Biên + dịch:hthha.
Team : vycs
Nguồn : truyenyy.com.
Trang Vũ Ninh tuy đã biết chấp nhận những đứa nhóc này là quỷ, nhưng khi thấy từng khuôn mặt kinh dị chân chân thật thật, vẫn là cảm thấy sợ hãi sâu sắc, hơn nữa lúc này đám quỷ cùng đi qua, nhìn cực kỳ đáng để sợ hãi. Trang Vũ Ninh sợ đến nỗi nhắm hướng Diệp Thiếu Dương chui vào lòng.
-Híc (sướng thấy ông bà), đừng đừng.
Diệp Thiếu Dương vội vàng móc từ trong túi đeo lưng ra một chai nước phèn chua, tẩy sạch mắt cho Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã trôi hết thảo quả tương, một lần nữa phun nước thất tinh thảo vào. Lúc này dù có trợn mắt ra nhìn cũng chỉ thấy đám nhóc dễ thương như trước kia.
Trang Vũ Ninh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã thấy chân diện mục của chúng, thế nhưng không thấy mà nói, cảm giác tâm lý tốt một chút.
Đám hài tử kia đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nữ hài tử đem móng tay quỷ trả lại cho Diệp Thiếu Dương, rồi nói:
-Thiên sư, chúng ta đã ngửi qua, đây có lẽ là một quỷ tên là A Tinh mang mùi này.
Nàng chưa hết lời, một nam hài có đầu tóc như cây nấm (giống mái ngố?)nói:
-Không phải A Tinh, là Lão Giang, ta nhớ rõ mùi này.
-Ngươi sai, chính là A Tinh!
Một cậu bé đeo kính ở bên cạnh đẩy hắn một cái rồi nói.
Đầu nấm nam hài ăn thiệt thòi, tức lên mắng:
-Ngươi nói thì cứ nói, sao lại xô ta?
-Ngươi dám nói xạo với thiên sư, mà đẩy ngươi thì sao? Ngươi không phải chưa từng xô đẩy ta.
Dứt lời, lại đẩy hắn thêm một cái .
Hai người đánh nhau ngay trước mặt đám người Diệp Thiếu Dương, hai cô gái nhỏ tiến lên khuyên can, đám quỷ còn lại thì nhào tới xem, ồn ào, náo nhiệt.
Chỉ thấy tiểu quỷ đeo mắt kính túm tóc của tên đầu cây nấm, rồi xé ra, ngạnh sinh sinh bứt lấy đầu của hắn ra.
-Trời ơi!
Trang Vũ Ninh hoảng hồn hét toáng lên. Tiểu Mã cũng là một trận ác hàn trong lòng.
Diệp Thiếu Dương không có chút phản ứng nào, khoanh tay tiếp tục xem. Lâu lâu nhìn quỷ đánh lộn cũng thật vui.
Sau khi đầu bị bứt ra, đầu nấm thân thể ngược lại như không có gì, nắm lại bả vai của tiểu quỷ đeo mắt kính, một tay đâm vào trong bụng hắn, rồi ra sức kéo, lại dùng hết sức lực bú sữa mẹ mà móc ra một trái tim nóng hôi hổi, dồn sức bóp, một dòng máu đen chảy ra tức khắc.
-Trả đầu cho ta mau.
Thanh âm vang lên từ miệng của cái đầu bị dứt ra, đang bị tên mắt kính nắm.
-Ui đau, ui đau, đừng bóp tim ta nữa.
Tiểu quỷ mắt kính đau đớn thét lên.
-Ngươi trả ta cái đầu gắn lại trước.
Đầu nấm tiểu quỷ tiếp tục bóp trái tim của tên kia.
-Ai da, trả tim cho ta trước đi.
Tiểu quỷ đeo mắt kính la to, một tay đè cái đầu xuống, một tay khác, hai ngón tay giữa và trỏ đâm vào hốc mắt của tên đầu cây nấm, nhãn cầu nổ đánh bụp, một dòng máu đỏ đen máu lẫn dịch thể của mắt chảy ra.
Lúc này đầu cây nấm cũng nhận đau đớn,lớn họng la, lại bóp chặc trái tim kia hơn. Tiểu quỷ mắt kính cũng lấy hai ngón tay ngoáy ngoáy hốc mắt vừa mới chọc thủng, hai quỷ đều đau đến cùng nhau la làng.
Khung cảnh này vừa tanh máu vừa quái dị. Trang Vũ Ninh nhíu chặt lông mày lại, cả người sợ run lên.
-Thiếu Dương Ca, chuyện này...
-Chỉ là đùa giỡn với nhau thôi, không có sao đâu, không có gì cả.
-Chỉ là đùa giỡn ???
Trang Vũ Ninh nhìn thảm cảnh trước mắt, mắt trợn tròn, miệng há hốc.
Diệp Thiếu Dương vừa cười vừa nói:
-Ngươi không thể lấy tình huống của nhân loại để tính, quỷ chỉ cần là hồn thể bất diệt, thân thể mặc dù bị thương tổn thế nào, thành hình dạng gì đều có thể phục hồi như cũ. Nếu không, chúng làm cách nào tiến hành biến hóa đây.
Trang Vũ Ninh hiểu rõ, nội tâm đã chấp nhận nhưng mà ánh mắt bị kích thích quá nên vẫn thấy khó chịu.
Diệp Thiếu Dương thấy đủ rồi, đi tới đá hai tên tiểu quỷ một cước, nói:
-Đừng nháo nữa, vào chuyện chính đi.
- Thiên sư đã lên tiếng, ngừng lại đi!
Một tên quỷ to con di lên từ bên cạnh. Lại giựt cái đầu từ trong tay tên đeo kính, giống như sút bóng đá, cái đầu bay ra ngoài, lượn quanh một vòng trên không rồi bay trở về, tự động rơi xuống gắn vào cổ của tên tiểu quỷ đầu hình cây nấm.
Đầu hình nấm vội vã trả lại trái tim, hai tay vịn lấy đầu xoay lắc, canh đúng vị trí rồi nhấn xuống một cái, miệng vết thương hở hiện lên một tia sáng, vết thương lập tức biến mất, liền lạc da thịt như chưa có gì xảy ra.
Tiểu quỷ đeo kính cũng bỏ trái tim vào lồng ngực, xoa xoa, vết thương liền biến mất.
Hai tên này mệt rã rời nằm trên mặt đất thở dốc, không buồn nhúc nhích.
-Nhanh cho ta biết chủ nhân của móng quỷ này là ai? Ở đâu?
Diệp Thiếu Dương lia mắt nhìn đám tiểu quỷ đã tập trung lại, hỏi.
-Đúng la A Tinh .
Tiểu nữ quỷ nói.
-Là một tiểu quỷ được người nuôi, nhưng hình như bị vất bỏ rồi, thỉnh thoảng cũng đến đây chơi.
Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã hai người quay qua nhìn nhau,( mắt đổ ghèn) hai mắt sáng lên.
-Nó đang ở đâu nào? Ta đi tới đó luôn.
Diệp Thiếu Dương lại nói:
-Ráng giúp ta vụ này, xong xuôi ta sẽ đốt cho mỗi người 3 xấp tiền giấy và 10 cây nến thù lao nhé.
Mấy tên tên tiểu quỷ vui mừng, hai gã "Thương binh" xoay người một phát đứng lên ngay, hướng tới Diệp Thiếu Dương reo lên:
-Thiên sư, để ta dẫn đường cho ngươi.
Tên nhóc quỷ to con liền trừng mắt liếc hai gã. Chân mày nhíu nhíu nói với Diệp Thiếu Dương:
-Nhưng Qua đại ca còn chưa tới, chúng ta muốn ở đây chờ hắn.
Diệp Thiếu Dương kinh ngac:
-Qua tử là ai nữa?
Là lão đại của chúng ta, hắn quen biết quỷ sai, mỗi lần đều là hắn dẫn chúng ta đi lên đây, để cho chúng ta ở nơi này chơi đùa, hắn yêu cầu chúng ta không ly khai sân chơi. Nếu như chúng ta làm trái, hắn sau này sẽ không dẫn chúng ta đi lên nữa.
Diệp Thiếu Dương nghe những lời này, âm thầm vỡ lẽ, quỷ hoàn dương, nhất định là có một thủ lĩnh, tên này còn biết hạn chế hành động của bọn họ, là một quỷ hiểu biết luật lệ. Vì vậy hỏi:
-Hắn vừa nãy đi đâu, lúc nào thì trở về ?
Nữ hài tử quyệt miệng nói:
-Hắn không cho phép chúng ta đi ra ngoài chơi, nhưng bản thân mình mỗi lần đều ra ngoài đi bộ, khoảng nửa canh giờ liền mới quay lại.(1h)
-Thiên sư nếu ngươi không sốt ruột liền chờ một lát nha.
-Biết rồi, các ngươi tiếp tục chơi đùa đi . Diệp Thiếu Dương nói xong, quay qua trò chuyện với Tiểu Mã trong lương đình, đợi tên quỷ Qua Qua trở về.
-Bọn chúng nói A Tinh, là tiểu quỷ mà chúng ta muốn tìm sao?
Trang Vũ Ninh hỏi.
-Có thể, bất quá như thế nào còn phải gặp mặt mới biết được. Diệp Thiếu Dương trả lời ngay.
Trang Vũ Ninh ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi tiếp: -Gặp mặt rồi làm sao xác nhận đây, chúng ta lại không biết quỷ của Trung Oánh nuôi hình dáng ra sao, cũng không có bức họa hay ảnh chụp gì gì...
Diệp Thiếu Dương cười cười.
-Ta đương nhiên có cách.
Chờ không đến mười phút, mốt trận gió lạnh từ bên ngoài thổi vào.
-Lạnh quá vậy.
Tiểu Mã lập tức co ro dùng tay ôm chặt thân mình.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, quay đầu về phía rừng cây mà nhìn, chân mày hơi nhíu lại, “quỷ khí . . . sao lại mạnh như vậy ?”
Một bóng người, từ trong rừng cây loáng thoáng lại như kéo dài đi tới, nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ chút gương mặt của hắn, là một cậu bé sáu bảy tuổi. Thân người mặc một cái áo hai lớp màu ngà, quần vải bông, thoạt trông có vẻ ngu ngơ, khờ khạo . Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đến trang phục của hắn, phút chốc trong lòng có một loại cảm giác quen thuộc, như là đã gặp qua ở nơi nào chăng?
Tiểu tử này vừa đi ra khỏi rừng cây,những tiểu quỷ kia lập tức reo vang nghênh đón, như những đứa trẻ nhìn thấy nhà, tiếng hoan hô dậy lên như ong vỡ tổ .