TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại
Chương 10: Chuyển Trường

Vù vù vù!

Tiếng quyền phong vang bên tai không dứt. Khuôn mặt Đường Thiên chuyên chú, hai đấm không ngừng xuất ra. Toàn thân hắn đã ướt đẫm từ lâu, giọt mồ hôi to như hạt đậu dọc theo gương mặt của hắn chảy xuôi xuống dưới, chảy đến cằm, nhỏ lên trên tấm đá màu đen dưới chân.

Thỉnh thoáng có vài quyền mà nắm tay lại đột nhiên biến mất.

Mỗi khi xảy ra việc đó, con số trên lưng quang môn sẽ nhảy lên. Kỹ xảo của Đường Thiên còn chưa mượt mà, phải mười quyền mới có một quyền là thiểm quyền [DG: ý là quyền nhanh như chớp khiến nắm đấm biến mất như ở trên đề cập].

Thẻ hồn tướng thanh đồng nhập thời gian quá ngắn cho nên thân thể chưa có cách nào ghi lại thể ngộ phù hợp. Chính là bởi vì như thế mà giá cả của thẻ bạch ngân quý hơn rất nhiều so với giá cả của thẻ thanh đồng.

Thế nhưng Đường Thiên thì chẳng sao, có thẻ hồn tướng cũng khiến hắn rất thỏa mãn.

Ra quyền vẫn trúc trắc, mười quyền mới có thể thành công một lần, những khó khăn này hắn hoàn toàn không để vào mắt. So với năm năm tu luyện vũ kỹ cơ sở, điểm khó khăn này đã là gì?

Trúc trắc thì luyện nhiều lên, thẻ thanh đồng thể ngộ không sâu, vậy thì bản thân mình cần phải cố gắng lĩnh ngộ. [DG: Cứ như nói về thái độ hồi mình mới dịch vậy]

Đường Thiên say mê tu luyện. Bản thân hắn tốn mất năm năm, rốt cục cũng tu luyện đến vũ kỹ nhị giai. Năng lượng tích lũy trong lòng hắn, quả thực có thể nổ tung thế giới!

Vì 20 vạn lần!

Vì sát chiêu!

Vì Thiên Huệ!

Vì mẹ!

Vì mình!

Hắn cảm giác toàn thân có lực dùng không hết, hắn cảm giác trạng thái thân thể trước nay chưa từng tốt như vậy. Hắn yêu cuộc sống như vậy, hắn có thể nói toáng ra mục tiêu lớn trong lòng, hắn có thể tận tình đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời.

Những mục tiêu kia, những dã tâm kia, không giống như vì sao xa xa trên bầu trời không thể chạm vào được.

Nếu ngay cả mồ hôi cũng keo kiệt, thì mộng tưởng này mãi là mộng tưởng thôi sao?

Hắn không ngủ không nghỉ, hắn phát hiện ở đây sẽ không đói bụng. Ngoại trừ đả tọa, hắn liều mạng luyện tập "Thiểm Quyền". Bây giờ hắn đã hoàn thành được bảy trăm tám mươi sáu lần Thiểm Quyền.

So với yêu cầu hai mươi vạn Thiểm Quyền thì bảy trăm tám mươi sáu quả thực chưa được là số lẻ, nhưng Đường Thiên không nản chí. Hắn biết rõ, chỉ cần sống qua thời kỳ ban đầu gian nan nhất thì trong quá trình tu luyện sau này khả năng thành công của Thiểm Quyền sẽ tăng lớn.

Liên tục năm ngày năm đêm, Đường Thiên đều điên cuồng tu luyện.

Số lần Thiểm Quyền thành công rõ ràng gia tăng. Từ lúc mười quyền có một Thiểm quyền đã từ từ nâng lên, hiện giờ mười quyền đã xuất hiện ba Thiểm Quyền.

Biên độ nhảy của con số trên lưng quang môn rõ ràng nhanh hơn.

Hơi thở hổn hển, mồ hôi toát ra như tắm, cảm giác thoát lực tràn khắp toàn thân. Đường Thiên chống đầu gối, hai mắt đầy những tơ máu, hắn nhìn chằm chằm xuống đất, con ngươi đờ đẫn từ từ khôi phục tiêu cự.

Hắn nhếch miệng nở nụ cười, mặc dù vô lực nhưng khuôn mặt như ánh mặt trời sáng lạn.

Số lần Thiểm Quyền có được đã vượt qua con số tám nghìn.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, tựa như vận chuyển "Dưỡng Khí Quyết" lúc trước. Năng lượng sau quang môn cực kỳ phong phú làm cho hiệu quả tâm pháp đặc biệt cao. Đường Thiên có thể cảm thụ được rõ, từng chấm năng lượng nhỏ vận chuyển cùng "Dưỡng Khí Quyết" giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhanh chóng tụ tập đến.

Những năng lượng phiêu phù này vừa chui vào trong cơ thể Đường Thiên, liền theo "Dưỡng Khí Quyết" vận chuyển xuôi đường. Khi chúng đến đan điền thì chuyển hóa thành chân lực, chứa đựng ở trong đan điền trì.

Đan điền trì của Đường Thiên có hai nơi một trên một dưới. Ở phía trên là đan điền trì nhị giai, ở phía dưới là đan điền trì nhất giai.

Chân lực lúc đầu ở đan điền dưới, mỗi một giai sẽ hình thành một đan điền trì. Từng giai từng giai nối tiếp nhau giống như lên thang trời.

Trong truyền thuyết, nếu như tu đến nơi cực sâu, chân lực dọc theo đan điền trì cứ leo ngược từng tầng lên, đan điền mà đến chỗ mi tâm là đạt Vĩnh Sinh.

Đương nhiên, đây chỉ là đồn đãi, chưa từng có người tu luyện chân lực đến mức đan điền cao thế, tựa như chưa từng có người đến được điểm cuối cùng của thiên lộ.

Hấp nhập năng lượng trong cơ thể chuyển hóa thành chân lực, rót vào hạ đan điền, trải qua một lần tinh khiết hóa nữa là rót vào đan điền trì nhị giai.

Hai đan điền trì nhập từng chút để đầy.

Quá trình này cực kỳ chậm rãi buồn tẻ, thập phần khảo nghiệm đức tính kiên nhẫn của con người. Theo quá trình năng lượng từng chút chuyển hóa thành chân lực, thân thể cũng được tẩm bổ từng chút khôi phục.

Võ giả giàu có thường dùng Tinh Thần Thạch để tu luyện chân lực. Bên trong Tinh Thần Thạch ẩn chứa năng lượng thuần túy mà phong phú, hấp thu chúng có thể nhanh chóng chuyển hóa thành chân lực, rút ngắn thời gian đả tọa.

Thế nhưng giá cả của Tinh Thần Thạch không phải người thường có thể sử dụng.

Một giờ đã trôi qua.

Đan điền trì nhị giai cũng đã chứa đầy chân lực, nhưng Đường Thiên rót tiếp nó cũng không xuất hiện cảm giác bành trướng. Trong lòng hắn vừa động bèn tiếp tục thúc dục tâm pháp hấp thu năng lượng, từng sợi sợi chân lực, dọc theo kinh mạch tiến vào hạ đan điền, rồi lại dũng mãnh lao đến đan điền trì nhị giai.

Bỗng dưng, thân thể Đường Thiên chấn động, trên mặt toát ra vẻ vui mừng không giấu được.

Hắn cảm giác chân lực trong đan điền phảng phất đụng phải bức tường vô hình.

Đại viên mãn!

Đại viên mãn nhị giai!

Hàng rào vô hình tên là viên mãn chi bích. Sau bức tường đó chính là đan điền trì tam giai. Va chạm vào viên mãn chi bích có nghĩa chân lực tu luyện tới cảnh giới viên mãn của một cấp.

Lúc này đây cần tâm pháp cao giai tam canh để phá tan bức tường viên mãn, khai mở đan điền trì tam giai.

Khó trách Đường Thiên sao lại kinh hỉ tới vậy vì trong dự tính của hắn vốn là còn một thời gian nữa mới có thể tu luyện "Dưỡng Khí Quyết" tới viên mãn chi cảnh, không ngờ nó tới sớm hơn tưởng tượng của hắn nhiều.

Kể từ đó, hắn có thể bắt đầu tu luyện tâm pháp tam giai.

Uy lực chân lực tam giai, so với nhị giai thì cường đại, hồn hậu hơn nhiều lắm.

Mặt mũi Đường Thiên tràn đầy vẻ vui mừng, chân lực là trụ cột của tất cả. Không có chân lực, vũ kỹ chỉ là khoa chân múa tay. Vũ kỹ lợi hại có yêu cầu rất cao đối với chân lực. Đó là tại sao mà những đệ tử của đại gia tộc kia dành phần lớn thời gian để tu luyện chân lực .

Tam giai!

Chỉ có cấp tam giai trở lên mới có thể thông qua Thiên Lộ tinh môn tiếp nhập thiên lộ. Chỉ có thế mới có thể đi chòm sao Anh Tiên tìm Thiên Huệ.

Khóe miệng của Đường Thiên ngoác ra tận mang tai. Hắn vui mừng nhảy tưng tưng, giơ hai tay lên cao.

"Ha ha ha ha! Tam giai, ta muốn tu luyện tâm pháp tam giai!"

"Ta muốn đi thiên lộ!"

"Ta muốn đi chòm sao Anh Tiên!"

Hắn vui sướng vừa nhảy vừa múa ở sau quang môn, chân tay múa may như một đưa trẻ. .

Vui sướng một rồi rồi hắn cũng ngừng.

Mặt mũi hắn phơi phới, mắt mở to, bàn tay nắm chặt đấm vào không khí một phát thật mạnh, thần sắc vô cùng chăm chú, hét to từng tiếng nghiêm trang: "Hắc, thiếu niên, ngươi quả nhiên không phải nam thần bình thường!"

Xoạt, thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng xuất hiện ở phía đối diện, làm bộ khiêm tốn ngại ngùng: "A, ta cảm thấy ngươi nói rất đúng."

Xoạt, trở lại tại chỗ, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Ta cảm thấy "Thiểm Quyền" đối với người trời như ngài hoàn toàn không phải vấn đề."

Xoạt, lại đổi vị trí, bình tĩnh phất phất tay, vẻ mặt thâm trầm khen ngợi: "Thiếu niên, ngươi có được ý nghĩ như vậy, rất tốt, có tiền đồ."

Tự biên tự diễn xong, vẻ mặt Đường Thiên thỏa mãn rồi tiếp tục tu luyện.

O o quyền phong lần nữa vang lên, càng thêm có lực.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※※※※※※※※※

"A Mạc Lý, ngươi phải chuyển trường sao? Vì cái gì?" Khuôn mặt hiệu trưởng vẫn còn chưa tin nên lão ngây mặt ra một lúc. Lão thật sự không ngờ, dù nghĩ bất kỳ góc độ nào thì A Mạc Lý đều không có lý do chuyển trường.

Mãnh Thú học viện là một trong ba đại học viện ở Tinh Phong Thành, các loại tài nguyên vượt xa Sa Kỳ Mã học viện đáng thương. A Mạc Lý là thiên tài mà lão rất coi trọng, ở năm thứ hai đã có thể xếp hạng một trong mười vị học sinh xuất sắc của trường, thiên phú như vậy thật là hiếm thấy.

Hiệu trưởng giọng điệu từ tốn: "Công việc của ta bận quá nên chưa thực sự trọng thị ngươi, ngươi có chỗ nào oan ức không như ý cứ nói với ta. Có phải là tu luyện gặp chướng ngại gì đó sao? Thẻ hồn tướng sao? Thẻ hồn tướng bạch ngân tứ giai, ngươi có thể lấy ba tấm!"

A Mạc Lý lắc đầu: "Không phải vì những này, tại hạ cũng không có chịu oan ức nào nhưng tại hạ muốn đi tìm võ đạo của chính mình!"

"Võ đạo của chính mình ư?" Hiệu trưởng nhịn không được cười rộ lên: "A Mạc Lý, ngươi tuy thiên phú không tồi, nhưng ngươi còn rất trẻ. Việc cấp bách hiện giờ của ngươi không phải đi tìm võ đạo gì đó hư vô mờ ảo, mà là tập cho vững căn bản. Hết thảy võ đạo cũng không phải là không nghĩ ra được."

A Mạc Lý nghiêm túc thi lễ với hiệu trưởng: "Cảm ơn sự quan tâm của ngài, tại hạ sẽ cố gắng !"

Hiệu trưởng hiểu rõ A Mạc Lý thật tâm nên không thể không thất vọng đến cực điểm: "A Mạc Lý, hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay."

"Tại hạ sẽ không hối hận !" A Mạc Lý nghiêm trang trả lời.

Hắn xoay người rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Đi dọc hành lang, một thanh âm nghiêm túc vang lên sau lưng A Mạc Lý.

"A Mạc Lý, ngươi phải chuyển trường sao? Chuyển đến cùng trường siêu cấp lưu ban hả?"

Những thanh âm cười nhạo khác hưởng ứng: "Đường đường là ngôi sao tương lai của Dã Thú học viện lại đi chuyển đến cùng trường với siêu cấp lưu ban trong truyền thuyết, thật sự là mất thể diện!"

A Mạc khựng lại xoay người, lông mày nhíu lại, mắt nheo nheo: "Điền Lâm, nếu như không muốn miệng ngươi bị ta đập nát thì tốt nhất ngậm chặt lại."

Hai người đứng đối diện nhau, trong đó một vị học viên vẻ mặt bất cần đời, chính là Điền Lâm. Điền Lâm là cao thủ Mãnh Thú học viện, bài danh thứ chín.

Trong mắt Điền Lâm hiện lên một tia giận dữ, nhưng miệng ngậm lại. Một khi A Mạc Lý thật sự tức giận thì tuyệt đối không chết không ngớt, Điền Lâm không muốn đối phó với A Mạc Lý.

Một thanh niên cao lớn bộ dáng thờ ơ đứng cạnh Điền Lâm đột nhiên thần sắc trang nghiêm, trầm giọng hỏi: "A Mạc Lý, ngươi thật sự tính sa đọa xuống dưới như vậy sao?"

A Mạc Lý không để Điền Lâm vào mắt, nhưng vị này lại cho hắn áp lực thực lớn.

Lương Thu, đệ nhất cao thủ Mãnh Thú học viện!

Làm cho A Mạc Lý cảm thấy áp lực, không chỉ bởi thực lực cường đại của Lương Thu mà bởi vì Lương Thu quan tâm tới hắn nhiều lắm, bình thường hay chỉ điểm.

Nhưng những lời này của Lương Thu đại ca làm cho lòng hắn rất không thoải mái. Nhưng hắn biết, mọi giải thích bây giờ đều không ai hiểu, không ai sẽ tin tưởng.

Vậy thì dùng kết quả để chứng minh hết thảy.

A Mạc Lý nắm chặt nắm tay, nhưng chợt buông ra, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào sâu con mắt Lương Thu không chút kém thế, lớn tiếng bảo: "Lương Thu đại ca, chờ bị ta đánh bại đi!"

Nói đi, hắn không còn một tia lưu luyến, xoay người rời đi.

Đám ven đường chỉ trỏ và xì xào bàn tán, hắn làm như không thấy, hai tay thả lỏng nhưng vô thức nắm chặt lại, trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm.

Hắn, A Mạc Lý, nhất định sẽ khai sáng võ đạo thuộc về hắn!

"Muốn đánh bại Lương Thu đại ca, ha ha ha ha!" Tiếng cuồng tiếu của Điền Lâm, văng khắp đâu đây, xa gần có thể nghe.

Nghe được câu này, những ánh mắt nhìn về phía A Mạc Lý đều tràn ngập vẻ chế giễu đồng tình, tựa như đang nhìn một kẻ không biết tự lượng sức mình, đầu óc có vấn đề.

Sa Kỳ Mã học viện, đó là cái gì? Trước đây chưa ai nghe thấy cái tên này, khi bọn chúng tìm thấy bài danh của Sa Kỳ Mã học viện đều bị trợn mắt há mồm.

Thứ ba từ dưới lên!

Trời ạ, đây là cái trường nát mà!

Còn có cái tên bị An Đức học viện đuổi ra, là siêu cấp lưu bạn nổi danh khắp Tinh Phong Thành.

Người nát! Trường nát!

Tại cơ hồ trong mắt tất cả mọi người, đây là A Mạc Lý tự hủy tương lai, lại nghe được tuyên ngôn khiêu chiến của A Mạc Lý, bọn họ cảm thấy A Mạc Lý đã hoàn toàn điên rồi.

Duy chỉ có Lương Thu nhìn bóng lưng A Mạc Lý như có điều suy nghĩ.

Tin tức A Mạc Lý chuyển sang trường Sa Kỳ Mã học viện như gió truyền khắp cả Tinh Phong Thành.

Cuồng Ngưu A Mạc Lý không phải là hạng người vô danh, năm thứ hai liền tiến vào hàng mười người tốt nhất Mãnh Thú học viện, hắn được coi là người nối nghiệp của Lương Thu.

Một vị khác cũng không phải hạng người vô danh, siêu cấp lưu ban Tinh Phong Thành, đệ nhất phá phách An Đức học viện, bị vô số người căm hận chán ghét, siêu cấp đồ bỏ đi Đường Thiên, đồ bỏ đi sinh trong siêu cấp đồ bỏ đi.

Hai người đồng thời chuyển chuyển đến trường siêu cấp đại nát Sa Kỳ Mã học viện xếp hàng thứ ba lộn ngược.

Chuyện quỷ dị như vậy lần đầu tiên xuất hiện ở Tinh Phong Thành có học viện như rừng khiến các học việc oanh động.