TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Chương 56: Ôn tuyền sơn trang

Xe ngựa đến dưới chân Liễu Sơn, hai người liền đổi kiệu đuổi qua núi.

Bậc thang đá xanh phủ kín tuyết uốn lượn kéo dài đến tận nơi xa, trên chạc cây thông hai bên bậc đá tuyết đọng dày nặng, tầng tầng lớp lớp, giống như sóng biển, một tầng đè lên một tầng, chen chúc dâng tới nơi sâu hơn.

Diệp Vân Đình mặc hồ cừu dày, đeo khăn quàng, trong tay ôm lò sưởi nhỏ mới thay than, hai má bị gió núi thổi hơi trắng bệch, nhưng vẫn không ngồi yên hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt hưng phấn.

Một giá kiệu khác đuổi qua, Lý Phượng Kỳ nghiêng mặt đánh giá vẻ mặt y, liền biết chuyến này đi đúng rồi.

"Trên núi này có ôn tuyền, Hạ gia dẫn nước ôn tuyền từ trên đỉnh núi đến giữa sườn núi, đắp một toà ôn tuyền trang tử, đông ấm hè mát, là nơi thanh tĩnh tốt đẹp. Sau đó Hạ gia có chuyện, toà trang tử này bị bỏ không, trằn trọc rơi vào tay ta. Gần đây nhớ tới, vừa vặn mang ngươi tới chơi mấy ngày."

"Hạ gia?" Diệp Vân Đình hiếu kỳ: "Là Hạ gia Nhữ Nam sao?"

"Ngươi từng nghe nói đến Hạ gia Nhữ Nam?" Lý Phượng Kỳ nhíu mày.

"Tiên sinh từng nói qua cho ta nghe." Diệp Vân Đình nói: "Nghe đâu đại đô đốc Nhữ Nam thống trị một vùng Nhữ Nam thập phần phồn thịnh, chỉ tiếc sau đó dã tâm bành trướng, tư thông với địch phản quốc, rơi vào kết cục chém đầu cả nhà."

Lúc tiên sinh giảng cho y về thế gia Bắc Chiêu, từng đề cập tới Hạ gia Nhữ Nam.

Nhữ Nam nằm ở phía tây nam, giáp với Điền Châu, Lĩnh Nam, Bách Việt. Tới gần Nam Việt, giáp giới Tây Hoàng, vốn là đất man hoang. Nhưng khi đó đại đô đốc Nhữ Nam Hạ Phương Tin là một kỳ tài kinh thương, từng nói Chiêu Tông hoàng đế mở thông thương, cùng hai nước Nam Việt Tây Hoàng tiến hành mậu dịch qua lại. Dựa vào mậu dịch với hai nước, Nhữ Nam phát triển hết sức phồn hoa, một thời được gọi là "Hạ kinh". Cùng Hoàng thành kinh thành cùng xưng là "Song kinh".

Trong mấy năm đó thực lực của Bắc Chiêu trở nên cực thịnh, chỉ tiền thuế của ba châu Nhữ Nam đã có thể làm dồi dào quốc khố nhiều năm liên tục thiếu hụt, mà Hạ gia Nhữ Nam càng là nhảy một cái trở thành đại thế gia cực thịnh một thời của Bắc Chiêu.

Chỉ có điều giai đoạn phồn thịnh này cực kỳ ngắn ngủi, Hạ gia sau đó tựa hồ không vừa lòng với danh xưng thế gia đệ nhất Bắc Chiêu, cấu kết với Nam Việt, mưu toan soán vị cướp ngôi, cuối cùng rơi vào kết cục chém đầu cả nhà. Sau đó Thành Tông hoàng đế liền hạ lệnh cấm mậu dịch qua lại giữa các nước Nam Việt, Tây Hoàng, đóng cửa cửa khẩu thương mại, Nhữ Nam vốn phồn thịnh một thời, cũng từ từ sa sút.

Diệp Vân Đình từng nghe tiên sinh nói tới thịnh cảnh của Nhữ Nam, nghe đâu vào thời Nhữ Nam thịnh vượng nhất so với kinh thành chỉ có hơn không kém, thương nhân ba nước giao dịch qua lại ở cửa khẩu Nhữ Nam, là cảnh tượng phồn vinh và hòa bình trước nay chưa từng có.

Y từng rất mong chờ thịnh cảnh của Nhữ Nam, tiếc nuối không được nhìn thấy dáng vẻ lúc đó, không nghĩ hôm nay thậm chí có duyên đến trang tử đã từng là của Hạ gia du lịch.

"Nhữ Nam phồn thịnh là thật, chém đầu cả nhà cũng là thật, nhưng tư thông với địch phản quốc lại không hẳn." Lý Phượng Kỳ lắc đầu một cái, nhìn trang tử xuất hiện cuối bậc thang, ánh mắt có một tia thê lương.

Từ khi hắn hưởng qua tư vị vắt chanh bỏ vỏ, đối với tao ngộ của Hạ gia càng thêm cảm động lây.

Từ cổ chí kim, bao nhiêu trung thần danh tướng tận trung vì nước, vi quân phân ưu, lại lạc đến kết cục vắt chanh bỏ vỏ thê lương.

"Ý Vương gia là... ?" Diệp Vân Đình hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy cũng không phải là không thể.

Lúc đó Hạ gia thống trị Nhữ Nam quá mức phồn vinh, thuế má ba châu có thể bằng thuế toàn quốc, dồi dào như vậy, mặc dù là hoàng đế, cũng sẽ rất khó không động lòng, thậm chí còn có thể hoài nghi Nhữ Nam chỉ thuế đã nhiều như thế, vậy Hạ gia chiếm cứ Nhữ Nam, chẳng phải là phú khả địch quốc hay sao?

Đều nói công cao chấn chủ dễ dàng sinh dị tâm. Phú khả địch quốc cũng chưa chắc có thể an phận.

Lòng người đã đa nghi như thế, huống chi là ngôi cửu ngũ đế vương.

"Đây cũng chỉ là ta suy đoán sau khi xem chút công văn." Lý Phượng Kỳ thu hồi tâm tư, cười cười: "Đều đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, người nhà họ Hạ cũng chết sạch rồi, là thật hay giả cũng không liên quan gì đến chúng ta."

Diệp Vân Đình nghĩ cũng phải, liền không xoắn xuýt chuyện của Hạ gia nữa, đem tâm tư đặt vào cảnh tuyết hai bên.

Đoàn người đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến trang tử.

Ôn tuyền sơn trang này được xây dựng rất nhiều năm rồi, đến sơn môn cũng lộ ra vẻ cổ kính lắng đọng theo thời gian. Trước sơn môn đứng sừng sững một khối bia đá cao bằng hai người, bên trên khắc bốn chữ "Ung dung tự tại" khí khái ngập tràn, tư thái đủ cả. Diệp Vân Đình thích đọc sách viết chữ, nhìn thấy chữ đẹp như vậy, liền không nhịn được chăm chú nhìn thêm, lại nhìn xuống xem kí tên, xem là người phương nào.

Chỉ tiếc chỗ kí tên như bị tận lực mài đi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Hạ Lan", đằng sau thì lại không thấy rõ.

Chỉ có điều hai chữ kia, nhìn như là tên nữ nhân.

Liên tưởng đến việc tất cả trang tử này từng là của Hạ gia, Diệp Vân Đình suy đoán có thể là bút tích của vị tiểu thư Hạ gia nào đó lưu lại, chỉ là sau đó Hạ gia xảy ra chuyện, tên kí trên tấm bia đá này liền bị tận lực xóa đi.

Xuyên qua bia đá ngoài sơn môn, lại đi tiếp một đoạn, liền đến cửa lớn trước sơn trang.

Lý Phượng Kỳ đã sớm phái hạ nhân tới dọn dẹp quản lý, lúc này quản sự sơn trang mang theo bọn hạ nhân đang đợi ở sau cửa, vừa nhìn thấy hai người, lập tức tiến lên đón.

Người bung dù thì bung dù, người chắn gió thì chắn gió, người đưa lò sưởi thì đưa lò sưởi.

Diệp Vân Đình phẩy rơi hoa tuyết trên áo choàng, đẩy Lý Phượng Kỳ cùng vào cửa.

Toà trang tử này không xa hoa lãng phí như y tưởng tượng, trái lại khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ kính rất khác biệt. Hồ nước, hòn non bộ, hành lang uốn khúc, không thấy bao nhiêu xa xỉ, nhưng dù sao vẫn có chỗ khác biệt khiến người ta sáng mắt lên.

Đi qua hành lang uốn khúc, hai người đến tiền thính ngồi xuống.

Trong sảnh đốt địa long, thị nữ nhận lấy áo choàng hai người cởi ra treo lên xong, liền bưng trà hoa nóng hầm hập cùng điểm tâm tới. Quản sự khom lưng, báo cáo tiến độ dọn dẹp và quản lý trang tử mấy ngày nay với hai người.

"Mấy ngày nay lão nô sai người dọn dẹp gian nhà, tìm ra không ít vật cũ cùng thư tịch, không biết nên xử trí như thế nào, liền chất đống cả bên trong thiên viện."

Sau khi trang tử tự rơi vào tay Lý Phượng Kỳ, vẫn luôn hoang phế, phần lớn thời gian hắn đều ở Bắc Cương, tình cờ về kinh cũng sẽ không một mình tới trang tử này, bởi vậy rất nhiều vật cũ của chủ nhân trước vẫn chưa thanh lý.

"Vậy cứ chồng ở đó đi." Lý Phượng Kỳ vốn muốn bảo quản sự trực tiếp vứt đi, mà nghe thấy bên trong có lẽ có di vật của Hạ thị, liền thay đổi chủ ý.

Diệp Vân Đình nghe thấy sách liền rục rà rục rịch: "Đều là những sách gì?"

Quản sự nhớ lại một phen, báo mấy tên sách chưa từng nghe tới: "Đều là mấy quyển chưa từng thấy."

Diệp Vân Đình vừa nghe là sách bản thân mình chưa từng xem qua, liền hứng thú: "Ngươi sắp xếp hết lại chỗ sách cũ đó, đưa vào viện chúng ta ở đi."

Quản sự thưa vâng, còn muốn tiếp tục nói việc vặt khác, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ khoát tay áo một cái, chỉ Quý Liêm, nói: "Những việc này ngươi thương lượng với Quý Liêm sau đi, không cần báo mọi chuyện với ta và Vương phi."

Nói xong vỗ vỗ cánh tay Diệp Vân Đình, ra hiệu bọn họ đi ra ngoài: "Chúng ta đi dạo quanh trang tử đi."

Diệp Vân Đình cũng thiếu kiên nhẫn quản mấy việc vặt này, đã sớm muốn đi dạo xung quanh, nghe vậy lập tức đứng dậy, đẩy Lý Phượng Kỳ đi ra ngoài.

Quý Liêm bị bỏ lại trợn to mắt, theo bản năng tiến lên một bước, ai oán gọi một tiếng "Thiếu gia".

Làm sao lại ném hắn cho quản sự vậy?!

Cái gì hắn cũng không biết nha!

Diệp Vân Đình quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn, mang theo mong đợi và nghiêm khắc huynh trưởng đối với tiểu đệ chưa nên thân: "Không biết liền cùng quản sự học, ngươi cũng nên học chút chuyện quản lý đi."

Nói xong liền không kịp chờ đợi đẩy Lý Phượng Kỳ đi.

Quý Liêm: ????

Thiếu gia ngươi thay đổi rồi, trước đây ngươi không phải như thế này nha.

***

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ quanh trang tử.

Toà trang tử này dựa lưng vào Liễu Sơn, diện tích không nhỏ. Đằng trước là trạch viện cổ kính tinh xảo, đằng sau là suối nước nóng cong queo uốn lượn. Suối nước nóng là người đào ra, to nhỏ sâu cạn hình dáng không giống nhau, chằng chịt phân bố giữa rừng cây cùng bụi hoa, thập phần đẹp đẽ khác biệt. Nước ôn tuyền là dẫn từ trên núi gần đây xuống, truyền vào trong ao, giữa hơi nước bốc hơi mù mịt, là mùi lưu huỳnh nồng nặc(?).

Đằng sau suối nước nóng, là một đài đá bỗng dưng kéo dài ra để ngắm cảnh.

Trên đài đá đắp một toà đình bát giác, một góc đình đặt lò lửa nhỏ, thuận lợi một bên ngắm cảnh, một bên nấu rượu pha trà.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ tiến vào đình, phóng mắt nhìn qua nhìn lại, xung quanh như một biển tuyết lớn, xếp tầng tầng, không thể nhìn thấy phần cuối.

Người đứng ở trong đó, có loại cảm giác thiên địa hùng vĩ, chỉ mình ta thật nhỏ bé.

"Người lúc trước dựng lên đài ngắm cảnh này, chắc chắn thập phần hướng ra thiên địa bao la bên ngoài."

Sau đình là ôn tuyền, trước đình lại là núi cao khe sâu, thiên địa cuồn cuộn.

Lý Phượng Kỳ nghe vậy nghiêng mặt nhìn y: "Yêu thích nơi này sao?"

"Yêu thích." Diệp Vân Đình trùng trùng gật đầu một cái.

Nếu là chú định không có cách nào rời khỏi kinh thành, vậy có thể ở trên đài ngắm cảnh này nhìn thiên địa bát ngát bên ngoài kia một chút, cũng coi như chu toàn tâm nguyện.

Lý Phượng Kỳ nở nụ cười, tựa như nhìn thấu ý nghĩ của y, nâng ngón tay chỉ phía tây nói với y: "Hướng kia chính là Vị Châu." Nói xong ngón tay chậm rãi dời sang bên phải: "Bên kia là Ký Châu, lại đi tiếp về hướng đông, chính là Trung Châu."

Hắn nhìn Diệp Vân Đình nói: "Ở đây nhìn không thú vị lắm, đợi sau này... Ta mang ngươi đi khắp mười ba châu Bắc Chiêu, tận mắt ngắm nhìn non sông tươi đẹp."

Trong lòng Diệp Vân Đình xúc động, khắp nơi ngơ ngác, ngơ ngác nhìn hắn: "Vương gia làm sao..." Làm sao biết tâm nguyện của y.

Y còn chưa dứt lời, Lý Phượng Kỳ lại nghe ra hết tâm ý.

"Này có lẽ liền gọi là thần giao cách cảm đi?" Hắn nở nụ cười, ánh mắt nóng rực thẳng tắp xuyên vào trái tim Diệp Vân Đình: "Suy nghĩ của đại công tử, chính là suy nghĩ của ta."

Diệp Vân Đình tránh né ánh mắt quá mức nóng bỏng của hắn, nhìn rừng tùng phía dưới bị gió thổi như sóng biển cuồn cuộn, giơ tay nắm lấy cổ áo choàng: "Nơi này gió lớn, chúng ta trở về đi thôi."

"Không xem nữa sao?" Lý Phượng Kỳ kinh ngạc.

Vừa mới mới nói yêu thích, làm sao lại muốn đi rồi?

"Vương gia cũng nói, ngày sau muốn mang ta đi khắp mười ba châu Bắc Chiêu, nơi này tự nhiên cũng không đáng nhìn nữa." Diệp Vân Đình cười nhẹ  đẩy hắn quay trở lại.

Gió núi vừa lớn vừa lạnh, không bằng trở lại đốt lò sưởi đọc sách.

"Đại công tử thật đúng là có mới nới cũ." Lý Phượng Kỳ liếc nhìn y một cái, làm bộ thở dài: "Nếu như ngày sau có người đối với ngươi tốt hơn ta, người cũ như ta phải làm thế nào cho phải?"

Diệp Vân Đình cụp mắt nhìn hắn, ánh mắt rất mềm mại. Khi ánh mắt của hắn quét tới, liền phút chốc thu về, thay đổi một dáng vẻ tươi cười, không đón trêu chọc của hắn: "Vương gia thay vì cả ngày nghĩ mấy việc này, không bằng đọc sách nhiều chút. Đọc sách khiến người ta sáng suốt."

Đọc sách nhiều chút, cũng thật là ít nói mấy thứ quấy nhiễu đi.

Lý Phượng Kỳ nghẹn lại, sâu sắc nhìn y nửa ngày, trong miệng còn nói nhỏ: "Đại công tử quả nhiên vượt xa trước kia."

Này lời nói mang thâm ý, cũng sắp trò giỏi hơn thầy rồi.

Lý Phượng Kỳ sách một tiếng, trong lòng bốc lên chút cảm giác nguy hiểm.

Tiếp tục như vậy cũng không ổn.