Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường hôm nay không thể nghi ngờ là một ngày hỏa bạo nhất trong nửa năm, tiếng ồn ào trong đại sảnh, làm cho mấy người Tiêu Viêm vừa đến ù cả tai, giống như có một đám ruồi đang bay xung quanh, làm cho người khác tâm phiền ý loạn.
Nhìn đại sảnh, Tiêu Chiến nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể để người của đấu giá trường dẫn bọn họ đi vào thông đạo của khách quý, lúc nay mới an ổn vào phòng đấu giá.
Trong phòng đấu giá, mặc dù nhân số cũng không ít, nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt Tiêu Chiến quét quanh phòng đấu giá, sau đó dẫn mấy người Tiêu Viêm đến một vị trí phía trước của đấu giá đài, ngồi xuống.
Ngồi ở gần cuối, Tiêu Viêm nhàm chán nhìn xung quanh, lười biếng dựa vào lưng ghế, đợi đấu giá bắt đầu.
"Tỷ, nửa năm sau, hình như sẽ đến thời gian chiêu sinh của Già Nam học viện?" Tiêu Viêm nhàn nhã gác chân, mắt híp lại muốn ngủ, bên tai lại đột nhiên vang đến tiếng hỏi có chút nhiệt thiết của Tiêu Ninh, cái tên đặc biệt này, không khỏi làm lông mày của hắn nhíu lại.
Già Nam học viện, đấu khí học phủ nổi tiếng của đấu khí đại lục, kỳ thật thực lực đã rất hùng hậu, vượt xa thường nhân tưởng tượng, nghe nói muốn trở thành một đạo sư trong Già Nam học viện, ít nhất phải là một đại đấu sư, nếu so sánh về thực lực, sợ rằng ngay cả Vân Lam tông cũng phải yếu hơn vài phần.
Tại đấu khí đại lục, học viện và tông phái có chút khác nhau, gia nhập tông phái, sẽ phải chịu một số hạn chế, sau này làm việc, cũng sẽ đại biểu cho tông môn, mà học viện lại khác, sau khi tốt nghiệp, thì sẽ không có quan hệ gì mang tính cưỡng chế từ học viện nữa.
Tuy nói là như thế, nhưng con người dù sao cũng không phải sinh vật không có cảm tình, trong hoàn cảnh ở học viện, đệ tử rất dễ bồi dưỡng ra một loại tình cảm với nó, lúc tốt nghiệp, loại tình cảm mơ hồ này, sẽ làm rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ học viện một số việc trong khả năng có thể.
Một người trợ giúp, có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu ngàn vạn người mà nói, uy hiếp lực tạo thành, lại là tương đối dáng sợ… Mà việc này, đúng là mục đích của tất cả các học viện.
Tiến vào học viện, là cách tốt nhất để có được đấu kĩ cùng công pháp, tại loại học phủ có cấp bậc như Già Nam học viện, nếu có biểu hiện kiệt xuất hoặc được một số vị đạo sư xem trúng, nói không chừng còn có thể xong một số cao giai công pháp cùng đấu kỹ, mà có hai thứ này, khoảng cách trở thành cường giả, sẽ gần hơn rất nhiều.
Công pháp, đấu kỹ, đan dược, là ba loại đồ vật có nhiều hấp dẫn lực nhất, Già Nam học viện lại chiếm cứ hai thứ, bởi vậy trong lòng vô số người trên đại lục, chỉ cần tiến vào Già Nam học viện, cơ bản mà nói là không cần quan tâm đến tiền đồ sau này, mỗi đệ tử thuận lợi tốt nghiệp khỏi Già Nam học viện, đều sẽ được các thế lực khắp nơi nhanh chân cướp đoạt, tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenyy.vn
Bởi vậy, hàng năm đều có vô số thanh niên, nghĩ tất cả các biện pháp để tiến vào Già Nam học viện.
Song, Già Nam học viện thật sự là một địa phương tốt, nhưng yêu cầu trúng tuyển của nó, lại là cực kỳ nghiêm khắc, trước mười tám tuổi, phải đạt tới tám đoạn đấu khí!
Giới hạn trúng tuyển nghiêm khắc, cũng làm tất cả những người thiên phú không đủ, ngăn cách ngoài cửa, cho nên, người có thể tiến vào Già Nam học viện, không một ai không phải người có thiên phú cao.
Nghe Tiêu Ninh hỏi, Tiêu Ngọc có chút gật đầu, ánh mắt liếc qua Tiêu Viêm, ngữ khí đắc ý nói: "Yên tâm đi, ngươi đã có tư cách trúng tuyển, hơn nữa người phụ trách chiêu sinh lần này ở khu vực Ô Thản thành lại là đạo sư của ta, nàng là ngũ tinh đạo đấu sư, có tỷ giúp ngươi, chắc chắn không có vấn đề gì."
"Hắc hắc, vậy là tốt rồi." Nghe vậy, trên mặt Tiêu Ninh hiện lên vài phần vui mừng, hưng phấn gật đầu.
Nghe hai người bên cạnh đối thoại, Tiêu Viêm bĩu môi, nếu trước kia mà nói, hắn cũng chỉ có thể tiến vào Già Nam học viện, để có được công pháp và đấu kỹ càng cao cấp, nhưng bây giờ, có được một sư phụ lai lịch thần bí như dược lão, Già Nam học viện, đã rất khó hấp dẫn hắn.
"Tiêu Viêm ca ca, nửa năm sau, ngươi không định thi tuyển vào Già Nam học viện sao?" Bên cạnh, nhìn bộ dáng không có hứng thú của Tiêu Viêm, Huân Nhi nhẹ giọng hỏi.
Nghe Huân Nhi hỏi, Tiêu Ngọc một bên nhíu mày lại, cũng đem ánh mắt chuyển sang, trong lòng nàng đã quyết định một chủ ý, nếu tiểu hỗn đản này cũng muốn đi Già Nam học viện, nhất định phải nhờ đạo sư của mình cho hắn ăn một ít đau khổ.
Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi, miễn cưỡng nói: "Không có hứng thú gì, ở cùng với một đám tiểu thí hài, có gì để học? Muốn đấu khí công pháp, ta đi tìm bảo tàng trên núi còn kích thích hơn."
"Hừ, khẩu khí thật cuồng vọng, ngươi còn tưởng rằng học viện cầu ngươi gia nhập không bằng, có chút thiên phú là tự ngạo, thiên phú như ngươi ở Già Nam học viện cũng không hiếm thấy, không tiến vào thì càng tốt, với cái tính tình đáng ghét của ngươi, hơn nửa là tự tìm đả kích." Nghe Tiêu Viêm đem học viện mà mình kiêu ngạo hạ thấp, khuôn mặt Tiêu Ngọc phát lạnh, lạnh lùng quát.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc, bĩu môi, nhưng lại không buồn để ý tới, ước định của hắn và Nạp Lan Yên Nhiên, chỉ còn lại không đến hai năm thời gian, mục đích duy nhất của hắn bây giờ, chính là vượt qua nữ nhân kia.
Thời gian còn lại không nhiều, mà chênh lệch của hai người vẫn còn không nhỏ, Tiêu Viêm sẽ không cho rằng, tại Già Nam học viện có thể giúp mình trong hai năm, vượt qua Nạp Lan Yên Nhiên.
Nếu không đạt được, còn đi cái học viện nát ấy làm gì? Chẳng lẽ họ có thể giống dược lão dạy mình luyện dược thuật sao? Mà nếu có thể dạy, thì họ có bản lãnh của dược lão sao?
Lắc đầu, Tiêu Viêm không tranh luận cùng nàng vấn đề về học viện, ánh mắt hướng đến phía xa, phát hiện người của hai đại gia tộc kia, cũng đã vào trong phòng đấu giá.
Trong một đám người, Tiêu Viêm đột nhiên phát hiện một đạo ánh mắt âm lãnh, ngẩng cao đầu, phát hiện dĩ nhiên là Gia Liệt Áo, lúc trước đã có xung đột cùng mình trong khu buôn bán.
Lúc này, vị thiếu gia của Gia Liệt gia tộc, đang không có ý tốt nhìn chằm chằm mình, ngẫu nhiên thèm thuồng đảo mắt qua thân hình lả lướt của Huân Nhi, thấy Tiêu Viêm nhìn lại đây, nhất thời cười lạnh, miệng khẽ động đậy.
Thản nhiên nhìn miệng Gia Liệt Áo khẽ đóng mở, Tiêu Viêm miễn cưỡng có thể đoán được ý tứ của hắn: "Tiểu phế vật của Tiêu gia, rốt cuộc đã xong thành nhân nghi thức rồi sao? Sau này đừng để thiếu gia gặp ngươi ở Ô Thản thành, nếu không… hắc hắc!"
Hơi híp mắt nhìn Gia Liệt áo đắc ý cười, Tiêu Viêm mỉm cười, trong con ngươi, hung quang thoáng hiện.