Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội giải thích: "Em gái, em lầm rồi, tôi chỉ dùng thể thuật Mao Sơn thôi, cũng không tính là võ công, càng không phải là Phụng Nhãn Quyền gì đó, em muốn luyện võ thì đi tìm người khác, OK?"
Nói xong hắn liền đi vòng qua người cô, kết quả, Trương Tiểu Nhị giơ tay ra nắm lấy tay hắn, cười nói: "Không được, anh có căn cốt hiếm thấy, là một kỳ tài luyện võ, phải bổ sung vào câu lạc bộ võ thuật. Dưới sự huấn luyện của tôi, anh sẽ có cơ hội trở thành một võ thuật gia đại tài.".
Cái cô này xem phim võ hiệp nhiều quá nên bị ngu rồi? Đầu óc có bệnh?
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn cô: "Mau buông tay, lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa!"
Trương Tiểu Nhị nói: "Anh không muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật cũng được, đánh với tôi một trận đi, nếu như anh đánh bại tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh."
"Tôi nói rồi, tôi không biết võ công, lại càng không muốn gia nhập câu lạc bộ gì đó. Vào chỗ đó để làm gì, nghe như cái tổ chức xã hội đen.". Diệp Thiếu Dương dùng sức giãy ra, bất quá em gái này thật sự có tài, đẩy mãi mà vẫn nắm chặt lấy cổ tay của hắn, thế quái nào cũng không thoát ra được.
"Không được, tôi biết anh cố tình giấu giếm thân phận, mấy cao nhân ai cũng như vậy hết! Có điều anh phải đánh thắng tôi thì mới có tư cách chân nhân bất lộ tướng!"
Diệp Thiếu Dương chán hết chỗ nói, ngực thập phần ủy khuất, hắn vốn bị thương sau trận chiến, muốn trở về nghỉ ngơi cũng không xong, vừa bị Trần Kiến Ba dây dưa, lại vừa bị một nữ nhân điên khùng quái gở nắm lấy, để thoát thân, không còn cách nào khác là xuống nước năn nỉ: "Cô nương, thế này đi, tâm trạng của cô không tốt, muốn phát tiết, tôi đứng yên cho cô đánh, sau đó cô thả tôi đi, có được không?".
Trương Tiểu Nhị lắc đầu: "Bổn cô nương không đánh người không hạ thủ, đánh với tôi một trận đi!".
Được lắm, nói nhẹ không nghe, vậy thì mạnh bạo! Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, giơ tay trái lên, nhanh như tia chớp móc vào hai mắt Trương Tiểu Nhị. Cô cũng phản ứng rất nhanh, hai tay bắt chéo tạo thành hình lưỡi đao che lại thế tiến công, hưng phấn kêu to: "Ưng Trảo Công, tốt lắm, xem tôi đây..."
Còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã dừng chiêu, chạy trốn, bước nhanh về phía ký túc xá nam sinh, phất phất tay: "Nha đầu ngốc, chơi một mình nhé!"
Trương Tiểu Nhị giận dữ đuổi theo.
Diệp Thiếu Dương không ngờ cô lại mãnh liệt như thế, gia tăng cước bộ chạy lên trên lầu, nói với bác gái bảo vệ: "Chị hai, cô bé này muốn theo đuổi em, chị giúp em một chút!"
Bác gái hơn bốn mươi tuổi vừa nghe hắn gọi “Chị hai” lập tức mỉm cười, cầm lấy chổi lông gà giơ ngang cửa, ngăn cản Trương Tiểu Nhị đang chạy đến.
Trương Tiểu Nhị cũng không dám tự tiện xông vào ký túc xá, chỉ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiếu Dương, hét to: "Anh mau xuống đây cho tôi! Cùng tôi đi đến sân võ!"
"Ha ha, muốn đuổi theo anh hả, chờ lần sau đi bé!". Trên lầu truyền tới tiếng cười sang sảng của Diệp Thiếu Dương.
Trương Tiểu Nhị tức giận giậm chân: "Khốn khiếp, lần sau nhất định sẽ bắt được anh!"
Bác gái bình tĩnh nhìn cô, khuyên nhủ: "Cô bé à, những dạng người này không theo đuổi được, thì có bắt hắn lại, cũng không chiếm được trái tim của hắn..."
Trở về ký túc xá, Diệp Thiếu Dương liền nhảy lên giường, thở phào một cái, cảm khái nói: "Quá điên cuồng, tôi chưa từng thấy nữ nhân nào khùng như vậy.".
Tiểu Mã cười ha hả: "Đây là chuyện tốt a, Trương Tiểu Nhị cũng khá xinh xắn, hơn nữa cậu có biết, gia thế nhà em ấy rất hiển hách, có thể so sánh với Chu Tĩnh Như!"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu?"
Tiểu Mã nói: "Giàu hay không thì không biết, chỉ phỏng chừng điều kiện cũng không kém. Cha của em ấy là Phó Bí Thư tỉnh Giang Nam..."
"À, thì ra là công chúa của Đảng viên.". Diệp Thiếu Dương chợt tỉnh ngộ: “Hèn gì bá đạo như vậy!"
"Em ấy bá đạo cũng không phải ngày một ngày hai. Trần Kiến Ba cũng đã từng bị em ấy bám dí để thêm vào câu lạc bộ võ thuật, kết quả chỉ trong ngày đầu tiên luyện tập, hắn đã bị em ấy sút gãy ba cái xương sườn, nằm bệnh viện dưỡng thương, chưa dám quay lại!".
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Chỉ mong ngày mai cô ta quên hết, đừng tới quấy rầy tôi nữa!"
Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong, lấy trường sam trong túi đeo lưng mặc vào, nằm xuống giường, chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn ngủ cho thật ngon, đến chạng vạng mới tỉnh.
Sau khi rời giường, hắn lập tức gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, vốn định mượn cớ trò chuyện với nàng nhiều hơn, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc chỉ nói một câu đã cắt đứt lời của hắn: "Chuyện đấu với kappa ta đã nghe sư huynh ngươi kể hết, ngươi chỉ cần nói kết quả quan sát thôi!".
Diệp Thiếu Dương lầm bầm nguyền rủa lão Quách, nói rằng: "Tôi đã xem qua chỗ tránh nạn ở thông đạo, bề rộng khoảng bốn mét, có thể bố trí Bát Môn Sinh Tử Đạo, mượn lực phong ấn của Đạt Ma thiền trượng để khai mở Bát Môn Toàn Đăng..."
Nhuế Lãnh Ngọc lại một lần nữa cắt đứt lời hắn: "Ta không rành trận pháp Mao Sơn, nói trong điện thoại không rõ, gặp mặt rồi hãy nói, bao giờ hành động?"
Diệp Thiếu Dương hai lần bị cắt lời, có chút nản chí nói: "Tùy cô thôi!"
"Ngày mai gặp nhau, tám giờ sáng, ngươi cùng lão Quách đến quán rượu Nhã Lan!". Nàng khẽ dừng lời rồi nói tiếp: "Ngươi gọi thêm mấy người nữa đi, ta đưa bọn họ súng chu sa, tốt xấu gì còn có thể giúp chúng ta một chút. Cứ như vậy nhé, ngày mai gặp!"
Sau đó không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Thiếu Dương cười khổ lắc đầu, thu xếp đồ đạc rời giường, gọi Tiểu Mã cùng quay về căn nhà cũ của Tạ Vũ Tình, tuy rằng thi thể Phùng Tâm Vũ đã được hắn dùng phù ấn phong bế, không có khả năng xảy ra chuyện, thế nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có chút lo lắng, hơn nữa nơi đó điều kiện tốt hơn ở đây, không cần thiết phải qua đêm tại ký túc xá.
Hai người lần lượt đi xuống lầu, Tiểu Mã đi trước, một hơi đi xuống phía dưới, Diệp Thiếu Dương theo sau, chợt nghe có một giọng nữ vang lên: "Này, mập mạp, anh trai bốc vác kia đâu?"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lại, trong lòng hoảng hốt, không phải chứ, Trương Tiểu Nhị vẫn chờ dưới lầu cho đến giờ? Con mẹ nó, em gái này nghị lực thật mạnh mẽ!
Tiểu Mã rất thông minh, chỉ trả lời: "Hắn rời đi hồi chiều rồi, em không thấy sao?"
Trương Tiểu Nhị nói: "Tôi mới đến đây, vừa đi ăn cơm xong, tôi cũng không phải bị bệnh tâm thần, cứ đứng đây đợi mãi!"
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, nghĩ thầm, cô cách bệnh tâm thần cũng không xa đâu.
Trương Tiểu Nhị tiếp tục hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"
"Không biết, không có thân với hắn!".
Trương Tiểu Nhị hừ một tiếng: "Anh giúp tôi chuyển lời với hắn, bảo hắn chớ có trốn, bổn cô nương đã nhắm trúng người nào, người đó không thể trốn thoát!".
Tiểu Mã cười hắc hắc: "Em nhìn trúng hắn hả?"
Tiếp đó là một tiếng đánh vang dội, hòa cùng tiếng Tiểu Mã kêu thảm thiết.
Trương Tiểu Nhị lớn tiếng nói: "Tôi coi trọng hắn là mầm non luyện võ, muốn bồi dưỡng hắn, nhìn trúng hắn bao giờ?"
Sau đó là tiếng bước chân đi xa, Diệp Thiếu Dương chạy lên hành lang lầu hai, nhìn cô rời khỏi, lúc này mới xuống lầu, vừa thấy Tiểu Mã tựa lưng trên tường, ôm ngực rên rỉ, cả kinh nói: "Cô ấy đánh cậu?"
"Không hẳn là vậy, tôi nói sai, bị người ta đánh!"
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Tiểu Mã: "Thật đáng thương."
"Cậu còn đáng thương hơn!". Tiểu Mã nói: "Dựa vào tính tiểu thư của em ấy, nhất định sẽ quấn lấy cậu không buông, tiểu Diệp tử, cậu nghìn vạn lần phải bảo vệ trinh tiết cho tốt, không thể để em ấy xxx, nếu không sau này mỗi ngày cậu đều sưng vù mặt mũi, sống không yên đâu!"
Diệp Thiếu Dương chảy mồ hôi: "Yên tâm đi, tôi thà xxx với cậu, cũng không thèm loại cọp mẹ này!"…