Nhìn từ xa sẽ cẩm thấy thác nước này rất hùng vĩ, đến gần mới phát hiện nó thực sự rất to lớn. Dòng nước lớn đổ từ trên đỉnh núi xuống chiếc hồ sâu dưới chân núi.
Bọn họ đứng ở chỗ khá cao, nhìn xuống dưới thì thấy hồ nước rất rộng, rất sâu, làn nước trong veo, còn có thể nhìn thấy cả cá. Nước bọt của Lâu Thất lập tức chảy ra. "Chúng ta nướng cá ăn đi." Với một người thích ăn uống như Lâu Thất thì việc ăn trái cây và thịt nướng nhiều này như vậy làm cho nàng rất chán ngán, nàng muốn ăn món cá tươi mới ngon lành hơn. Hơn nữa, mấy ngày hôm nay, nếu như bọn họ không gấp rút lên đường thì cũng liều cả mạng sống, bọn họ chưa được ăn bữa nào tử tế, nước cũng không được uống nhiều, càng không hề được nghỉ ngơi, mặc dù có sự chống đỡ của nội lực, nhưng mà thực ra thì cơ thể của bọn họ đã hết sức mệt mỏi rồi. Nàng cũng cảm thấy mệt rồi, huống hồ là những người có tu vi thấp hơn nàng như Trần Thập và Lâu Tín. "Tiểu thư, chúng ta không đi tìm Kim lão tiền bối trước ư?" Trần Thập hỏi. Lâu Thất lắc đầu: "Vẫn chưa đến lúc. Hơn nữa, vẫn chưa biết được tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, nếu như chúng ta không nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe trước thì e rằng sẽ không đối phó nổi." Trần Thập cảm thấy cô nương nhà hắn có nói gì thì cũng có lý. "Cô nương, Trần Thập, hai người nghỉ ngơi một chút đi, ta đi xuống dưới kia bắt cá." Lâu Tín vừa nói vừa cởi giày ra, sau đó hắn nhảy xuống. Ở phía dưới này không phải đều là nước, còn có cả một bãi cát trắng nhỏ, bởi vì địa hình thấp nên vừa hay có thể tránh được gió. Lâu Thất nói: "Chúng ta cũng xuống dưới đi, chúng ta sẽ nướng cá bên bờ hồ." Cả hai người cũng nhảy xuống, Lâu Tín đã xắn quần lội xuống nước rồi, hắn cầm một cây xiên. Trên suốt đường đi cùng với Lâu Thất, hầu như hắn là người chịu trách nhiệm tìm kiếm đồ ăn, cho nên trình độ xiên cá của hắn đã rất thuần thục rồi. Mặc dù hắn vào Trần Thập nghỉ ngơi, nhưng mà Trần Thập không thể nào để hắn làm hết mọi chuyện một mình, vì vậy Trần Thập đã đi nhặt một ít cành cây về để nhóm lửa. Lâu Thất thực sự rất mệt, lát nữa nàng còn phải ra tay nướng cá nên bây giờ nàng đã nằm xuống bãi cát nghỉ ngơi một lúc. Không lâu sau, Lâu Tín đã xiên được ba con cá, hắn giết thịt rồi rửa sạch sẽ bên bờ hồ rồi mới mang về. Lúc này, Lâu Thất mới đứng dậy, nàng lấy những gia vị mang bên người ra rồi chọn một số gia vị thích hợp sau đó xoa tỉ mỉ lên mình con cá, cuối cùng mỗi người cầm lấy một con cá rồi nướng trên đống lửa. Mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi của cá nướng nhanh chóng bay ra. Lâu Thất không nhịn được mà nuốt nước bọt. Nhưng lúc Lâu Thất chuẩn bị cho cá vào miệng thì một bóng người từ trên không trung bay xuống rồi đoạt mất con cá trong tay nàng. Lâu Thất nhìn chằm chằm, Kim Lão đang há miệng cắn một miếng cá với vẻ mặt đầy thỏa mãn. "A, thịt thật là tươi ngon, mùi vị thanh thanh rất vừa miệng, lớp da thì có vị vàng giòn, ngon lắm, ngon lắm, đã chừng nửa năm lão phu không được ăn thứ gì ngon thế này rồi." "Kim lão đầu, không phải ông đã đi tìm thứ đó rồi ư?" Lâu Thất vừa nhận lấy con cá nướng vốn thuộc về Lâu Tín trong tay hắn vừa trừng mắt nhìn Kim Lão. Lâu Tín lại phải đi xiên cá rồi. Kim Lão hài lòng ăn cá, động tác rất nhanh, nhưng mà lời nói thì vẫn rất rõ ràng: "Thất nha đầu, không phải lão phu đang đợi ngươi sao?" "Chờ ta là vì ông trở về tay không à?" Kim Lão đứng hình, ông ta nhìn Lâu Thất bằng ánh mắt ai oán: "Có thể đừng vạch trần ta không?" Lâu Thất không nhịn được mà bật cười. "Kim lão tiền bối, người muốn tìm thứ gì thế?" Trần Thập không nhịn được nên liền hỏi. "Ai, ta không tìm kiếm thứ đó vì bản thân, cháu trai của ta sắp thành thân, những thứ mà bên phía nhà gái đòi thì cho dù thể nào ta đã chuẩn bị cho thật tốt." Lâu Thất kinh ngạc: "Ồ, ông có cháu trai à" Kim Lão phẫn nộ: "Thất nha đầu, ý của ngươi là ta không thể có cháu trai à?" "Ta cho rằng một người không đáng tin như ông, ực, ý ta muốn nói là một người thích du ngoạn nhân gian như ông thì nên không có gì vướng bận mới đúng." "Ai bảo với ngươi rằng lấy vợ rồi thì không thể đi du ngoạn khắp nơi." Được thôi, quan niệm của ông lão này còn tân tiến hơn nàng. "Thứ mà bên nhà gái muốn là cái thứ mà chỉ Thần Ma Cốc mới có." "Ừm, không tồi, chỉ có Thần Ma Cốc mới có loại Tử Vân Hồ phát sáng khác thường như thế." "Ánh sáng Tử Vân Hồ" Lâu Thất kinh ngạc, "Cái tên nghe có vẻ rất hiếm. Ánh sáng mà ta nhìn thấy trước đây là loài Tử Vân Hồ phát sáng đấy ư?" "Đúng thế. Đáng tiếc là lúc ta đến thì quá muộn rồi, chỉ nhìn thấy mỗi một đống phân của Tử Vân Hồ." "Phụt." Lâu Thất và Trần Thập đều phun ra một tràng cười. "Ngươi có rất nhiều chủ ý hay mà, mau giúp lão phu nghĩ cách đi, ba tháng nữa là cháu trai ta kết hôn rồi, ta đã khoe khoang khắp nơi rồi, nhất định ta phải bắt được Tử Vân Hồ về để dâng làm sính lễ cho phía bên nhà gái, nếu như không thể bắt được thì ta biết để mặt mũi ở đâu." Kim Lão than thở: "Vốn dĩ, ta đã chuẩn bị cách dự phòng, ta cũng tìm Linh Quả rồi, nếu như không thể bắt được Tử Vân Hồ phát sáng thì ta sẽ dùng cái đấy để thay thế, nhưng mà bây giờ Linh quả đã bị ngươi ăn mất rồi cho nên ta nhất định phải bắt được Tử Vân Hồ phát sáng. Đúng rồi, ngươi đá lấy được Hàn Thu Giao chưa?" "Ông đoán thử xem." "Ha ha ha, ta biết rằng ngươi không cần lão phu giúp đỡ cũng được mà, thánh nữ của Vấn Thiên Sơn cũng không có cách nào sánh được với ngươi." Kim Lão tỏ ra rất kiêu hãnh, thấy Trần Thập và Lâu Tín lại bắt đầu nướng cá, ông ta vội vàng chen vào một câu: "Cho lão phu một con nữa nhé." Trong lúc chờ cá chín, ông lại nói chuyện về con Tử Vân Hồ phát sáng với Lâu Thất. Tử Vân Hồ phát sáng nhỏ hơn so với những con hồ ly bình thường, cho dù có trưởng thành rồi thì cũng chẳng lớn hơn một con mèo nhỏ là bao, lỗ tai nó hơn nhọn lên, bộ lông vừa dài vừa mềm mại, vô cùng lộng lẫy, tốc độ chạy trốn cực kỳ nhanh, lông của nó tỏa ra ánh sáng màu tím. Nghe Kim Lão miêu tả như thế, Lâu Thất cảm thấy con Tử Vân Hồ phát sáng này rất đẹp, rất đáng yêu. Nhưng mà: "Ngoài những thứ đó ra thì nó còn có điểm đặc biệt nào khác không?" Kim Lão gật đầu: "Thực ra cũng không có gì khác, nhưng mà cơ thể của Tử Vân Hồ phát sáng rất ấm áp, thường xuyên ôm nó thì sẽ rất tốt cho những người mắc bệnh phong hàn." Ý là ấm như lò sưởi. "Cháu dâu của ông mắc bệnh phong hàn à?" "Đúng thế, đó là chứng bệnh phong hàn bẩm sinh, e rằng rất khó có con nối dõi. Vì vậy hi vọng con Tử Vân Hồ phát sáng này có thể giúp bệnh tình của cháu dâu ta tốt hơn." Nói đến đây, Kim Lão hơi lưỡng lự, Lâu Thất không thể nhìn nổi bộ dạng này của ông ta: "Có gì thì ông cứ nói đi, ấp a ấp úng như thế không phải là phong cách của ông." "Nói thì nói, Thất nha đầu, ta nói với ngươi, cháu dâu của ta cũng họ Lâu, là người của nhà họ Lâu, chỉ có điều là ở chi khác." Lâu Thất ngẩn ra. Nếu như nói rằng Lâu gia là một gia tộc ngầm rất hiển hách, vì vậy, để có thể lấy được con gái của nhà họ Lâu thì nhà họ Kim ít nhất cũng phải có bối cảnh không thua kém. Sau khi yên lặng một lúc thì Lâu Thất mỉm cười: "Kim Lão, ông nói với ta chuyện này là có ý gì?" Kim Lão im lặng trong chốc lát rồi bật cười ha ha: "Cũng đúng, lão phu đã lo chuyện bao đồng rồi." Đúng lúc đó, Trần Thập đưa cá lên. "Ta muốn biết chuyện về nghĩa phụ của mình, không biết Kim Lão có thể kể cho ta nghe không." "Hiên Viên Khước." Kim Lão lắc đầu: "Hiên Viên Lại là một thiên tài, nhưng mà ông ta có quen biết với sư điệt Khổng Tu, ta cũng không biết rõ chuyện của ông ta lắm. Không phải sư điệt Lỗ Tu dã quay về điều tra rồi à? Ngươi vẫn chờ tin tức từ hắn." Lâu Thất chỉ có thể thở dài. Thân thế của lão đạo sĩ thối là một ẩn số, cho nên thân thế của nàng cũng trở thành ẩn số theo. Nhưng mà nàng sẽ không đi tìm đáp án, giống như kiểu nàng luôn nghe Kim Lão nói về Lâu gia, nhưng mà lại không muốn đi tìm hiểu về Lâu gia để xem thử xem Lâu gia có thực sự liên quan gì đến mình không. Bởi vì nàng cảm thấy nàng của bây giờ rất ổn. Nếu như thực sự tìm ra được gì có liên quan đến thân thế của mình thì ai mà biết được rằng nó sẽ mang đến cho nàng những phiền phức gì, ai mà biết được rằng sẽ có những người nào đến mạo nhận là người thân khiến cho nàng đau hết cả đầu chứ. Như bây giờ là tốt rồi, một mình, tự do. Cho dù nàng vốn dĩ là người của thế giới này thì những người kia cũng đã vứt bỏ nàng rồi, cho nên họ không có quan hệ gì với nàng nữa. Ăn cá nướng xong, bọn họ rửa tay rồi nghỉ ngơi một lát, Lâu Thất lại lấy chiếc lọ nhỏ ra, nàng vẩy thứ thuốc bột trong đó lên người con cá còn lại. Trong không khí lập tức tràn ngập mùi hương kỳ lạ, dường như con cá nướng lại được thêm một chút mùi thơm gì đó, không chỉ kích thích vị giác của họ mà thậm chí Lâu Tín còn không hề ngửi thấy mùi gì khác, Trần Thập cũng chỉ cảm thấy dường như con cá này trở nên thơm hơn, nhưng Kim Lão lại ngửi thấy khá rõ. "Đây là thứ gì?" "Thuốc dẫn thú." Lâu Thất cất lọ thuốc lại, nàng liếc nhìn Trần Thập và Lâu Tín, hai người bọn họ tách ra, mỗi người đứng ở một bên chuẩn bị công tác bảo vệ. Kim Lão lắc đầu cười: "Không có ích gì đâu, con Tử Vân Hồ phát sáng này đã luyện được trí thông minh ở trong Thần Ma Cốc rồi, thấy chúng ta đứng ở đây đông như vậy, chắc chắn nó sẽ không đến đâu." Ánh mắt Lâu Thất liếc nhìn xung quanh, nàng hỏi bằng giọng điệu rất bình tĩnh: "Thật ư?" "Đương nhiên rồi. Nếu như dễ dàng như vậy thì ta còn phải tìm kiếm lâu như thế à?" "Hay là, chúng ta đánh cược xem sao." "Đánh cược?" "Đúng thế, nếu như ta có thể dụ nó tới thì yêu cầu mà ta đã đáp ứng với ông coi như được xóa bỏ, ông phải giúp ta sửa lại gương mặt già nua này vô điều kiện", Lâu thất chỉ vào gương mặt của mình, nàng cầm lấy con cá rồi nhẹ nhàng huơ đi huơ lại để hương thơm có thể bay xa hơn một chút: "Còn nữa, đổi lại ông phải giúp ta làm một việc, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói với ông, dám đánh cược không?" "Vậy nếu ngươi không thể dụ được nó ra thì sao?" "Nếu như không dụ được thì ta sẽ cùng ông quay về xem thử bệnh phong hàn của cháu dâu ông thế nào, được không?" Kim Lão trợn trừng hai mắt: "Thất nha dầu, ngươi còn biết chữa bệnh phong hàn nữa à?" "Biết một chút." "Được, lão phu đánh cược với ngươi. Xem ra, ngươi vẫn nên chuẩn bị tinh thần quay về với lão phu đi, chỉ dựa vào một con cá và chút thuốc kia của ngươi mà muốn dụ được Tử Vân Hồ phát sáng ra ư, sao mà dễ như thế được." Ông ta còn chưa nói xong thì ý cười nơi khóe miệng của Lâu Thất lại càng sâu hơn, chỉ thấy từ phía bên cạnh thác nước có một luồng ánh sáng màu tím bay đến, mục tiêu của nó chính là con cá nướng trong tay nàng. Trước khi thứ đó bắt được con cá thì Lâu Thất đã giơ tay lên cao hơn, thứ đó chưa thế thích ứng kịp với tình thế nên đã lao và lồng ngực nàng rồi bị nàng tóm lấy đúng lúc. "A ư." Tiếng kêu yếu ớt vang lên. Lâu Thất giơ nó lên cao một chút, nàng đối mặt với đôi mắt cáo sáng rực. Bàn tay chạm vào bộ lông của con cáo mang đến cảm giác rất mềm, rất mượt, rất êm ái, là một loại cảm giác tuyệt vời, hơn nữa, nó thực sự rất ấm áp. Bộ lông của nó tỏa ra sắc tím, không phải làm màu tím đậm cả toàn thân mà là màu tím nhạt thêm ánh bạc ở giữa, dường như vì thế mà nó lại càng tỏa ra vẻ lộng lẫy. "Đúng là rất đẹp." Kim Lão đã trở nên đờ đẫn được một lúc, ông ta ngây người chỉ tay vào con hồ ly chứ không nói gì. Trần Thập và Lâu Tín đều bật cười, bọn họ không ngờ rằng thứ này lại nhào thẳng vào lồng ngực của tiểu thư mà không cần bọn họ phải ra tay. "Tử Vân Hồ phát sáng." Lâu Thât giơ tay giơ tay đặt lên đầu con hồ lên, nàng dùng một tư thế rất kỳ lạ. Lão Kim phát hiện ra con hồ ly vốn dĩ đang ngọ nguậy bỗng dưng yên tĩnh lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 213: 213
Chương 213: 213