Tuy đây không phải là lần đầu họ cùng sàng đồng chẩm, nhưng đây lại là lần đầu... hắn ta trông thẳng thắng như thế.
Nhưng hắn vốn tưởng rằng một người không sợ trời không sợ đất như nàng, lại cũng sẽ ngượng ngùng như thế. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của nàng, hắn chỉ cảm thấy con tin tê dại, không nhịn được bèn ôm lấy eo của nàng. Sự va chạm này, khiến hắn gần như sắp rên thành tiếng. Nàng không thắt chiếc thắt lưng đặc chế mà ngày thường nàng vẫn luôn dùng kia. Chiếc eo của nàng rất nhỏ rất mềm, và còn mùi hương chỉ thuộc về nàng phảng phất quanh cánh mũi, hắn bỗng cảm thấy trong cơ thể có một luồng màu nóng xông lên, cái nơi khiến nàng ngượng ngùng khi nãy bỗng nhiên ngóc đầu lên. "A! Lưu manh!" Lâu Thất đang định kéo chăn đắp cho hắn, khi giơ tay ra, không ngờ vào đúng thời khắc đó, chỗ kia nổi lên, ngón tay của nàng lướt tới, ngón tay chạm vào nơi đó, nóng bỏng đến mức như muốn thiêu cháy linh hồn của nàng. "Ưm..." Trầm Sát rên lên, chân mày cau chặt, thứ cảm giác không thể miêu tả bằng lời, cũng không biết là sảng khoái hay đau khổ. Thường ngày hắn lãnh khốc vô tình, nàng thì luôn kiên cường lợi hại, nhưng hai người này đều là trang giấy trắng không hề có kinh nghiệm về mặt này, chỉ cần một chút chạm nhẹ như thế cũng đã cảm thấy nóng bừng như lửa cháy. Trầm Sát kéo chăn đắp kín người, nghiến răng trừng mắt nhìn nàng: "Sao bổn Đế Quân lại trở thành lưu manh rồi? Nàng là phi của bổn Đế Quân!" Nói ra, cho dù hắn có làm gì nàng, thì đó cũng là một việc thiên kinh địa nghĩa! "Xời!" Lâu Thất hất cằm, "Đợi bổn cô nương trở thành hậu của chàng rồi hẳn nói!" Sau khoảng thời gian ngượng ngùng, thấy hắn nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi đầy trán, nàng ta lại dung túng thêm một chút. Nhưng khi liếc mắt nhìn đến chỗ kia, mặt vẫn nóng bừng. Trong lòng nàng oàn thầm, hắn đúng là tên háo sắc, mới chỉ sờ vào eo của nàng thôi mà đã có phản ứng lớn như thế, khoa trương quá rồi đấy? Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện ra một bàn tay của hắn vẫn còn ôm lấy eo nàng, nhiệt độ nóng hổi của lòng bàn tay khiến nàng không thể phớt lờ được. Nàng đang định kéo tay của hắn ta thì lại bị kéo xuống, nằm lên ngực hắn, hắn bỗng lật người đè nàng xuống dưới. Bốn mắt nhìn nhau, Lâu Thất nhìn thấy đôi con ngươi của hắn phát sáng, mang theo ý cướp đoạt hung mãnh, ánh mắt ấy giống hệt ánh mắt của một con hổ đang đói khát, và con hổ ấy đang nhìn chằm chằm một con thỏ trắng nhỏ nhắn. Nàng cứ luôn cảm thấy, giây tiếp theo hắn sẽ ăn nàng vào bụng. Huống hồ gì, bụng nàng vẫn còn bị cái thứ nóng hổi cứng rắn kia tì vào. "Trầm Sát... bình tĩnh bình tĩnh, ta còn phải vẽ Huyết Trận cho chàng nữa." Nàng thấy hơi chán chường, vì sao giọng nói của nàng lại yều ớt đến thế. "Nàng nói cho bổn Đế Quân nghe xem nào, chỗ đó, nàng dám vẽ chứ?" Giọng hắn hơi khàn, nhưng lại rất gợi cảm, nghe thấy giọng nói như thế, lỗ tai nàng cảm thấy tê tái. Hóa ra, khi bạo quân phát tình thì giọng nói cũng sẽ biến đổi. Cả người Lâu Thất nóng bừng, nhưng không biết rằng nhiệt độ cơ thể này sẽ khiến cho toàn thân của nàng càng mềm mại càng thơm nức hơn, ôm một nữ tử thế này, Trầm Sát chỉ cảm thấy càng căng thẳng. "... Vì sao ta lại không dám vẽ chứ." Nàng cũng chẳng phải là sắc nữ, đây là chính sự, sao nàng có thể nghĩ lung tung được, nàng không phải là người như thế. Nhưng khi nàng vừa nói hết câu, hắn ta cử động cơ thể, lại khiến nàng thở dốc. Trong mắt Trầm Sát hiện lên ý cười, sao hắn càng ngày càng thích nàng nhỉ, rõ ràng là một nử nữ quật cường, nhưng khi ở dưới thân hắn lại yếu ớt kiều mị như thế, khuôn mặt đỏ bừng cả người mềm mại, khiến hắn càng ngày càng không thể từ bỏ được. Hắn trầm giọng, nói: "Bổn Đến Quân bây giờ có đủ sức lực." Đầu óc Lâu Thất mơ màng, "Hả? Sức lực?" Nhắc đến sức lực vào lúc này làm gì? Đợi đến khi nàng suy nghĩ lại mới hiểu ra ý của hắn, nàng lập tức nhéo vào hông hắn một cái. "Nàng nàng nàng, buông ra!" Lúc này không được, sao có thể chứ! Nàng đang định đẩy hắn ra, hắn lại đè nàng xuống, bờ môi mỏng nóng bừng đè lên cánh môi mềm mại của nàng. Nụ hôn này có thể nói là rất mãnh liệt. Vừa mới bắt đầu thì còn khá dịu dàng, nhưng không đến một lúc sau hắn lại để lộ bản tính, gần như muốn nuốt nàng vào trong bụng, hắn dùng hết cả răng và lưỡi, hắn dùng khí thế của mình, tấn công mãnh liệt, không cho nàng có cơ hội thở lấy hơi. Phản ứng trên cơ thể của hắn khiến Lâu Thất cảm thấy lần này hắn không thể kiềm chế được, nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn vẫn kéo cổ áo của nàng, vùi mặt vào trong ngực nàng, thở hổn hển. "Chết tiệt!" Hắn khẽ mắng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi con ngươi vốn sâu thẳm giờ đây lại ngập tràn ánh lửa, giọng của hắn khàn khàn, mang theo hơi nóng khó có thể khống chế: "Bổn Đế Quân không thể muốn nàng, bây giờ không thể." Trời mới biết việc này khó kiềm chế đến thế nào, khó kiềm chế đến mức nào! Cơ thể mềm mại trong lòng, còn là người trong tim hắn, nhưng hắn lại không thể ăn. Lâu Thất nhìn dáng vẻ sắp phát điên của hắn, nàng bỗng cảm thấy buồn cười lại thấy hơi đau lòng. Hắn vẫn cứ tì lên người nàng, hắn không mặc gì trên người, còn nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng tanh, tất nhiên là nàng có thể cảm nhận được giờ đây hắn như tiễn trên cung nhưng lại không thể bắn đi được, đều nói đàn ông là kiểu động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, trong tình huống như thế này mà hắn vẫn có thể kiềm chế được. Lúc nãy nàng suýt chút nữa đã bị hắn hôn đến mức quên đi phản khảng, nếu như hắn muốn thật, thì có khi nàng cũng sẽ ngầm đồng ý. Nàng nâng mặt hắn lên, chủ động hôn lên đôi môi ấy. Con ngươi của hắn tối màu, giọng nói trầm khàn, hắn nói: "Thất Thất, mau giải độc cổ giúp bổn Để Vương đi." Độc cổ chưa giải, hắn vẫn không dám muốn nàng, hắn sợ làm tổn thương nàng, cũng sợ khi vừa mới thưởng thức được mùi vị của nàng thì hắn lại mất mạng, hắn tuyệt đối không muốn vứt bỏ nàng lại để rồi đi xuống Hoàng Tuyền một mình. Lâu Thất không nhịn được, nàng khẽ cười. "Bây giờ chàng nôn nóng muốn giải cổ độc như thế, rốt cuộc là muốn sống tiếp hay muốn làm chuyện xấu?" Sao nàng lại cảm thấy, hắn nôn nóng muốn ăn nàng thế này? Tuy rằng việc bị xem thành "thức ăn" khiến nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy hắn sốt ruột chỉ vì chuyện này, nàng lại không thể tức giận nổi được. "Bổn Đế Quân chỉ muốn làm chuyện xấu xa với nàng, với những nữ tử khác, bổn Đế Quân không có hứng thú nhìn bọn họ dù chỉ một lần." Trầm Sát nói đầy ngạo nghễ. Sau khi nói vài câu, cơ thể hắn đã chịu thả lỏng. Nhưng hiện tại có một vấn đề đang bày ra trước mắt hắn, tiếp theo Lâu Thất vẽ hay là không vẽ? Cho dù không vẽ chỗ đó, với bộ phận như đùi chẳng hạn, khụ khụ, tầm mắt của nàng vẫn không tránh khỏi việc nhìn đến nơi kia. Đêm đó hai người đều vượt qua trong dày vò, Lâu Thất bắt đầu vẽ từ chân, sau đó vẽ lên mặt trái, cuối cùng vẫn không thể nào tránh khỏi được, nàng cũng dây dưa cả nửa ngày, đến khi không thể nào dây dưa được nữa, mới lên trận mới tâm trạng thấy chết không sờn. Cuối cùng, không chỉ mình nàng đổ mồ hôi đầy người, mà đến cả Trầm Sát vốn chỉ cần nằm bất động cũng cảm thấy khó chịu, sau khi vượt qua trăm nghìn cay đắng cuối cùng cũng vẽ xong toàn thân. Sau khi vẽ xong Trầm Sát ngủ ba ngày trên giường, Lâu Thất cũng kiệt quệ tinh thần và máu huyết, quả thật không thể cử động nổi nữa, nàng cũng nằm ngủ ba ngày bên cạnh hắn. Ba ngày này cho dù Trầm Sát muốn đụng vào nàng cũng chẳng có tinh lực ấy đâu. Nhưng sau ba ngày, cổ nội lực đáng sợ của Trầm Sát lại quay trở về, thậm chí còn tăng thêm vài phần. Nếu trước đây hắn đã là đỉnh cấp cao thủ, thì bây giờ hắn đã có thể được xưng là đỉnh cấp tông sư. Sau khi khôi phục lại hoàn toàn, hắn kêu nhóm người Ưng và Trần Thập đánh với hắn một trận, mười người cùng xông lên, nhưng không thể địch lại ba chiêu của hắn. Lâu Thất đứng ở bên cạnh, nàng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, nàng thầm nghĩ, Trầm Trị Vương Triều là một sự tồn tại như thế nào ở Long Ngâm Đại Lục? Với nội lực thế này, chắc chắn có liên quan đến thiên phú và huyết mạch, liên quan đến ưu thế của sau này, Vương triều Long Ngâm có một thiên tài thiên phú như thế, vì sao lại để hắn lưu lạc đến Tứ Phương Đại Lục chứ? Rốt cuộc năm xưa Long Ngâm Đại Lục đã xảy ra chuyện gì? Hiên Viên Vương Tộc, Trầm Thị Vương Tộc, trước đây hai đại vương tộc này có mâu thuẫn không, năm xưa hai nhà này có mối liên quan gì đến nhau? Sau khi Trầm Sát hồi phục liền dẫn người trở về Cửu Tiêu Điện Thành Phá Sát. Ngày hôm đó hắn triệu kiến trăm quan, Lâu Thất ở ngoài điện vẫn có thể nghe thấy giọng nói hùng hậu kiên quyết của hắn. "Nội trong hai tháng, bổn Đế Quân sẽ san bằng hoang nguyên Phá Vực, thống nhất Phá Vực!" San bằng hoang nguyên Phá Vực, thống nhất Phá Vực. Câu nói này chấn động như sấm sét, truyền khắp cả Phá Vực, dấy lên vô số khủng hoảng và phản kháng. Nhưng mặc kệ là kinh hoàng hay phản kháng, đều không thể ngăn chặn bước chân chinh phục của Trầm Sát. Hắn để lại năm vạn binh trấn thủ ba thành, mang theo mười vạn binh, với khí thế kinh người sử dụng cách thức trải thảm, san bằng thế lực của từng sơn trại một. Nếu gặp phải bách tính thì ép buộc gia nhập vào thế lực của Phá Vực. Nếu gặp phải phản kháng thì giết sạch không tha, cho dù máu chảy lênh láng cũng không thể lay động được tâm của hắn, mà còn khiến hắn càng máu lạnh hơn. Vụ động đất ở Cầm Sơn lúc trước, hắn phải vội đi tìm Lâu Thất, những thế lực kia dám liên hợp lại chặn đường ám toán hắn lúc nửa đêm, vậy thì đừng trách hắn hạ thủ không lưu tình. Hắn vốn là người có thù tất báo, sao có thể bỏ qua như thế được. Nhất thời, hoang nguyên Phá Vực khói lửa nghi ngút. Cũng có người lén vào Thành Phá Vực muốn công chiếm hậu phương, nhưng có Lâu Thất ở đó làm gì có thể để người khác giở trò càn rỡ được? Mặc kệ có bao nhiêu người đến kết quả cuối cùng cũng chỉ có một đi không trở lại, ngay của Thất Thành, cũng được bảo vệ kín kẽ đến mức một con ruồi cũng không thể bay vào được. Vài ngày sau, họ nhận được tin Bắc Phù Dung Đại công chúa Bắc Thương bị thích khách giết chết, điều này khiến họ cảm thấy chấn kinh. Trầm Sát quả thật có nghĩ đến việc muốn phá hoại liên minh của Đông Thanh và Bắc thương, nhưng không ngờ lại có người giúp hắn làm việc này rồi. Khi Lâu Thất nghe thấy tin này nàng cảm thấy không tin, Bắc Phù Dung chết rồi ư? Với cách nhìn của nàng, Bắc Phù Dung cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể bị người khác giết trong kinh đô của mình một cách dễ dàng như thế? Nhưng chưa đến vài ngày sau, dịch thừa truyền một tin khác đến. "Cái gì? Bắc Phù Dung bị Hỏa giết?" Ưng nhảy khỏi ghế, trên mặt hiện lên biểu cảm hưng phấn kích động, "Tên Hỏa kia rời đi lâu như thế, vừa trở về lại mang theo một niềm vui bất ngờ lớn như vậy." Nguyệt cười nhàn nhạt: "Hỏa luôn là người thuộc phái hành động." So với sự kích động hưng phấn của họ, Lâu Thất thì lại chống cằm suy nghĩ. Xem ra Hỏa Vệ Đại Nhân mới là người có năng lực mạnh mẽ nhất trong số Tứ Vệ, nhưng không biết tính cách sẽ như thế nào đây. Phát hiện ra nàng trầm mặc, Nguyệt ho một tiếng: "Đế Phi đang lo lắng Hỏa không dễ gần ư?" Ưng tiếp một câu: "Con người của Hỏa, cực kỳ tốt, người không cần phải lo lắng. Lâu Thất nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm, nàng đảo tròng mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt của họ, khựng lại một lúc mới nói: "Kỳ quái, vì sao ta lại phải lo lắng chứ?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 442: 442
Chương 442: 442