TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 419: 419

Trương Mệnh lúc này vẫn nói với vẻ say sưa: "Nếu ngươi lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, thì theo ngươi, cái thứ giúp ngươi bảo toàn tính mạng tốt hơn hay là cái thuốc kéo dài tuổi thọ kia quan trong hơn. Khi gặp kẻ địch, bị chúng đánh cho bị thương, thì ngươi có ăn bao nhiêu Tuyết Châu quả cũng đâu có ỹ nghĩa gì. Chẳng phải khi đó cái thứ giữ tính mạng cho ngươi mới là quan trọng nhất không."

Hắn càng nói, đôi mắt càng hiện ra sự thèm khát. Thế nhưng hắn nhận ra, càng nói thì sắc mặt của Triệu Vân càng khó nhìn.

Trương Mệnh cảm thấy có gì đó không đúng nên quay sang nói với Triệu Vân: "Ngươi sao thế? Đừng có nói với ta là ả Lâu Thất và Trầm Sát kia đã tìm thấy con quái thú đó."

Triệu Vân chưa kịp nói gì, hắn tự lắc đầu: "Chắc không thể nào vì con quái thú đó rất hung hãn, nếu nhìn thấy thì hẳn chúng sẽ tránh xa, không thể nào chủ động tiếp cận nó được. Hơn nữa con vật đó hung hãn như thế nhưng nếu không chạm vào nó, nó cũng sẽ không xuất hiện đâu."

Lúc này trong đầu Triệu Vân hiện lên hình ảnh con quái thú trồi lên từ mặt băng. Thực ra nó khi đó cũng định quay lại vào trong hồ, chỉ xuất hiện để dọa dẫm chút thôi.

Thế nhưng lúc đó loại thuốc bột mà hắn rắc ra đã thu hút nó và khiến nó trở lên điên cuồng. Lúc đó hắn thấy con quái thú quá to lớn, không dễ đối phó mới dụ tới chỗ của bọn người Trầm Sát.

Chẳng ngờ con quái thú đó lại có dược hiệu hiếm thấy.

Nếu biết trước như thế, thì hắn sao có thể dâng nó cho Trầm Sát dễ dàng như vậy được.

Đáng chết, điều này chẳng phải khiến hắn tức phát điên hay sao.

Lâu Thất và Trầm Sát hoàn toàn có khả năng chế ngự con quái thú đó.

"Triệu Vân, không phải là con quái thú đó đã bị chúng hạ gục rồi đấy chứ?" Trương Mệnh hỏi dò, phát hiện hắn không thể chấp nhận sự thật này. Nếu đúng là vậy thì hắn phát điên lên mất. Vì dù có bảo bối gì ở phía trước thì con quái thú đó chính là thứ chủ nhân của hắn muốn nhất.

Triệu Vân lúc đó không biết làm thế nào, hắn đâu dám nói chân tướng của sự việc. Yên lặng cho giây lát hắn nói tiếp, "Lúc ta rời đi, Lâu Thất và Trầm Sát đang chiến đấu với con quái thú đó. Kết quả thế nào thì ta không biết." Nói như thế cũng không hẳn là nói dối. Hắn chỉ không nói quá trình chiến đấu giữa họ mà thôi

"Cái gì?" Trương Mệnh giật nảy mình, "Tại sao ngươi không ngăn cản chúng, sao không tranh giành với chúng?"

Triệu Vân mặc dù cảm thấy yếu thế, nhưng khi bị quát thì cũng cảm thấy không thoải mái, sắc mặt nghiêm nghị, "Trương Mệnh, ngươi nói năng phải biết điều một chút. Ngươi nói thử xem, ngươi còn chẳng đánh nổi Trầm Sát, một mình ta sao đấu với hắn, lại công thêm cả Lâu Thất nữa?"

Trương Mệnh tức đến phát điên, đi lại lòng vòng tại chỗ, "Bất luận thế nào, bản tôn phải có được thứ đó. Bây giờ ta sẽ quay lại xem sao. Chưa chắc chúng đã biết đó là thứ quý giá. Không chừng chúng chỉ nghĩ là quái thú, đánh xong rồi chưa chắc đã thèm ngó tới."

"Ngươi nói cũng có lý". Triệu Vân kỳ thực cũng nghĩ như thế. Mặc dù Lâu Thất có ý thuật cao siêu thế nhưng thứ này đến ngay cả Thiếu Đông gia của Thịnh Dược Hành còn chưa nghe tới, huống hồ là cô ta.

Nếu con cá trê thần ấy đúng nhưng Trương Mệnh nói, thì hắn cũng muốn có được. Một con cá trê thần như thế dù phải chia đôi với Trương Mệnh thì cũng không hế ít.

"Được, chúng ta quay lại xem sao."

Lúc này trong suy nghĩ của chúng chỉ có hai luồng suy đoán. Một là Trầm Sát đánh thắng, trên mặt băng là con cá trê thần đang nằm phơi xác trên đó. Đây đương nhiên là kết quả tốt. Thứ hai là là đám người Lâu Thất bị thua và bỏ chạy. Chúng sẽ phải tìm cách dụ con cá trê thần đó ra để chiến đấu với nó. Mặc dù tốn sức hơn một chút nhưng nếu hai người bọn họ hợp lực thì cũng không hẳn là không giải quyết được.

Vì thế chúng vô cùng trông mong vào chuyến quay lại này.

Lúc chúng quay lại mặt hồ, đám người của Trầm Sát cũng lướt qua chúng, chỉ cách nhau một đoạn không xa bên kia gò núi. Tuy nhiên cả hai bên đều không nhìn thấy nhau.

Lâu Thất và Trầm Sát lo Triệu Vân và Trương Mệnh sẽ cướp mất những bảo bối quý giá phía trước nên bước đi nhanh chóng.

Trương Mệnh và Triệu Vân quay mặt mặt hồ băng, từ xa đã thấy xác con quái thú trên mặt hò, xung quanh không còn người nào

"Hừ!" Trương Mệnh cảm thấy thích thúc, "Không ngờ võ công của Lâu Thất và Trầm Sát lại cao như thế, có thể giết chết con cá trê thần này. Ha ha ha, thế này thì quá tốt rồi. Mau qua đó thu thập chất lỏng trong người nó."

Triệu Vân thì không nghĩ thế. Trong lòng lo lắng Lâu Thất có thể sẽ khiến chúng thất vọng. Nếu cô ta biết được thứ quý giá này thì chúng đâu còn cơ hội gì.

Trương Mệnh thì không nghĩ nhiều như hắn. Nhìn thấy con quái thú đã chết, hắn vô cùng vui mừng, lập tức chay ngay tới chỗ mặt hồ.

Khi hắn chạy gần tới noi, sắc mặt hắn vô cùng khói coi.

"Không, không không. Không thể nào"

Trương Mệnh lao về phía con quái thú. Triệu Vân từ từ cúi xuống nheo mắt nhìn. Con quái thú đó mặc dù to lớn thế nhưng bây giờ chỉ còn một nửa kích cỡ ban đầu. Bộ da của nó nhão nhèo, bên trong thì hoàn toàn khô không còn tí máu hay chất lỏng gì.

Nhìn Trương Mệnh đang ngồi trên mặt hồ run rẩy, hắn sờ lên mũi mình rồi hỏi: "Phần thịt và xương còn lại có tác dụng gì không?"

"Tác dụng cái con mẹ nhà ngươi ấy. Chẳng có tác dụng gì hết" Trương Mệnh thực sự tức tới phát điên, "Trên cơ thể con trê thân này, một giọt chất lỏng cũng không còn, hoàn toàn khô cạn hết. Bản tôn tuyệt đối không bỏ qua chuyện này. Nhất định là đám người Lâu Thất đã lấy hết. Phải đuổi theo bọn chúng"

"Trương Mệnh, dưới chân của ngươi." Ánh mắt của Triệu Vân nhìn xuống chân của hắn, sắc mặt thay đổi. Sau đó lập tức quay người bỏ chạy. Thế nhưng con cá đó đang ở giữa hồ. Hắn vừa quay người thì băng đá trên mặt hồ bắt đầu tách ra khiến hắn sợ hãi.

Cả hai người ngay lập tức bị rơi xuống hồ.

"Trầm Sát, Lâu Thất, ta thề không đội trời chúng với các ngươi." Trương Mệnh ngay lập tức lao vút lên

Đám người của Trầm Sát đi được khoảng một canh giờ khi khu vực phát ra ánh sáng không còn ở xa họ nữa. Chỉ sợ nơi có bảo vật thường có thú dữ, vì thế họ dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống để lấy sức.

Trầm Sát rời đi một lát, Lâu Thất đên bên cảnh Lâm Thịnh Uy, đưa tay kiểm tra vết thương mà Trương Mệnh gây ra cho hắn.

Lâm Thịnh Uy từng thấy Đế Quân của chúng ghen tị như thế nào. Mặc dù bây giờ Đế Quân không ở đây thế nhưng hắn đâu dám để Đế Phi tự tay kiểm tra vết thương cho hắn, nên hắn thu tay lạ, "Bẩm Đế Phi, thuộc hạ không sao, không còn đau đớn gì nữa."

Trên ngực hắn vốn có vết thương không nhỏ, thế nhưng lúc này không còn đáng sự như lúc đầu nữa.

Hơn nữa bây giờ nội lực của hắn đã hồi phục hoàn toàn, không còn cảm giác bị nội thương nữa.

"Quả thật là thần kỳ" Lâu Thất thẩm nghĩ, ánh mắt sáng rực.

Cho dù là ở nơi phía trước kia chẳng có gì, thì lần này cô ta lấy được Băng Châu quả và thánh dược từ con quái thú kia cũng đã đủ khiến cô ta hài lòng.

Đúng là một loại thần dược, Thần Cơ Thảo hay bất kỳ cái gì đều không thể so sánh được.

Sau khi thử loại thánh dược này trên người của Lâm Thịnh Uy, cô đưa cho Trần Thập và Ngũ Tiếu Ninh mỗi người một giọt. Quả nhiên nội thương của chúng đã hoàn toàn bình phục.

Lúc này cô đâu cần mất công tuy tìm con thú bé nhỏ đã bỏ chạy mất. Trước khi rời khỏi mặt hồ, cô đã bảo Trầm Sát đạp mạnh chân xuống mặt hồ băng, chỉ cần có người tới gần con quái thú thì chắc chắn sẽ bị rơi xuống nước.

Một điều nữa mà cô ta có được chính là đã chứng minh được lòng trung thành của Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Ninh. Có thứ tốt thế này nhưng chúng không hề tỏ ra tham lam, có thể chứng minh chúng là những người có thể sử dụng được.

Trầm Sát ngay lúc sau đã quay lại, gọi Lâu Thất: "Qua đây!"

Lâu Thất bước tới, "Sao thế?"

Hắn cầm tay cô, đặc vào trong tay cô mấy quả màu đỏ, "Ăn đi."

"Chàng đi hái quả cho ta ư?"

"Không được sao?!" Trầm Sát chau mày. Khi nãy hắn ngửi thấy mùi thơm của quả chín nên đi hái cho Lâu Thất. Quả này gọi là Tuyền Quả, nhiều nước, rất ngọt. Thế nhưng mỗi cây chỉ có một hai quả, rất hiếm có. Hắn đã hái tất đem cho cô.

"Đương nhiên là được." Lâu Thất ngẩng đầu cười. Trong tay cô có 5 quả, vừa đúng mỗi người một quả. Lâu Thất định đưa cho đám người Lâu Thất. Thế nhưng Trầm Sát sầm mặt lại.

"Bổn Đế Quân hái cho nàng thì chỉ một mình nàng được ăn thôi."

Cả đời này đây là lần đầu tiên hắn đi hái quả cho người khác, sao cô ta dám chia cho kẻ khác chứ.

Lâu Thất sững người, rồi thấy đám người Trần Thập lẩn ra chỗ khác, "Đế Phi, thuộc hạ đi tìm nước uống."

Làm sao chúng có thể dám ăn.