Tiểu Mã vừa nghe xong giật mình: "Quỷ không phải chỉ là quỷ sao, bản thân đã là hư huyễn, vì sao còn có thể ăn xác?"
Diệp Thiếu Dương giải thích: "Loại quỷ này không phải là do người sau khi chết hóa thành. Người sau khi chết thành quỷ, nếu lưu lại nhân gian, ban đầu chỉ có thể dùng "Tinh khí thần" để tiến hành tu luyện, tỷ như thi khí hoặc tà khí. Nhưng loại quỷ này đến từ quỷ vực, ít thấy ở nhân gian, mà quỷ ở quỷ vực lại ăn các loại thi thể để tu luyện, cho nên khi nó đến nhân gian cũng sẽ ăn thi thể của người chết!”.
“Bọn chúng đều là những con quỷ bị nhân sĩ dùng tà thuật triệu hoán đến nhân gian, dụ dỗ bằng thi thể để có thể lợi dụng. Nó không chủ động tấn công người sống, nhưng nếu có người đụng phải nó, nó cũng sẽ không ‘ăn chay’ đâu!”.
"Ăn xác dĩ nhiên không phải là ăn chay rồi!". Tiểu Mã nhếch miệng cười cười: "Quỷ ăn thi đó có phải do cổ sư triệu hồi đến không?"
"Rất có thể!". Diệp Thiếu Dương không giấu giếm suy nghĩ của mình: "Lão trưởng thôn đã từng bảo đây là sự kiện lần đầu tiên phát sinh trong thôn, diễn ra vào hai năm về trước, mà cổ sư đến Cửu Âm Sơn cũng là khoảng ba năm trước, có thể y tới đây không bao lâu liền tìm cách phóng xuất Quỷ ăn thi!”.
Tiểu Mã nói: "Phóng xuất Quỷ ăn thi có ích lợi gì đối với y?"
Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương trở nên ngưng trọng, nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nói: "Từ lúc vào thôn đến giờ tôi đã quan sát địa hình xung quanh, nơi này có một trận pháp đặt tại chu vi 200 dặm, oán khí tích tụ không tan, tôi thấy sự tồn tại của trận pháp là vì để trợ cho Quỷ ăn thi tu luyện.”.
“Thế nhưng cậu có phát hiện ra không, người trong tiểu thôn này không nhiều lắm, người chết lại càng ít, Quỷ ăn thi lại đào hết phần mộ tổ tiên của họ nhiều năm trước, đã ăn hết thi thể rồi, vậy tại sao nó vẫn còn ở lại đây, không đi nơi khác? Cậu có biết tại sao không?"
Tiểu Mã lắc đầu: "Tại nó không thích đi nơi khác, cũng không thể giết người!”.
Diệp Thiếu Dương trả lời: "Nó không giết người là bởi vì nó là Quỷ ăn thi, căn cứ vào khế ước quỷ vực, nó không thể chủ động giết người. Thế nhưng không có nghĩa là nó không có năng lực giết người, về phần nó cứ chiếm giữ nơi này không đi là bởi vì, nó không thể thoát khỏi trận pháp!”.
“Trận pháp này trông như đang giúp nó kiếm ăn và tu luyện, thực tế là đang lợi dụng nó, câu những hồn phách bị nó ăn vào trong trận pháp, không ngừng tạo thành oán khí. Kẻ bày trận muốn lợi dụng oán khí cường đại để hoàn thành kế hoạch của mình!"
Tiểu Mã từ từ há hốc mồm, hỏi: "Kế hoạch gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đây là một trong bốn chỗ trên bức địa đồ, cộng thêm miếu Thất bà bà nằm ở vị trí chính giữa, tổng cộng năm trận pháp, tương sinh tương liên, tổ hợp với nhau, gọi là Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận."
"Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận..." Tiểu Mã lặp lại một lần nữa, chợt nghĩ đến cái gì đó, nói rằng: "Vậy tức là, tổng cộng có năm con quỷ? Quỷ ăn thi chỉ là một trong số đó?". Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tiểu Mã cả kinh, vội vàng lại hỏi: "Vậy bốn con quỷ khác là gì?"
"Tôi cũng không biết, đầu tiên phải tiêu diệt Quỷ ăn thi, phá tan trận pháp này trước đã!". Diệp Thiếu Dương nói xong giơ tay lên đỉnh đầu bắt một thứ gì đó, lôi xuống, trong tay hắn là một tên trung niên đang giãy giụa cầu xin.
"To gan thật, dám du đãng trên đầu ta!". Diệp Thiếu Dương biết hắn là oán quỷ trong thôn, có thể không hiểu nhiều việc lắm, cũng không có gì để hỏi, trực tiếp dùng bùa siêu độ hắn, sau đó nói với Tiểu Mã: "Muốn đối phó với Quỷ ăn thi trước tiên phải thu hết oán quỷ trong vùng này, tránh cho lúc đó bị Quỷ ăn thi điều khiển, sẽ rất phiền toái. Chuyện này cậu phụ trách đi làm!"
"Tôi?". Tiểu Mã ngơ ngẩn: "Cậu đùa gì thế?"
"Hãy nghe tôi nói, lúc nãy là một con vừa chết không bao lâu, chưa hiểu quy củ lắm, những con quỷ khác đều sợ tôi, đã trốn cả rồi, nếu như tôi mà đi bắt, phỏng chừng bắt một đêm cũng không xong. Tôi cho cậu một ngọn đèn gọi là Đèn dẫn hồn, đến lúc đó cậu xách đèn đi qua con đường trong thôn, những con quỷ sẽ tự động đi theo cậu. Cậu vòng quanh thôn này một lần, sau đó đi tới 'Dẫn hồn đạo’, bọn chúng sẽ tự động tiến nhập âm ty."
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Cậu nói thật chứ, có nguy hiểm gì hay không?"
Diệp Thiếu Dương đảo tròng mắt, nói: "Nguy hiểm gì, ngay cả nếu có một con quỷ dáng dấp ghê tởm xuất hiện thì cậu cũng đã gặp qua không ít con quỷ kinh khủng rồi mà, phải có lực miễn dịch chứ!?"
Tiểu Mã đảo mắt đáp: "Cậu dù có ăn mỗi ngày thì cũng sẽ đói vậy? Tôi cố gắng bắt chúng, còn cậu ở đâu?"
"Tôi sẽ ở phía xa trông cậu, đợi Đèn dẫn hồn hấp dẫn quỷ chạy tới."
Diệp Thiếu Dương nói xong dẫn Tiểu Mã đi tới trước mồ mả, lúc này đám người đưa ma đều đã trở về hết, Diệp Thiếu Dương tìm một vị trí tốt, cắm xuống ven đường mười lá cờ tử sắc theo từng cặp tương đối, hình thành nên một thông đạo hình chữ “Ất” (乙), sau đó đặt một bát lư hương ở cuối đường, cắm vào ba bó Tam Sắc Hương, hai bên hai ngọn nến đỏ.
Cái này gọi là "Hương thơm dẫn âm, hồng quang dẫn đường" .
Làm xong công đoạn đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra bút chu sa, trong một phút vẽ hơn mười tờ linh phù, dựa theo bát quái phương vị mà dán trên mặt đất trước lư hương, Tiểu Mã vừa nhìn thấy hình vẽ trên phù rất trừu tượng, không hiểu liền hỏi: "Đây là loại phù gì?"
"Phong lôi phù, tứ dương là gió, tứ âm là lôi, giả như có quỷ hồn không muốn siêu độ, Phong lôi phù sẽ tiễn chúng nó một đoạn đường."
Nói xong, Diệp Thiếu Dương bắt đầu chế tác Đèn dẫn hồn, Tiểu Mã bắt đầu tưởng tượng mình là diễn viên chính trong một bộ phim kinh dị, tay cầm một chiếc đèn lồng đi tìm kiếm tung tích ma quỷ. Kết quả Diệp Thiếu Dương chỉ viết ba tờ linh phù dán lên đỉnh đầu và hai bên vai cậu, đọc một câu thần chú rồi nói: "Được rồi, đèn đã sáng, cậu mau xuất phát!"
Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hắn: "Đèn đâu?"
"Đèn trên người cậu kìa, ba điểm tôi vừa dán chính là Đèn dẫn hồn đó. Quỷ hồn có đặc tính hướng quang, tôi đã mở ba ngọn đèn trên người cậu, chỉ cần bọn chúng nhìn thấy, lập tức sẽ bám sát cậu!".
Tiểu Mã thoáng run rẩy, rốt cuộc đã hiểu, thì ra là ba ngọn Đèn dẫn hồn trên người mình, nhất thời cảm thấy bất an mãnh liệt: "Tiểu Diệp tử, ngộ nhỡ có quỷ bóp cổ tôi thì sao?"
"Ba ngọn đèn trên người cậu đã mở, quỷ hồn không thể gây tổn thương cho cậu, tối đa chỉ có thể dọa cậu một chút. Bởi vì oán niệm của chúng quá mạnh mẽ nên sẽ không muốn đến âm ty, đến lúc đó chúng sẽ nghĩ mọi cách để quấy rầy cậu, cho cậu biết khó mà lui. Cậu nhất định phải cố chịu đựng, nhớ kỹ không được quay đầu, nếu không mũi và miệng cậu thở ra dương khí sẽ thổi tắt ngọn đèn trên vai, quỷ hồn sẽ có khả năng động vào thân thể!”.
“Chỉ cần cậu chịu đựng được, quỷ hồn thấy không dọa nổi cậu thì sẽ tự khắc đi theo cậu. Tôi cho cậu một cái Chuông chiêu hồn, cậu vừa đi vừa rung chuông, quỷ quái sẽ đi theo cậu. Cứ như vậy, cậu đi đến hết con đường thôn, không cần đi quá nhanh, cũng không cần đi quá chậm, đi một vòng lớn quanh thôn rồi tiến vào Dẫn hồn đạo!"
Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhét Chuông chiêu hồn vào trong tay Tiểu Mã, đẩy cậu một cái. Thấy Tiểu Mã dần đi xa, Diệp Thiếu Dương mới lẻn vào trong bụi cỏ, lấy Đào Mộc Kiếm huơ huơ múa múa, ai ngờ lại chạm phải một cái bóng trắng đang trốn trong chỗ ẩm thấp. Nó nghe thấy âm thanh của Chuông chiêu hồn, nhìn thấy ba ngọn Đèn dẫn hồn, thân thể mất khống chế bay thẳng ra ngoài...