“Này lão già ! Trợ cấp của Đường trụ cột không được thấp quá đâu đấy, chính ta mời hắn tới đó” A Mạc Lý nói chuyện với lão Ngụy nghe rất nghĩa khí.
Tên ruồi trâu này để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Đường Thiên, thật là một người tốt!
Lão già nghe thế liềm trầm ngâm suy nghĩ: “Thôi được rồi, trợ cấp gấp đôi, không nhiều hơn được nữa đâu. Được chọn bất kỳ thẻ Thanh Đồng nào, cấp hai hay cấp ba đều được. Nhưng khi chọn được bất kỳ thẻ nào cũng phải luyện đến viên mãn đấy, đến lúc đó ngươi mới được chọn thẻ mới. Tất cả đều vì muốn tốt cho việc tu luyện của ngươi mà thôi, ông bà ta có câu ‘tham thì thâm’ đấy”.
Lão già đã tính toán rất kỹ, vũ kỹ cấp hai muốn luyện đến viên mãn đâu phải chuyện dễ dàng, với cấp ba còn khó hơn nhiều. Vì thế, lợi ích thực chất lão đưa ra cũng chẳng nhiều nhặn gì.
“Đồng ý !” Đường Thiên tương đối hài lòng.
Đường Thiên đang định tìm việc làm để kiếm Hồn Tương Tạp, tự nhiên lại được cấp cho như thế đương nhiên hắn hết sức hài lòng rồi.
Chỉ cần chuyên tâm tu luyện, kiếm đâu ra việc tốt như thế chứ!
“À đúng rồi, học viện của chúng ta tên gì vậy?” Đường Thiên đột nhiên nhớ đến vấn đề này nên hỏi luôn.
“Nói gọi là… gọi là…” A Mạc Lý không biết làm gì hơn đành nhìn về phía lão Ngụy cầu cứu.
“Học viện Sa Kỳ Mã” Lão Ngụy ha ha cười lớn.
Trong đầu Đường Thiên có một ý nghĩ: “Người sáng lập Sa Kỳ Mã chắc là rất yêu quý nó” Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã vứt cái tên kỳ quái này sang một bên, hắn xoa xoa hai bàn tay hiếu kỳ hỏi: “Học viện của chúng ta ở đâu thế?”
Mặc dù là một cái tên khá xa lạ, nhưng Đường Thiên lại không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì. Vì mức độ hỗ trợ của Tinh Phong thành chênh lệch rất khác nhau, mà trong vô số học viện thuộc Tinh Phong thành này, An Đức có thể nằm trong nhóm mười học viện đứng đầu dĩ nhiên phải thuộc hàng ngũ các học viện danh giá nhất rồi. Nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều học viện nhỏ với quy mô khá nhỏ, nên việc chưa từng nghe qua cũng là điều hết sức bình thường.
“Ôi...! Đúng là tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết mà, tuy nhiên...ta thích! Ừm... ở cách đây không xa đâu” Lão Ngụy cười đến mức híp cả mắt làm cho khuôn mặt đầy rẫy những nếp nhăn.
Sau hai canh giờ, tại một khu rừng cây rậm rạp nhìn rất vắng vẻ và hoang tàn. Đường Thiên nhìn về phía những gian nhà gỗ mục nát gần như sắp sụp đến nơi kia, người hắn chợt đờ đẫn hẳn ra.
Bên trên một chiếc cọc gỗ có treo một cái bảng sắt rỉ sét, trên đó có viết năm chữ xiên xiên vẹo vẹo: “Học viện Sa Kỳ Mã”. Tấm bảng bị gió thổi run lên bần bật, trong lòng Đường Thiên bỗng cảm thấy tê tái.
“Đây thật sự là học viện Sa Kỳ Mã sao?” Đường Thiên với vẻ mặt ngây dại quay sang hỏi, ngón tay chỉ về mấy căn nhà gỗ lụp xụp kia.
“Ha ha ha...! Hoàn cảnh có hơi gian khổ một chút, nhưng mà... chẳng phải người trẻ tuổi cần được mài luyện hay sao!” Trên mặt lão Ngụy không hề có chút dấu hiệu nào không vừa ý cả.
A Mạc Lý hoảng hốt la lên: “Lão Ngụy, học viện của ngươi trông thê thảm quá! Không phải ngươi nói học viện của ngươi nằm trong nhóm năm mươi học viện đứng đầu sao”.
“Điều đó ta hoàn toàn không có lừa các ngươi, chính xác năm mươi năm trước học viện Sa Mã Kỳ chúng ta đã từng vào được nhóm năm mươi học viện đứng đầu đấy” Lão Ngụy trương ra vẻ mặt u uất như muốn lên tiếng thề thốt vậy.
“Thế hiện tại ra sao ?” Giọng nói Đường Thiên mang vẻ ngờ vực.
“À ha ha..., hiện tại có lẽ hơi gặp một chút khó khăn, tuy nhiên…” Lão Ngụy cười khỏa lấp.
“Thứ hạng mấy ?”Đường Thiên trừng mắt hỏi.
“Xếp hạng… À, xếp hạng thứ... 352” Lão Ngụy vừa nói vừa láo liên đôi mắt.
Đường Thiên quay sang hỏi A Mạc Lý: “Ở Tinh Phong Thành có bao nhiêu học viện vậy?”
A Mạc Lý nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Hình như là 350 học viện thì phải”.
“Bậy bạ...!” Lão Ngụy giãy nảy: “Rõ ràng có tới 354 học viện mà”.
Mặt Đường Thiên chuyển sang xám xịt: “Vậy xếp hạng... thứ ba từ dưới đếm lên!”
Lão Ngụy tiếp tục trương ra ánh mắt... ngây thơ... vô tội.
A Mạc Lý tỉnh ngộ: “Bảo sao ngươi lại chịu trích máu, còn bỏ ra cái giá lớn như thế, chắc chắn là do số lượng môn sinh không đủ nên sắp bị hủy bỏ tư cách học viện. Mà này lão già... lão có chi trả được trợ cấp cho bọn ta không đấy?”
Lão Ngụy vỗ ngực cam đoan: “Hai ngươi yên tâm, học viện Sa Kỳ Mã với tám mươi năm lịch sử nên cũng có chút ít của cải. Bây giờ, ta phát trước cho các ngươi một phần luôn”.
“Những môn sinh khác đâu? Đừng nói rằng chỉ có hai người bọn ta thôi nhé?” Đường Thiên hỏi.
Lão Ngụy tiếp tục nhìn bọn họ bằng ánh mắt vô tội: “Tên đệ tử cuối cùng đã chuyển trường vào hai ngày trước rồi”.
“Lão sư đâu ?” Đường Thiên tiếp tục hỏi.
“Ta đây” Lão Ngụy chỉ vào bản thân, ra vẻ đó là chuyện hiển nhiên.
Đường Thiên quay đầu sang hỏi A Mạc Lý: “Làm sao ngươi quen với lão vậy?”
A Mạc Lý tỏ vẻ xấu hổ: “Hình như lúc còn nhỏ ta có gặp lão một lần thì phải, lúc đó lão còn khen ta là thiên tài nữa chứ. Cứ gặp một lần là khen thêm một lần, khen suốt nhiều năm cuối cùng thành quen biết”.
A Mạc Lý không quên bổ sung thêm một câu: “Tuy nhiên, ta nhận thấy lão khen ta rất đúng đấy chứ”.
Đường Thiên đớ lưỡi mà không nói được gì nữa, đau khổ nhìn cái học viện gần như sắp trở thành phế tích ở trước mặt.
“Chẳng lẽ một chút khó khăn này mà đã hù dọa được các ngươi?” Lão Ngụy hấp háy đôi mắt.
“Hù dọa bọn ta ?” Đường Thiên với vẻ mặt nhăn nhó, ánh mắt bất thiện nhìn về phía lão Ngụy.
Trong mũi Đường Thiên phát ra một tiếng “hừ” lạnh, sắc mặt âm trầm rồi hắn bắt đầu xắn tay áo.
“Ê, Đường trụ cột... người định làm gì thế? Muốn đánh lão à? Ài... thật sự lão này đáng bị đánh lắm” A Mạc Lý quay qua nhìn hắn, tò mò hỏi.
“Xây nhà thôi !” Đường Thiên không thèm quay đầu lại, hắn xoay người đi về phía rừng cây.
“Xây nhà ?” Liếc qua mấy căn nhà gỗ rách rát hết chỗ nói, A Mạc Lý chợt tỉnh ngộ rồi hai mắt sáng rực lên: “Quả nhiên là có khí khái nam nhi giống ta lắm. Ta biết ngay mà, chút ít khó khăn này đối với Đường trụ cột mà nói, thực sự chả đáng là gì cả…”
Đường Thiên không chịu nổi việc hắn cứ lải nhải bên tai, nên chỉ vào chỗ sâu trong rừng nói: “Người đi chuẩn bị ít gỗ đem đến đây đi!”
“Không thành vấn đề !” A Mạc Lý vỗ ngực phành phành rồi hùng hổ quay người đi vào rừng.
Đường Thiên nhẩm tính, nơi này cách Tinh Phong thành quá xa, dĩ nhiên cần phải có chỗ ở lâu dài. Ba người, mỗi một người cần một gian nhà, vậy là ba gian nhà gỗ đi! Cũng cần thêm những cọc gỗ đơn giản dùng để trợ giúp cho tu luyện nữa. Trong đám nhà nhỏ cũ nát kia nghe nói có một nơi là nhà kho, chắc cũng chẳng có thứ gì đáng giá, nhưng vẫn nên xây lại một căn phòng nhỏ để chứa đống vật dụng lung tung.
Mấy năm nay, Đường Thiên đã từng sống một mình nên mấy chuyện linh tinh này hắn cũng đã làm qua nhiều. Phong cách làm việc của hắn vẫn luôn nhanh nhẹn, mạnh mẽ, nên rất nhanh chóng đã dọn dẹp được một bãi đất trống.
Không lâu sau, tiếng động “rầm rầm rầm..” khiến mặt đất chấn động.
Đường Thiên quay đầu lại theo bản năng, lập tức cả người hắn như hóa đá.
A Mạc Lý đang khiêng trên vai một cây đại thụ có đường kính trên ba thước, một đầu kéo lê trên mặt đất, trông hắn thật giống như một con trâu rừng, nặng nề đang lê bước đi về.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...!”
Thân thể cường tráng của A Mạc Lý so với cái cây khổng lồ đó thật quá nhỏ bé, cái miệng của hắn hóa thành chữ “O”, cơ bắp cả người nỗi cuồn cuộn, mỗi bước chân nặng nề lún sâu xuống bùn đất. Tán cây khổng lồ đằng sau hắn trông giống như một cây chổi xể to lớn, mặt đất bị quét sạch thành một con đường lớn.
Đường Thiên có lòng tin tuyệt đối vào sức mạnh của mình, nhưng khi nhìn thấy tên trâu rừng khác người thế này cũng phải trợn mắt, há mồm.
“Ầm !”
A Mạc Lý đi đến trước mặt Đường Thiên rồi quăng cả cây cổ thụ khổng lồ trên vai xuống đất, nhất thời mặt đất dưới chân Đường Thiên cứ rung lên ầm ầm.
“Có đủ không ? Cần ta đi chặt thêm mấy cây nữa không?” Bộ dạng A Mạc Lý có vẻ còn dư thừa tinh lực.
Đường Thiên liền đưa ra một quyết định sáng suốt, từ trong đống đồ vật lộn xộn, hắn tìm được một thanh phá đao đưa cho A Mạc Lý: “Mang nó cắt thành những tấm ván đi”.
“Dày chừng này là được” Đường Thiên khoa tay múa chân một chặp, ánh mắt nghiêm túc: “Đây là một cách thức tu luyện rất thực dụng đấy! Đòi hỏi đọ chính xác tuyệt đối”.
“Không thành vấn đề !”
Nhất thời hai mắt A Mạc Lý sáng lên, nhanh tay đoạt lấy thanh phá đao rồi lao như gió về phía cây gỗ lớn nọ.
Đúng là một người đơn giản, ngây ngô quá chừng. Đường Thiên thở dài, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc.
“Đúng là nhiệt huyết của tuổi trẻ mà !” Cách đó không xa, sau khi cảm thán một câu, lão Ngụy dốc sức leo lên một cái võng rách nát mắc dưới bóng cây rồi “khò khò” ngủ say sưa.
Nhìn những căn nhà gỗ trước mắt sáng sủa hẳn lên, Đường Thiên và A Mạc Lý tràn đầy cảm giác thỏa mãn với kết quả mà bọn họ tự tay làm ra. A Mạc Lý cắt cái cây thành những tấm ván bóng loáng y hệt như được bào nhẵn, còn tay nghề làm mộc của Đường Thiên cũng rất khá, hai người đã hì hục làm mất cả ngày trời, đến nổi thân thể đều mệt lữ.
“Đi nghỉ chút đi” Đường Thiên vẫy tay một cái, sau đó đi vào căn nhà gỗ của mình.
A Mác Lý cũng ngáp dài một cái, lê bước đi về phía phòng của mình để đánh một giấc.
Đường Thiên không có ngủ ngay lập tức mà hắn lấy giấy bút ra để viết một bức thư cho Thiên Huệ.
“Thiên Huệ, hôm nay ta chuyển trường rồi, trường mới của ta gọi là học viện Sa Kỳ Mã, cái tên rất lạ đúng không! Ở đây rất gần gũi với thiên nhiên…”
Trong màn đêm, bên trong chiếc võng, lão Ngụy bất chợt mở mắt rồi đưa ngó qua mấy căn nhà gỗ lập lòe những ngọn đèn vàng, khóe miệng lão khẽ thốt ra một nụ cười khàn khàn, đôi mắt ti hí cũng phát ra ánh nhìn thâm thúy.
Một đêm trôi qua...
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng Đường Thiên đã tỉnh dậy.
Mặc dù hôm qua rất mệt mỏi nhưng do hắn sống theo một thời gian biểu rõ rệt, nên đã tạo cho bản thân một chiếc đồng hồ sinh học giúp hắn dậy đúng giờ. Bên cạnh học viện là một con suối nhỏ, nước suối mát lạnh làm hắn tỉnh táo ngay lập tức.
“Người trẻ tuổi quả nhiên tràn đầy nhiệt huyết mà!”
Giọng nói của lão Ngụy truyền đến từ đằng sau, nhưng Đường Thiên cũng không ngoảnh đầu lại: “Viện trưởng, ngài cũng dậy sớm thế à?”
“Ầy... lớn tuổi rồi, cũng không còn ngủ nhiều như những người trẻ tuổi được nữa!” Lão Ngụy than thở, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ rồi lão nói tiếp: “À đúng rồi, người cần lấy Hồn Tương Tạp loại nào?”
Nghe được ba chữ “Hồn Tương Tạp”, tinh thần Đường Thiên lập tức tỉnh táo hẳn ra.
“Cấp hai là được rồi, à… đầu tiên là quyền pháp đi”.
Thiên phú tu luyện của Đường Thiên cũng không phải tốt, nhưng không biết có phải do gần đây hắn thường xuyên đánh nhau hay không, mà khi dùng quyền công kích, hắn có cảm giác rất thống khoái.
“Quyền pháp à, kẻ tu luyện cũng không nhiều lắm, để ta tìm xem” Trên tay lão Ngụy xuất hiện vài tấm Hồn Tương Tạp thanh đồng, lão đưa ra trước mặt Đường Thiên: “Đây này... ngươi chọn một tấm đi”.
Đường Thiên quá đỗi vui mừng, vội vội vàng vàng lần lượt xem qua từng tấm một.
Trên mặt Hồn Tương Tạp loại thanh đồng này đều có màu xanh của đồng thau, ở giữa mặt thẻ có một bóng người mơ hồ đang đứng, hai tay trống không đang nắm chặt lại. Những thẻ này đều khác nhau, hình người bên trong thẻ đang thể hiện những tư thế cũng khác nhau.
Ở mặt lưng của những tấm Hồn Tương Tạp này có ghi giải thích rõ ràng.
Một người luyện võ nào đó luyện vũ kỹ tới viên mãn, sẽ có thể luyện chế ra được Hồn Tương Tạp. Sau khi chế tạo thành công, dựa theo tính chất tốt hay xấu mà Hồn Tương Tạp được chia làm ba loại: thanh đồng, bạch ngân và hoàng kim.
Hồn Tương Tạp chứa đựng ý niệm ẩn ký của người luyện võ, đồng thời có cả một phần cảm ngộ của người đó đối với vũ kỹ nữa. Loại thẻ càng tốt thì cảm ngộ chứa trong thẻ càng nhiều. Thông thường thẻ thanh đồng chỉ chứa khoảng ba phần mười, bạch ngân là sáu phần mười, còn hoàng kim chứa được trọn vẹn cảm ngộ.
Hồn Tương Tạp khi được luyện chế thành có hai tác dụng. Một là triệu hồi ra hồn tương để sử dụng, hai là kí sinh vào trong cơ thể (DG: phụ thể). Đối với Hồn Tương Tạp phụ thể này, thông tin chứa trong phần hồn đó sẽ được người sử dụng trực tiếp nhận lấy.
Cho dù là triệu hồi hay phụ thể đi nữa, cũng đều có hạn chế về thời gian.
Lúc đầu, phụ thể là một phương thức chiến đấu. Nhưng càng về sau, mọi người phát hiện ra rằng, dùng phương pháp này để luyện tập vũ kỹ sẽ dễ dàng và tiện lợi hơn, vì vậy Hồn Tương Tạp nhanh chóng được lưu hành rộng rãi. Đến nay, Hồn Tương Tạp đã lưu hành phát triển hơn ngàn năm, cũng đã trải qua bao thời đại thay đổi nên các chủng loại cũng theo đó đa dạng và phong phú hơn nhiều.
Đường Thiên lần lượt cầm lên từng cái, chọn lựa xem xét một cách cẩn thận.
“Thiên Qua quyền pháp”, quyền pháp tựa như dòng nước xoáy, bách chuyển thiên hồi không có bất kỳ kẽ hở nào, cần chân lực hệ thủy để thi triển.
“Kiêu Dương quyền pháp”, quyết pháp như ánh nắng chói chang, ánh sáng tỏa ra vạn trượng, khí phách kinh người, cần chân lực hệ hỏa để thi triển.
“Khô Mộc quyền pháp”, quyền pháp như cành cây khô, lấy yếu thắng mạnh, lấy thủ làm công, cần chân lực hệ mộc để thi triển. …
Nhìn qua những loại quyền pháp này đều thấy cần phải có chân lực thuộc ngũ hành để thi triển, Đường Thiên không chút do dự liền bỏ qua hết mấy thứ này. Rất nhanh sau đó, trước mặt hắn chỉ còn lại hai tấm Hồn Tương Tạp.
“Thiểm quyền”, nhanh như chớp giật, chân lực loại nào cũng có thể thi triển.
“Trọng quyền”, lực mạnh nhưng chậm chạp, dùng sức mạnh mà phá đi tinh tế, chân lực loại nào cũng có thể thi triển.
Nghĩ đến bên cạnh mình đã có sẳn tên A Mạc Lý vốn có sức mạnh như cuồng nhân, nên Đường Thiên quyết định chọn “Thiểm quyền”.