TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Vương Sủng Ái
Chương 90: 90

Hắn lập tức hiểu ra, không khỏi khen ngợi nhìn Lâu Thất: "Ngươi lợi hại!"

"Đương nhiên rồi." Lâu Thất không hề khiêm tối. Cửa động họ bịt lại, nhìn cái là nhận ra liền, nàng dùng nội lực đánh băng tuyết rơi xuống, vừa hay có thể bịt chặt cửa động lại, như vậy người khác sẽ không dễ dàng phát hiện ra. Đợi khi bọn họ phát hiện ra nói không chừng họ đã lấy được đồ rồi.

Trong động băng quả nhiên ấm áp hơn một chút, sau khi bịt cửa động lại càng ấm hơn. Bây giờ họ có thể thắp đuốc nhưng để đề phòng nhiệt độ lửa quá cao, họ chỉ thắp ba ngọn đuốc. Có đuốc, cảnh vật bên trong càng đẹp hơn. Nhũ băng, cột băng, thác băng đều giống như những tác phẩm khéo léo của thợ thủ công, yên tĩnh nằm trong động, không biết đã lặng lẽ đẹp xinh như vậy bao lâu rồi.

Lúc này, Trầm Sát đột nhiên nắm chặt lấy tay Lâu Thất, nàng sững người lại, quay đầu nhìn hắn thì thấy sắc mặt hắn có phần dịu nàng, hàng lông mày nhíu chặt ban nãy còn chưa kịp giãn ra.

Nàng liền hiểu ra, giờ tý đã tới, mặc dù có nàng bên cạnh độc cổ không phát tác nhưng hắn đã hình thành phản xạ có điều kiện, tới giờ toàn thân sẽ chuẩn bị để chịu đau, chờ đợi sự dày vò mà người thường không thể chịu đựng được.

Lâu Thất liền nắm chặt lấy tay hắn: "Không sao đâu."

"Ừ, không sao." Hắn nhìn nàng, lông mày giãn ra, cơ thể căng thẳng cũng thư thái trở lại.

Nguyệt thấy vậy cũng thở phào, nhìn Lâu Thất cũng càng thêm vừa mắt. Nàng ta rất tốt, rất tốt, lại lập thêm một công lao lớn, ừ, lần này nếu như có thể tìm được Thạch Tủy Ngàn Năm hoặc Băng Bích Hổ, nàng sẽ lại lập được một công. Những việc này đều là đại công.

"Mọi người nghe cho rõ đây, mục tiêu lần này của chúng ta là Băng Bích Hổ, vì thế thứ chúng ta cần tìm là Băng Bích Hổ, Thạch Tủy Ngàn Năm chẳng qua chỉ là tiện đường, mọi người không thể lấy lộn, hiểu chứ?" Lâu Thất liếc nhìn mọi người.

"Đã hiểu!" Các thị vệ đồng loạt lên tiếng trả lời.

"Được, vậy chia nhau ra đi tìm."

Lâu Thất vung tay, đi trước về phía lớp băng phát sáng khiến nàng tò mò kia, nàng muốn nhìn xem đó là thứ gì. Trầm Sát bây giờ bắt đầu không thể rời xa nàng, hơn nữa hai người nhất định phải có tiếp xúc cơ thể, vì thế hắn liền ôm lấy eo nàng, cũng mặc kệ nàng, chỉ cần đi theo nàng là được.

"Nàng nhìn gì vậy?" Nhưng thấy nàng ghé sát vào những cột băng kia chăm chú quan sát, hắn lại không nhịn được đành lên tiếng.

"Ừ, những thứ này là vi sinh vật có thể phát sáng này bám lên trên, chỉ có điều ở đây không có thiết bị gì để nghiên cứu." Thực ra cho dù có thiết bị nàng cũng không thể đi nghiên cứu những vi sinh vật này, chỉ cần biết được nguyên nhân đại khái là được. Những vi sinh vật này không phải đâu đâu cũng có, chỉ có trên bề mặt một số tầng băng.

Thiên nhiên đúng là vô cùng thần kỳ, cho dù là những vi sinh vật phát sáng, tại sao có cái màu đỏ có cái màu xanh? Thật thần kỳ.

Nàng đi thám hiểm cũng muốn phát hiện ra những điều thần kỳ cho đã.

Trong động băng ánh sáng không đủ, tìm Băng Bích Hổ to bằng ngón tay trắng như tuyết thì không phải việc dễ dàng, vì thế họ chỉ có thể ngắm vẻ đẹp và sự thần kỳ trong động băng một lát, sau đó thì không thể nhìn ngắm được nữa, mọi người đều tản ra đi tìm vết tích của Băng Bích Hổ. Cột băng và các thác băng còn đỡ, tìm ở những chóp băng, gai băng, nấm băng khó hơn rất nhiều, họ sợ Băng Bích Hổ sẽ nấp trong những khe nứt, vì thế không dám lơ là, đều cẩn thận tìm kiếm.

Đây cũng là việc bất đắc dĩ khi không còn cách nào, chỉ có thể tìm như vậy, không ai ghi chép thói quen, tập tích của Băng Bích Hổ, họ không có cách nào dẫn dụ nó ra, chỉ đành phải dùng cách ngờ nghệch này mà thôi.

Lâu Thất cũng đã thử nghiệm mấy lần, ví dụ dùng thuốc có mùi dẫn dụ, hoặc phát ra âm thanh giống như tiếng muỗi kêu cũng không có tác dụng.

"Bên trong không có gì cả, Băng Bích Hổ này lấy gì làm thức ăn?" Trần Thập bỗng nhiên hỏi một câu, câu nói này chẳng qua chỉ là hắn lẩm bẩm một mình, vì hắn đang bực bội, lẽ nào Băng Bích Hổ không cần ăn gì sao?

Nhưng Lâu Thất nghe nói vậy, ánh mắt vụt sáng, khẽ búng mong tay: "Ta biết rồi, nước." Băng Bích Hổ nếu không ăn gì, nước chắc chắn phải uống.

"Nhưng trong động làm gì có nước." Nguyệt hỏi.

Họ cứ tìm kiếm như vậy đúng là không phải cách, cũng không biết cần tìm tới khi nào, nhỡ động băng không có Băng Bích Hổ thì phải làm sao? Không bằng nghe theo lời nàng.

"Một điều kiện để hình thành động băng là nhất định sẽ có hai lối ra, trong tình trạng bịt kín thế này, độc cao của hai cửa ra sẽ phải có khoảng cách chiều cao nhất định, địa thế nơi chúng ta nghỉ lúc trước là vị trí cao nhất của nơi này, vì thế cửa ra nữa sẽ là địa thế khá thấp." Lâu Thất nói: "Thứ hai, dưới lòng đất trong động nhất định phải có nguồn nước, hơn nữa nhiệt độ ở đó cũng không để nước đóng băng, hoặc trong nguồn nước sẽ có một số thứ vật có thể để Băng Bích Hổ ăn nên chúng ta không cần phải vất vả bò khắp nơi tìm những khe nứt nhỏ, mà cần đi tìm nguồn nước."

Khi Lâu Thất nói Trầm Sát thông thường đều lặng lẽ nhìn nàng.

Lâu Thất tự tin, tỏa sáng khi nói về những kiến thức mà họ không biết, hắn thường cảm thấy càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thích. Trong thiên hạ này không ít nữ tử đọc nhiều sách, nhưng hắn chưa bao giờ thấy ai hiểu biết nhiều như nàng, cái gì là điều kiện hình thành động băng, họ chưa từng nghe qua, nhưng nàng có thể mạch lạc liệt kê ra cho họ.

Hắn thích người con gái như vậy, cực kỳ thích.

Ôm chặt lấy eo nàng, hắn muốn nếm thử mùi vị của nàng, đáng tiếc nơi này quá đông người, không tiện.

Tìm ra nguồn nước và tìm Băng Bích Hổ ở mỗi góc nhỏ, độ khó đúng là khác biệt quá lớn. Nàng nói rất có căn cứ, khiến mọi người đều phấn chấn, những thị vệ kia nhìn nàng với ánh mắt sùng bái.

"Được, vậy bây giờ hãy tản ra tìm nguồn nước."

Độ sâu của động băng cũng nằm ngoài dự tính của họ, họ đã tìm được một đoạn rất dài nhưng vẫn chưa nhìn thấy cửa ra. Nhiều người tìm nguồn nước thế này, Nguyệt bảo Lâu Thất nghỉ ngơi, nhiệm vụ của nàng chỉ là theo sát Trầm Sát, chỉ cần như vậy là được.

Lâu Thất gật đầu đồng ý, nàng chỉ cần đi về phía trước, dù sao thì khi lại gần nguồn nước, nàng nhất định sẽ cảm nhận được. Trầm Sát dường như cũng nhớ tới lần trước, nàng cũng dựa vào cảm nhận siêu mạnh để tìm ra nguồn nước, ở cách xa như vậy còn cảm nhận được, trong động băng này càng dễ cảm nhận được. Mặc dù thực hắn cũng không tại sao nàng lại cảm nhận được.

Đổi mục tiêu, đi cũng nhanh hơi nhiều. Lâu Thất dứt khoát kéo Trầm Sát đi ngắm vẻ đẹp của những bông hoa băng, đang nói với hắn về những tượng băng điêu khắc mà nàng từng nhìn thấy, Trầm Sát bất giác đứng lại, đồng thời cũng kéo chặt nàng lại.

"Sao vậy?"

"Nàng hãy nhìn hoa băng ở bên kia."

Lâu Thất nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy phía dưới một vùng thác băng, có mấy bông hoa băng to chừng miệng bát, thoạt nhìn rất đẹp, giống như hoa sen, gần như trong suốt, rất thanh cao thuần khiết, xinh đẹp lấp lánh. Một thị vệ đang bước tới bên cạnh, hắn cũng bị bông hoa băng đó thu hút, vừa bước vừa ngoảnh đầu nhìn, sau đó thò tay chạm vào.

"Đừng chạm vào." Trầm Sát quát lên, nhưng thị vệ đó nhất thời không nghĩ rằng câu nói đó là nói mình, vẫn sờ về phía bông hoa sau đó mới quay đầu lại.

Quay đầu và chạm vào hoa gần như diễn ra đồng thời, vì thế hắn không nhìn thấy, trong nhụy hoa bất ngờ có một thứ to bằng ngón tay thò ra, thứ đó liền chui vào trong lòng bàn tay hắn, động tác vô cùng mau lẹ.

Tới Trầm Sát và Lâu Thất cũng chỉ nhìn thấy thứ đó có màu xám, đầu rất nhọn, Trầm Sát và Lâu Thất căn bản không kịp làm gì, vì họ không ngờ thứ đó lại chui vào trong tay của thị vệ, đợi khi họ phản ứng lại thì thứ đó đã chui toàn bộ vào trong bàn tay của thị vệ kia.

Khi Trầm Sát lên tiếng, những người khác cũng quay lại, chỉ thấy hai người họ đều nhìn thị vệ kia nên cũng nhìn về phía hắn ta.

Thị vệ kia trở thành trung tâm chú ý, cảm thấy rất kì lạ.

"Sao vậy?"

"Ngươi không cảm thấy điều gì bất thường sao?" Lâu Thất vừa hỏi vừa cùng Trầm Sát lại gần phía hắn.

Thị vệ kia lắc đầu: "Không thấy gì bất thường cả."

Lâu Thất nói với một thị vệ ở bên cạnh: "Chặt cánh tay phải của hắn ta!"

Lời nàng nói rất lạnh lùng, khác hoàn toàn với những khi cười đùa với họ, thị vệ kia tưởng mình nghe nhầm, ngớ người hỏi lại: "Lâu cô nương, cô nương nói gì?"

"Mau chặt cánh tay phải của hắn! Chặt tới sát vai!" Lần này nàng nói với Trầm Sát, chỉ có hắn mới không nghi ngờ những điều nàng nói, trực tiếp ra tay.

Trầm Sát một tay ôm lấy nàng, một tay rút Phá Sát ra, vung lên không chém về phía vai phải của thị vệ kia.

"Đế Quân!"

Thị vệ kinh hãi, lăn qua một bên né tránh theo phản xạ.

Lâu Thất chỉ cảm thấy đầu lông mày khẽ giật, kéo Trầm Sát định chặt lần thứ hai lại, lắc đầu, sắc mặt sa sầm: "Muộn rồi!"

Muộn rồi, vừa rồi nàng cũng nghĩ tới đã quá muộn, quá muộn rồi.

"Lâu cô nương, rốt cuộc cô nương nói gì vậy? Cái gì muộn rồi? Ta không cảm thấy gì cả..."

Thị vệ kia còn chưa dứt lời, đột nhiên hai mắt lồi ra, đúng vậy chính là đột nhiên lồi ra, hai con mắt lồi hẳn ra ngoài, sau đó tròng mắt phải có một cái đầu màu máu nhọn hoắt chui ra.

Xoẹt.

Một tiếng động khẽ vang lên, thứ đó chui hẳn ra ngoài, mang theo một mình máu me, nó đang bò trên mặt thị vệ sau đó lại cong ngườia, chui vào trong má của hắn ta.

Tất cả những điều đó chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Mọi người giống như bị một cánh tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng, căn bản không ai thốt lên lời, bọn họ thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào. Họ, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh như vậy, khiến toàn thân lạnh toát, run rẩy. Họ không động đậy, không làm gì, vì thức sự giống Lâu Thất nói, muộn rồi.

Đã muộn rồi, vì chỉ trong tích tắc, họ đã không còn cảm nhận được hơi thở của thị vệ kia nữa, hắn đã chết tức thì.

Căn bản không kịp, không kịp làm gì.

Có người liền nhớ ra, nếu như vừa nãy hắn không né một đao của Đế Quân, có phải là hắn chỉ mất đi một cánh tay, nhưng vẫn bảo toàn được tính mạng?

"Mẹ kiếp! Đó là thứ gì vậy!" Cuối cùng cũng có một người kêu lên.

Cơ thể của thị vệ kia cũng ngã xuống khi hắn nói ra câu nói đó.