Đàm Tiểu Tuệ lập tức lấy ra một đồng tiền hình phi tiêu, nắm chặt trong tay.
Diệp Thiếu Dương không cầm bất kỳ vũ khí nào, hắn đã có đạo thuật để đối phó với quỷ, yêu, tà linh, còn đối với người thường chẳng có tác dụng gì, nên hắn cứ dứt khoát chơi tay bo là được rồi.
“Cục tác, cục tác...”. Ở nơi không xa chợt vang lên một tràng tiếng gáy của gà rừng, Đàm Tiểu Tuệ ngẩn người, vẻ mặt lập tức dịu xuống, thở ra một hơi rồi bịt mũi lại, bắt chước theo tiếng gà rừng.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã kinh ngạc nhìn nhau, hai tiếng kêu này giống nhau như đúc, cho dù có mặt đối mặt cũng không thể nào nghe ra có chỗ nào không ổn.
Đàm Tiểu Tuệ vừa bắt chước tiếng gà gáy xong, ở phía đối diện lập tức vang lên tiếng bước chân.
“Là người mình, là mấy người Tiểu Đình”. Đàm Tiểu Tuệ cười nói rồi đứng lên, đi ra khỏi mỏm đá, Diệp Thiếu Dương bước theo sau cô, bọn họ nhìn thấy ở sườn núi phía trước mắt có một nam, một nữ đang đi xuống, đúng là Uông Đình và Đằng Vĩnh Thanh.
Bởi vì địa điểm có chút đặc thù nên sau khi năm người gặp mặt chỉ chào hỏi đơn giản, Uông Đình liền nói với Đàm Tiểu Tuệ: “Đồ vật đã chuẩn bị xong rồi, giấu ở một nơi rất bí mật dưới núi, bọn tớ đã đến đây được nửa ngày và vẫn đợi ở trên núi. Vừa rồi từ đằng xa nhìn thấy ba người đi lên, tớ đoán là cậu nên mới qua đây.”.
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu rồi hỏi: “Thế hai người quan sát được gì rồi?”.
Uông Đình im lặng một lúc, sắp xếp lại câu từ rồi mới nói: “Có khoảng 20-30 tên Huyết Vu sư hoạt động ở dưới chân núi, một phần linh lực của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận được Kim Soái đem đến đây và phong ấn trong cơ thể của một con cổ trùng nào đó. Có lẽ bởi vì công lao này mà y đã trở thành Đại Tư Tế của bọn chúng. Những tên này hoạt động rất sôi nổi, trước đó y có dẫn theo mấy người ra ngoài, không biết đi làm gì rồi.”
Vừa nghe thấy tên Kim Soái, Diệp Thiếu Dương liền yên tâm hơn: Ta vượt nghìn dặm xa xa xôi tới đây chính là vì ngươi, ngươi đã ở đây, rất tốt!
“Quan tài của Huyết Cổ Thi Vương ở đâu?”. Đàm Tiểu Tuệ hỏi.
“Ở một mảnh đất trống tại chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên cạnh bày một trận pháp mà tớ không hiểu được, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn chúng thì khoảng một hai ngày nữa sẽ bắt đầu nghi thức tế tự.”
Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Mã đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Mọi người nhìn kìa, bên kia đang có người đang tới đây!”
Mọi người lập tức nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, một đám người áo đen từ lối vào của Tử Nhân Câu đang chầm chậm bước tới, mấy người Diệp Thiếu Dương liền nhanh chóng ẩn nấp, đợi đám người kia tới gần mới nhìn thấy theo sau mỗi người là một con vật khác nhau.
“Bọn chúng tính làm gì, cải thiện bữa ăn hay sao?” Tiểu Mã kinh ngạc nói, sau đó bắt đầu đếm từng con vật: “Gà, vịt, ngan, bồ câu, trâu, bò, dê, lợn, ngựa... Ồ, lạ thật, mấy con vật này không bị trói, vì sao lại ngoan ngoãn đi theo đằng sau bọn chúng nhỉ, ngay cả bồ câu cũng đi trên mặt đất?”.
“Chúng nó đều bị người thi triển cổ thuật, câu mất hồn rồi!”. Đàm Tiểu Tuệ giải thích.
“Động vật mà cũng có...” Vừa nói được một nửa, Tiểu Mã liền bịt miệng, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc: “Tôi nhớ ra rồi, cậu đã từng nói với tôi, động vật cũng có hồn phách. Nhưng mà bọn chúng ăn mấy con phía trước thì tôi còn hiểu được, nhưng tại sao lại muốn ăn thịt ngựa? Nghe nói thịt ngựa rất chua, ăn không được ngon cho lắm!”.
Diệp Thiếu Dương hung hăng liếc cậu ta: “Cậu ngoại trừ ăn ra còn biết gì nữa không? Ai nói với cậu bọn chúng dùng để làm đồ ăn hả?”.
“Đó chẳng phải là...”.
Đàm Tiểu Tuệ tiếp lời: “Những con vật này đều dùng để hiến tế, bốn loài chim, bốn loài thú, đây là cách hiến tế cao nhất trong Vu thuật.”.
Nói xong tất cả mọi người đều nhìn nhau, Đàm Tiểu hạ thấp giọng nói tiếp: “Đây chắc chắn là dùng để hiến tế Thi vương đó!”
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương lướt qua mặt đám người áo đen, đám người này ít nhất cũng trên ba mươi tuổi rồi, người lớn tuổi nhất có chòm râu dài, trong đó còn có hai người phụ nữ khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, hoặc có thể nói vẻ mặt của họ rất thành kính, đi lại trên đường mà không chớp mắt, không nói câu nào.
“Kim Soái không ở bên trong”. Vừa mới nói xong, có ba người từ lối vào Tử Nhân Câu xếp thành một hàng đi ra, người dẫn đầu mặc trường bào màu vàng, nhìn vào trông rất uy nghiêm, chỉ là... Khuôn mặt hắn bị rỗ.
“Là Kim Soái!” Tiểu Mã vừa nhìn thấy liền nhịn không được mà kêu lên.
Diệp Thiếu Dương lập tức giơ tay lên bịt miệng cậu ta lại rồi mắng: “Cậu điên rồi!”
“Ặc...” Tiểu Mã vừa nhìn Kim Soái vừa tức giận nói: “Tôi thấy tên tội phạm này cứ ra vẻ đạo mạo, đầu thì hói, mặt thì rỗ như tổ ong mà không biết ngượng ngùng, ăn mặc lại màu mè hoa lá như vậy, đúng là chó đội lốt người mà. Đợi lát nữa tôi nhất định cho hắn thưởng thức cảm giác khi bị chiếc giày size 45 đập vào mặt như thế nào...”
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày nói: “Tiểu Mã huynh đệ, cậu so sánh như vậy là có ý gì?”
Tiểu Mã trợn mắt nói: “Dựa vào chỉ số IQ của anh, tôi rất khó giải thích rõ ràng...”.
Đằng Vĩnh Thanh lại nhíu mày: “Là sao? Tại sao lại không thể giải thích rõ ràng?”.
Tiểu Mã phì một tiếng: “Được rồi, được rồi, tôi thua!”. Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi hỏi: “Tiểu Diệp tử, bây giờ lên không?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, trong mắt hắn, Kim Soái chính là thuốc giải cứu mạng, cho nên vừa mới nhìn thấy Kim Soái, trong lòng hắn cũng lập tức dậy sóng, hận không thể bắt y ngay lập tức, lấy máu y để cứu mạng mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn liền lắc đầu rồi nói: “Ở đây quá cao, chúng ta cũng không thể nhảy từ trên này xuống dưới, cho dù dùng vũ khí giết chết y từ xa thì đợi chúng ta tiến vào sơn cốc, thi thể y cũng đã bị người đưa đi mất rồi, thế nên, chỉ có thể chờ đợi.”
Uông Đình gật đầu đồng ý, nói rằng: “Thiếu Dương ca nói đúng đó, phía trước Tử Nhân Câu chính là đường cụt, chỉ cần bọn chúng tiến vào, tuyệt đối không còn đường nào chạy thoát. Chúng ta sẽ có cơ hội.”.
Kim Soái ra vẻ đạo mạo thong thả dẫn hai tên áo đen đi sâu vào trong sơn cốc. Hai tên áo đen phía sau hắn ta đang kéo một chiếc xe, trên xe có một người nam đang nằm, đầu húi cua, dáng người cao gầy, để trần nửa người, từ cổ cho tới trước ngực có một hình xăm, nếu nhìn chính diện chỉ có thể thấy hình xăm đó giống như chiếc lông đuôi từ ngực bên phải kéo dài tới bả vai hắn.
Mọi người lập tức nhìn kỹ thì mới thấy đó là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc mà cân xứng, hai mắt thiếu niên nhắm chặt, không hề động đậy, dường như cậu ta đang bất tỉnh.
Một sợi dây thừng rất to quấn mấy vòng quanh người thiếu niên, khiến cả người cậu ta bị cố định thẳng tắp ở trên xe, hai tên áo đen chầm chậm kéo xe đi vào trong sơn cốc.
“Người này... Bị sao vậy nhỉ?”. Tiểu Mã lập tức hỏi.
“Là người bị hiến tế!”. Đàm Tiểu Tuệ hít một hơi rồi nói tiếp: “Đây là nghi thức tế sống! Trong Huyết vu thuật, đây chính là nghi thức hiến tế cao nhất, dùng máu của bốn loài chim, bốn loài thú, dùng hồn của sủng vật, mắt của tín đồ và trái tim của kẻ thù, ba thứ đồ vật này sẽ được dùng để hoàn thành nghi thức hiến tế...”.
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Tên nhóc đó chắc chắc chính là kẻ thù của bọn chúng, nếu như là tín đồ sẽ không cần phải trói lại, chỉ có điều không biết tên nhóc này đến từ nơi nào.”
Đoàn người theo sau đám Kim Soái cùng bước chung một nhịp, tiến thẳng vào sâu trong sơn cốc.
Diệp Thiếu Dương nhìn con đường phía trước, buồn bực hỏi: “Sao bọn chúng không đề phòng chút nào vậy? Ngay cả hai bên sườn núi cũng không bố trí thủ vệ?”