnh tới mức nào hơn A Mạc Lý!
Chịu nhiều quyền như vậy ngay cả bản thân hắn cũng không dám có chút tưởng tượng, quả là một tên đáng thương.
Hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn Thẩm Nguyên.
- Thẩm thiết chưởng? A Mạc Lý trầm giọng nói, hắn nhận ra Thẩm Nguyên, ánh mắt dấy lên chiến ý sôi sục.
Thẩm thiết chưởng là danh hiệu của Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên nổi tiếng nhất với đôi thiết chưởng của mình, bản thân hắn chủ tu chưởng pháp hệ kim, một đôi tay thịt rèn luyện cứng rắn như sắt, đao kiếm khó mà thương tổn, vì vậy mọi người đều quen gọi hắn là Thẩm thiết chưởng.
Thẩm Nguyên xếp hạng chín ở học viện Thiên Tinh, còn A Mạc Lý xếp hạng thứ bảy ở học viện Mãnh Thú. Nhưng học viện Thiên Tinh đứng thứ nhất, còn học viện Mãnh Thú xếp thứ ba, cho nên thứ hạng của Thẩm Nguyên cao hơn A Mạc Lý.
Thẩm Nguyên vì Đường Thiên đột nhiên tập kích khiến cho ngây người, nhưng hiện giờ hắn không chút dao động, vẻ mặt bình thản, lắc đầu than nhẹ: - Không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, Đường Thiên, ngươi diễn giỏi lắm! - Ha ha, quá khen quá khen. Đường Thiên cũng không ngẩng đầu, đáp, không rõ hắn từ đâu kiếm được một sợ dây thừng, hiện giờ đang dùng sức trói chặt Dương Vĩnh. - Tới đây đi, thoải mái đánh một trận, để cho ta biết thế nào là Thẩm thiết chưởng vô kiên bất tồi trong lời đồn đại! A Mạc Lý không cần biết tại sao hai người Thẩm Nguyên tới đây, hắn chỉ biết có đối thủ để đánh là thoải mái rồi. - Vô kiên bất tồi, quá khoa trương, nhưng muốn thu thập ngươi cũng đã đủ rồi! Thầm Nguyên thần sắc nghiêm túc, song chưởng ngăm đen như sắt.
Đường Thiên vừa trói Dương Vĩnh xong, không hề có hứng thú với trận long tranh hổ đấu, vẻ mặt bình thản, hai mắt sáng rực nhìn Dương Vĩnh bị trói trên mặt đất, hai tay bắt đầu lục lọi.
Không có gì có thể khiến người ta cảm thấy kích động hơn chiến lợi phẩm!