Cánh tay đen sì thò ra từ trong không gian hư vô bắt đầu mò mẫm xung quanh. Cánh tay đó nhìn khô quắt giống như chỉ còn da bọc xương vậy. Trên làn da của nó mơ hồ có thể nhìn thấy một số hoa văn hắc khí quỷ dị. Cánh tay này vừa xuất hiện thì dường như làm cho ánh sáng trở nên ảm đạm u ám. Một luồng hấp lực quỷ dị chậm rãi tràn ra, hấp dẫn linh hồn con người.
Sắc mặt Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng. Ý niệm trong đầu vừa chuyển, hỏa diễm trôi nổi giữa không trung cách đó không xa bỗng nhanh chóng lao tới, cuối cùng quầng lửa bao bọc lên nắm tay. Sau đó hắn đánh một quyền thật mạnh vào chỗ cánh tay màu đen vừa xuất hiện. "Phanh! "
Hỏa diễm màu đen va chạm với cánh tay đen thui, hàng loạt tia sáng màu đen dày đặc bùng nổ, vây kín lấy bàn tay đó.
"Xuy…!!!"
Đối mặt với tia sáng màu đen, chủ nhân cánh tay này rõ ràng bắt đầu cẩn thận hơn. Hoa văn trên cánh tay nhanh chóng nhấp nháy rồi bạo xuất giống như rắn độc vừa mới tỉnh dậy, nó va chạm với tia sáng màu đen. Sau đó chúng tự nhiên biến mất không một tiếng động.
Cánh tay màu đen đột nhiên mạnh mẽ xông về phía trước đẩy lùi hỏa diễm. Không gian hư vô nhanh chóng khuếch tán, hấp lực tuôn ra mãnh liệt, hút Cốt U vào bên trong. "Còn muốn chạy? "
Thấy thế, ánh mắt Tiêu Viêm lạnh dần. Mặc dù không hiểu vì sao vị Đấu Thánh của Hồn Điện này không chịu hiện thân, nhưng hắn cũng không muốn kẻ này cứu Cốt U. Tiêu Viêm vội tiến lên trước, ngón tay nhanh như chớp điểm mấy cái lên thân thể Cốt U. Làn da ở những chỗ đó liền nổ ra. Đấu khí hùng hồn chầm chậm xoay quanh cơ thể Cốt U cũng không hề có chút ảnh hưởng nào đối với loại kình phong nóng cháy do Tiêu Viêm tạo ra.. "A! "
Trên người bị Tiêu Viêm đâm vài lỗ máu, Cốt U rú lên thảm thiết, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
"Ở tại chỗ này!"
Đối với tiếng kêu thảm thiết, thê lương của Cốt U, Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, sau đó ngón tay vung mạnh giống như bôn lôi điểm vào trán hắn. Nếu như trúng phải đòn, lực đạo kinh khủng này chắc chắn sẽ làm cho đầu của Cốt U vỡ nát giống như dưa hấu bị rơi xuống đất. "Hừ! Tiểu bối! Dám được nước lấn tới hả? "
Dưới sát chiêu của Tiêu Viêm, bên trong không gian hư vô truyền ra tiếng quát lạnh đầy già nua. Cánh tay đang nắm lấy bả vai Cốt U liền dùng lực, vội vã kéo hắn vào bên trong. Cùng lúc đó, vị Đấu Thánh thần bí kia tiếp tục xuất ra một cánh tay đen sì khô quắt khác va chạm thật mạnh với một chỉ của Tiêu Viêm. "Oành! Oành! Oành!"
Từ chỗ va chạm tràn ra một luồng năng lượng phong bạo đáng sợ. Chỉ trong giây lát, hơn một trăm trượng không gian hư vô ở xung quanh trực tiếp bị sụp đổ.
" Bịch…bịch!!!"
Tiêu Viêm lui lại vài bước, ổn định thân hình, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn cánh tay đen thui kia lúc này đã trở thành màu đỏ tím, có lẽ là do dị hỏa gây nên. "Tiểu bối. Đừng vội đắc ý! Không ngờ ngươi đã mạnh đến thế này, Hồn Tộc ta đúng là thất sách. Nhưng chớ có tưởng rằng đạt tới Đấu Thánh là giỏi, muốn cứu phụ thân Tiêu Chiến của ngươi thì tới Hồn Giới đi. Lão phu chờ ngươi!!!" Hắc khí lượn lờ trên cánh tay đen thui đó một hồi rồi nhanh chóng lùi vào bên trong không gian hư vô, cùng lúc đó một thanh âm già nua âm lãnh truyền ra.
"Yên tâm! Ta sớm muộn gì cũng sẽ tới! "
Tiêu Viêm nhìn không gian hư vô còn chưa khép lại cười lạnh lùng. Hắn không lỗ mãng mà xông vào trong đó, bởi hắn cũng biết đôi điều về thực lực của Hồn Tộc. Mặc dù hiện tại đạt tới Đấu Thánh, nhưng không có nghĩa là hắn đã vô địch không cần kiêng nể ai. Năm đó tổ tiên Tiêu Huyền với thực lực Đấu Thánh đỉnh phong còn bị Hồn Tộc quần ẩu mà ngã xuống, huống chi một tiểu tử Nhất tinh Đấu Thánh như hắn. Đương nhiên, cho dù thua người cũng không thua trận! Cho dù trong lòng Tiêu Viêm có chút kiêng kỵ nhưng ngoài miệng sẽ không rơi vào thế hạ phong. "Cuồng vọng tự đại! Nếu không phải một vài hạn chế thì hôm nay lão phu đã hiện thân chém giết ngươi để sau này đỡ phiền toái rồi!"
Nghe Tiêu Viêm cười lạnh, người trong không gian hư vô giận dữ quát lạnh một tiếng. Sau đó hắn không tiếp tục kéo dài nữa, một luồng hắc khí từ bên trong khe nứt không gian tuôn ra, trong chớp mắt cái khe tự động thu nhỏ lại rồi biến mất. "Tiêu Viêm. Cho dù ngươi giãy dụa như thế nào thì cuối cùng ngươi vẫn sẽ trở thành tù nhân của Hồn Tộc ta mà thôi. Tổ tiên của ngươi cũng thế, mà ngươi, cũng không thể trốn thoát! " Sau khi không gian hư vô biến mất, một thanh âm lạnh lẽo âm u như có như không xuyên qua không gian truyền vào tai Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng nhìn không gian hư vô biến mất. Ánh mắt hắn lóe lên những tia sáng, cường giả của Hồn Tộc quả nhiên quỷ dị khó lường, không gian Tinh Giới sớm đã được hắn phong tỏa, vậy mà vẫn bị Hồn Tộc phá vỡ xông vào cứu Cốt U đi. "Người vừa rồi ít nhất cũng là Đấu Thánh đỉnh phong, không biết có phải là Đại Thiên Tôn hay không?"
Tiêu Viêm thầm nhủ, hiện giờ hắn chỉ là Nhất Tinh Đấu Thánh sơ kỳ, so với kẻ kia còn yếu lắm. Nhưng mượn sự trợ giúp của Dị Hỏa mà, nếu thật sự đánh nhau thì Tiêu Viêm cũng không sợ hắn. "Hiện giờ ta đã đột phá tới Đấu Thánh, Hồn tộc sẽ không coi thường ta như trước. Nếu bọn họ muốn dùng thủ đoạn gì cũng phải phái cường giả chân chính tới." Ánh mắt Tiêu Viêm lóe lên, trong lòng tự nhủ phải cẩn thận hơn. Hắn có dự cảm lần sau khi dụng độ Hồn tộc sẽ là một trận ác chiến.
"Phù…!!!"
Khẽ thở dài gác lại suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Viêm xoay người lại nhìn về phía các đệ tử và trưởng lão của Tinh Vẫn Các. Giờ phút này, bọn họ vẫn còn bị khí thế chiến đấu vừa rồi chấn nhiếp đến ngây người. "Các vị trưởng lão, mọi người nhanh chóng thu dọn tàn cục, những người bị thương nhanh chóng chữa trị đi. Còn các đệ tử khác vẫn tiếp tục thao luyện như cũ." Tiêu Viêm từ trên cao nhìn xuống toàn bộ Tinh giới, thanh âm bình thản truyền vào tai mỗi người.
"Vâng!!!"
Nghe vậy tất cả mọi người đồng thanh đáp. Không nghi ngờ gì nữa, danh vọng của Tiêu Viêm ở Tinh Vẫn Các bây giờ giống như mặt trời giữa trưa. Thực lực Đấu Thánh đủ để khiến bất kỳ kẻ nào vui lòng phục tùng.
Nhìn dòng người bắt đầu di chuyển, thân hình Tiêu Viêm di chuyển, xuất hiện trên một khoảng sân rộng. Lúc này, sắc mặt đám người Dược Lão và Thải Lân đã tốt hơn rất nhiều. Hẳn là do đan dược đã có tác dụng tốt. "Lão sư, Thải Lân, không sao chứ?"
Tiêu Viêm bước nhanh về phía trước hỏi.
"Ha hả. Không có gì đáng ngại!"
Dược Lão cười to khoát tay áo, ánh mắt lão vui mừng nhìn Tiêu Viêm, trên khuôn mặt không thể che dấu được sự mừng rỡ.
"Lúc này, ngươi cuối cùng cũng đã vượt xa vi sư rồi!"
Dược Lão cảm thán nhẹ giọng nói. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Viêm, hắn còn đang mang cái tên phế vật làm gia tộc nhục nhã. Thế mà mới qua nhiều năm sau, thiếu niên năm đó đã dùng nghị lực khiến cho người khác chấn động, từng bước từng bước đi tới đỉnh cao. Những áp lực và khổ sở mà hắn phải thừa nhận có lẽ…chỉ có chính lão là rõ ràng nhất.
Năm tháng đi qua, chim ưng con cuối cùng đã bay lượn ở chín tầng trời. Hắn của ngày hôm nay, rốt cuộc đã gia nhập vào tầng lớp cao nhất của Đấu Khí đại lục!
Cự phách một phương, Luyện Đan tông sư… Thiếu niên bị mang danh phế vật năm đó đã từng bước giành lấy vinh quang, khiến cho những kẻ mệnh danh là thiên tài cũng phải cúi đầu xấu hổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL "Người vừa xuất thủ hẳn là Đấu Thánh của Hồn Điện?"
Dược Lão ngẩng đầu lên hỏi.
"Vâng! Hắn rất mạnh, chỉ là hình như hắn còn cố kỵ điều gì đó cho nên không dám hiện thân!"
Tiêu Viêm gật đầu rồi chần chừ đáp.
Đối với điều này, Dược lão cảm thấy hơi khó hiểu. Nếu vị Đấu Thánh Hồn tộc đó hiện thân ra tay thì chắc chắn Tiêu Viêm sẽ phải khổ chiến. Nhưng làm cho mọi người kinh ngạc là người đó không chịu xuất hiện, bỏ mặc mọi công kích của Tiêu Viêm, chỉ một mực đi cứu Cốt U. "Chắc hẳn kẻ này phải chịu điều hạn chế gì đó!"
Nghĩ tới nghĩ lui, Dược lão cũng chỉ có thể nói như vậy.
Tiêu Viêm gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta về trong các trước đã. Sau đó rồi hãy nói đến chuyện xảy ra trong hai năm nay!"
"Được!"
Dược Lão gật gật đầu, được Tiêu Viêm đỡ dậy, sau đó đoàn người nhanh chóng đi về phía Chủ các trong Tinh Giới.
Trong một tòa đại điện của Tinh Vẫn các, Dược lão và đám người Tiêu Viêm cùng ngồi xuống bàn, im lặng nghe Tiểu Y Tiên kể lại mọi chuyện trong hai năm vừa qua. Nghe tới sự kiện Minh Hà minh do Thiên Minh tông cùng một vài môn phái có thế lực liên hợp mà thành, khuôn mặt Tiêu Viêm xẹt qua một tia hàn ý. "Hôm nay Thiên Minh lão yêu vẫn lạc trong tay của ngươi, hơn nữa còn có đại bộ phận cường giả Minh Hà minh cũng chết rồi. Bọn họ đã không còn đáng ngại nữa. Chỉ là có cừu không báo thì chúng ta có vẻ quá mềm yếu rồi! Sau khi thu thập tàn cục ở Tinh Giới xong, ta sẽ tự mình dẫn người đi diệt tận gốc chúng. Mấy tông phái gia nhập Minh Hà minh, một kẻ cũng không được buông tha!" Trong mắt Dược Lão lóe ra hàn quang. Lúc này, nếu như không phải là Tiêu Viêm xuất quan đúng lúc thì chỉ sợ Tinh Vẫn các đã bị hủy trong tay Minh Hà minh.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, một lát sau hắn chậm rãi nói:
"Hiện, giờ Minh Hà minh coi như là chuyện nhỏ. Lấy thực lực của Tinh Vẫn các chúng ta hiện nay vẫn không thể đối kháng được với Hồn tộc. Xem ra chúng ta cũng nên học một ít thủ đoạn của Thiên Minh Tông, liên hợp một đại liên minh chân chính thôi! "