TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại
Chương 14: Chuyên Gia Cận Chiến

A Mạc Lý cũng vểnh tai lên tinh thần.

"Thiên Lộ à." Ngụy lão đầu nhíu mày tỏ vẻ nhớ lại, tiếp đó thốt lên đầy mờ mịt: "Đó là một nơi vừa nguy hiểm vừa đầy kỳ ngộ."

Lão liếc mắt nhìn Đường Thiên và A Mạc Lý, chuyển sang chủ đề khác : "Được rồi, Thiên Lộ còn cách các ngươi rất xa, bây giờ chúng ta nói với nhau về vấn đề thực tế hơn."

"Vấn đề thực tế hơn hả?" Đường Thiên bất mãn bĩu môi: "Này, lão đầu, lão định gạt chúng ta đi làm chuyện gì xấu xa sao?"

A Mạc Lý kinh ngạc: "Trụ cột đường, ngươi cũng nhìn thấu âm mưu của lão sao?"

"Đó là!" Vẻ mặt Đường Thiên đắc ý, thì thầm: "Lão có thần thông tài tình hay yêu ma quỷ quái vớ vẩn nào đó đều cho hiện nguyên hình hết! Với tính cách bỉ ổi bấy lâu sao lại tự nhiên mời chúng ta ăn thịt nướng hả? Vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian cũng là đạo chích!"

"Không sai! Không phải kẻ gian cũng là đạo chích!" A Mạc Lý cao giọng phụ họa.

Ngụy lão đầu: ". . ."

"Không cần chối đâu, lão đầu. Nể ngươi là hiệu trưởng chúng ta, ây da, chuyện gì cũng có thể bàn." Đường Thiên làm bộ "Ngươi hiểu không".

"Đúng, ra giá trên trời, trả giá sát đất!" A Mạc Lý bổ sung.

Ngụy lão đầu trầm mặc trong chốc lát, chợt vỗ đùi: "Quả nhiên không hỗ hai vị thiên tài! Cái gì cũng không thể gạt được con mắt của các ngươi, được, ta đây nói hết mọi nhẽ luôn."

Hai người không nhúc nhích mà chỉ nhìn Ngụy lão đầu.

Ngụy lão đầu nhất thời có chút áp lực, lão ho nhẹ một tiếng: "Chuyện thế này, hai ngày trước, ta mới vừa tra điểm tích lũy của trường học chúng ta, kết quả phát hiện điểm tích lũy thiếu hụt một chút chút. Các ngươi biết đấy, nếu như điểm tích lũy của trường học không đủ là bị thủ tiêu mất tư cách. Haizz, lập tức tới ngay Tinh Phong võ hội, chỉ cần các ngươi tham gia Tinh Phong võ hội, nhận được thành tích không quá tệ thì trường học sẽ điểm tích lũy được tý chút chỗ còn lại. Làm thiên tài của bản trường, các ngươi không thể nhìn trường học suy vi như vậy chứ nhỉ?"

"Ngươi không đủ sức hả?" Bỗng nhiên Đường Thiên quay mặt sang hỏi A Mạc Lý.

A Mạc Lý tỏ vẻ không giải thích được: "Sao đủ sức được?"

Đường Thiên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt chánh nghĩa lẫm nhiên: "Ta cũng vậy thôi."

Ngụy lão đầu cứng lại, ngay sau đó quát lên như sấm: "Thân là học viên bản trường, tại sao các ngươi lại có thể thờ ơ với vận mệnh của trường học hả? Máu của các ngươi đã lạnh rồi hả? Các ngươi còn có phải là nam nhân hay không? Các ngươi. . ."

Hai người ngồi chồm xổm, hai mắt mở to ra vẻ vô tội nhìn Ngụy lão đầu, ánh mắt rất ngây thơ.

Ngụy lão đầu thấy chiêu này không có hiệu quả, cắn răng một cái: "Nói đi, các ngươi muốn điều kiện gì?"

"Con ruồi trâu, ngươi tới đi!" Đường Thiên ra vẻ phong phạm lão Đại phất tay một cái.

Mắt của A Mạc Lý mở to như chuông đồng, tinh quang lóe lên, ngón tay thô kệch hình củ cải giơ lên vẫy lung tung: "Bây giờ điểm tích lũy không dễ làm, học viện toàn thành đều có thể tham gia Tinh Phong võ hội. A a a, thử nghĩ xem quá trình kia thật tàn khốc, quả thực là làm người ta giận sôi, chúng ta chiến đấu với biết bao nhiêu người . . ."

Nước bọt bắn tung tóe, miệng thao thao bất tuyệt.

Huyên tha huyên thuyên một hồi, A Mạc Lý nói thẳng một mạch ba phút đồng hồ mới dừng lại.

Ngụy lão đầu híp mắt cười nguy hiểm: "Nói xong rồi hả?"

A Mạc Lý và Đường Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.

Ngụy lão đầu buông thõng hai tay, vẻ mặt vô lại: "Ta mới vừa rồi đã nói, ta đã giúp các ngươi ghi danh."

Đường Thiên: ". . ."

A Mạc Lý: ". . ."

Sự thật đã chứng minh, gian thương không đấu được vô lại.

Chẳng mò được gì hay ho cả, Đường Thiên và A Mạc Lý ỉu xìu.

"Tâm pháp tam giai, nhóc con, ngươi có ý kiến gì không?" Ngụy lão đầu nhìn Đường Thiên, bỗng nhiên thốt lên: "Chân lực của ngươi đã tu luyện tới nhị giai viên mãn rồi, cần tiến vào tam giai sớm một chút mới là phải lẽ a!"

"Tâm pháp tam giai sao? Lão có đề nghị gì không?" Đường Thiên theo miệng hỏi.

"Ngươi hỏi đúng người rồi!" Ngụy lão đầu ra vẻ đắc ý trẻ nhỏ dễ dạy: "Tiến vào tam giai, tâm pháp là trọng yếu hơn cả, ngươi cần bắt đầu xác định cho mình một con đường phát triển, tham lam quá nhiều sẽ chỉ phân tán tinh lực của ngươi trở thành kẻ vô tích sự."

Đường Thiên ngẩn ra: "Nghe rất có đạo lý đấy."

"Tốn hao nhiều thời gian như vậy ở vũ kỹ trụ cột, thành thật mà nói, ngươi đã bỏ lỡ giai đoạn hoàng kim nhất." Thần sắc Ngụy lão đầu ngưng trọng: "Đối với con người, giai đoạn hoàng kim trong khoảng năm năm, chính là lúc mười hai tuổi đến mười bảy tuổi. Mà ngươi trong năm năm này, tất cả đều dồn vào trụ cột vũ kỹ, rất nhiều người sẽ cảm thấy ngươi lãng phí thời gian, nhưng ta lại cảm thấy vừa có lợi, vừa có hại."

"Ừm, nói mau nói mau!" Tinh thần Đường Thiên rung lên, qua nhiều năm như vậy, cơ hồ mọi người nói chuyện lên hắn, chính là tiếc hận cùng không giải thích được, hắn lần đầu tiên nghe được có người nói có lợi có tệ.

"Ngươi dùng suốt năm năm làm vững trụ cột vũ kỹ, trụ cột của ngươi vô cùng vững chắc, hơn nữa tương đối toàn diện. Việc này đối với sự tu luyện vũ kỹ sau này tất có trợ giúp rất lớn. Ngươi tu luyện những vũ kỹ khác luyện thành rất nhanh. Chỉ cần ngươi kiên trì , chịu khó mất thời gian cuối cùng nhất định sẽ luyện thành. Nhóc con, ta xem trọng ngươi!"

Đường Thiên gật đầu không chút khiêm tốn: "Ha ha ha, lão đầu, ánh mắt của lão khá tốt đấy!"

"Ha ha!" Ngụy lão đầu cười to: "Thế nhưng con đường của ngươi nhất định gập ghềnh lắm, ngươi cần chuẩn bị tư tưởng đi là vừa."

Đường Thiên vô tâm lắc đầu: "Thiếu niên thần thoại sẽ nắn bằng tất cả các gập ghềnh!"

"Có chí khí! Ta thích thiếu niên có chí khí!" Ngụy lão đầu im một thoáng: "Chúng ta lại nói trở lại con đường phát triển của ngươi. Tố chất thân thể của ngươi xuất sắc, trụ cột tốt, phản ứng nhanh, khí thế mạnh, khí phách hung hăng, đây đều là ưu thế của ngươi, ngươi biết thích hợp với cái gì không?"

Đường Thiên nghe đến nhập thần, liền vội hỏi: "Thích hợp với cái gì?"

"Giáp lá cà!" Ngụy lão đầu nhả ra từng chữ một: "Giáp lá cà, cần tố chất thân thể đồng đều, khả năng *phản ứng siêu cường, khí thế hung hãn, tâm không được sợ hãi chút nào, yêu cầu trụ cột vũ kỹ rất cao. Sao hả? Nhóc con, có muốn thế không hả? Chuyên gia cận chiến, danh tự đẹp đẽ đấy chứ!"

Hai mắt Đường Thiên sáng lên, gật đầu lia lịa: "Cái này ta thích! Ta thích nhất đánh nhau! Lão đầu, nhìn chưa ra nha, lão có vài chiêu hay đấy!"

"Hắc hắc, chờ ngươi trưởng thành, ngô, nữ nhân của ngươi cũng sẽ thích cái danh hiệu này!" Khuôn mặt Ngụy lão đầu trở nên bỉ ổi.

"Thiên Huệ cũng sẽ thích sao?" Hai mắt Đường Thiên sáng lên.

"Ngô, dĩ nhiên!" Ngụy lão đầu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, lão ho nhẹ mấy tiếng: "Tuy nhiên, ngươi còn xa lắm mới đạt chữ chuyên gia cận chiến. Muốn trở thành một gã chuyên gia cận chiến hợp cách, trừ vài đặc điểm ngươi đã chuẩn bị tốt còn cần khinh công xuất sắc, ngươi cần tiếp cận đối phương nhanh hơn. Nếu khinh công không tốt, nhất định ngươi phải chết."

"Không sai!" Đường Thiên vỗ bốp một phát: "Nhất định phải luyện khinh công!"

"Cần có nhiều loại kỹ năng tay không, hãy nhớ kỹ, ngươi là chuyên gia đánh giáp lá cà, không phải là quyền thuật gia. Quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, kỹ năng các đốt ngón tay, ngươi đều phải tu tập. Ngươi cần bảo đảm ở gần hơn khoảng cách chưởng pháp đối phương rồi phải đủ thủ đoạn để giải quyết nhanh gọn đối phương."

"Có đạo lý! Hết thảy đều phải luyện!"

"Ngươi phải cường hóa hơn nữa năng lực phản ứng của mình, phải trong thời gian cực ngắn ngủi, xuất thủ cực chính xác."

"Quá đúng! Nhất định phải cường hóa!"

Ngụy lão đầu nói: "Chỉ cần ngươi có thể làm được những thứ này, ngươi là có thể thành một vị hợp cách, thậm chí là chuyên gia vật lộn ưu tú."

A Mạc Lý giơ cao hai tay: "Ta cũng muốn làm chuyên gia cận chiến!"

Ngụy lão đầu không thèm để ý đến y.

Đường Thiên không lên tiếng, chỉ nhìn Ngụy lão đầu với ánh mắt kỳ quái.

Ngụy lão đầu bị ánh mắt quái dị của Đường Thiên nhìn cho sửng sốt, lão sờ sờ mặt: "Trên mặt ta có cái gì sao?"

"Hợp cách ư? Ưu tú ư? Ta muốn làm chuyên gia cận chiến thần thoại!" Đường Thiên tỏ ra vẻ đương nhiên phải là thế, chợt rất đỗi bực dọc: "Ngươi lại xem thường ta! Hừ hừ! Quả không có suy nghĩ rồi!"

Ngụy lão đầu kịp phản ứng, cười ha ha: "Có chí khí, nhung ngay cả chuyên gia cận chiến hợp cách cũng cần ăn một phen đau khổ nha."

"Ta không sợ chịu khổ." Đường Thiên lắc đầu, chân thành thốt lên.

"Nha." Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Ngụy lão đầu rồi biến mất: "Ha hả, chúng ta trở lại chuyện tâm pháp, nếu lựa chọn chuyện gia vật lộn, chỗ này ta có một thẻ hồn tướng tâm pháp rất lợi hại nhá. Nhưng bộ tâm pháp này, tu luyện cũng không dễ đâu nhé."

"Rất lợi hại phải không?" Đường Thiên tò mò hỏi.

"Rất lợi hại!" Ngụy lão đầu gật đầu.

"Thì nó phải thế chứ!" Cặp mắt Đường Thiên sáng lên.

"Rất khó học nha." Ngụy lão đầu nhắc nhở.

"Đừng có xem thường ta!" Đường Thiên trợn trừng mắt.

"Ha hả, rất có chí khí nha, nhóc con!" Ngụy lão đầu ha hả cười một tiếng, tay lấy ra thẻ: "Hi vọng ngươi không nên bôi nhọ tấm thẻ hồn tướng này."

Ánh mắt Đường Thiên quét qua thẻ hồn tướng, nhất thời sửng sốt: "Thẻ Bạch ngân hả?"

Thẻ bạch ngân, sáng như tuyết lóng lánh, phía trên có khắc một thân ảnh màu trắng khoanh chân ngồi, thẻ vào tay cảm giác lạnh như băng mà cứng rắn. Đường Thiên không thể ngờ được, Ngụy lão đầu đưa cho hắn một cái thẻ bạch ngân.

Giá thành của thẻ bạch ngân tam giai hắn không cách nào tưởng tượng .

"Ô, lão đầu, lão đừng bảo là chỉ có một cái thẻ bạch ngân đấy nhé?" A Mạc Lý tựa như phát hiện tân đại lục: "Lão quả nhiên gian trá! Dù sao lão đã cho trụ cột đường, ta không thèm so đo với lão. Trụ cột đường, nhìn qua rất lợi hại nha, ngươi tu luyện nhanh vào!"

Song chuyện ngoài dự liệu của Ngụy lão đầu và A Mạc Lý, Đường Thiên lắc đầu đẩy thẻ hồn tướng trở về tay Ngụy lão đầu: "Ta không cần."

"Không cần hả?" Ngụy lão đầu sửng sốt: "Tại sao?"

"Quá quý." Đường Thiên ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Đồ quý như vậy, ta không thể nhận."

Ngụy lão đầu có chút kinh ngạc, ngó chừng Đường Thiên nhìn một hồi, bỗng nhiên cười to: "Cái thẻ hồn tướng không phải là cho không ngươi, ta có chuyện muốn nhờ cậy ngươi đi làm đây. Nếu như ngươi không thành được chuyên gia cận chiến thì chuyện của ta cũng không có chỗ cậy nhờ. Ngô, ngươi không dám nhận, chẳng lẽ không có niềm tin vào bản thân sao?"

Đường Thiên trợn mắt nhìn Ngụy lão đầu: "Lão đầu, Ai không dám nhận? Ai không có niềm tin?"

Pặp, Đường Thiên chộp lấy thẻ hồn tướng, chân thành thốt lên: "Ta biết lão đầu muốn tốt cho ta. Ta nhất định sẽ trở thành chuyên gia cận chiến, vô luận chuyện gì, ta cũng sẽ toàn lực ứng phó. Nào, lão nói cho ta biết, chuyện gì?"

Ngụy lão đầu ha hả cười một tiếng: "Hiện tại nói cho ngươi biết cũng vô dụng, chờ ngươi trở thành chuyên gia cận chiến, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Được!" Đường Thiên gật đầu, hắn giơ bàn tay lên.

"Cái này để làm gì?" Ngụy lão đầu ngơ ngác.

"Vỗ tay thề mà! Wow, lão đầu, lão đúng là nhà quê!" Đường Thiên khinh bỉ.

"Ngươi là thằng nhóc láo lếu, đừng có học bộ dạng đại nhân, ngươi biết cái gì gọi là vỗ tay thề không?" Ngụy lão đầu khinh bỉ lại.

"Nói nhảm!" Đường Thiên trợn mắt nhìn: "Xem thường ta à, ta đã vỗ tay thề với Thiên Huệ rồi!"

Bốp !

Hai bàn tay, một già một trẻ đập mạnh vào nhau.

"Tốt lắm!" Đường Thiên hài lòng.

"Trẻ nhỏ bày vẽ nhiều quá." Ngụy lão đầu lầm bầm .

"Ta cũng muốn vậy! Ta cũng muốn làm vậy!" A Mạc Lý bu lại, xòe bàn tay ra, không ai để ý đến y cả.

"Ô, đây là tấm thẻ hồn tướng." Ngụy lão đầu bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Tấm tạp phiến này năm xưa ta nhận được, nhưng khi đó ta đã vượt qua tam giai mất rồi nên vẫn còn để lại. Tấm thẻ hồn tướng tên là "Hạc Khí Quyết" là một thẻ hồn tướng tâm pháp cổ đại."

"Thẻ hồn tướng cổ đại hả?"

Khuôn mặt Đường Thiên và A Mạc Lý biến đổi.