TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 122: Khảo thí (2)

- Ừ, thử lực lượng đi.

Vị lão giả áo đen cất tiếng nói.

- Xoẹt.

Tô Hân Nhi xuất một luồng khí ra, đấu khí toàn thân chuyển động, ngưng kết thành một lực lượng cường hãn đánh về phía khối ngọc thạch kiểm tra.

Cảm nhận được đấu khí của Tô Hân Nhi ba động, mấy sư phụ cùng với lão giả áo đen cũng không kìm được mà nhìn chăm chú vào khối ngọc đo lường, màu cam mười vòng màu xanh mười vàng, sau đó tới màu hồng mười vòng, rồi tới màu lam mười vòng đến lúc này ánh sáng nhạt dần, màu lam mười vòng chính là đại biểu cho Thập Tinh Đấu Linh, thiên phú vô cùng tốt. Hàn Nguyệt lúc này vô cùng hài lòng, vị lão giả áo đen cũng mỉm cười, thập tinh đấu linh đã là rất tốt rồi.

- Xoẹt.

Ngay sau đó trong lúc mọi người cho rằng khối ngọc kiểm tra đo lường sẽ dừng quang mang ở đó thì quang mang lại đột ngột biến đổi, biên thành màu vàng một vòng rồi mới từ từ biến mất.

- Một vòng màu vàng, Đấu vương nhất tinh.

Lão giả áo màu đen phấn khởi, thiên phú như vậy thật không thể tưởng tượng nổi, so với hai ngũ phẩm luyện dược sư vừa rồi cũng không kém bao nhiêu, không ngờ trong đám học viên mới của đấu khí học viện lại có những thiên tài như vậy.

- Nhất Tinh Đấu Vương.

Hàn Nguyệt cũng bất ngờ nhìn Tô Hân nhi, tiểu ny tử này quả là yêu nghiệt, hiện tại đã đột phá tới nhất tinh Đấu vương, xem ra lần này mình đã gặp may, không bị viện trưởng trách phạt.

- Không tệ, ngươi đi xuống đi.

Cuối cùng cũng đã thông qua khảo thí, Tô Hân Nhi cao hứng một chút rồi trầm lại, cuộc khảo thí hôm nay đã xong rồi, biểu ca thật sự sẽ không tới.

- Biểu ca gạt ta, huynh ấy là kẻ lừa đảo, hắn nói hắn nhất định sẽ tới nhưng hắn đã gạt, hắn không nghĩ đến Hân Nhi.

Nghĩ đến đây hốc mắt của Tô Hân Nhi không kìm được mà nổi lên lệ quang.

- Quả là đấu vương, khi nào chúng ta mới đạt tới chứ.

Hân nhi vừa xuống đài thì không ít người có ánh mắt trở nên cuồng nhiệt.

- Mười vòng màu lam, thập tinh đấu linh, thông qua.

Tiếp theo là hai trăm người tiếp tham gia khảo thí, lão giả áo đen vừa kiểm tra đo lường thì cũng được một nhất tinh Đấu vương cùng với ngũ phẩm sơ giai luyện dược sư, về phần tứ phẩm cao giai luyện dược sư thì cũng có hai người.

Lập tức lão giả biết được, những người này là những người trước kia chưa khảo thí, đều là những thành viên bài danh ở trong một trăm vị trí đầu tiên.

Nhiều người có thiên phú như vậy, lão giả áo đen liền hít một hơi thật dài, xem ra một năm sau tiên hành tỉ thí với Học viên ma pháp nhất định sẽ giẫm chết học, đến lúc đó người của Học viện ma pháp chỉ còn cách trợn mắt há hốc mồm.

- Học viên mới Lương Ngọc tham gia khảo thí, Đan Dược hệ.

Một thanh niên tuấn lãng từ từ đi lên, khiến cho không ít nữ sinh si mệ, người này chính là Lương ngọc của Tả Tinh Đảo.

- Ừ, đi thử linh hồn lực đi.

Lão giả đối với ai thái độ cung rất nhiệt tình, không chừng những học viên này sẽ có thiên phú vô cùng tốt, yêu nghiệt giống như là Đỗ Mật Nhi hay Âu Dương Phiên Tình.

Lương Ngọc rút linh hồn vào ngọc kiểm tra đo lường, linh hồn vừa rót vào thì lập tức quang mang không ngừng biến hóa.

- Ngũ phẩm sơ giai Luyện Dược sư, không tệ ngươi đi xuống đi.

Lão giả áo đen bây giờ mới phấn khởi, lão hiện tại thật muốn nhanh chóng kết thúc khảo thí, nhanh chóng báo cho viện trưởng tin tức tốt này.

- Oa oa, ngũ phẩm luyện dược sư, lại còn là rất đẹp trai.

Không ít nữ nhân đối với Lương Ngọc tỏ ra cuồng nhiệt.

Cuối cùng cũng đến người cuối cùng tham gia khảo thí, lão giả áo đen thở ra một hơi.

Nhìn vào nơi cửa ra vào vẫn không có ai, Hàn Nguyệt cuối cùng cũng không còn hi vọng mà thầm mắng:

- Tên xú tiểu tử này, làm hại mình bị viện trưởng trách mắng ba tháng, lần sau gặp hắn không đem hắn giết sống không được.

- Biểu ca thật sự sẽ không tới, huynh ấy lừa ta, đúng là một kẻ lừa đảo.

Tô Hân Nhi nhìn lên võ đài khảo thí, nhịn không được mà rớt vài giọt nước mắt.

-Tứ Tinh Đấu Linh, quả là không tệ, ngươi hãy cố gắng lên.

Lão giả áo đen là người cuối cùng nói, sau đó lập tức quay xuống dưới:

- Các ngự còn có người muốn tham gia khảo nghiệm nữa không?

- Aizzz.

Hàn Nguyệt thở ra một hơi, mình đúng là bị tên tiểu tử Nhạc Thành thúi này đùa bỡn.

- Khoan đã, còn có ta, ta tới.

Đúng lúc lão giả mặc áo màu đen muốn rời đi thì một hắc y thân ảnh vọng lên.

- Oa oa, người kia là ai vậy, toàn thân bẩn thỉu như vậy, còn có bùn đất.

- Có phải là rớt xuông nước không, toàn thân thối hoắc.

Từ cửa ra vào truyền tới một giọng nói, tất cả mọi người đều nhìn lại.

Chỉ thấy người đến toàn thân ướt sũng, toàn thân bị dính nước, trên trán xuất hiện những nếp nhăn, quần áo dính không ít bùn đất, trên người tóc tai cũng vô cùng mất trật tự, không nhìn thấy rõ bộ dạng. Ở phía sau cũng là một con mèo ướt sũng, lông dựng lên như lông nhím.

Đặc biệt không ít nữ sinh nhìn thấy bộ dạng đó thì bưng mũi quay đầu đi, hiển nhiên đối với người này vô cùng có ấn tượng không tốt.

- Biểu ca, biểu ca tới rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tô Hân Nhi chẳng quan tâm tới nước mét nơi khóe mi mà lao tới trước mặt Nhạc Thành, sau đó muốn dang hai tay ôm lấy hắn.

- Hân nhi.

Nhạc Thành nhìn thấy phía trước có thân ảnh lóe lên, thì dừng bước chân lại, nhìn thấy người phía trước mình đúng là Tô Hân Nhi, Hân Nhi hiện tại đã lao tới, cũng chẳng quan tâm tới mình dính bùn, hắn liền ôm lấy nàng.

- Trời ạ, đây là chuyện gì vậy?

- Thật khó tưởng tượng được, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Tất cả nam sinh đều điên lên, thậm chí không ít nam sinh nếu như không vì có các sư phụ ở đây sẽ tiến lên giáo huấn cho con cóc ghét kia, bọn họ cũng vô phương tiếp nhận chuyện Tô hân Nhi cao quý thuần khiết của mình toàn thân dính bùn lao vào lòng hắn, chẳng lẽ hiện nay mỹ nhân đều thích cóc hay sao?

- Nhạc Thành, là hắn sao, tại sao hắn lại biến thành như vậy.

Đánh giá người đến, Tô Hân Nhi liền có phản ứng, Hàn Nguyệt chắc chắn người mới đến chính là người mình vừa mắng, Nhạc Thành.