Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi yên tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến nửa khắc, quái lông vàng sẽ bị đốt thành một đống than.
Đúng lúc này, một đống côn trùng từ trong lớp da bị cháy của quái lông vàng bò ra, đủ mọi loại giáp xác lớn nhỏ, vỏ ngoài xanh biếc bám đầy bụi chui ra khỏi lưới. Bọn chúng nhanh chóng bị liệt hỏa thiêu chết, thế nhưng phần lớn vẫn nhảy ra khỏi vòng lửa, bò nhanh chóng tới chỗ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhận ra đây là thi rùa (1), là hình thái tiến hóa của thi trùng, có thể chủ động công kích người, độc thi trong cơ thể chúng có tính ăn mòn cao, lập tức kêu lão Quách: "Bây giờ đệ kết ấn, không thể dừng, còn lại giao cho huynh!"
(1) Thi rùa: Một loài tiểu trùng trông như con baba cực kỳ kinh dị, tụ tập trong cơ thể cương thi, hấp thu thi khí. 1 loài tương tự con Betty ăn lưỡi. Loài này có trong Đạo mộ bút ký.
Lão Quách lấy ra súng chu sa, bắn Đùng…đùng… vài phát, tiêu diệt được mấy con, khổ sở nói: "Nhiều như vậy, làm sao ta ứng phó hết! Tiểu Mã đâu?". Sau đó quăng túi đeo lưng qua cho cậu: "Tìm chu sa trong túi giấy màu vàng, rắc bên người tiểu sư đệ rồi đốt lửa lên, mau, mau lên!".
Tiểu Mã mở túi đeo lưng, đổ đồ vật bên trong ra nền đất, luống cuống tay chân tìm, mò mẫm làm sao chạm phải một cái túi nhỏ mềm mềm thắt dây, nói: "Mẹ kiếp, Durex, không ngờ lão Quách huynh khẩu vị nặng như vậy!".
Lão Quách đỏ mặt, mắng: "Đó là người khác nhét vào trong túi của ta. Cậu không có việc gì làm à, mau mau tìm chu sa!".
Tiểu Mã quét mắt qua thì thấy có rất nhiều gói giấy dùng tơ hồng thắt thành hình chữ thập, trông giống như một bao thuốc nổ: "Màu vàng, màu vàng...". Tiểu Mã cầm lấy một túi, hỏi: "Lão Quách, cái này phải không?".
Lão Quách đang bắn thi rùa, không rảnh quay đầu lại nhìn, chỉ nói: "Màu vàng là đúng, nhanh lên, ta chỉ có một khẩu súng thôi, không chống nổi!".
“Xem tôi đây!". Tiểu Mã tháo bọc giấy, rải đều bột phấn dưới chân Diệp Thiếu Dương, sau đó đốt lửa lên, kết quả Đùng một cái, ngọn lửa bốc cao 2 mét, hơi nóng trực tiếp đánh bay Diệp Thiếu Dương quỳ rạp xuống đất, cảm giác phía sau lưng nóng hổi, quay đầu lại nhìn thì thấy quần áo bị thiêu cháy , đâu còn nhớ phải làm phép, lập tức lăn dưới đất vài vòng dập tắt lửa, sau đó đứng lên phủi phủi, tất cả đều là tro bụi, mắng Tiểu Mã: "Cậu làm gì thế?".
"Tôi… Chu sa uy lực lớn như vậy?". Tiểu Mã trợn mắt há mồm: "Còn mạnh hơn thuốc nổ nữa a!".
Bị đại hỏa thiêu đốt, thi rùa cũng chết không ít, lão Quách dùng súng bắn nốt đám còn lại, đi tới bên cạnh đống lửa, sờ soạng bột phấn vừa đốt, ngửi ngửi, quát to: "Con mẹ nó, thuốc nổ chứ gì, đây là lưu huỳnh (2)! Cậu lấy lưu huỳnh thay chu sa, muốn giết người hả?".
(2) Lưu huỳnh: (Ghi cho ai không biết) Là một chất gây nổ dùng chủ yếu trong thuốc súng, diêm, thuốc trừ sâu và thuốc diệt nấm. Thời trung cổ dùng lưu huỳnh làm nguyên liệu để chế thuốc nổ đen (hỏa dược), vừa làm thuốc nổ vừa làm thuốc súng và vừa làm thuốc cháy
Tiểu Mã lau mồ hôi, ngập ngừng nói: "Tôi đâu biết cái nào là chu sa, cái nào là lưu huỳnh, huynh bảo lấy túi giấy màu vàng, cái này không phải màu vàng sao?".
Lão Quách còn muốn mắng cậu vài câu, đột nhiên từ phía quái lông vàng truyền đến một tiếng động kỳ dị, quay đầu lại nhìn, quái lông vàng đang xé rách lưới chu sa, rất nhanh đã xé được một lỗ hổng.
Một vật màu đỏ như máu từ đỉnh đầu trọc lóc của nó bò ra ngoài, bộ dáng giống như con nhện lai con cua, dùng ít nhất năm móng vuốt của mình mở đầu quái lông vàng, dùng sức nhảy qua lưới chu sa, bay về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết vỗ vào đầu nó, đánh nó bay ra xa, đột nhiên cảm thấy tay mình tê rần đau đớn, vội vã kêu lên: "Mọi người cẩn thận, trong cơ thể nó có độc yêu!".
Quái vật kia tựa hồ cũng biết Diệp Thiếu Dương khó đối phó, sau khi bị đánh bay đi thì bay về phía lão Quách, tốc độ rất nhanh.
“Tiên sư nhà nó, ngay cả quái vật cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!". Lão Quách mắng một tiếng, nhắm vào người nó bắn một phát, quái vật bay lên tránh thoát, lão Quách ngẩn ra, định phản kích thì đã chậm, quái vật nhào tới trước ngực y cắn một cái, lão Quách cảm thấy trước ngực tê rần, không cần phải nói, nhất định là chân nó đã đâm vào thịt mình, lập tức y cắn chót lưỡi, phun vào nó một ngụm máu.
Máu của y không có tác dụng mạnh như máu của Diệp Thiếu Dương, nhưng tốt xấu gì cũng là máu pháp sư, quái vật cả người run lên, buông lão Quách ra, bay về phía sau, trở lại đầu của quái lông vàng, chui vào kẽ hở trên đỉnh đầu nó.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hết sức kinh hãi: Đây rốt cuộc là quái vật gì, vì sao lại ký sinh trên người quái lông vàng? Chúng có quan hệ như thế nào?
Lúc này quái lông vàng đã hoàn toàn phá vỡ lưới chu sa, bộ lông vàng bị địa hỏa đốt trụi lộ ra một làn da trắng xám, làn da này dường như có thể tránh lửa, nó từ bên trong nhảy ra mà không bắt một chút lửa nào, rống lên kỳ quái, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cầm Tảo Mộc Kiếm trong tay, cùng nó so chiêu, cảm giác quái lông vàng mạnh như trâu, lại còn da dày thịt béo, Tảo Mộc Kiếm đâm vào người nó hầu như không tạo thành tổn thương nào, đành đổi công thành thủ, có thể tránh thì tránh, trong lòng luôn tự hỏi, phàm là yêu vật tất có sơ hở, chẳng biết sơ hở của con yêu quái này ở đâu?
Đột nhiên, có tiếng Tạ Vũ Tình vang lên ngoài cửa: "Tên vô lại, ta biết rồi, đây là Kappa, nhất định là Kappa!".
Diệp Thiếu Dương cả kinh: "Cái gì?"
"Kappa đó, lúc trước ta có xem một bộ phim điện ảnh nói về Kappa, dáng vẻ y hệt con này, mỏ nhọn, trên chân có màng, sinh trưởng trong nước…".
Diệp Thiếu Dương đột nhiên cả kinh, đúng rồi, đây là Kappa! Một trong những yêu quái nổi tiếng tại Nhật Bản! Mình toàn nghĩ tới yêu quái truyền thống của Trung Quốc, đã quên mất nơi này là do người Nhật Bản xây dựng, dùng yêu quái Nhật Bản canh giữ là hoàn toàn bình thường.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại trong điển tịch những miêu tả về Kappa, trừ những đặc trưng mà Tạ Vũ Tình vừa nói thì điểm đặc biệt nhất chính là rãnh sâu trên đầu nó, bên trong có một lớp nước, lực mạnh như trâu, rất hung mãnh, truyền thuyết nói chỉ cần tháo hết nước trên đỉnh đầu nó thì sức lực của Kappa sẽ giảm 80%.
Từ cục diện trước mắt, xem xét lại những tin đồn thì có chút chênh lệch. Hiện tại trên người Kappa có một loại quái vật ký sinh, cũng là từ lớp nước trên đỉnh đầu bò ra, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỗ đó chắc chắn là tử huyệt của nó, lập tức gọi lão Quách: "Sư huynh, cầm Tảo Mộc Kiếm chém vào chân nó , Tiểu Mã giữ chân, nhớ chứ ý!".
"Được!". Lão Quách rút ra Tảo Mộc Kiếm, gia nhập chiến trường, nghĩ thầm một đấu một thì đánh không lại quái lông vàng nhà ngươi, bây giờ tiểu sư đệ xung phong, lão tử lại trợ thủ, còn sợ ngươi sao?
"Xem Mao Sơn Địa Linh Kiếm Pháp của ta đây!". Lão Quách cầm Tảo Mộc Kiếm múa may hoa mắt, chém ba đường vào người Kappa, sau đó lại nhắm vào hai cái màng chân của nó chém tróc da bong thịt, Kappa kêu Quạc…quạc… đau đớn, thế nhưng Diệp Thiếu Dương tấn công quá nhanh, khiến cho nó căn bản không còn cơ hội bận tâm lão Quách.
Tiểu Mã vừa thấy hai người chiến đấu thì vô cùng thống khoái, tâm lý hiếu chiến dâng lên, thừa cơ tiến lên ôm lấy hai chân của nó, kêu to: "Lão Quách, chém nó!".
Lão Quách cắt đầu ngón tay chà lên thân Tảo Mộc Kiếm, cao giọng niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp! Phá!", một kiếm chém vào hai chân Kappa. Mũi kiếm được lão Quách dùng pháp lực thúc đẩy, vừa chém vào hai chân nó, lập tức nghe một tiếng Răng…rắc…, xương đùi bị gãy đôi.
"Ngao…". Kappa rên rỉ, giơ hai tay như hai lưỡi dao sắc bén đâm về phía đầu Tiểu Mã.
"Cẩn thận!". Tình thế cấp bách, lão Quách đá một cước vào mặt cậu, đạp cậu lăn qua một bên, Tiểu Mã há mồm định mắng, đột nhiên thấy hai bàn tay của nó cắm sâu vào chỗ mình vừa ngồi ba tấc.
Tiểu Mã nhất thời sợ tới mức ba hồn không thấy bảy phách, sức mạnh thật khủng khiếp, nếu như vừa nãy cắm vào đầu mình thì chắc chắn nát như quả hồng dầm! Tuy rằng bị đá một cước nhưng vẫn còn tốt hơn bị đâm nát đầu.
Tiểu Mã thở hổn hển, vừa mới dừng một chút, không ngờ Kappa đã rút ra hai tay, tiếp tục đâm về phía cậu…