Lâu Thất vừa nghe giọng nói này, trong đầu liền nổi lên một từ ngữ.
Oan nghiệt. Âm thanh này, chẳng phải là thị nữ tranh giành bánh bao ở lều trà ngoài thành hôm nay với bọn họ sao. Chỉ là nàng nhận ra được cô ta, nhưng thị nữ kia chắc chắn không nhận ra nàng. Nàng lúc này muốn nhanh chóng đi xem thử Hội Hoa Lầu, và mau mau đón Tử Vân Hồ trở về, không muốn lãng phí thời gian ở nơi đây với bọn họ, bèn lên tiếng cho xe ngựa lui lại, nhường đối phương qua trước. Lâu Thất cảm thấy mình cũng thật hiền lành, xem xem, khiêm nhường biết bao. Nhưng có người xem cái chết không biết điều thành thói quen rồi, khi chiếc xe ngựa lái vào trong hẻm, thị nữ kia nâng cao giọng hừ một tiếng, nói: "Có những lúc, nắm chút ngân lượng ngồi xe ngựa đẹp đẽ cũng chỉ để làm kẻ nhát cấy! May là còn có chút lòng dạ tự hiểu, nếu không vạt chiếc xe ngựa chướng mắt này đi, để bọn ngươi cút xuống làm trái banh cho con ngựa của nhà ta đá." Thật tình câu nói này có chút vô lý. Ban đầu Lâu Thất còn tưởng thị nữ này nhìn không ưa kẻ nghèo hèn, nhưng không ngờ ngay cả hiện giờ nàng ăn mặc chỉnh tề, ngồi xe đẹp ngựa quý, còn bị người ta cười nhạo nhục mạ. Lâu Thất sờ cằm, hỏi Tiểu Trù cùng ngồi trong xe: "Tiểu chủ tử nhà ngươi trông có phải rất dễ bị ức hiếp không?" Tiểu Trù bụm miệng cười vui, "Nếu không quen biết, thì trông rất giống đó." Bởi vì thậm chí nhiều lúc nàng luôn mỉm cười chi chi, đôi lúc nhìn bộ dạng rất ngây thơ, nhưng ai mà ngờ được dưới vỏ bọc đó, là một linh hồn siêu cấp mạnh mẽ. Sau khi Trầm Sát lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần, nghe đến đây, mắt không mở, chỉ nói một câu: "Đặc biệt biết giả vờ." Vào khoảng thời gian nàng rời khỏi, hắn dần dần hồi ức những chuyện mà hai người cùng trải qua, đột nhiên phát hiện, vào đêm ở núi hoang nàng rơi vào lòng của hắn ngay ánh mắt đầu tiên, thì nàng đã bắt đầu diễn. Có thể nàng thực sự sợ cái đống cương thi giả được chế luyện từ dược phẩm, và cũng đích thực chưa trải qua những cuộc sát hại như vậy, nhưng mà, sự kinh hoảng và la hét khi đó của nàng, chắc chắn đã làm lố cố tình khoa trương. Bởi vì sau này hắn phát hiện thực ra nàng rất rất to gan, sợ thì sợ, nhưng đe dọa đến tính mạng của nàng thì nàng vẫn sẽ giết không tha. Sau đó nàng lại tiếp tục giả vờ chả biết gì cả, tỏ vẻ nhát gan, dường như cực kì kháng cự hành vi bước vào cuộc sống riêng tư của hắn, hận không thể rời hắn càng xa càng tốt. Nhưng chính vì như vậy, hắn ngược lại cảm thấy chưa bao giờ gặp gỡ được một cô gái như thế này, từng bước từng bước bị nàng thu hút. Lâu Thất cạn lời liếc nghiêng về phía của hắn. Vừa bắt đầu nàng đã rõ nếu bọn họ biết nàng rành quá nhiều thứ, chắc chắn sẽ bắt nàng làm việc nhiều đến mệt mỏi, nàng không tỏ vẻ, chẳng lẽ còn ngơ ngơ đi lên chủ động xin bán mạng hay sao? Chiếc xe ngựa phía trước đi vào trong hẻm đã không còn gấp gáp nữa, thả chậm tốc độ đi từ từ, trông như vẻ cố tình vậy đó. "Ta nhịn." Lâu Thất vén màn lên một nửa, hai chữ ta nhịn vừa buông ra, thì cổ tay của nàng liền vung lên, có vài nhánh sáng bạc ánh lên đâm trực tiếp vào cổ tiếp nối giữa các bánh xe. "Đế Phi, tại sao chúng ta không bắn ngựa của bọn chúng?" Đỗ Văn Hội có chút khó hiểu, ngân châm nhỏ nhỏ kia, bắn vào khớp bánh xe thì có tác dụng gì chứ? "Bắn ngựa làm cái gì? Ngựa đâu có đắc tội với ta." Lâu Thất mở to mắt nhìn hắn, "Còn nữa, đã bảo gọi ta là phu nhân, nhớ đó." "Vâng, phu nhân." Còn hiệu quả của mấy nhánh ngân châm kia, rất nhanh bọn họ sẽ rõ thôi mà. Đi ra khỏi con hẻm này, trước mặt trở nên rộng rãi khoáng đạt, trên mặt đất bằng phẳng có lót gạch xanh bên miếng đất trống bên cạnh, là một hồ nhân tạo rất lớn! Trên hồ có cầu, hành lang cầu rất rộng, nhưng có người gác trực, không cho xe ngựa đi qua. Giữa bờ và cầu có đặt một cánh cửa ghi lên ba chữ Hội Hoa Lầu trên cánh cửa đó. Hành lang cầu treo vô số chiếc lồng đèn, nhìn như vậy trông giống như một con rồng đèn tràn đầy màu sắc, rất là xa hoa hoang phí. Ánh đèn rọi chiếu trên mặt nước, gió thổi gợn sóng nhè nhẹ, đánh vỡ bóng đèn sáng, khiến người nhìn có chút sững sờ. Nếu ở thời hiện đại, bóng người nhân tạo xa xỉ như thế nào cũng làm được, Lâu Thất cũng không đến nổi tán dương đến vậy, nhưng đây là thời cổ đại dị thế, ở đây đâu phải là Giang Nam kì lệ, đột nhiên xuất hiện cảnh đẹp như vậy, thật lòng Lâu Thất nhìn có chút ngơ ngác cả người. Bên bờ hồ đã có hai hàng xe ngựa được sắp xếp ngay ngắn, cơ bản đều là những chiếc xe ngựa đẳng cấp chất lượng, đắc tiền. Chiếc xe ngựa đi trước bọn họ vừa vặn nhìn thấy một chỗ đậu trống trải, chỉ nghe giọng nói của thị nữ, "Nhanh đậu vào chỗ kia, đừng để chút nữa bị người khác chiếm chỗ!" Âm thanh của cô ta vừa dứt, két két két liên tiếp ba tiếng vang, bánh xe của chiếc xe ngựa liền vỡ nát ra! Bởi vì bánh xe vỡ rất triệt để, nên đương nhiên thùng xe không còn vẹn toàn, bùng một tiếng rớt nhào dưới đất. Ngựa kéo xe đột nhiên mất đi trọng tâm, vội vàng lao vút ra bên ngoài, một cước đạp bay ngựa phu. Trong xe ngựa truyền ra tiếng hét thất thanh, rất nhanh có hai hình bóng lao phụt ra bên ngoài. Lâu Thất đang chờ đợi giây phút này. Một hình bóng khác nàng không có để ý, nàng chỉ dán chặt mắt vào thị nữ kia. Vừa nhìn thấy hình bóng của cô ta văng ra ngoài, nàng lập tức bắn tiếp một cây châm về hướng đó. Thật ra võ công của thị nữ cũng không tệ, trong chớp mắt trước khi xảy ra chuyện thì cô ta còn có thể phát hiện nguy hiểm kịp thời, góc độ công kích rất hiểm hóc, một đống châm phi ra, trốn qua hai phía thì cũng không thể một phát né được hết toàn bộ, nhưng cô ta có thể lao theo hướng trước mặt, bởi vì thế phóng của kim châm vẫn sẽ yếu dần lại, và rơi xuống. Ý định này cũng chỉ lóe lên trong thoáng chốc, trên thực tế người đang ở lưng chừng thì đâu có nhiều thời gian để suy nghĩ chu toàn được? Thị nữ kia lựa chọn ráng sức xông lên trước. Nhưng cô ta hoàn toàn không để ý, trước mặt là một con hồ. "Bụp" một tiếng, thị nữ rơi xuống hồ. Nước bắn tung tóe, có người kinh hô. "Có người lọt xuống nước rồi!" "Cô nương đó thật kì lạ, đã thoát ra khỏi chiếc xe đỡ bị té ngã, tại sao còn tự thân bay xuống hồ nữa cơ?" "Ta cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì. Chậc chậc, mùa xuân se se lạnh, rơi xuống hồ không phải là chuyện đùa đâu." Sự biến cố hàng loạt khiến Tiểu Trù và Đỗ Văn Hội trong chiếc xe ngựa mắt tròn mắt dẹt, nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn lại. Lâu Thất xuất chiêu dường như nhẹ tựa lông hồng, và không có phá hoại gì đặc biệt, chỉ sử dụng một cây châm nhẹ như lông bò, rơi xuống đất hầu như chả thấy cây châm ở đâu nữa, sau đó có thể khiến chiếc xe ngựa giải thể, ép buộc thị nữ kia nhảy xuống hồ một cách ngu ngốc. "Tiểu chủ tử, đây là dễ ức hiếp mà người đã nói ư?" Tiểu Trù lè lưỡi. Lâu Thất vỗ vỗ tay, dựa vào người của Trầm Sát, "Ta làm vậy để trút giận giùm gia của chúng ta." "Hả?" Trầm Sát đối với tính cách có thù tất sẽ trả của Lâu Thất cực kì hài lòng, hắn thích nhìn nàng ức hiếp kẻ khác, không thích nhìn nàng bị ăn hiếp. Nếu như không phải khi nãy Lâu Thất ấn lấy tay của hắn không cho hắn ra tay, thì chiếc xe ngựa đó đã sớm bị hắn cho một chưởng đánh chết cả người lẫn ngựa rồi. Nhưng mà, nàng muốn chơi thì cho nàng chơi. "Lúc nãy gia cũng ở trên xe, cô ta mắng là mắng tất cả mọi người trong xe. Tất nhiên gia hiểu rõ nhất, người ta mắng ta thì ta còn nhịn được, nhưng mà xúc phạm tới gia, thì ta không chịu đâu!" Lâu Thất vẫn tựa vào lòng hắn giương mặt lên, đôi mắt sáng tinh anh, "Gia có cảm thấy thật cảm động lắm không?" Trầm Sát bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau, gật gật đầu, "Thật là cảm động, nhưng điều này khác xa với chuyện thư mời kia." Lâu Thất xịu mặt xuống. Lúc sớm hắn đọc xong bức thư sắc mặt liền đen xì hơn nửa ngày trời, cuối cùng may là nàng chủ động nói dắt hắn cùng đến Hội Hoa Lầu, nhìn biểu hiện của nàng mới quyết định phạt hay không phạt, bây giờ nàng cảm thấy mình đã đủ nịnh bợ lắm rồi, sao hắn vẫn không chịu nể mặt. Và một thân hình rơi xuống bên bờ hồ một cách thảm hại, nói với thị nữ đang vùng vẫy dưới hồ: "Nhanh chóng lên đây!" Giọng điệu xen lẫn vẻ bực bội gấp gáp, có lẽ đang chê trách thị nữ kia khiến cô ta mất mặt, lúc này cô ta hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi này. Đó là một thiếu nữ mặc bộ đầm màu xanh bích hoa lệ, mặt mày sáng sủa răng trắng tinh, dung nhan động lòng người, nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo không nhẫn nại khiến nhan sắc của cô ta giảm xuống ba phần. Hai người chủ tớ dường như bị đại gia tộc sủng ái quá đáng sinh hư, không có hiểu biết, không biết trời cao đất rộng, đôi mắt mọc ở trên đầu, cũng không biết bọn họ làm sao an toàn đến tận thành Nặc Lạp, không có xảy ra chuyện gì bất trắc ở trên đường. Thị nữ kia bò lên, toàn thân run rẩy, đôi môi run run trắng bệch. Lúc này, có một công tử mặt mày như ngọc ở bên cạnh cởi chiếc áo khoác của mình ra, đưa qua kia: "Cô nương hãy mau mau khoác lên người, đến Hội Hoa Lầu nhanh chóng xin bát canh gừng nóng uống vào, đừng để nhiễm phong hàn." Trong mắt thị nữ lộ ra vẻ khinh thường, nhưng lại không thể không nhẫn nại, ừ một tiếng, túm chặt chiếc áo khoác trong vô thức. Không chỉ lạnh, sau khi cô ta rơi xuống hồ toàn thân ướt nhẹp, áp sát cơ thể, lộ ra đường nét cong vút, khiến cô ta suýt chút nữa phun lửa. "Tiểu thư, lúc nãy chắc chắn có kẻ chơi lén chúng ta!" Thiếu nữ đầm xanh liếc cô ta một phen: "Ngươi tưởng ta bị khùng sao? Sao ta không biết có người chơi lén, nhưng trước khi tìm được tỷ tỷ, chúng ta phải nhẫn nhịn, ngươi có hiểu hay không?" Lời này, vừa đúng lúc truyền vào tai của Trầm Sát và Lâu Thất đang không xuống được xe ngựa. Phụt. Dáng vẻ của thị nữ kia liều lĩnh đến vượt tầm giới hạn, đâu có chút gì gọi là nhẫn nhịn? Có thật là không phải đang đùa chứ? "Có phải là quý nhân của phòng chữ kim không?" Lúc này, có một nam tử tuấn tú đi tới, nói chuyện nhẹ nhàng với thiếu nữ đó. Cái người vốn dĩ kêu phải nhẫn nhịn lúc này kiêu ngạo hất hàm lên nói, "Có phải tỷ tỷ của ta đã nhìn thấy ta? Sai ngươi ra đón ta không?" Nam tử kia gật gật đầu, "Xin quý khách đi theo lối này." Thiếu nữ và thị nữ lại đắc ý, đi theo sau nam tử kia vào cánh cửa lầu, bước trên chiếc hành lang cầu treo đầy lồng đèn. "Xem ra, tỷ tỷ của tiểu mỹ nhân kia là một nhân vật có tầm cỡ đấy." Lâu Thất cười nhẹ. Bọn họ xuống xe ngựa, xung quanh những ai chưa lên hành lang, nhìn cánh cửa, hoặc những ai đang vừa bước xuống chiếc xe ngựa của mình, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn cặp đôi trước mặt. "Cặp đôi này là người như thế nào vậy? Trời đất, phong thái này, chưa từng được gặp qua." "Có phải từ đại thế gia nào đó đi ra không?" "Hắn nhìn ta kìa, hắn nhìn ta kìa." Có thiếu nữ thì thầm nói kích động đến nỗi sắp sửa ngất xỉu. Lâu Thất rất mãn nguyện kiệt tác của nàng mang lại hiệu quả như thế. Trầm Sát mặc một bộ đồ màu đỏ, quả nhiên là nửa nóng nửa lạnh, khí chất khiến người ta không tìm được từ ngữ nào tốt đẹp để hình dung tán thưởng vẻ đẹp của hắn. Ngay cả lúc này hắn đang đeo chiếc mặt nạ vàng kim cũng khiến kẻ khác si mê. Bọn họ chậm rãi bước tới trước cửa lầu, đang định đi vào bên trong, người gác cửa ngăn bọn họ lại, "Mỗi người cần nộp trăm lượng ngân tử mới có thể vào." Một người trăm lượng ngân tử, giá cả này chẳng hề thấp. Nhưng thứ khác thì Lâu Thất không có, chỉ là tiền nhiều. Một tờ ngân phiếu đưa cho người đó, mày cũng chả thèm cau lấy một cái. Đi qua hành lang đèn đầy màu sắc, bèn thực sự được nhìn thấy Hội Hoa Lầu xuất hiện trước mặt bọn họ đang triển khai hình tượng xa hoa phung phí của nó.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 290: 290
Chương 290: 290