Chỗ cửa đá tối đen, mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa đi vào, cuối cùng mạnh mẽ đem cánh cửa đá phá huỷ đi.
Một đạo nhân ảnh từ phía sau đi ra, cuối cùng tại ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, lộ ra diện mục, đúng là đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn, Mục Lực.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là đảo qua đống kim tệ kim quang lập loè bên trong thạch thất, trong mắt Mục Lực đã xẹt qua một tia tham lam, liếm liếm môi, liếc mắt nhìn qua chiếc hộp đá mà hai người Tiêu Viêm đang mở, không khỏi mỉm cười nói: " Thật có lỗi đã quấy rầy hai vị."
Chậm rãi nắm chặt chiếc chìa khoá trong tay, sắc mặt Tiêu Viêm có chút âm trầm, liếc mắt nhìn Tiểu Y Tiên bên cạnh lông mày đang dựng lên, quay về Mục Lực lạnh lùng nói: " Ngươi theo dõi chúng ta?"
" Không tính là theo dõi, mấy ngày trước ta có biết được thông tin tình báo chuyện Tiểu Y Tiên đi tìm bảo khố trong động, nhưng vì không biết vị trí chính xác cho nên...." Mục Lực nhún vai cười nói.
" Ngươi như thế nào lại có tin tình báo? Chuyện này ta chỉ có đề cập qua với trợ thủ Lỵ Phỉ, ngươi... ngươi nghe từ nàng ta?" Tiểu Y Tiên đầu tiên trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.
" Ha ha, nữ nhân ngu ngốc, chỉ cần nói ngon nói ngọt một chút là có gì trong lòng đều đem ra hết." Mục Lực mỉm cười, cũng không phủ nhận phán đoán của Tiểu Y Tiên.
" Ngươi là một tên hỗn đản." Mày liễu dựng đứng, Tiểu Y Tiên mắng một câu.
" Thật có lỗi, mấy thứ này đối với Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta quá mức trọng yếu, chỉ cần có được nó là chúng ta có thể dễ dàng thu thập tất cả các thế lực trong Thanh Sơn trấn, đến lúc đó mới đủ tư cách phát triển thực lực ra bên ngoài. Trong mắt ta không bao giờ nghĩ cực hạn chỉ nằm trong cái thôn nho nhỏ này." Mục Lực nhàn nhạt nói.
" Đem tất cả giao cho ta đi Tiểu Y Tiên, ta vốn rất có cảm tình với ngươi, ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ngươi đi theo ta, đến sau này ta chưởng quản Lang Thủ dong binh đoàn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi." Giương ánh mắt đầy thâm tình nhìn Tiểu Y Tiên, thanh âm của Mục Lực chợt trở nên nhu hoà.
" Đi theo ngươi? Ta hiện tại nói chuyện cùng ngươi đã thấy ghê tởm lắm rồi." Thanh âm đầy trào phúng của Tiểu Y Tiên vang lên, có chút không coi hắn ra gì. Mục Lực mua chuộc người bên cạnh để theo dõi nàng đã làm cho nàng cực kì phẫn nộ.
Mục Lực cười cười, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhẹ giọng nói: " Không việc gì, vậy ta sẽ cưỡng ép bắt ngươi ở bên cạnh ta." Nói xong, ánh mắt Mục Lực di chuyển sang Tiêu Viêm đang đứng trầm mặc ở một bên, cười nói: " Sớm khuyên ngươi gia nhập Lang Thủ dong binh đoàn nhưng ngươi hết lần này đến lần khác không nghe, hiện tại cho dù ngươi muốn gia nhập cũng đã quá muộn."
" Cái dong binh đoàn đến một Đại đấu sư cũng không có, vậy mà cũng dám kiêu ngạo sao?" Sờ sờ mũi, Tiêu Viêm lắc đầu châm chọc.
" Ít nhất là giết ngươi rất dễ dàng." Mục Lực cười tươi nhưng sát ý lẫm liệt.
" Đem tất cả mọi thứ giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết được nguyên vẹn." Hai tay khoanh trước ngực, Mục Lực âm lãnh nhìn Tiêu Viêm.
Tiêu Viêm âm trầm cắn cắn môi, ánh mắt đảo qua những huy chương cấp bậc của hơn mười tên lính đánh thuê đang đứng ở cánh cửa đá đã hoàn toàn bị phá hỏng, mười tên đánh thuê này thực lực đều là tứ tinh đấu giả cùng trên dưới ngũ tinh, còn thực lực của Mục Lực là lục tinh đấu giả.
Trong lòng thầm tính toán thực lực của đối phương một chút, Tiêu Viêm trong tâm có chút nặng nề, hắn bây giờ tối đa chỉ có thể đối phó được với một gã tứ tinh đấu giả, bất quá nếu gỡ trọng kiếm màu đen trên lưng xuống thì có thể chống đỡ được với lục tinh đấu giả một thời gian.
Nhưng lúc này chỗ cửa đá là hơn mười tên lính đánh thuê thực lực không tầm thường, với thực lực của Tiêu Viêm lúc này, nếu vào tình huống bị bọn họ vây công thì tám chín phần mười sẽ bị chém chết ngay tức khắc.
" Sư phụ? " Trong lòng Tiêu Viêm gọi Dược lão một câu, bất quá không thấy có nửa điểm đáp lại, Tiêu Viêm chỉ biết cười khổ lắc đầu, xem ra muốn để Dược lão giải vây giúp quả thực không có nhiều khả năng.
Mục Lực ôm cánh tay đứng giữa cánh cửa đá, thần tình đầy cợt nhả nhìn những biến hoá liên tục trên sắc mặt Tiêu Viêm, trong lòng có cảm giác như mèo vờn chuột.
" Nói thật là ngươi rất có thiên phú, nhưng bây giờ thì vẫn chưa đủ mạnh đâu. Nói thật sau này ta rất sợ ngươi trả thù, cho nên để tránh gặp phải tình huống làm cho ta khó ăn khó ngủ như vậy phát sinh, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này."
Những ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, Mục Lực mỉm cười nói. Hắn từ nhỏ đã được phụ thân dạy bảo, mặc kệ sau này trêu chọc đến người nào, nếu có cơ hội nhất định phải đuổi cùng giết tuyệt, tuyệt đối không thể để đối phương một chút cơ hội trả thù nào cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lành lạnh liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Mục Lực, Tiêu Viêm híp mắt lại, nhiều năm qua như vậy, hắn đã gặp nhiều tình huống khiến người khác phải kinh sợ, nhưng chưa lần nào gặp cảnh sắp bị người khác vây giết thế này.
" Ngươi nói đúng, nếu ta thoát được ra ngoài ta sẽ khiến cho Lang Thủ dong binh đoàn gà chó cũng không yên." Tiêu Viêm thanh âm lạnh lùng thốt từng chữ.
" Rất bội phục ngươi, dưới tình huống này mà còn có dũng khí hướng địch ý về phía chúng ta, đồng thời càng khiến ta quyết tâm sâu sắc giết chết ngươi tại chỗ này." Mục Lực cười nói, trong mắt cũng tràn ngập sát ý.
Tiêu Viêm cũng đưa mắt nhìn lại, trong đôi mắt đen đồng dạng là sát khí mãnh liệt.
Trong lòng bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên có cái gì đó động vào, một bàn tay từ phía sau lưng lặng lẽ bỏ một vật gì đó vào trong bàn tay hắn.
Đôi mắt híp lại, Tiêu Viêm không chút dấu tíc liền nắm tay lại, khoé mắt có chút tuỳ ý liếc sang Tiểu Y Tiên ở bên cạnh.
" Đây là dược phấn thôi miên lúc trước." Tiểu Y Tiên đôi môi đỏ mọng hơi nhúc nhích, một âm thanh rất nhỏ được truyền vào trong tai Tiêu Viêm.
Gật nhẹ đầu, Tiêu Viêm ánh mắt nhanh chóng đảo qua các vách tường bên trong thạch thất, nhìn ánh sáng của Nguyệt Thạch nhàn nhạt chiếu xuống thạch thất, trong lòng có chút ý nghĩ.
" Cứ theo sát ta!" Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng dặn dò một câu.
_" Được." _ Nhu thuận gật đầu, lúc này Tiểu Y Tiên cũng chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt lên người Tiêu Viêm.
" Động thủ, giết tên tiểu tử kia, chú ý đừng làm bị thương Tiểu Y Tiên, nhưng phải kiềm chế nữ nhân đó cho ta." Nhìn hai người, Mục Lực lạnh lùng vung tay lên, nói.
" Rõ." Nghe được mệnh lệnh của Mục Lực, hơn mười tên lính đánh thuê phía sau nhất thời phân ra năm tên, sau đó thần sắc hung ác hướng đến hai người Tiêu Viêm đánh tới.
Mặc dù đã có năm tên qua đây, nhưng số còn lại vẫn canh gác nghiêm mật cửa đá, Tiêu Viêm có chút nhướng mày, mấy tên lính đánh thuê này rất cẩn thận khiến hắn có chút đau đầu.
" Thình thịch."
Ánh mắt đảo qua năm tên lính đánh thuê đang lao tới, bàn tay Tiêu Viêm chợt giơ lên, khí kình ngưng tụ mạnh mẽ, cầm túi dược phấn trong tay đưa lên giữa không trung, sau đó chợt nổ mạnh. Dược phấn bắn tung toé, nhất thời tràn ngập cả thạch thất.
" Ngưng thở, người ở cạnh cửa đứng yên không được phép di động, giữ chặt đường ra. Mã Tứ, công kích bọn chúng." Nhìn dược phấn tràn ngập trong thạch thất, Mục Lực sắc mặt đại biến, vội vàng quát lên.
Mệnh lệnh nhanh chóng của Mục Lực giúp cho những tên dong binh đang hỗn loạn nhanh chóng bình tĩnh lại được, năm tên lính đánh thuê bên trong liền rút vũ khí bên hông ra, trong mắt lộ hung quang, hướng về phía hai người Tiêu Viêm cách đó không xa mà lao tới.
Một tay kéo Tiểu Y Tiên, thân hình Tiêu Viêm lập tức lùi về giữa, bàn tay lập tức cong lại, sau đó hút Nguyệt thạch đang gắn ở trên vách đá về mình, nhất thời Nguyệt thạch thoát khỏi trói buộc, bị Tiêm Viêm mạnh mẽ bắt ở trong tay.
Bàn tay đảo một cái, Nguyệt Thạch bị ném vào trong Nạp giới, mất đi sự chiếu sáng của Nguyệt thạch, quang mang bên trong thạch thất nhất thời ảm đạm đi rất nhiều.
Sau khi cất một khoả Nguyệt thạch đi, Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng cấp tốc di động, Hấp chưởng liên tục xuất ra, liền lúc hai khoả Nguyệt thạch còn lại cũng được thu vào trong Nạp giới.
Sau khi khoả Nguyệt thạch cuối cùng bị thu vào trong nhẫn, bên trong thạch thất chợt trở nên tối om.
Ngay khi bóng đen phủ xuống, Tiêu Viêm liền kéo tay Tiểu Y Tiên, thân hình vừa động đã hướng đến vị trí của cửa đá trong trí nhớ, mạnh mẽ lao tới.
" Không cần hoảng! Xuất ra hoả tập (đồ giữ lửa), người canh cửa cũng đứng yên, không được phép lộn xộn. người bên trong cũng chỉ được phép đi tiếp vào bên trong. Nhớ kĩ, ai dám đi đến bên cạnh cửa, bất kể là ai, giết!"
Bóng tối xuất hiện bất thình lình, khiến cho sắc mặt Mục Lực trở nên âm trầm, bất quá tâm cơ hắn cũng khá nhanh nhạy, vội vàng quát chỉ đạo.
Có người chỉ huy, những thành viên khác của Lang Thủ dong binh đoàn cũng từ trong bối rối bình tĩnh trở lại, một số tên có mang hoả tập, liền vội vàng móc ra, nhưng ngay khi bọn chúng muốn giơ lên, liền có một luồng gió mạnh thổi qua trước mặt, một bàn tay ẩn chứa khí kình hung mãnh, nặng nề đánh lên ngực chúng. Nhất thời có vài tên lính ứng phó không kịp, kêu một tiếng đau đớn, sau đó đồng loạt ngã lăn ra trên mặt đất.
" Hắn đến đó! Hắn đến chỗ cửa đá đó! Mau ngăn hắn lại." Một tên lính đánh thuê bị công kích, nhịn đau hô lên.
Nghe được tiếng la lớn của thủ hạ, sắc mặt Mục Lực chợt trầm xuống, cước bộ nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, vừa vặn dừng trước bên ngoài cửa đá, đồng thời đem không gian cả cửa đá, bao phủ hoàn toàn.
_" Thình thịch!" _
Khí kình mạnh mẽ từ phía trước đột nhiên bắn đến chỗ năm tên lính đánh thuê có thực lực ngũ cấp đấu giả đang đứng ở cửa đá, nếu như không phải phản ứng kịp thời thì thiếu chút nữa đã bị luồng khí kình này thổi bay, bất quá thân hình của mấy người này cũng bị lảo đảo mạnh.
Trong khi mấy thân hình còn chưa được ổn định, hai đạo thân ảnh giống như cá trạch, theo khe hở giữa bọn họ mà lặng lẽ lao ra ngoài. Khi bọn chúng lấy lại tinh thần thì đã không kịp ngăn trở, lập tức hướng về Mục Lực đang đứng ở cuối cùng hét to: " Đội trưởng đề phòng, bọn họ đã đến chỗ ngươi rồi đó."
Nhãn đồng hơi co lại, hai chân Mục Lực chậm rãi mở ra, đem thông đạo nhỏ đã bị phá hỏng chặn lại, song chưởng nắm chặt, đấu khí màu lục nhạt bắt đầu xuất hiện, mà ở dưới sự bao phủ của đấu khí màu xanh biếc đó, đôi bàn tay da thịt bình thường bắt đầu dần dần chuyển thành màu sắc giống như gỗ.
" Ta muốn xem một tên Nhị tinh đấu giả như ngươi, làm thế nào để trước mặt đánh lui được ta." Cười lạnh một tiếng, Mục Lực từ trong người móc ra một khoả minh châu, hướng về phía trước, một luồng sáng mỏng manh toả ra, mặc dù như vậy nhưng cũng đủ để chiếu sáng khu vực ba thước phía trước mặt hắn, đối với cái thông đạo nhỏ hẹp này mà nói, như thế là đủ.
Viên dạ minh châu vừa mới xuất ra, liền xuất hiện hai cái bóng đang cấp tốc lao vượt qua, nhờ hào quang của dạ minh châu, Mục Lực mơ hồ có thể nhìn thấy sát ý trên khuôn mặt của người thiếu niên.
" Cút trở về cho ta!" Nhìn Tiêu Viêm giống như thiêu thân quanh co lao vào lửa, Mục Lực cười lạnh một tiếng, nắm tay như được làm bằng gỗ ẩn hiện quang mang màu xanh biếc, mang theo một cỗ khí kình hung hãn, mạnh mẽ hướng đến phía Tiêu Viêm mà đập xuống.
" Huyền giai sơ cấp đấu kĩ: Mộc Chi Bất Động!"
Đâm đầu vào khí kình, khuôn mặt của Tiêu Viêm chạm vào cảm thấy có chút đau, ngước mắt lên nhìn kĩ có thể nhìn thấy đôi mắt đầy dữ tợn của Mục Lực.
" Mẹ nó!"
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, hai tay đưa về sau lưng cầm hắc kiếm, hét lên một tiếng, cự kiếm nhất thời rời khỏi sau lưng, biến mất vào trong Nạp giới.
Cự kiếm vừa biến mất, tốc độ của Tiêu Viêm cơ hồ trong chớp mắt tăng vọt, đấu khí trong cơ thể lưu động rất nhanh không chút trì hoãn, mà lúc này lại càng như thuỷ triều ào ạt, điên cuồng chảy trong kinh mạch của Tiêu Viêm.
Sau khi trải qua áp lực đó, Tiêu Viêm rốt cuộc lần đầu tiên bộc phát, tay nắm chặt lại, những gân xanh trên thân thể không ngừng nổi lên, lực lượng khiến kẻ khác phải hoảng sợ đang cấp tốc được ngưng tụ.
Cảm nhận được đấu khí trong cơ thể đang mạnh mẽ lưu động, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên hiện lên vẻ chiến ý điên cuồng. Ánh mắt có chút âm lãnh liếc nhìn Mục Lực đã gần trong gang tấc, đấu khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển theo đấu kỹ phương pháp một cách điên cuồng mạnh mẽ.
" Bát cực băng!"
Một tiếng quát chợt vang lên trong đầu, cơ hồ khiến cho ống tay áo của Tiêu Viêm giữa chừng cứng đơ lại, vốn dĩ là vải vóc mềm mại, giờ phút này cứng rắn có thể so với sắt thép.
Bên trong cổ tay áo có ẩn chứa khí kình mạnh mẽ, nắm tay của Tiêu Viêm đột nhiên co rút lại, sau đó trong nháy mắt mạnh mẽ bắn ra.
" Bịch!"
Hai nắm tay bên trong sơn động nhỏ hẹp mạnh mẽ va chạm vào nhau, thanh âm sư sấm rền vang vọng mãi bên trong sơn động không dừng.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cùng với mình cứng đối cứng, sắc mặt Mục Lục hơi biến đổi, hắn không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt thời gian mà thực lực của người này nhảy lên cả mấy cấp.
" Ta ra lệnh: ngăn chặn hắn, nhanh giết hắn! Không tiếc đại giới!" Một tiếng gào thét âm lãnh theo yết hầu của Mục Lực thoát ra ngoài. Thực lực lúc này của Tiêu Viêm biểu hiện ra ngoài đã khiến cho vị đội trưởng thực lực mạnh mẽ, tâm cơ thâm hậu này có chút kinh hãi, còn nhỏ tuổi như vậy mà có thể cùng với mình là một lục tinh đấu giả chống đỡ, nếu một hay năm sau thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu hôm nay để cho hắn chạy thoát thì về sau Lang Thủ dong binh đoàn sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ diệt dưới tay của tên tiểu sát tinh này.
Chỉ cần tưởng tượng đến sự trả thù kinh thiên động địa ngày sau này, sát ý trong lòng Mục Lực mạnh mẽ tuôn ra.
Nghe được tiếng quát của Mục Lực, khoé miệng của Tiêu Viêm hiện lên một nét trào phùng lành lạnh, môi khẽ nhúc nhích: " Bạo!"
_" Thình thịch!" _
Một âm thanh trầm muộn nữa đột nhiên vang lên, bất quá tiếng vang có vẻ buồn thảm này lại từ thân thể của Mục Lực phát ra.
" Phốc xích."
Đột nhiên khí kình bên trong cơ thể nổ mạnh, khiến cho sắc mặt của Mục Lực trong nháy mắt trắng bệch, thân thể lay động mạnh một trận, rốt cuộc một ngụm máu tươi điên cuồng phún ra.
" Đi!" Đánh bại Mục Lực, Tiêu Viêm cố kiềm nén sự mong muốn tức thời là được giết hắn lại, quyết định thật nhanh, một tay giữ chặt lấy Tiểu Y Tiên ở phía sau, sau đó không quay đầu lại, hướng thẳng ra phía ngoài sơn động nhanh chóng lao ra.
Mà ngay khi Tiêu Viêm bắt đầu vọt đi, hơn mười tên lính đánh thuê cũng đồng thời từ trong thạch thất lao ra, nhìn Mục Lực sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, tất cả đều không khỏi hoảng sợ, thực lực của đội trưởng ít nhất là lục tinh đấu giả, vậy mà lại bị tên tiểu tử kia đánh bại sao? Sự thật tàn khốc này trước mắt mọi người, khiến cho mọi người trong chốc lát đờ người ra.
" Ngu ngốc, đứng thất thần ở đó làm gì? Mau đuổi theo, nhất định phải giết tên tiểu tử đó, ra ngoài phát tín hiệu để những người mai phục bên trên chặn giết hắn, giết sạch." Nhìn mấy kẻ đang đứng ngơ ngẩn, Mục Lực phun ra một ngụm máu tươi, tức giận quát lên.
" Rõ!" Tiếng hô của Mục Lực khiến cho mấy tên lính này nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng lên tiếng, sau đó thân hình xẹt qua, điên cuồng hướng về phía hai người Tiêu Viêm mà lao tới.
Thân thể động đậy một cách gian nan, Mục Lực nghiêng người tựa trên tường đá, mệt nhọc thở ra một hơi, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, đập vỡ bề mặt tường đá, điềm nhiên nói: " Tiểu tạp chủng, đừng để ta bắt được ngươi, bằng không nhất định sẽ bắt ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."
Tiêu Viêm sắc mặt không chút thay đổi, một tay kéo Tiểu Y Tiên điên cuồng hướng ra ngoài động, dưa tay áo lên lau máu trong miệng, những giọt máu đỏ tươi. Từ khi học xong ám kình bộc phát của Bát cực băng, đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm dùng để đối dịch, hiệu quả đạt được ngoài cả mong đợi, nhưng đối chưởng với Mục Lực cũng đã khiến cho hắn bị thương khá nặng.
" Với tâm cơ của Mục Lực, phía trên vách núi chắc chắn sẽ có lính đánh thuê của Lang Thủ dong binh đoàn chờ sẵn." Dồn dập thở phì phò, Tiểu Y Tiên lên tiếng nhắc nhở.
" Chỉ còn cách bò lên vách núi, chúng ta mới có thể lẩn vào trong rừng rậm đào thoát. Bằng không chỉ có một con đường chết." Tiêu Viêm trầm giọng nói.
" Sau khi đi ra ngoài, không cần phải đi tới, nếu như để bọn chúng chặt đứt dây thừng, chúng ta chắc chắn phải tan xác dưới núi."
" Không đi tới, chẳng lẽ ngươi muốn nhảy xuống vực? Hay là chờ bọn chúng đến vây giết chúng ta?" Cuớc bộ vẫn không ngừng, Tiêu Viêm nhíu mày nói.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, Tiểu Y Tiên như quyết định cái gì đó, mở miệng nói: " Ta có thể mang ngươi rời đi."
Trong lòng có chút thoáng động, Tiêu Viêm trầm mặc.
" Chỉ cần ngươi đừng có giở trò, ngươi giúp ta thì ta sẽ không hại ngươi!" Nhìn bộ dạng do dự của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên làm sao lại không biết cái tên luôn luôn cẩn thận này đang nghĩ cái gì, lập tức bất đắc dĩ thúc giục.
Chậm rãi thở ra một hơi, Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Tiểu Y Tiên từ trong người móc ra một cái trúc địch (1 loại nhạc cụ) ngắn ngủn, đem đặt ở cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng thổi một hơi. Một đạo sóng âm có chút kỳ dị từ trong trúc địch nhanh chóng truyền ra, xuyên qua thông đạo cuối cùng vang vọng trong bầu trời đêm xung quanh vách núi.
" Ngươi làm gì thế?" Nhìn hành động của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm nhịn không được tò mò hỏi.
" Gọi đồng bọn của ta đến." Giơ giơ cây trúc địch trong tay, Tiểu Y Tiên cười thật tươi nói: " Là một con Nhất giai Lam ưng."
" Phi hành ma thú?" Nghe vậy Tiêu Viêm có cảm giác kinh ngạc, nhìn thấy cái gật đầu của Tiểu Y Tiên, vẻ mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, lần này được cứu rồi.
" Đáng tiếc vẫn có một cái hộp đá chưa mở được." Bước theo sát Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên có chút tiếc nuối hậm hực nói.
" Quên đi, đừng tham là hơn, về sau có cơ hội tìm đến chỗ hắn lấy lại là được mà." Trên khuôn mặt của Tiêu Viêm hiện lên chút âm lãnh, " Hắc hắc, vốn đang buồn rầu về chuyện khổ tu rất tẻ nhạt, không nghĩ tới chuyện người này lại mang đến cho mình chút niềm vui, được rồi Lang Thủ dong binh đoàn, mấy ngày tới trong Ma Thú sơn mạch ta sẽ đùa vui cùng các ngươi một trận!"
Theo thông đạo tối đen chạy một lúc, cửa động được ánh trăng chiếu sáng càng ngày càng nhìn rõ, trong nháy mắt trước mặt hai người chợt sáng ngời, bầu trời đầy sao cùng với mặt trăng cực lớn đã xuất hiện ngay trước tầm mắt.
Vừa hiện ra tại cửa động, Tiêu Viêm tinh mắt vội kéo Tiểu Y Tiên nép sát vào cạnh vách đá, ánh mắt lặng lẽ hướng lên trên miệng vực, quả nhiên phát hiện bên trên vách núi có không ít người tay đang cầm đuốc tuần tra.
" Quả nhiên vẫn để lại một ít." Mắng một tiếng, Tiêu Viêm áp lỗ tai xuống mặt đất, trầm giọng nói: " Truy binh sắp tới rồi, phi hành ma thú của ngươi đâu?"
Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên đảo trong trời đêm, lại đem trúc địch bỏ vào miệng thổi, sóng âm kỳ dị lặng yên không một tiếng động quanh quẩn trong bầu trời đêm.
" Quác!"
Theo tiếng sóng âm truyền không lâu, một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên vang vọng trong bầu trời đêm.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, Tiêu Viêm mơ hồ có thể nhìn thấy ở sâu trong núi phía xa, có một đầu ưng màu lam thật lớn, đang cấp tốc xẹt tới đây. Chỉ trong chốc lát đã hạ ngay xuống cửa động.
" Đi thôi!" Nhìn về phía Lam ưng, Tiểu Y Tiên nhất thời thở dài một hơi, hướng tay về phía Tiêu Viêm vẫy vẫy.
Có chút gật gật đầu, Tiêu Viêm quay đầu lại đã có thể thấy một vài bóng người trong sơn động, lạnh lùng cười một tiếng, cánh tay vòng qua eo nhỏ của Tiểu Y Tiên, thân hình chợt động, liền trực tiếp nhảy lên thân thể cực lớn của Lam ưng.
" Tiểu Lam, đi mau." Ngồi trên lưng ưng, Tiểu Y Tiên vội vàng thúc giục nói.
Nghe được thanh âm của Tiểu Y Tiên, Lam ưng nhất thời giang rộng hai cánh đập mạnh, kình phong ào ào thổi, sau đó chở hai người trên lưng từ từ bay lên cao.
" Bắn hạ nó!" Nhìn hai người đang ở trên lưng ưng, hơn mười tên lính đánh thuê vừa xuất hiện tại động khẩu vội vàng hướng lên trên miệng vực quát to.
" Hưu, hưu, hưu."
Nghe được những tiếng quát từ phía dưới, những người bên trên vách núi thoáng rối loạn một trận, rồi lập tức một trận tên phá không lao lên, bắn về phía Lam ưng đang ở trên không trung.
Nhìn những mũi tên bắn tới, Tiêu Viêm trong lòng hơi kinh hãi, vừa muốn dùng tay gạt hết đám tên đó thì đột nhiên hai cánh ưng chấn động mạnh mẽ, một luồng kình phong màu xanh nhạt được phất về phía sau, đem toàn bộ những mũi tên vừa lao tới rơi xuống phía dưới.
Do đang ngồi chồm hỗm trên lưng ưng, cuồng phong thổi trúng khíên cho mái tóc dài của Tiểu Y Tiên có chút bừa bộn, bàn tay ôn nhu vuốt ve thân thể Lam ưng, quay đầu hướng về phía Tiêu Viêm cười nói: " Hiện tại đã an toàn."
" Phù..." Nặng nề thở ra một hơi dài, thân thể Tiêu Viêm ngồi trên lưng ưng chợt mềm ra, cúi đầu nhìn rừng rậm đang cấp tốc dần lùi phía sau lưng, trong lòng hắn thoáng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên hắn bay cao như vậy.
Một tay lau mồ hôi lạnh trên trán, toàn thân Tiêu Viêm như nhũn ra, lúc trước chiến đấu với cường độ cao như vậy, thật sự làm cho hắn cực kì mệt mỏi.
Ngồi ở trên thân ưng, Tiêu Viêm bao quát lại chỗ sơn động, ánh mắt lành lạnh gắt gao hướng về phía Mục Lực đứng ở cửa động, đang được một gã lính đánh thuê dìu.
Hai luồng quang mang trong đêm tối chạm nhau, đều hướng đến nhau cười dữ tợn, không hề thu liễm sát khí đang hướng đến đối phương.
Lam ưng cũng dần dần rời xa, Tiêu Viêm cũng thu lại ánh mắt, quay mặt hướng Tiểu Y Tiên hỏi: " Ngươi tính toán đến đâu bây giờ?"
Ngón tay gạt gạt những sợi tóc trước trán, cuồng phong thổi tới quá mạnh mẽ khiến cho quần áo dính chặt lên người Tiểu Y Tiên, lộ ra những đường cong ẩn hiện tuyệt vời.
" Ta sẽ quay trở về đội hái thuốc." Tiểu Y Tiên nhàn nhạt cười nói.
" Ngươi sẽ lại quay trở về? Tên Mục Lực kia không chừng cũng quay trở về đó." Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút kinh dị nói.
" Ha ha, về tới đội hái thuốc rồi, hắn cũng không còn dám làm cái gì đối với ta nữa." Tiểu Y Tiên mỉm cười nói, với thanh danh của nàng tại Thanh Sơn trấn, Mục Lực nếu như không muốn bị mọi người tức giận, tuyệt đối sẽ không dám ra tay với nàng.
" Mà trở lại Thanh Sơn trấn rồi, hắn lại càng không dám động thủ, thế lực của Vạn Dược Trai sẽ không thèm so sánh với một Lang Thủ dong binh đoàn nhỏ bé. Mặt khác thủ lĩnh của hai đại dong binh đoàn, đều từng thiếu nợ nhân tình của ta."
" Đã vậy thì tuỳ ngươi." Có chút gật gật đầu, nhìn thái độ của đám lính đánh thuê này đối với Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm hẳn đã biết rồi. Nàng trong trấn cũng là người có danh vọng, cho nên hẳn cũng không quá lo lắng về sự an toàn của nàng.
" Còn ngươi đi đâu?" Quay đầu lại, Tiểu Y Tiên hỏi.
" Ta? Hắc hăc, ta tất nhiên sẽ không quay trở về rồi, ta không có cái loại danh vọng như của ngươi, Mục Lực nếu muốn giết ta hẳn sẽ không có ai dám ngăn trở, mà còn cả về thực lực vừa mới thể hiện ra bên ngoài của ta nữa, tên kia hẳn sẽ tìm mọi thủ đoạn để giết ta. Cho nên ta sẽ không thể trở về Thanh Sơn trấn." Bàn tay nắm chặt lấy lông vũ của Lam ưng, Tiêu Viêm cười cười.
" Ngươi sẽ rời khỏi đây?" Nghe vậy, Tiểu Y Tiên có chút chần chờ hỏi lại.
" Rời đi? Hắc hắc, Tiêu Viêm ta cũng không thể đem cái sự tình này mà chạy trốn cho được, từ giờ về sau ta sẽ ở trong Ma Thú sơn mạch tu luyện một thời gian, sau đó... sẽ tìm Lang Thủ dong binh đoàn từ từ tính sổ." Tiêu Viêm lãnh đạm cười nói.
" Đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn là một vị Nhị tinh đấu sư, nếu như ngươi muốn trả thù thì phải cẩn thận một chút." Trầm mặc một chút, Tiểu Y Tiên trịnh trọng nhắc nhở.
" Được rồi, cũng chỉ là đấu sư mà thôi, cũng không phải là chưa từng thấy qua." Tuỳ ý khoát tay áo, Tiêu Viêm tỏ vẻ không có việc gì cười nói. Lần trước Gia liệt gia tộc cũng có một vị đấu sư đấy thôi, nhưng cuối cùng cũng bị hắn khiến cho cả gia tộc suy sụp.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng chỉ biết gật gật đầu, không thèm nói nữa, quay đầu đi. Chỉ huy Lam ưng hướng về bên trong núi lớn mà bay vút đi.
Trên lưng chim ưng, dần dần lâm vào im lặng, cả hai người đều chậm rãi hồi tưởng lại sự kích thích khi đối mặt với tử vong lúc trước.
" Hắc hắc, tiểu tử kia quả nhiên không sai, có thể từ trong nguy hiểm cực độ như vậy mà thoát được ra ngoài.... loại hiểm cảnh này, thật sự có chút ngoài dự kiến của ta."
Ngay khi Tiêu Viêm nhắm mắt hồi khí, tiếng cười của Dược lão đột nhiên vang lên trong đầu.
Nghe thấy Dược lão rốt cuộc cũng đã mở miệng, Tiêm Viêm bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng: " Ta còn nghĩ người mất tích ở đâu rồi chứ."
" Ha ha, tiểu tử kia ngươi cố gắng oán trách làm gì? Không cho bản thân ngươi tự mình hãm vào hiểm cảnh như vậy, làm sao mới có thể bộc phát được." Dược lão cười to nói: " Mà lúc trước bỏ đi sự trói buộc, cảm giác như thế nào?"
" Cũng không tệ lắm." Sờ sờ cái mũi, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.
" Hắc hắc, còn muốn báo thù không?" Tiếng cười của Dược lão giống như một con hồ ly già gian trá, tràn ngập sự hấp dẫn.
" Ngươi đã bao giờ thấy ta ăn phải quả đắng mà không cần trả thù chưa? Tên vương bát đản đó đã muốn ta chết, ta đây sao có thể để cho hắn tốt hơn?" Tiêu Viêm mỉm cười nói, trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh.
" Lời của Tiểu cô nương kia ngươi cũng đã nghe thấy rồi đó, đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn là một gã nhị cấp Đấu sư đó." Dược lão mỉm cười nói: " Cho nên nếu như ngươi nghĩ đến chuyện báo thù, thì phải mau chóng đưa thực lực của mình tăng lên thành một gã đấu sư."
" Đương nhiên, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở trong Ma Thú sơn mạch tiềm tu, mặc kệ sư phụ dùng phương thức tu hành gian khổ đến thế nào, ta cũng sẽ đều kiên trì đến cùng." Tiêu Viêm nhún vai nói.
" Ha ha, tốt, nếu như ngươi đã có quyết tâm này, ta cũng sẽ dùng biện pháp nhanh nhất giúp ngươi trở thành một gã đấu sư mà không để lại di chứng về sau." Nghe được những lời này của Tiêu Viêm, Dược lão nhất thời vui vẻ lên, xem ra cừu hận là một liều thuốc tốt để kích thích quyết tâm.
Lam ưng bay vòng vòng, sau đó hạ cánh xuống một vị trí phía trên đỉnh núi.
" Phía dưới là chỗ ở của đội hái thuốc, ngươi đã không quay về nữa thì ta sẽ đem ngươi thả ở chỗ này, đợi sau khi trời sáng ngươi sẽ tự mình rời đi, thế nào?" Nhìn xuống đống lửa phía dưới, Tiểu Y Tiên quay đầu về phía Tiêu Viêm mỉm cười nói.
_" Được." _ Cười gật đầu, Tiêu Viêm ôm quyền hướng về phía Tiểu Y Tiên, cười cười: " Chúng ta tạm chia tay tại đây, lần sau gặp mặt có lẽ phải chờ thời gian rất lâu nữa đó."
" Ừ!" Chiếc cằm trắng như tuyết khẽ gật một cái, Tiểu Y Tiên thoáng chần chờ, cuối cùng từ trong lòng lấy ra một túi dược phấn, đưa cho Tiêu Viêm: " Mấy loại dược phấn này mặc dù không tính là quá mạnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng để bảo hộ thân mình được."
Tiếp nhận túi dược phấn thoáng có chút hơi ấm, Tiêu Viêm trong lòng có chút cảm động, thật ra mà nói hắn với Tiểu Y Tiên bất quá chỉ là bèo nước tương phùng, mà chính mình đã mặt dày đoạt đi của người ta hơn một nửa bảo bối, tuy có thể nói là lúc trước đã cứu nàng một mạng nhưng vào thời điểm như thế, chỉ cần là một nam nhân cũng sẽ có hành động như vậy.
Vuốt vuốt mũi cười, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, quay người lại ngược phía Tiểu Y Tiên giơ tay lên vẫy vẫy, xoay người tiến vào trong rừng rậm tối đen, nói: " Hẹn gặp lại, thời điểm lần sau gặp mặt ta sẽ đem Lang Thủ dong binh đoàn phá cho tan nát, để cho hai ta hả giận."
" Ha ha, bọn ta cùng ra tay." Con mắt đẹp trừng một cái, Tiểu Y Tiên cười dài nói.
Đưa mắt nhìn bóng lưng thiếu niên chậm rãi biến mất trong bóng tối, Tiểu Y Tiên lúc này mới thu hồi tấm mắt, quay đầu chuyển hướng đến doanh trại, nhàn nhạt nhẹ giọng nói: " Mục Lực, ngươi hãy chờ ta xem, trình độ thù dai của nữ nhân, còn cao hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều lắm."
Cười lạnh một tiếng, Tiểu Y Tiên lại nhảy lên Lam ưng, sau đó chậm rãi bay lên cuối cùng biến mất trong bầu trời đêm hắc ám. Sau khi biến mất một thời gian, những tia sáng mặt trời đầu tiên dân xuất hiện, từ phía chân trời chiếu rọi vào trong một tấm lều vải trắng.
Tiểu Y Tiên đang nằm ngủ đột nhiên bị đánh thức dậy, nghe xung quanh lều vải có nhiều tiếng động hỗn loạn cùng với một âm thanh quen thuộc mà nàng cực kỳ ghét, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chậm rãi hiện lên một tia lành lạnh, từ trên giường đi xuống, thay quần áo, sau đó chậm rãi đi ra khỏi lều vải.
Ngoài lều vải có bảy tám tên lính đánh thuê đang nghiêm nghị canh giữ cửa, lúc này mấy người gác cửa đang nghiêm túc ngăn cản một người thanh niên chặn bên ngoài, khi nhìn thấy Tiểu Y Tiên đi ra đều vội vàng hướng đến nàng thi lễ.
" Ha ha, Mục Lực thiếu gia, trời còn sớm như vậy sao ngươi đã xông vào lều của ta?" Quay về hướng mấy lên lính đánh thuê mỉm cười, Tiểu Y Tiên quay đầu đi, hướng về phía Mục Lực sắc mặt đang không được tốt cho lắm, cười nói.
" Ha ha, không có việc gì, chỉ là thời gian không sớm nên muốn gọi Tiểu Y Tiên lên đường thôi." Ánh mắt đảo qua trên người Tiểu Y Tiên, Mục Lực nhướng mày cười nói.
Có chút gật đầu, Tiểu Y Tiên phất tay để cho mấy tên lính đánh thuê tản đi chỗ khác, tiến lên hai bước mỉm cười nhìn Mục Lực: " Mục Lực thiếu gia, bọ ngựa bắt ve hoàng tước nấp phía sau. Quả nhiên là thủ đoạn cao minh."
" Đáng tiếc bọ ngựa quá giảo hoạt." Mục Lực cười cười nhưng trong nét cười có ẩn chút âm lãnh, ánh mắt đảo qua trong lều vải của Tiểu Y Tiên, nhàn nhạt nói: " Ta cũng biết ngươi sẽ về nơi này, như vậy ta sẽ không dám động đến ngươi, nhưng mục đích của ta lại không phải là ngươi, giao Tiêu Viêm ra đây ta sẽ không làm khó ngươi nữa."
" Hắn đi rồi." Giang tay ra, Tiểu Y Tiên cười nói.
" Đi rồi?" Đồng tử co rút lại, sắc mặt Mục Lực càng thêm khó coi.
" Ngươi nghĩ hắn sẽ ngu ngốc mà quay lại doanh trại này à?" Cười cười đầy trào phúng, Tiểu Y Tiên nhìn sang những tên lính đánh thuê đã rời khỏi giường, mấy tên lính này là bằng hữu tốt của nàng, chỉ cần có bọn họ ở đây thì Mục Lực sẽ không dám ra tay với nàng.
" Ngu xuẩn!" Thấp giọng mắng một câu, Mục Lực hít sâu một hơi, nguyền rủa nói: " Tiến nhập ma thú sơn mạch, khả năng chết của hắn sẽ cao hơn."
Không thèm để ý đến việc hắn chửi, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Tiểu Y Tiên vểnh lên, tràn đầy vẻ châm chọc chế nhạo.
" Tiểu Y Tiên tiểu thư, dược thảo cơ bản đã hái đầy đủ rồi, chúng ta cần trở về ngay chưa?" Mộc thành viên hái thuốc của Vạn Dược trai, bước vội vàng tiến về phía Tiểu Y Tiên, cung kính nói.
" Được, lên đường thôi." Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu, đối mắt đẹp quét một vòng quanh doanh trại, bỗng nhiên ôn nhu nói: " Các bị, bởi vì Lang Thủ dong binh đoàn có xảy chút sự cố, cho nên ta muốn mời các vị mạnh mẽ một chút đến gần hộ vệ cho bọn họ, không biết có được không?"
Nghe Tiểu Y Tiên nói như vậy, mấy tên lính đánh thuê đầu tiên là sững sờ, rồi đột nhiên hiểu ra, vội vàng hướng về phía Tiểu Y Tiên mạnh mẽ gật đầu.
Nhìn Tiểu Y Tiên vừa cười vừa an bài đội lính đánh thuê, Mục Lực khóe miệng có chút run rẩy, hắn biết đây là Tiểu Y Tiên phòng bị hắn.
Đem đám hộ vệ tâm đắc phân bố một loạt, Tiểu Y Tiên quay đầu lại nhìn Mục Lực nãy giờ đang đứng yên một chỗ, mỉm cười nói: " Mục Lực thiếu gia, thời điểm Tiêu Viêm rời khỏi có nhờ ta nói lại một câu!"
" Chỉ cần hắn giao ra những bảo vật đã đoạt được bên trong sơn động, ta sẵn sàng bỏ qua chuyện hắn đã đả thương ta." Mục Lực cười lạnh nói.
" Ha ha, Mục Lực thiếu gia, ngài nhầm rồi, Tiêu Viêm nhờ ta nói lại cho ngươi.... hắn sẽ trở lại...." Cười ôn nhu, Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.
Đồng tử nhanh chóng co rút lại, Mục Lực thở mạnh ra một hơi, giữa hai hàng lông mày tràn ngập sát ý, một lúc lâu sau mới lạnh lùng gật đầu nói: " Tốt, chỉ cần hắn đủ tài năng sống sót bên trong Ma thú sơn mạch, ta sẽ chờ hắn đến báo thù."
Dứt lời, tức giận khoát tay áo một cái, liền mang theo vài tên lính dưới tay, rời khỏi chỗ đó.
Nhìn Mục Lực rời đi, nét cười trên khuôn mặt Tiểu Y Tiên dần dần biến mất, trong đôi mắt đẹp cũng xẹt qua vài tia hàn ý, ngón tay khẽ gạt vài sợi tóc trên trán, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao cao phía xa.
Nắng sớm chiếu rọi xuống, trên đỉnh núi tựa hồ ẩn hiện thân hình một người thiếu niên đứng sừng sững.
Đứng trên đỉnh núi nhìn đội ngũ lính đánh thuê đang trên đường rời đi, Tiêu Viêm xoay xoay đầu, bàn tay chậm rãi nắm chặt, cười lạnh nói: " Vương bát đản, chờ ta lần sau nhé. Chuyện tối qua ta thề sẽ nhớ kĩ, lần sau gặp nhau ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội."
Mạnh mẽ hít sâu một ngụm không khí khoan khoái buổi sớm, Tiêu Viêm xoay người lại, lưng mang cự kiếm màu đen, hướng về phía sâu trong rừng rậm đi vào, hắn biết thời điểm chính thức khổ tu đã bắt đầu rồi.
Bên trong rừng rậm không khí trong lành, Tiêu Viêm chui vào trong một bụi cỏ rậm rạp, trên thân thể toàn lá khô, hắn ngụy trang cực kì cẩn thận, hít thở cố gắng ép tới mức thấp nhất, hơi thở cũng gần như hoàn toàn thu liễm lại, thân thể giống như một tảng đá bình thường, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn xuyên qua bụi cỏ gắt gao quan sát một con cự lang màu đỏ đang đi tới.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên tách ra, trong hai ngày này, hắn một mực đi sâu vào bên trong Ma thú sơn mạch, dựa theo tốc độ thì hiện tại chắc đã tiến vào vòng ngoài cùng của Ma Thú sơn mạch.
Hai ngày trôi qua, Tiêu Viêm đã không dưới mười lần bị ma thú công kích, trong đó có hai lần giành được thắng lợi, mấy lần khác đều phải bỏ chạy chối chết. Bất quá trong Ma Thú sơn mạch liều mạng chiến đấu, cũng khiến cho trên người Tiêu Viêm hiện ra vài phần huyết tinh.
Hai ngày nay, Tiêu Viêm một mực tìm kiếm địa phương tu luyện theo yêu cầu của Dược lão, bất quá mãi vẫn chưa tìm được địa phương hợp ý, cho nên hắn phải bôn ba xung quanh, mạo hiểm tập kích các loại ma thú nguy hiểm, cẩn thận cố gắng sinh tồn.
Trước mặt Tiêu Viêm là một con cự lang màu đỏ, là một đầu Nhất giai Hỏa lang trưởng thành, nói về thực lực, đủ khả năng so sánh với một vị lục tinh đấu giả, mấy lần trước chiến đấu cùng ma thú, Tiêu Viêm cũng đã gặp qua một lần, nhưng vì trên lưng có trọng kiếm trói buộc nên cuối cùng rơi vào kết cục phải chạy trốn một cách chật vật.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn lên mặt đất, Tiêu Viêm cơ hồ đã nhìn thấy Hỏa lang gần trong gang tấc, thân thể đột nhiên cong lại như cánh cung, thoáng đình trệ trong chớp mắt, sau đó giống như dây cung được buông ra, như một tia chớp từ bên trong bụi cỏ mạnh mẽ bắn ra. Nhất thời là khô bay đầy bầu trời, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Thân thể bay xuyên qua lớp lá khô, thân thể Tiêu Viêm lao vọt đến sau lưng cự lang, bàn tay nắm chặt lại mang theo khí kình mạnh mẽ, hung hăng đánh lên vị trí eo lưng của cự lang.
" Bát cực băng."
Trong lòng khẽ quát một tiếng, khí kình cực mạnh đánh lên thân thể cự lang tạo ra một âm thanh trầm thấp, cơ thể cự lang văng trên mặt đất hơn mười thước, rồi đập vào một thân cây khô phía trước, bốn chân run rẩy một trận, rốt cuộc không chịu được phải khụy xuống.
Bàn chân mạnh mẽ đạp trên mặt đất, Tiêu Viêm thở dài một hơi, ẩn nấp một thời gian dài khiến chân tay hắn có chút run lên, bước nhanh tiến đến, lấy từ bên hông ra một cái chủy thủ nhỏ, đem đầu cự lang mở ra, nhất thời một khỏa tinh thể màu đỏ nhỏ bé hiện ngay trước mắt.
" Chà, ma hạch?"
Nhìn viên tinh thể màu đỏ, Tiêu Viêm sững sờ rồi mừng rỡ mau chóng lấy ra, không hề để ý đến máu tươi dính trên tay, lau lau trên thân thể một chút, suốt hai ngày qua đây là viên ma hạch đầu tiên mà hắn thu hoạch được.
Sau khi lấy được ma hạch, Tiêu Viêm tùy ý để xác cự lang đó sang một bên, ngẩng đầu phân biệt phương hướng một chút, sau đó lao như bay về hướng hình như có tiếng nước chảy truyền đến.
Thân hình nhanh nhẹn xuyên qua những vật cản trùng điệp bên trong rừng rậm, Tiêu Viêm lao đi một lúc, trước mắt chợt trở nên trống trải, âm thanh thác nước chảy ầm ầm, khiến cho hắn mừng như điên.
Vượt qua khỏi một cây đại thụ cuối cùng ngăn trở, Tiêu Viêm nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mặt, nhịn không được hít sâu một hơi.
Trước mặt Tiêu Viêm là một cái thác nươc cực lớn, tựa như một dòng nước bạc, từ trên ngọn núi cao cao mạnh mẽ chảy xuống, nước chảy rơi xuống một tảng đá lớn, khiến hơi nước tràn ngập bầu trời.
Tại hai bên thác nước, trên vách núi đá có rất nhiều sơn động thiên nhiên được hình thành, khiên cho Tiêu Viêm rất mừng rỡ, chỉ cần để tại cửa sơn động chắn một vài tảng đá là có thể cách li với ma thú bên ngoài, khi tu luyện cũng không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm nữa.
" Rốt cuộc cũng tìm được chỗ tu luyện." Hai tay mở ra, Tiêu Viêm mạnh mẽ hít một hơi không khí tràn ngập hơi nước.
Sờ sờ mũi, bàn tay Tiêu Viêm vừa đảo một cái, hai quyển trục đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, hai quyển trục này là tại trong sơn động Tiêu Viêm đoạt được, lúc trước vì đang lâm vào hiểm cảnh nên hắn không có thời gian quan sát một cách cẩn thận. Bây giờ đã an toàn rồi, rốt cuộc cũng có thể yên tâm nghiên cứu.