TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Công Lược
Chương 403: Lễ mừng năm mới (hạ)

Sáng hôm sau, Thập Nhất Nương dậy có chút muộn, đợi nàng rửa mặt một phen mới đến chính sảnh ngồi vào chỗ của mình,” Thiệu gia đưa lễ tết năm mới đã đến rồi?”

Nàng ở chính sảnh thấy hai vị ma ma tới vấn an liền hỏi.

“Lão gia với thái thái bên thông gia vẫn khỏe chứ?” Thập Nhất Nương nở nụ cười thân thiết, ra hiệu bọn tiểu nha hoàn bê ghế con cho hai vị ma ma ngồi.

Hai ma ma nhã nhặn nửa ngồi ở trên ghế con, một lát sau đáp lời Thập Nhất Nương: “Nhờ phu nhân nhớ thương, Lão gia cùng thái thái nhà nô tỳ đều tốt. Lần này tới đưa quà tết, đặc biệt bảo chúng nô tỳ đi tới đây để vấn an phu nhân…”

Một ma ma khác đang hạ thấp tầm mắt đánh giá cảnh tượng trong phòng.

Chính sảnh là một phòng ba gian lớn để quản lý chung mọi việc, vật dụng trong nhà được sơn màu đen, cột trụ bằng gỗ được sơn đen, rèm treo màu xanh ngọc. Ở giữa phòng treo bức tranh Bát Mã, hai mặt của bình phong được thêu đóa hoa Phú Quý đang nở, trong bình hoa cắm hoa sơn trà lớn như miệng bát, rộng rãi thoáng mát, ngược lại cùng nhà cũ của Thiệu gia ở Thương Châu có mấy phần tương tự.

Ánh mắt của vị ma ma này không khỏi liếc mắt nhìn về phía các ma ma quản sự đứng ở bên cạnh.

Trẻ có già có, đều mặc bỉ giáp quan(*) một màu tơ lụa xanh biếc, búi tóc được chải cẩn thận, chẳng qua là có người trên đầu cài trâm được khảm bảo thạch, có người cài trâm hoa ngọc châu Tây Dương, có người chỉ cài trâm hình hai đóa hoa cô nhung được làm bằng lụa, trên cổ tay lại đeo vòng tay bằng vàng hình vặn thừng, sống lưng của mỗi người đều thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, so với chủ mẫu của nhà bình thường còn có phong thái khí thế hơn, trong thần sắc của mỗi người lại so với tiểu nha hoàn tam đẳng càng cung kính phục tùng hơn.

[(*): có thể hiểu là đồng phục cho nhân viên như thời nay]

Nàng khẽ kinh ngạc, liền liếc nhanh Thập Nhất Nương một cái.

Bộ dáng của phu nhân Vĩnh Bình hầu chẳng qua chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, tóc đen nhánh được vấn tùy ý thành búi, mặc bộ y phục màu xanh lá mạ không mới không cũ có họa tiết là những chiếc chuông nhỏ màu vàng trên áo, đôi con ngươi sáng long lanh như thủy hạnh(*), chẳng qua là hai đầu lông mày mang theo mấy phần mỏi mệt, thật giống như ngủ không được ngon.

[(*) thủy hạnh: thường chỉ đôi mắt của con gái to tròn long lanh]

Ý niệm trong đầu hiện lên lập tức xóa bỏ.

Mắt thấy sắp đến năm mới rồi, chủ mẫu nhà nào phải chủ trì việc bếp núc mà không phải là loay hoay bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, huống chi lại là nhà quyền quý như Vĩnh Bình hầu vậy.

Đang ngẫm nghĩ, lại nhìn thấy ma ma cùng đi với mình đứng lên: “Đa tạ phu nhân”

Nàng vội vàng đứng lên theo, cùng với ma ma đi cùng khom gối hành lễ, đi theo một nha hoàn mười sáu,mười bảy tuổi ăn mặc hết sức xinh đẹp lui xuống.

“Mời hai vị ma ma đi theo ta” nha hoàn kia nói chuyện nhỏ nhẹ, cười nói thân thiết hiền hoà.

Nàng nghe thấy ma ma đi cùng mình gọi nha hoàn kia là “Lục Vân cô nương”: “Cô nương chỉ cần cho tiểu nha hoàn dẫn chúng ta đi là được rồi, sao dám làm phiền tôn giá của cô nương.”

“Ma ma không cần khách khí với ta.” Lục Vân cười nói, “Vừa là thay thái thái bên thông gia vội tới thỉnh an phu nhân, chẳng khác nào là chính thái thái bên thông gia tới.” Sau đó dẫn hai ma ma tới trước bàn Tứ phương* ở phòng bên cạnh ngồi xuống, gọi tiểu nha hoàn đi hâm hai bình rượu Kim Hoa đến, “...tiếp đãi chu đáo khách quý từ Thương Châu tới.”

[(*) Bàn Tứ phương: bàn có bốn chỗ ngỗi.]

Ma ma biết, đây là giữ các nàng ở lại ăn cơm, cười nói cảm ơn.

Lục Vân nói vài câu khách sáo “trên đường cực khổ” xong thấy rượu và thức ăn đặt lên bàn, lúc này mới cười đứng dậy cáo từ.

Nàng nhìn qua cửa sổ thủy tinh thấy Lục Vân đã rời đi, đang muốn ở trước bàn ngồi xuống, lại nhìn thấy hai tiểu nha hoàn quây quanh một thiếu niên anh tuấn mặc áo thô giày vải đi vào.

Ngoài phòng lập tức có tiểu nha hoàn kinh hô: “Nhị thiếu gia về rồi.”

Hạ nhân hầu hạ trong nhà đều nhìn ra ngoài. Nàng đứng ở phía trước cửa sổ cẩn thận đánh giá, cười hỏi tiểu nha hoàn đang hầu hạ trong phòng: “Người kia là Nhị Thiếu Gia đang đi học ở Nhạc An sao?”

Tiểu nha hoàn gật đầu lia lịa: “Chính là Nhị thiếu gia đang đi học ở Nhạc An. Thiếu gia nhà nô tỳ năm ngoái đã đỗ kỳ thi Huyện, năm nay trở lại muốn thi thử kỳ thi Phủ.”

“Còn tưởng rằng hai ngày nữa con mới trở về chứ.” Đợi Từ Tự Dụ hành lễ xong, Thập Nhất Nương cười nói, “Không nghĩ tới hôm nay con đã đến nhà rồi.”

“Nếu như hôm nay tuyết tiếp tục rơi thì con không về.” Từ Tự Dụ cười nói, “Kết quả buổi sáng tuyết đã ngừng rơi.”

So sánh với lần trước rời nhà, Từ Tự Dụ lại cao lớn hơn một chút, tiến lui càng lúc càng thấy mấy phần trầm ổn.

Thập Nhất Nương nâng miệng cười: “Thuận lợi trở về là tốt rồi” vừa nói vừa đứng dậy, “Tổ mẫu vẫn luôn nhớ thương con, đi vấn an lão nhân gia người đi”

Từ Tự Dụ trả lời ưng thuận, đi theo Thập Nhất Nương đến nơi của thái phu nhân.

Thái phu nhân thấy Từ Tự Dụ thì lôi kéo tay của hắn hỏi thăm rất vui vẻ, lại phân phó Đỗ ma ma đi mời Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới tới.

Sau ngày mồng tám tháng chạp Triệu tiên sinh cho nghỉ học, dặn tới mùng hai tháng hai năm sau mới dạy học, mấy ngày nay hoặc là Từ Tự Giới chạy đến chỗ của Từ Tự Truân bên này chơi, hoặc là Từ Tự Truân chạy đến chỗ của Từ Tự Giới bên kia chơi, hai huynh đệ nếu không phải là ở chung một chỗ luyện tập thổi sáo, thì lại cùng nhau tập viết, học thuộc lòng, nhảy dây, chơi rất vui vẻ.

Mười mấy nha hoàn, bà Tử vây quanh Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đi vào.

Từ Tự Truân điềm đạm nho nhã, Từ Tự Giới rực rỡ đáng yêu,mặc áo màu xanh xám ngọc bên ngoài khoác áo màu xám tro giống nhau như đúc. Vai sóng vai cùng đứng chung một chỗ. Hai bé giống như tranh vẽ lên, bất luận nhìn như thế nào cũng đều xinh đệp, khiến nụ cười trên mặt Thái phu nhân càng sâu hơn.

Hai huynh đệ cung kính hành lễ với Từ Tự Dụ đang đứng ở bên cạnh Thái phu nhân, ánh mắt nhìn Từ Tự Dụ tràn ngập tò mò.

Có thể bởi vì lần trước, khi về nhà Từ Tự Dụ tỏ vẻ thiện cảm với Từ Tự Giới nhưng lại bị Từ Tự Giới cự tuyệt. Lần này Từ Tự Dụ chỉ là lẳng lặng đứng yên cách Thái phu nhân năm bước nhìn Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới lộ ra nụ cười thân thiện.

Huynh đệ ba người đối diện mà đứng, an tĩnh im lặng.

Từ Tự Truân thấy vậy khóe miệng khẽ mím môi, hơi mấy phần e sợ nhỏ giọng hỏi Từ Tự Dụ: “Nhị ca lúc nào thì trở lại Nhạc An ạ?”

Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, ánh mắt phức tạp rơi trên người Từ Tự Truân.

Từ Tự Truân bị mọi người nhìn như vậy hơi có chút mất tự nhiên, khóe miệng khép lại, đang muốn mở miệng nói chuyện, Từ Tự Dụ đã cười nói: “Ta tham gia thi Phủ tháng tư sang năm xong thì quay về Nhạc An.”

Từ Tự Truân nghe xong bèn cười tủm tỉm: “Vậy Nhị ca có thời gian cùng bọn đệ đi Tây Uyển trượt băng không ạ?” Vừa nói, lại có chút xấu hổ nhìn Thập Nhất Nương một cái.

Hai ngày trước Thập Nhất Nương nhờ Từ Lệnh Khoan dẫn hai bé đi Tây Uyển trượt băng. Vốn là chuyện cần phải cho phép, hiện tại Truân ca nhi tự chủ trương mời Từ Tự Dụ đi cùng, mặc dù biết Thập Nhất Nương sẽ không tức giận, nhưng luôn cảm thấy lo lắngmột chút.

Thập Nhất Nương lập tức hướng Từ Tự Truân lộ ra một nụ cười thật to, trong lòng vô cùng cảm khái.

Từ Tự Truân được Triệu tiên sinh dạy, càng ngày càng hiểu chuyện hơn. Bây giờ còn biết ân cần chào hỏi Từ Tự Dụ.

Vui vẻ nhất chính là Thái phu nhân. Không đợi Từ Tự Dụ trả lời, lão nhân gia người đã cười ha ha nói: “Được, được, được. Các con đều đi đi. Ta sẽ nói với Ngũ Thúc các con. Bảo Ngũ thúc mang theo hộ vệ trong nhà đưa các con đi.”

Khóe miệng Từ Tự Dụ từ từ hé ra một nụ cười thản nhiên: “Đa tạ Tứ đệ. Đã vài năm ta không có đi Tây Uyển rồi, lần này thừa dịp đi cùng nhìn cảnh náo nhiệt một phen.”

Từ Tự Truân liền thở phào nhẹ nhỏm, nở nụ cười vui sướng: “Chúng ta chỉ đi một ngày. Có trì hoãn ca ca ôn tập bài học không ạ?.”

“Khương tiên sinh nói, bài tập không phải là một lần là xong chuyện, lúc này cũng không vội.”

Hai người vừa nói chuyện, Từ Tự Giới nhìn thấy Từ Tự Truân vui, rồi lại nhìn thấy Từ Tự Dụ mỉm cười cũng cười theo.

Thái phu nhân liền bưng trà: “Ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về, hẳn là mệt mỏi không chịu nổi rồi, con đi xuống nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối đến chỗ tổ mẫu dùng cơm.”

Từ Tự Dụ cười nói hai câu khách khí, hành lễ lui xuống.

Từ Tự Truân liền lôi tay áo Thái phu nhân làm nũng: “Tổ mẫu, chúng con đang làm đèn lồng.”

Kể từ lần trước được giải nhất đèn hoa đăng, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới luôn mong đợi đến tết để làm đèn lồng.

Thái phu nhân không cách nào đành cười nói: “Đi đi đi đi”

Thập Nhất Nương cũng mỉm cười vỗ vai Từ Tự Truân.

Từ Tự Truân mừng rỡ, lôi kéo tay Từ Tự Giới chạy.

Thái phu nhân liền cười chỉ kháng đối diện bảo Thập Nhất Nương ngồi.

“Sang năm, Dụ ca đã mười bốn tuổi rồi phải không?”

Thập Nhất Nương gật đầu.

Thái phu nhân lại hỏi: “Nha hoàn đi theo bên cạnh Dụ ca gọi là Văn Trúc à?”

“Vâng” Thập Nhất Nương cười nói, “Năm ấy nương tự mình chọn. Mấy năm này đi theo bên cạnh Dụ ca, tỉ mỉ cẩn thận, không có làm sai lầm lớn gì.”

Thái phu nhân ưu nhã cười nói: “Dụ ca bây giờ đã lớn, có một số việc, con cũng cần quan tâm.”

Quan tâm? Quan tâm cái gì? Là sợ Từ Tự Dụ và Văn Trúc âm thầm nảy sinh tình cảm sao?

Đôi khi bọn nhỏ cũng không nghĩ giống như trưởng bối, là người lớn chuyện bé xé ra to, đem chuyện làm cho phức tạp hơn.

Thập Nhất Nương gật đầu: “Con sẽ xem kỹ.”

Thái phu nhân mỉm cười, cùng nàng nói mấy câu vu vơ rồi đi Phật đường.

Thập Nhất Nương có chút bất đắc dĩ.

Nàng vô duyên vô cớ mà đem Văn Trúc gọi tới hỏi rõ ràng, nếu không có chuyện này, chẳng phải khiến Văn Trúc ủy khuất sao? Còn nếu có chuyện này, chỉ sợ có hỏi cũng không ra kết quả gì. Nếu như kêu những người khác tới hỏi, vậy thì chưa chắc đã biết, ngược lại đánh rắn động cỏ. Nhưng nếu không thừa dịp mấy ngày nay Từ Tự Dụ với Văn Trúc ở nhà đem chuyện này biết rõ ràng, đến lúc đi Nhạc An, núi cao hoàng đế xa, có chuyện gì bọn họ cũng ngoài tầm với.

Buổi tối quyết định cùng Từ Lệnh Nghi thương lượng.

Từ Lệnh Nghi nghe xong cười to.

Thập Nhất Nương gắt giọng: “Này có cái gì buồn cười, nương lo lắng cũng không phải là vô lý.”

“Nàng thật là một cô bé ngốc.” Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Ý nương muốn nói là, muốn nàng giúp đỡ Dụ ca chuẩn bị thiếp thân hầu hạ bên người”

“Thiếp thân hầu hạ bên người” Thập Nhất Nương giờ mới hiểu được.

Thì ra là lời của Thái phu nhân cùng với nỗi lo lắng của nàng, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Nàng thoáng cái ngồi dậy: “Dụ ca năm nay mới mười ba tuổi, không, tròn tuổi mười hai......”

Thập Nhất Nương xấu hổ.

Có loại cảm giác độc ác đang tàn phá cây non.

Bình thường là người lanh lợi như thế, sao gặp phải chuyện như vậy thì lại u mê… Hắn lại nghĩ tới lúc Thập Nhất Nương khi gả cho mình, còn nhỏ tuổi đã có thể trấn định thành thạo binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất ngăn chặn, nhưng lúc liên quan đến chuyện tư mật thì lại mơ màng......

Trong lòng Từ Lệnh Nghi vừa nghĩ đến đây, đã cảm thấy thân thể nóng lên.

Vươn cánh tay ôm nàng vào trong ngực.

“Cũng không phải là muốn nàng bây giờ lập tức an bài người đến trong phòng Dụ ca.” Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng mà gặm cắn vành tai mềm mại của nàng, sờ soạng nói, “Hiện tại giúp Dụ ca xem xét, chờ sang năm rồi hãy nói......” Bàn tay tinh tế vuốt ve nơi phập phồng của nàng giống như đường cong ưu mỹ của núi đồi, “Dụ ca lớn rồi, không tránh được sẽ có tò mò......” Thân thể nhanh chóng phấn khích, “Thay vì bị dính vào người không đàng hoàng, còn không bằng giúp Dụ ca chuẩn bị..... .” Áo lót cởi ra, lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại, “Chẳng qua chuyện đó, Dụ ca biết rồi, sau này cũng có thể tự mình giải quyết...” Trong khi nói chuyện, hắn đã dịu dàng mà kiên định đâm vào trong người nàng.

Đôi lông mày lá liễu của Thập Nhất Nương khẽ chau lại, một lát sau mới thích ứng.

“Hay là, qua ít ngày nữa, rồi nói sau” thanh âm của nàng hơi có chút thở dốc, “Dụ ca vẫn còn nhỏ mà.”

Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị mê hồn trên nàng, lại đột nhiên nghĩ đến dáng điệu mềm mại của Thập Nhất Nương, liền dịu dàng hôn nhẹ lên thái dương của nàng, nhưng thân thể luyến tiếc không những không thả chậm tần suất, ngược lại càng ngày càng ra vào bừa bãi ở trong cơ thể của nàng…