Khi mới gặp, nàng giả vờ ngốc nghếch, hận không thể giấu hết bản lĩnh của mình đi, chuyện gì có thể tránh được thì sẽ tránh, còn một lòng muốn chạy trốn, nàng cảm thấy mình ở cùng với hắn có quá nhiều phiền phức, quá nguy hiểm, nên rất bài xích.
Nhưng bây giờ, nàng lại ôm hết mọi chuyện, nàng sợ hắn mệt mỏi, sợ hắn bị thương. Đó là một thay đổi rất lớn. Cho dù Trầm Sát thích nàng luôn xoay quanh mình, trong lòng chỉ nhớ tới mình, nhưng hắn lại càng lúc càng đau lòng vì nàng. Mọi người đều nói tình cảm giữa nam nữ là không đáng tin nhất, không bao lâu thì sẽ dần dần phai nhạt, đặc biệt nữ tử đối với nam nhân chẳng qua chỉ để nối dõi tông đường, làm ấm giường lại thêm tình thú, nhưng tại sao hắn càng lúc càng xem nàng như tính mạng của mình, hai người càng ở với nhau lâu, hắn lại càng không thể nào sống thiếu nàng được. Nàng rất có bản lĩnh, nhưng bây giờ hắn càng hy vọng có thể một lòng sủng ái nàng, một lòng bảo vệ nàng. Trầm Sát hoàn toàn quên mất trước đây mình hy vọng nàng mạnh mẽ hơn để ở bên cạnh hắn, cùng hắn đối đầu với mưa gió. Lâu Thất nhớ lại thì không nhịn được cười. Nàng cũng là loại người điển hình chỉ cam tâm tình nguyện quét dọn tuyết trước cửa nhà mình, trước đây Trầm Sát không phải là người của nàng, nàng tất nhiên sẽ không quan tâm tới chuyện của hắn, nhưng bây giờ hắn là nam nhân nhà mình, nàng hận không thể giúp đỡ hắn nhiều hơn nữa. Nhưng nàng cũng nên tin tưởng vào năng lực của hắn, độc cổ đã trúng một canh giờ, khi đó hắn không có cách nào bảo vệ tốt được mình, bây giờ chắc sẽ không dễ dàng trúng như vậy nữa. Hơn nữa chẳng lẽ nam nhân của nàng còn cần nàng phải che chở sao? Bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng hơn. Đối phương không muốn để cho bọn họ đi, nàng lại càng phải tới đúng hạn. "Sứ thần bốn nước đều bày tỏ thái độ rồi sao?" Nàng không hy vọng sau khi bọn họ đi, Đại Thịnh quốc lại bị bốn nước cùng ép. Trầm Sát cũng sẽ không để cho loại tình huống này xuất hiện, hắn nhéo má nàng nói: "Nàng không cần lo lắng, tất cả đều đã ký quốc thư nên bọn họ không dám đâu." Bốn nước lớn thật sự đã bị sự hung hãn của hai phu thê bọn họ dọa, căn bản không dám có ý định đánh Đại Thịnh. Hơn nữa bây giờ, hoàng thất của bốn nước đều đang tranh nhau ngôi vị hoàng đế. Trầm Sát lại khẽ nói một câu: "Còn nữa, bổn Đế Quân đã ngầm phái bốn đội ám binh ra ngoài, cho bọn họ tới tăng thêm chút hỗn loạn." Nếu như bọn họ không đủ loạn, thì bốn đội ám binh này sẽ phát huy tác dụng, nghĩ tất cả mọi cách để cho bọn họ trở nên hỗn loạn. Ví dụ như mượn thân phận chọc cho mấy thế gia lớn nội đấu, hoặc là xúi giục một vài đám cướp trên núi gây phản loạn gì đó, nếu không thì hoàng tử nào có phần thắng nhiều hơn sẽ lại tìm được sự hậu thuẫn, giúp đỡ hoàng tử khác đối phó với hắn. Dù sao những loại chuyện như vậy đều được hắn thu xếp xong xuôi, bốn nước tuyệt đối không có tâm tư và tinh lực trở lại đánh Đại Thịnh, bởi vì bọn họ còn chưa thể tự lo cho chính mình. Sau khi không còn phải lo lắng, chuyện không biết đều giao cho hắn, Lâu Thất liền gật đầu tập trung vào trị bệnh. "Đế Phi, ngươi trị liệu giúp cho mấy người chúng ta trước đi." Hỏa và Nguyệt cùng đứng ở trước mặt Lâu Thất. Bọn họ tất nhiên không phải vội cứu mình, mà sau khi bọn họ khỏi rồi, bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải đi làm. "Không vội, còn cần chế tạo thuốc đã." Lâu Thất lắc đầu, quyết định đi xem tình hình của Mộc Lan trước. Thi thể Mộc Lan lại được đặt ở trong sân, bên cạnh có Hoa Vu Tồn tự mình trông coi. Khi nhìn thấy Lâu Thất đi ra, hắn muốn nói lại thôi. Lâu Thất khoát tay áo: "Không liên quan tới ngươi, ngay cả ta cũng bị trúng kế." Nàng đi tới kiểm tra Mộc Lan, trong thời gian ngắn, thi thể Mộc Lan đã tái xanh và hiện lên thi ban, hơn nữa bởi vì thất khiếu của nàng chảy máu mà chết, bây giờ lại không ai lau vết máu đi nên nhìn rất khủng khiếp. Hai hai người canh giữ ở khu tù giam nhìn thấy cũng khó nhịn được mà muốn nôn, nhưng dường như Lâu Thất không có cảm giác gì, khiến bọn họ cảm thấy hơi mất mặt... Lâu Thất cẩn thận kiểm tra mắt, đầu lưỡi, sau tai của nàng ta, lại lấy một ít máu bỏ vào trong bình nước thuốc mình đặc biệt chế tạo để thử nghiệm, chờ đến lúc có kết luận, nàng mới không nhịn được mà cười lạnh. "Thật sự trúng kế của đối phương." Nàng lẩm bẩm một câu, nhưng cũng cảm thấy ớn lạnh trước tâm kế và sự bố trí của người này. Mộc Lan chính là thủ phạm khiến bệnh độc này phát triển với quy mô lớn như vậy, thân thể nàng mang theo độc, loại chất độc này cần thân thể bản thân nàng nuôi dưỡng, A Mộc lại là một loại thuốc khác, hai loại thuốc này hợp lại sẽ sinh ra loại thuốc đáng sợ thứ ba, có thể mượn không khí và nước bọt của con người truyền đi. Còn có một loại khác là cổ trùng trên người của A Mộc, giúp tăng cường sự lây lan của chất độc này. Nàng đưa Mộc Lan tới Cửu Tiêu Điện, chẳng khác nào chôn một quả bom hẹn giờ xuống Cửu Tiêu Điện, chỉ chờ A Mộc tới tiếp xúc, chất độc này sẽ lập tức bạo phát ra. Có lẽ mục đích ban đầu của đối phương không phải là để ngăn cản bọn họ đi Lâu gia, chẳng qua là muốn ngáng chân bọn họ vào lúc cần thiết mà thôi, dù sao lúc gặp được Mộc Lan, bọn họ còn chưa có quyết định sẽ đi Lâu gia. Như vậy... Nhưng vì sao Mộc Lan và A Mộc lại có cơ hội gặp mặt, thậm chí lựa chọn gặp riêng ở chỗ Dược Điện này, có phải trong đó có vấn đề đáng ngờ hay không? Nếu không, A Mộc hẳn không có cơ hội nhìn thấy được Mộc Lan bị nhốt! Lâu Thất đột nhiên quay đầu, nhìn về... Tiểu Trù trong đại sảnh. Là Tiểu Trù kéo Hỏa tới, Hỏa qua đó, A Mộc tự nhiên sẽ qua theo, có đúng không? Nhưng Tiểu Trù sẽ làm vậy sao? Nàng không tin! Lúc đó, Nguyệt, Ưng, Hỏa đều đi cùng, bọn họ sẽ làm chuyện đó sao? "Đế Phi, có phải có gì không ổn không?" Hoa Vu Tồn hỏi. Lâu Thất lắc đầu: "Hỏa táng thi thể của Mộc Lan đi." "Vâng." Hoa Vu Tồn lên tiếng, khẽ vẫy tay, lập tức có bốn gã thủ vệ đưa thi thể của Mộc Lan lên, chuẩn bị hoả táng. Lâu Thất vốn muốn trị liệu cho thần y trước, nhưng trị liệu cho thần y lại cần rất nhiều máu của nàng, nàng cảm thấy không bắt được nội gián thì không yên tâm được. Kẻ nội gián này thật sự che giấu rất sâu. Trước đó bọn họ đã âm thầm dọn nội gián nhiều lần, bao gồm cả nội gián trong quân doanh cũng bị Nguyệt nghĩ cách loại bỏ hết, không ngờ ở đây vẫn còn. Nàng thay đổi chủ ý, muốn cứu A Mộc tỉnh lại trước, chỉ có A Mộc tỉnh lại, nàng mới có thể tìm được chứng cứ hữu hiệu. Nhưng trước khi nàng quyết định cứu A Mộc, A Mộc lại đột nhiên hét thảm một tiếng, toàn thân vặn vẹo làm đổ ghế, cả người và ghế đều rơi xuống đất. "A Mộc!" Hỏa muốn đi tới đỡ nàng. "Đừng động vào nàng!" Lâu Thất bước về phía trước, ngăn cản hắn và bảo người lùi lại. Nàng cởi thắt lưng, lấy ra một vài cái bình nhỏ cùng ngân châm, nhưng lại không lập tức ra tay cứu người. "A! Đau quá!" A Mộc bị trói chặt, đau đến mức cả người liều mạng giãy dụa trên mặt đất, sắc mặt nàng sưng đỏ, trán lấm tấm từng giọt mồ hôi hột và hai mắt mở to, toàn thân đều căng cứng, gào thét, thỉnh thoảng lại cắn chặt hàm răng khiến gân xanh nổi lên. Có thể thấy được nàng ta đau đớn tới mức sắp không chịu nổi nữa rồi. Hỏa siết chặt nắm đấm, hắn nhìn nàng bị hành hạ như vậy nhưng lại không thể cứu được nàng. "Hỏa đại ca, xin đại ca giết ta đi! Giết ta đi!" A Mộc bắt đầu kêu to lên, không được, không được rồi, nàng ta quá đau đớn, nỗi đau này giống như có vô số cây kim đang đâm vào nội tạng nàng ta, chui đi khắp nơi. Đó có phải là cổ trùng không? Vừa nghĩ tới trong thân thể mình có nhiều con trùng nhỏ, A Mộc đã cảm thấy buồn nôn, không nhịn được mà run rẩy, cảm giác này còn khó chịu hơn cả sự đau đớn: "Hỏa đại ca, đại ca giết ta đi!" Hỏa cắn chặt răng. Đám người Nguyệt và Ưng lại không khỏi nhìn sang Đế Quân, trước đây Đế Quân làm sao nhịn được nỗi đau đớn như vậy? Lúc này, bọn họ lại nghe Trầm Sát đột nhiên gọi Nguyệt qua: "Chuẩn bị đại điển phong hậu tới đâu rồi?" Bọn họ đã không đợi được tới ngày đã xem trước đó, không thể tiến hành đại điển phong hậu vào lúc đó thì đương nhiên phải làm sớm hơn, hắn muốn Lâu Thất lấy thân phận chính thê công khai đi với hắn tới Lâu gia, mà không phải chỉ là một phi tử. "Bẩm Đế Quân, đã chuẩn bị gần xong rồi, nhưng..." "Sao?" "Nếu như đại điển phong hậu tiến hành theo quy củ đã quyết định lúc trước, thì e rằng hơi vội." "Vội thì vội, đợi lát nữa bảo Thất Thất cho các ngươi thuốc trước, sau đó ngươi lập tức đi làm chuyện này, một canh giờ sau sẽ làm đại điển phong hậu, bởi vì sứ thần bốn nước sẽ rời đi vào sáng sớm mai." Trầm Sát thản nhiên quyết định về chuyện này. Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó chỉ có thể đáp ứng. Lâu Thất cũng không biết chuyện này. Nàng đang giải cổ cho A Mộc, may là nàng có thể giải loại cổ của A Mộc, nếu như là loại giống của Trầm Sát thì nàng thật sự không làm được. A Mộc còn đang gào thét, Lâu Thất chỉ coi như không nghe được, đột nhiên dùng một tay xách nàng ta lên và đi tới một cái giường bên trong phòng bệnh, tay phải nàng di chuyển rất nhanh, dùng mấy cái ngân châm chặn lại huyệt đạo của nàng ta. Thân thể A Mộc cứng đờ, nhưng không có cách nào giãy dụa, mồ hôi chảy rất nhiều, hàm răng cắn chặt lại, hai mắt giống như lồi ra, trợn trừng. Đau, đau quá, đau đến mức nàng ta thật sự muốn chết đi! Lâu Thất lại đâm nhanh xuống mấy châm rồi nói: "Hỏa vệ, đi lấy bình phong che lại." Bình phong vừa được che lại, nàng lập tức cởi trang phục của A Mộc ra, để lộ ra cơ thể trắng như tuyết còn chưa hoàn toàn phát triển hết nhưng đã lộ ra những đường cong uyển chuyển. Hỏa không kịp quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, hắn lùi lại một bước, tim đập thình thịch. Lâu Thất không nhìn hắn, nàng lấy châm đâm vào đầu ngón tay của mình, nặn máu ra, sau đó rót một chút thuốc bôi ở trên thân thể A Mộc, bắt đầu vẽ huyết trận ở phía trên. A Mộc chỉ cảm thấy theo ngón tay của Lâu Thất lướt qua, trong thân thể lại có một cảm giác ngứa ngáy, sau đó là đau đớn ép tới tận ngực. Loại cảm giác này thật kỳ lạ, nàng thật sự rất muốn ngất đi. Trái tim nàng đột nhiên đau đớn không chịu nổi. Lâu Thất lấy ra một bình thủy tinh, đặt ngón tay bị thương lên, quét ít máu, sau đó bôi ngược ở trên ngực của A Mộc. Đúng lúc này, từ ngực của A Mộc đột nhiên bay ra hơn mười mấy con trùng nhỏ màu đỏ, tất cả đều chui vào trong cái lọ nhỏ kia. Lâu Thất lập tức nhặt cái lọ lên, ngón tay Lâu Thất xuất hiện một ngọn lửa màu xanh, bắn vào trong bình, hơn mười con cổ trùng màu đỏ này vặn vẹo, rất nhanh đã bị đốt cháy thành tro bụi. "Hỏa vệ, ngươi qua đây, ngươi theo phương pháp ta nói, chuyển nội lực cho nàng ta." Hỏa xoay đầu lại, thấy Lâu Thất không vẫn mặc trang phục cho A Mộc. Không lẽ bảo hắn trực tiếp chạm vào thân thể của nàng sao? "Trên tay của ngươi cũng phải bôi thuốc trước khi tiếp xúc với da của A Mộc." Lâu Thất nhìn ra sự do dự của hắn, nàng thản nhiên nói: "Vào thời điểm đặc biệt như vậy, lẽ nào ngươi muốn để cho người khác tới làm à? Bây giờ ta phải đi thăm thần y, không có nhiều thời gian như vậy đâu."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 513: 513
Chương 513: 513