Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, nói rằng: “Chỉ cần huynh tới giúp ta mà không phải tới giúp tổ bà bà của huynh thì ta hoan nghênh hai tay.”
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Diệp Thiên sư, ta niệm Phật nhiều năm như vậy, hiểu được cái gì là đúng là sai, là tình nghĩa hay là trách nhiệm, hơn nữa cũng có chút thành tựu, có thể khắc chế máu yêu trong người, không có vấn đề gì đâu!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Lịch đại tổ tông nhà huynh vì sao không nghĩ cách giải quyết chuyện này?”
Đằng Vĩnh Thanh vuốt tay, nói: “Bởi vì căn bản không có biện pháp giải quyết, nếu như thả Thất cô ra thì cả vùng sẽ chịu một trường hạo kiếp, cho nên chỉ có duy trì hiện trạng, phong ấn bà trong miếu thì mới có cơ may thoát khỏi tai ương. Hơn nữa những người tiền bối của ta tu vi hữu hạn, căn bản không dám đi đến gần miếu của bà, để tránh cho bà cảm ứng được, lợi dụng huyết mạch mà kích hoạt máu yêu. Ta cũng biết được Diệp Thiên sư ở đây nên mới dám hạ sơn giải quyết, vạn nhất ta không khống chế được nó thì Diệp Thiên sư hãy giúp ta một chút!”
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Uông Đình đứng kế bên thở dài, nói rằng: “Không ngờ Thất cô lại có cố sự bi thương như thế, nàng là một nữ nhân mệnh khổ, đi tới bước đường này cũng là do tình cảm không trọn vẹn.”.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ cúi đầu.
Diệp Thiếu Dương nói: “Nàng dù có mệnh khổ nhưng rốt cuộc vẫn là yêu quái, nên duyên vợ chồng cùng với người là việc làm trái với thiên đạo, mà Đằng Trung Vân đương nhiên cũng có sai, ông ta hẳn cũng đã bị trừng phạt, nàng lại kiên trì muốn trả thù, chấp niệm quá sâu, gây họa nhân gian. Nếu như tha thứ cho nàng chỉ vì nàng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, thì những người bị nàng giết hại, lẽ nào đã chết vô ích?”
Uông Đình giật mình, gật đầu, lẩm bẩm: “Diệp đại ca nói rất đúng...”
Đàm Tiểu Tuệ nói thêm: “Cho dù nàng chưa từng giết người cũng không thể thả nàng ra khỏi miếu, bởi vì với chấp niệm bây giờ của nàng, một khi nàng thoát ra khỏi miếu, ắt hẳn sẽ tạo nên thảm cảnh giết chóc...”
Đằng Vĩnh Thanh đồng tình: “Đúng vậy, bất quá giả như có thể, ta mong Diệp Thiên sư đừng tiêu diệt nguyên thần của bà, để ta thu bà lại, đưa về Lạc Già Sơn siêu độ...”
“Đánh thắng trước đã rồi hãy nói!”. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười: “Vạn nhất chúng ta đều chết hết thì sẽ không còn mộng tưởng nhiều như vậy nữa!”
Bất quá tuy nói thế nhưng khi có một pháp sư thêm vào đội ngũ, trợ giúp cho hắn, Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy không ít áp lực, trong lòng hắn nghĩ, pháp lực của tên pháp sư Lạc Già Sơn này sẽ không kém cỏi chứ?
Đúng lúc đó, Diệp Thiếu Dương nhận được cuộc điện thoại của lão Quách bảo đã hoàn thành xong vật dụng, đang lái xe đưa đến Lý gia thôn, hỏi hắn khi nào tới.
Diệp Thiếu Dương thấy bên này cũng không có chuyện gì, bèn bảo chút nữa sẽ qua, cúp điện thoại, lập tức gọi cho Chu Tĩnh Như bảo cô chuẩn bị một chiếc thuyền, vài túi hùng hoàng và vôi sống cho hắn, sau đó dặn cô đến đó chờ hắn.
Diệp Thiếu Dương đặt điện thoại xuống, kể lại chuyện cho mọi người nghe, thỉnh mọi người cùng đi hỗ trợ, thế nhưng thực tế hắn đã chuẩn bị đầy đủ để đối phó với Hà Cơ, chỉ là, hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thực lực của Đằng Vĩnh Thanh một chút, mà hơn hết là cô gái Uông Đình kia, hắn muốn biết tiểu nha đầu này rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà Đàm Tiểu Tuệ phải chờ đợi?
Đằng Vĩnh Thanh rất dứt khoát, đồng ý tương trợ.
Đàm Tiểu Tuệ lại lắc đầu, nói: “Có hai người là đủ rồi, em và tiểu Đình còn có chuyện khác muốn làm.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tìm kiếm hài cốt của biểu tỷ.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nếu không nghe Đàm Tiểu Tuệ nói, hắn cũng đã quên mất Đàm Tiểu Tuệ còn có một biểu tỷ đã bị Thất bà bà giết chết, hài cốt vẫn còn nằm trong giếng nước.
Hắn lập tức hỏi: “Em muốn đến giếng nước?”
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Quỷ phó đã chết, không còn nguy hiểm gì nữa, bất quá em vẫn phải chú ý một chút!”.
Vì vậy bốn người thỏa thuận với nhau bắt một chiếc taxi đi tới lục địa sơn trang, Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình xuống xe trước, còn hắn và Đằng Vĩnh Thanh ở lại để đi tiếp tới Lý gia thôn.
Tài xế ngại Lý gia thôn đường xá xa xôi, nói cái gì mà không thể đi tiếp, Diệp Thiếu Dương đành gãi đầu, hỏi Đằng Vĩnh Thanh: “Có tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“Hai trăm, cho sư phụ đây hai trăm để lão chở chúng ta đi!”.
Đằng Vĩnh Thanh thành thật lấy ra hai tờ tiền đưa cho tài xế, lúc này tài xế mới đồng ý chở bọn họ đi tiếp.
Đằng Vĩnh Thanh cười khen: “Diệp Thiên sư đúng là người thanh tu, đến hai trăm đồng cũng không có.”
“Đúng vậy, ta nghèo lắm!”. Diệp Thiếu Dương nói dối không biết ngượng mồm, tỏ ra nghèo đói, trong lòng âm thầm vui mừng, hà hà, tiết kiệm được hai trăm đồng...
- Chu Tĩnh Như và trưởng thôn Lý Lão Tinh đang đứng ở cổng thôn chờ Diệp Thiếu Dương, phía sau cách đó không xa là một đám người bu xem đông nghịt, vừa trông thấy Diệp Thiếu Dương xuống xe, đám người lập tức vỗ tay hoan hô.
t r u y e n c u a t u i❤n e t Diệp Thiếu Dương cảm thấy quái lạ, đi tới bên cạnh Lý Lão Tinh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mọi người nghe nói Diệp tiên sinh muốn bắt Thủy quỷ nên kích động chạy tới xem, tôi ngăn mãi mà không được a.”
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, chỉ quay sang Chu Tĩnh Như giới thiệu sơ lược Đằng Vĩnh Thanh, trước mặt nhiều người như vậy, hắn không dám nói Đằng Vĩnh Thanh có quan hệ với Thất bà bà.
Bởi vì Diệp Thiếu Dương đã thông báo trước nên hiện giờ Chu Tĩnh Như đã chuẩn bị xong một chiếc thuyền, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nhất thời kinh ngạc đến ngây ngốc: Đây là một con thuyền loại nhỏ, bên ngoài phủ một lớp sơn trắng nhũ bạc lấp lánh.
Thuyền tổng cộng có ba tầng, phía trên là một boong thuyền ngắm cảnh, phía trước là bánh lái bằng kim loại sáng loáng, Diệp Thiếu Dương tuy không hiểu nhiều về thuyền nhưng cũng biết chiếc thuyền này nhất định rất xa xỉ.
Bên cạnh thuyền là một người thủy thủ trung niên.
“Vị này chính là thuyền trưởng lái thuyền chuyên nghiệp em mời về, Cam Tín Văn, Cam tiên sinh, ông ấy đã có nhiều năm kinh nghiệm.”. Chu Tĩnh Như giới thiệu: “Thiếu Dương ca, mong rằng ông ấy có thể giúp anh hoàn thành nhiệm vụ. À, anh thấy chiếc thuyền này thế nào?”
“Cái này... Thật sự quá tốt!”. Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, khổ sở nói: “Lần này hạ thuỷ phải đấu pháp rất lâu, có khả năng sẽ phải phế bỏ con thuyền, anh chỉ cần một chiếc thuyền bình thường thôi, em lại mua hẳn một chiếc thuyền xịn như vậy, thật sự có chút lãng phí...”
“Không sao đâu, thuyền này rất tốt, chỉ cần anh không có việc gì thì có phế bỏ cũng được, hơn nữa cũng không đắt lắm, chỉ khoảng...”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay: “Thôi thôi, xin em đừng nói để lòng anh đau nhói!”. Hắn đã có “kinh nghiệm” từ vết xe đổ lúc trước, khi cô bảo không nhiều tiền tức là rất nhiều tiền.
“Lên đường thôi, gọi vài người đến đẩy thuyền xuống nước, chúng ta bắt đầu!”
Lý Lão Tinh gọi vài người khỏe mạnh tiến lên dùng gậy đẩy thuyền xuống nước. Phía sau còn có một chiếc xe tải, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mới biết đó là vôi sống và hùng hoàng chất đầy trong một xe, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Đoàn người đi đến hồ chứa nước thì lão Quách cũng đã vừa đến, y ngồi xổm xuống bờ hồ bày ra một tấm lưới kỳ lạ dưới chân, kế bên là một cái nỏ bắn cá, bên trong có chứa một mũi tên dài lóng lánh.
Diệp Thiếu Dương bảo tất cả mọi người cùng khiêng vôi sống và hùng hoàng lên khoang thuyền, sau đó nhờ bốn người cao lớn lực lưỡng làm bảo vệ, phụ trách an toàn cho mọi người, xong việc sẽ chia cho mỗi người hai nghìn đồng (đương nhiên là Chu Tĩnh Như cho), lúc này mới dẫn những người có liên quan lên thuyền.
Nhìn mặt nước đen kịt, Diệp Thiếu Dương chợt hít sâu một hơi, tuy rằng đã chuẩn bị đầy đủ nhưng hắn vẫn cảm thấy ái ngại, bởi vì chiến đấu dưới nước không giống như ở trên bờ. Hơn nữa trên thuyền lại có nhiều người như vậy, hắn còn phải phụ trách lo cho bọn họ, nhất thời cảm thấy vô cùng áp lực, lại hít sâu một hơi, ra lệnh cho Cam Tín Văn: “Lái thuyền!”