Thạch Lỗi gật đầu: "Cái này thì tộc Long Dẫn chúng tôi chưa bao giờ nói dối. Có thể phá quan đi ra, thì tộc Long Dẫn đương nhiên phải đùng đá phượng hoàng để đáp lễ. Thế nhưng hy vọng người có thể phá cơ quan có thể vào trong đó tìm người cho chúng tôi."
Hắn nghĩ vì đá phượng hoàng có thể Lâu Thất sẽ đồng ý, không ngờ hắn vừa nói xong, Lâu Thất liền vẫy tay, Tử Vân Hồ ở cạnh đó chạy tới lòng cô. Lâu Thất vuốt lông Tử Vân Hồ rồi mở lời: "Ban đầu nếu phá được cơ quan là sẽ có được đá phượng hoàng, bây giờ ngươi lại thay đổi, phá được cơ quan lại còn tìm được người cho các người mới lấy được đá phượng hoàng. Quả thật là hơi tham lam. Thế nhưng niệm tình các ngươi neo người, nên ta không so đo tính toán. Ngươi đi đi." Thạch Lỗi sững người sao có thể có người không cần đá phượng hoàng? " đá phượng hoàng, đó là đá phượng hoàng, Đế Phi liệu có phải không rõ về công hiệu của đá phượng hoàng hay không?" Lâu Thất cười: "Công hiệu gì, ngoài việc là khắc tinh của thần binh, tránh được cổ trùng, thì có có công hiệu gì?" Phá thần binh, giết cổ trùng, chẳng lẽ không đủ hay sao? Thạch Lỗi tròn mắt. Hắn đâu có biết, Lâu Thất đã có một thần binh, cho dù có gặp thần binh thì không hẳn là cô không đánh được. Còn cần gì đá phượng hoàng để phá thần binh, Hơn nữa công hiệu giết cổ trùng thì chẳng cần. Cô đã uống Ma Ly Đảm, đá phượng hoàng cũng chẳng hơn là bao. Trầm Sát thì còn có cả cổ trùng vương. Họ đều không cần tới đá phượng hoàng, việc gì phải khổ sở chạy đông chạy tây để tìm người cho chúng. Thạch Lỗi hoàn toàn thẫn thờ, đến khi bị mời ra khỏi phòng chữ vàng mới hoàn hồn lại. Đó là đá phượng hoàng. Bao nhiêu người đều muốn có. Thế mà họ chẳng có một chút hứng thú nào. Hắn đã lâu không ra ngoài, chẳng lẽ người ta không còn muốn có đá phượng hoàng nữa. Thạch Lỗi thẫn thờ đi xuống dưới, rồi hỏi một người: "Huynh đài, nếu có đá phượng hoàng, huynh đài sẽ mua bằng giá nào?" Người kia ngạc nhiên, "Nếu có đá phượng hoàng, thì trăm vạn lượng cũng mua." Hắn tiếp tục bước vài bước, rồi lại hỏi thêm một người, "Huynh đài, đá phượng hoàng có phải rất quý không?" Người kia đang say bí tỉ, nghe hắn ta hỏi thì lập từng trừng mắt: "Cái tên này có phải ngươi ngốc rồi không. đá phượng hoàng không phải là thứ rất quý thì chẳng lẽ không quý sao?" Thạch Lỗi đột nhiên không biết nói thế nào. Thế nhưng rõ ràng là hắn không hề nhầm. Đá phượng hoàng quả thật rất có giá trị. Chẳng phải khi nãy Lưu vân tiên tử, đại công chúa đều muốn có đá phượng hoàng hay sao? Sao sao Đế Quân và Đế Phi của Phá Vực lại không cần? Tại sao? Tại mật thất Tiêu Gia. Tiêu Vọng tìm bao nhiêu năm không thấy căn mật thất này. Ba cha con Tiêu gia nhìn thanh bảo kiếm trước mặt, trầm tư một lúc Một lúc sau, Tiêu Thông không chịu được nữa: "Cha, thần binh này vốn là do chúng ta tạo ra, băng huyền thiết nghìn năm dù là do chúng ta vô tình có được, thì tính ra nó cũng là của chúng ta. Nếu là của chúng ta, thì chúng ta tự định giá, ai trả giá cao hơn sẽ là của người đó." Tiêu Kính nhìn một lượt rồi nói: "Tiêu đệ, nếu như đơn giản như thế thì chúng ta đâu cần phải đau đầu thế này. Bây giờ địa công chúa đang ở thành Nặc Lạp, Tiêu gia bây giờ đã quy về hoàng thất, đại công chúa đã ra lệnh cho chúng ta ngày mang đem bảo kiếm tới Hội Hoa Lâu, cô ta sẽ quyết định nó thuộc về ai. Đệ còn muốn kháng lệnh ư." Tiêu Hỏa thở dài một tiếng: "Nếu do đại công chúa quyết định thì tốt. Thanh bảo kiếm này kỳ dị như thế, hơn nữa nó còn thiếu đi linh khí. Cha lo ngày mai sẽ xảy ra chuyện lớn, cuối cùng chúng ta lại phải mang tội. Tiêu Kính và Tiêu Thông không nói gì, nhìn thanh bảo kiếm đó chợt thấy sợ hãi. Chúng không dám động vào thanh bảo kiếm, bởi vì thanh bảo kiếm đó ra đời cũng đã là một việc thực sự đáng sợ. "Cha, Dung nhi chẳng phải đã nói, Thất công tử nếu không có chuyện gì sao bây giờ vẫn chưa về? Nếu như có hắn ta, không chừng sẽ là chuyện tốt." Tiêu Thông tiếp tục nói. "Ta thì lại lo Thất công tử ngày mai tới và muốn lấy thanh kiếm này cơ" Tiêu Kính cười khổ sở. "Ay da, hết cách rồi. Ngày mai chúng ta mang kiếm đi, phải nói rõ sự tình của thanh kiếm này, hy vọng không có chuyện gì xảy ra. Nếu có xảy ra thì cũng sẽ không liên quan tới Tiêu gia chúng ta. Đi thôi, mau nghỉ ngơi thôi." Họ đi ra khỏi căn mật thất, tách ra đi hai hướng. Một lúc sau một người nữ nhân bước ra, đó chính là Tiêu Dung. Tiêu Dung sau khi quay về Tiêu gia, Tiêu Hỏa vô cùng tức giận. Ông ta đã định hôn sự cho Tiêu Dung, bất chấp việc cô ta có đồng ý hay không. Nhà bên kia buốn bán, không thiếu gì ngân lượng, người cũng không tệ, chỉ là năm nay đã 32 tuổi, từng có một đời phu nhân nhưng người này đã chết năm kia, còn có một người con trai. Con gái ông đường đường là một thiên kim tiểu thư, xuất giá lần đầu. đừng nói là Vương thái tử hoặc Đế Quân của Phá Vực, mà ngay cả Tử Vân Hồ cũng không làm gì được. Lấy một tên tiểu tốt vô danh thì cô ta sao cam lòng. Tiêu Dung quyết định tự mình ra tay. Khi nãy đi theo Tiêu Hỏa, không ngờ thấy họ từ mật thất đi ra. Cô biết nhất định bảo kiếm ở trong này. Đợi cô có bảo kiếm trong tay sẽ đi tìm người. Đương nhiên cô không dám tìm Trầm Sát. Nghe nói Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn cũng tới. Lưu Vân tiên tử cũng khá nổi tiếng, có thể cô sẽ dễ tiếp cận và trao bảo kiếm cho cô ta, sau đó cùng cô ta lên Trầm Vân Sơn. Sau đó cô đi theo một vị chưởng môn nhân nào đó cũng được. Tiêu Dung đi vào trong mật thất. Cô cũng người nhà Tiêu ra, mặc dù không biết mật thất ở đâu, nhưng nhìn qua là biết cách mở căn mật thất như thế nào. Sau khi đi vào, cô nhìn thấy một chiếc hộp gỗ dài, biết rằng thanh bảo kiếm trong đó. Cô nhanh chân bước tới. Đưa tay ra sờ lên chiếc hộp rồi từ từ mở hộp ra. Một luồng khí lạnh phả ra. Tiêu Dung bình tĩnh trờ lại, rồi đưa tay sờ thanh thần binh đó. Lúc này trong phòng chữ vàng ở Hội Hoa Lâu, Tử Vân Hồ đang ngủ đột nhiên mở trừng mắt, nhảy ra ngoài. Trên chiếc giường gỗ trạm khắc tinh xảo, Trầm Sát cũng chậm rãi mở mắt. Thế nhưng nhìn Lâu Thất đang ngủ trong lòng, hắn không động đậy mạnh, chỉ kéo chăn lên đắp cho Lâu Thất, ôm chặt cô rồi nhắm mắt ngủ. Tối qua mãi mới được ngủ cùng nhau, hắn đâu có muốn rời đi. Hội Hoa Lâu nay náo nhiệt hơn mọi ngày. Bởi vì hôm nay sẽ có sự kiến lớn, thần binh bảo kiếm, thiên hạ này ai mà không muốn. Bên ngoài Hội Hoa Lâu, một chiếc bục rộng 8 trượng được dựng lên. Giữa đó có mấy cái án bằng gỗ đỏ, bên trên có vải đỏ phủ lên. Đó chính là nơi bày thần binh bảo kiếm. Cách đó khoảng 10m có một hàng ghế dài dành cho những người bình thường. Lúc này đã có không ít người ngồi vào đó. Bắc Phù Dung công tử, Tố Lưu Vân, Triệu Vân. Triệu Vân không biêt đã tới từ lúc nào, chỉ là Lâu Thất cảm thấy hắn ta đang có chuyện gì đó. Còn Lưu Vân tiên tửt thì chưa xuất hiện. Nghe nói tối qua đã được Tố Lưu Vân sai người đưa về Trầm Vân Sơn. Đương nhiên cũng có một vài vị công tử Lâu Thất không quen. Chỉ có điều như vậy liệu có quá nổi bật không. Lâu Thất nhìn xung quanh, những người khác chỉ ngồi trên một hàng ghế nhỏ, trên đó có ấm trà. Còn bên cạnh cô hai chiếc ghế gộp lại, phái trên bày các loại hoa quả, lại còn có hai thị nữ hầu hạ. Một người cầm bình nước để cho cô rửa tay, một người khác cầm khăn cho cô lau. Sự tiếp đãi này e rằng quá nổi bật. Lâu Hoan Thiên lúc này không đợi được đã về Lầu gia. Nhưng thứ này đều là do Long Ngôn sắp đặt Trần Thập, Lâu Thất, Lư Đại Lực, Đồ Bôn đang đứng ở phía sau cô, Nguyệt và Đỗ Văn Hội đang đứng phái sau Trầm Sát. Xung quanh họ cũng không ít người, thế nhưng phía bên kia Bắc Phù Dung có hai hàng tướng sỹ, Tố Lưu Vân có hơn hai chục đệ tử của Trầm Vân Sơn, cùng với hơn hai chục đệ tử đến từ Bích Tiên Sơn của Mộng Bích Tiên Tử thì số người của họ quả là ít hơn. "Tiêu gia chủ, Tiêu Kính thiếu gia, Tiêu Thông thiếu gia tới" Tiếng người mặc áo xanh vang lên. Trầm Sát nghe thấy tên của Tiêu Kính liên nhìn sang. Ba cha con nhà họ Tiêu đi vào. "Tiêu Kính là kẻ nào?" Trầm Sát hỏi Đỗ Văn Hội trả lời: "Là người đang ôm chiếc hộp kia." Trầm Sát nhìn sang, người đó mặc chiếc áo màu xanh nhạt, đeo đai xanh ngọc bích, rất có khí chất. Tiêu Kính đột nhiên thấy như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đó. Hắn lập tức quay sang, nhìn thấy Lâu Thất. Lâu Thất không hề nhìn nhầm, thế nhưng tại sao Thất công tử lại là nữ cơ chứ. Tiêu Kính lúc này hơi bối rối khiến Tiêu Thông ở phía sau va vào. "Sư huynh sao thế?" Tiêu Thông cảm thấy ánh mắt đó đầy sát khí. Lúc đó hắn mới nhìn thấy ánh mắt của người đứng bên cạnh đó là Trầm Sát. Ánh mắt Trầm Sát nhìn hắn một cách lạnh lùng, khiến hắn cảm thấy có áp lực, bước đi khó khăn. "Có xem bảo kiếm nữa không?" Lâu Thất đặt tay lên tay của Trầm Sát nhìn hắn. "Sao thế? Sợ ta bắt nạt tên tiểu tử đó hay sao?" Lâu Thất lườm: "Ghen à?" Ở phía kia, Tố Lưu Vân và Bắc Phù Dung thi thoảng nhìn sang phía này với vẻ không dễ chịu. Với thân phận của họ, có đâu thua kém gì Lâu Thất, đến cả dung nhan cũng là phần hơn, tại sao lại lựa chọn Lâu Thất? Con người Trầm Sát lạnh lùng, thế mà bây giờ lại còn tình tứ với Lâu Thất trước mặt mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 311: 311
Chương 311: 311