TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 282: 282

Trọng lượng của đai lưng thật sự không dễ tưởng tượng, trước kia đã nặng, bây giờ thêm roi Thí Hồn lại càng nặng thêm. Thắt lưng của nàng là đặc chế, điểm ấy hắn biết, nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ chiếc thắt lưng này, hắn chỉ biết ở trong đó có rất nhiều khe hở ẩn, ngăn ẩn, chất đầy đồ vật.

Sau khi cở iđai lưng ra, eo của nàng lập tức nhỏ hẳn đi. Bàn tay của hắn vô thức vuốt ve hông nàng, cảm nhận sự tinh tế, căng tràn, dường như không bằng một nửa hông hắn, chỉ cần một tay liền có thể ôm hết.

Đối với đai lưng này của nàng, Trầm Sát vẫn là rất hài lòng, bởi khi nàng đeo đai lưng, nam nhân khác sẽ không nhìn được vòng eo xinh xắn nhỏ bé của nàng.

"Bổn Đế Quân dạy ngươi, vận dụng nội lực thế nào để hong khô quần áo trên người."

Hắn thì thầm bên tai, hơi thở nóng rực phảvào sau tai nàng, khiến nàng cảm thấy toàn thân run lên như muốn nhũn ra, căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì.

Một bàn tay to lớn chậm rãi di chuyển từ hông nàng, gần như bao phủ khắp ngóc ngách trên người, mang theo nhiệt độ cực nóng, Lâu Thất cảm thấy bản thân sắp bị nướng chín, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, đây là một loại cảm giác rất xa lạ với nàng.

"Khống chế nội lực, nội lực phát ra hóa thành gió, muốn nó kéo dài, phải tỉ mỉ, trên thực tế,nó chính là một loại phương pháp nhanh chóng tỏa công, nội lực sẽ lập tức tản ra mọi điểm trên quần áo, tiện thể mang hơi nước đi, giúp quần áo được hong khô."

Môi Trầm Sát dán chặt vào vành tai nàng khi nói chuyện, hắn phát hiện mặt nàng bỗng trở nên cực kì xinh đẹp, thân thể dưới lòng bàn tay hắn cũng cực kì mềm mại,nóng bỏng, bàn tay hơi dùng lực, ôm cả người nàng vào trong lồng ngực mình.

Tên Hoa Vu Tồn kia thẩm vấn tất cả nam phạm nhân ở nhà lao, sưu tầm được một đống bí quyết nịnh vợ, trước mắt xem ra bí quyết này cũng có chút tác dụng.

Người nào đó cuối cùng cũng ôm được ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, tâm tình cực kì tốt, quyết định sau khi trở vềsẽ thưởng choHoa Vu Tồn trăm lạng vàng.

Bí quyết nịnh vợ thứ nhất: Không sợ mất mặt, ăn ngay nói thật.

Cho nên hắn thừa nhận từ trước đến nay mình vẫn chưa biết đến tư vị của nữ nhân.

Bí quyết nịnh vợ thứ hai: Nắm lấy cơ hội, lưu manh đúng lúc.

Hừ hừ, bổn Đế Quân đang dạy ái phi dùng nội lực để hong khô quần áo như thế nào, sao lại là lưu manh được chứ?

Cúi đầu xem xét, mặt của hắn lập tức đen thui.

Hắn vuốt ve nàng đến mức nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể lập tức nuốt nàng vào bụng, vậy mà nàng lại ngủ thiếp đi? Ngủ thiếp đi? Ngủ thiếp đi!

Đế Quân, nam phạm nhân ẩn trong thành Phá Vực của chúng ta mở thanh lâu để lấy tin tình báo đó nói, nếu đối phương không cự tuyệt cũng không phản kháng, vậy nói rõ ngài có hi vọng, chỉ cần thêm chút sức mạnh, nữ nhân kia chắc chắn sẽ chịu không nổi, chủ động lên giường với ngài. Sau khi gạo nấu thành cơm, không phải nàng ấy chỉ còn cách ngoan ngoãn theo ngài về nhà sao?

Trở về cắt ba tháng bổng lộc của Hoa Vu Tồn!

Đúng là nói hươu nói vượn! Người chịu không nổi chính là hắn!

Trầm Sát nghiến răng nghiến lợi, ôm thật chặt nữ nhân nào đó, đen mặt tự nhận hậu quả khi lấy mình làm lửa dẫn.

...

Khi Lâu Thất tỉnh lại vẫn hơi mơ màng, không kịp phản ứng bản thân đang ở đâu, đợi khi nàng phát hiện ra mình đang cuộn trong lồng ngực của ai kia, mà trên ngực còn có móng vuốt của tên nào đó, mặt lập tức đen lại.

Nếu nàng là nữ nhân của thế giới này, toàn thân đều bị sờ soạng hết dù chỉ cách một lớp quần áo, e rằng nàng sẽ khóc nháo muốn đối phương phụ trách, nếu không chỉ có chết mới rửa sạch nỗi nhục này.

Lại nhìn thấy vải bông vốn dùng để lót ngực của nàng bây giờ đã trở thành cái chăn đắp cho hai người, mặt lại càng đen.

Lần gặp mặt này, nàng luôn cảm thấy Trầm Sát hơi kì lạ. Nàng cắn răng, nếu hắn dám tiến thêm một bước, nàng liền thưởng hắn một roi.

Thực ra thì không phải thần kinh nàng quá thô bạo nên mới ngủ say dưới loại tình huống này, mà do nàng thật sự quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, ngẫm lại, vài ngày trước từ lúc lần theo dấu vết tìm kiếm đám người Trần Thập mất tích khi bắt đầu đến phế tích hành cung Dịch Vương, những ngày qua,đã có lúc nào nàng được ngủ ngon được nghỉ ngơi nào? Ngược lại cứ đánh đánh đánh, rồi giết giết giết, chạy chạy chạy, bơi bơi bơi! Không mệt chết đã xem như thân thể nàng cực kì khỏe mạnh rồi.

Vậy mà hết lần này tới lần khác, bàn tay của hắn còn dùng nội lực ủ ấm khắp người nàng, khiến sự mệt mỏi của nàng bị đẩy lui mấy phần, cả thân thể và tâm lý đều buông lỏng, nên nàng mới ngủ thiếp đi như vậy.

Sau khi Lâu Thất lấy lại tinh thần cũng hơi kinh hãi, từ trước đến nay, khi nàng ở bên ngoài sẽ không ngủ sâu như vậy, huống chi bây giờ vẫn chưa biết Tiêu Vọng đang ở đâu, ba tên giảo hoạt lại thêm Hắc Y Ngư Nữ có thể ẩn náu không biết đang ẩn thân ở đâu,lại còn ở nơi ngoại ô quỷ dị như này, sao nàng lại có thể ngủ sâu như vậy?

Là bởi ở trong ngực hắn sao?

Cũng may dù có ngủ sâu đi nữa nhưng không phải nằm trên giường của mình, thì nàng cũng sẽ không ngủ vượt qua nửa canh giờ. Ngắm nhìn mặt trời trên đầu, nàng đoán mình đã ngủ khoảng bốn, năm mươi phút. Nhưng có bốn mươi năm mươi phút nghỉ ngơi này khiến nàng cảm thấy bản thân lại có thể sinh long hoạt hổ.

Lâu Thất thật ra không định ngồi dậy ngay, chỉ dời tay hắn đi, chống tay ngẩng đầu nhìn hắn. Nam nhân này vốn có khuôn mặt đẹp, ngay cả dáng vẻ yên lặng khi ngủ cũng khiến người khác cảm thấy tim như muốn nhũn ra.

"Bổn Đế Quân đẹp không?"

Môi của hắn hé mở, giọng nói hơi khàn khàn.

"Cực kì đẹp." Nàng nhíu mày, rất thẳng thắn, hào phóng nói.

Trầm Sát trầm thấp nở nụ cười, tiếng cười rất vui vẻ.

Có mùi thịt nướng nhẹ nhàng bay tới theo gió, Lâu Thất vỗ vỗ lồng ngực hắn: "Bọn hắn đang nướng thịt, mau đi ăn thôi, ta sắp chết đói rồi."

Hắn buông nàng ra, nhìn xem nàng chỉnh sửa lại quần áo, lại đeo đai lưng nặng kia lên.

Hắn đứng lên, phủi phủi quần áo, đưa tay sửa lại sợi tóc của nàng, "Đi."

Chờ hai người đi đến bên kia, lại phát hiện toàn bộ thứ bọn hắn nướng chính là cá, mà những con cá kia đều nhỏ đến đáng thương, cũng chỉ to bằng hai ngón tay, dài một chỉ, mỗi người cầm hai chuỗi, tổng cộng cũng chỉ khoảng tám chín con. Nhiều như vậy, một người ăn cũng chưa đủ nhét kẽ răng.

Lâu Thất lập tức cảm thấy đau lòng, "Các ngươi đang muốn thưởng thức mỹ thực tinh xảo sao?"

Lâu Tín quay lại, nghiêm mặt nói: "Cô nương, cả dốc núi này ngay cả một con thỏ hoang cũng không có, hồ nước lại cực sâu, chúng ta chỉ dám đứng ở chỗ nước cạn bắt vài con cá con như vậy, chẳng có con cá lớn nào quanh đây cả."

Mà trong hồlại có vòng xoáy lớn như vậy, bọn hắn cũng không dám tùy tiện xuống nước.

"Nước hồ này cũng không trong, chúng ta cũng không nên uống nước hồ."

Tức là, hiện tại bọn hắn chỉ có tám chín con cá con này ăn cho đỡ xót dạ, còn không có nước uống.

Lúc này, sắc mặt mọi người đều hơi nghiêm trọng, cũng không biết tiếp theo bọn họ sẽ gặp phải cái gì, trừ khi bọn hắn trở về đường cũ, leo ra ngoài từ cửa hang bên kia.

Nhưng tình hình nơi này như vậy, đi ra khỏi cửa hang sẽ gặp phải cái gì, tạm thời, bọn hắn cũng không dám suy đoán.

Trầm Sát nhíu mày, bỗng nhiên nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: "Nơi này cực kì cổ quái, các ngươi có phát hiện ra dấu vết của chim chóc không?"

Hắn nói chuyện này, mọi người mới giật mình, vừa rồi bọn họ vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, hóa ra bởi nơi đây chính là rừng sâu hoang dã, nhưng bọn hắn lại chưa từng nghe tiếng chim hót!

Lúc này đã là hoàng hôn, là thời điểm mọi loài chim bay về rừng, nhưng trong núi rừng yên tĩnh này chỉ có thanh âm của bọn hắn!

"Thật kì quái"Lâu Tín cũng thì thào nói.

"Kệ đi, con cá con này không có độc, mặc dù nhỏ, nhưng có vẫn hơn không, chia raăn xong rồi nói tiếp."Lâu Thất nghe thấy bụng của mọi người đều kêu ùng ục.

Chín con cá con, sáu người, mỗi người một con thì còn thừa ba con, tất cả mọi người nhất trí để Lâu Thấtăn, Lâu Thất ăn một con, còn hai con, một con cho Ngụy Thiểm, một con cho Lâu Tín.

Hai người đang muốn từ chối, Lâu Thất bình tĩnh nói, "Người yếu nhất thì ăn."

"..."Bóng ma tâm lý bao trùm tâm hai người!

Ngụy Thiểm và Lâu Tín chảy xuống hai hành nước mắt mì sợi, yên lặng ăn cá con, dùng sức cắn nuốt. Sau này bọn hắn nhất định phải siêng năng luyện công, tranh thủ thoát khỏi bóng ma yếu nhất này!

"Đi."Trầm Sát kéo Lâu Thất, nhìn về phía rừng rậm rạp dưới sườn núi. Phiến rừng kia sinh trưởng trong một thung lũng, nơi này cũng chỉ có mảnh rừng kia mới có thể xem như có đườngđi, mấy chỗ khác đều là núi non cao ngất ngưởng.

Lâu Thất lại nhìn quanh, hướng về phía vòng xoáy trong hồ, "Ta muốn đi xem xem."

"Bổn Đế Quân không cho phép."Trầm Sát không chờ nàng nói xong đã trầm giọng cắt ngang lời, dùng sức nắm chặt tay nàng, lôi nàng vào trong ngực, "Chỉ là cái vòng xoáy thôi, có gì để nhìn đâu?"

Lâu Thất cũng không biết vòng xoáy thì có gì để nhìn. Ngày thứ hai quay về Vân Phong sơn trang, trên sông kia cũng có vòng xoáy, nhưng lúc đó nàng không có loại cảm giác quái dị như này, bây giờ thấy vòng xoáy này, nàng lại luôn nhịn không nổi muốn đi nhìn xem.

"Ta luôn cảm thấy hơi kì lạ, nhỡ trung tâm vòng xoáy kia lại chính là đường ra thì sao?"Lâu Thất vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nàng có cảm giác rất kì lạ, Trầm Sát cũng có, nhưng đó là cảm giác về nàng, hắn luôn cảm thấy khi nhìn đến vòng xoáy, cảm xúc của nàng có gì đó không đúng, mà trong lòng hắn lại cảm thấy cực kì không nỡ, luôn cảm thấy vòng xoáy kia có khả năng khiến nàng biến mất. Hắn rất sợ hãi loại cảm giác này.

Vậy nên, dù thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý để nàng đi thăm dò vòng xoáy kia.

"Đi sang bên kia."Trầm Sát kiên trì đi về phía rừng rậm trong khe núi.

"Thật mà, trong hồ có vòng xoáy, nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ, ta chỉ lặn xuống chỗ nước gần đó nhìn xem thôi, ta sẽ không tiến vào vòng xoáy dâu." Vấn đề đặt ngay trước mặt nàng, nếu quả thật có cơ hội trở về, nàng nên trở về hay không?

Lâu Thất cắn răng, thật ra nàng biết người bình thường sẽ không có ý nghĩ muốn nghiên cứu vòng xoáy, thế nhưng, nếu vòng xoáy kia có thể đưa nàng về hiện đại thì sao? Nếu có thể giúp nàng trở lại bên cạnh lão đạo sĩ thối thì sao? Dù sao nàng cũng lớn lên ở thời hiện đại, mặc dù cuộc sống của nàng ở đây cũng không tệ, nhưng hiện đại mới là thế giới mà nàng quen thuộc, máy bay du thuyền ô tô, súng ngắn đạn dược, món ngon thiên hạ, còn có những bạn bè của nàng, còn có chú chó nàng nuôi.

Trầm Sát nhìn ra ánh mắt nàng đang dao động, trong lòng hắn chấn động.

"Ngươi muốn đi, có thể, bổn Đế Quân đi với ngươi." Hắn lôi kéo nàng muốn cùng đi. Lâu Thất lại giật mình, kéo hắn lại trong vô thức.

"Ngươi không cần đi, một mình ta đi là được!"

Lúc Nguyệt gặp bọn họ dường như tình cảm đã có tiến triển, nhưng bây giờ tự nhiên lại cãi nhau, sợ hai người bọn họ lại làm ầm ĩ lên, liền nói: "Chi bằng để thủ hạ đi tìm hiểu."

Lâu Thất lập tức phản đối: "Không, ta đi."

Nguyệt giật mình, Trầm Sát nhìn Lâu Thất, chẳng lẽ vòng xoáy này thật sự có vấn đề, nó thật sự có thể mang nàng đi ư?

Ở phương diện này, dường như Trầm Sát có trực giác như thần, ánh mắt hắn khẽ híp, nhích người đến gần sát nàng, bờ môi tiến đến bên tai nàng, hạ giọng,bỗng nhiên nói: "Có phải ngươi cảm thấy lần này vẫn có thể rơi vào ngực của một nam nhân khác?"

"Sao lần nào cũng có thể" trùng hợp đến như vậy...

Lâu Thất lập tức cứng người.

Sao nàng lại dễ dàng bị hắn dẫn dắt rồi lỡ lời như vậy.

Khí tức quanh người Trầm Sát lập tứcđóng băng, ba người Trần Thập chịu không nổi thối lui mấy bước, ngay cả Nguyệt cũng không chịu nổi phải lùi về sau, hoảng sợ nhìn bọn hắn.