TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 221: Đánh cho một trận

- Lâm Động!

Nhìn bóng dáng lướt qua của Lâm Động, Khương Tuyết cũng khẽ rùng mình, nắm lấy tay của tiểu Nhân Nhân, muốn nói điều gì đó, nhưng khi nghe thấy âm thanh bình tĩnh của Lâm Động, lại chỉ có thể nuốt lại lời nói đó ngược vào trong. Nàng ta biết rõ, gã thiếu niên trước mắt, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ như vô hại, nhưng khi đã nổi giận, lại vô cùng đáng sợ.

- Muốn thể hiện bản lĩnh anh hùng à?

La Sơn hơi nghiêng đầu, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Động đang dần bước tới, chợt hắn cười nhạt nói:

- Tiểu tử, ngươi là người mới đến của Võ quán Ưng Chi đúng không? Lần trước Võ quán Ưng Chi các ngươi cũng có một tên cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn muốn ra mặt, có điều tên xui xẻo đó cuối cùng gần như đã bị phế mất một cánh tay thì phải?

- Ha ha, đó là do Thiếu Quán chủ lương thiện, nếu không tên đó đừng hòng sống sót.

Bên cạnh La Sơn, một nam tử tỏa ra một cỗ nguyên lực hùng hồn, cười tiếp lời.

- Vậy thì lần này phế luôn hai cánh tay của hắn đi, không cần lấy mạng hắn.

Trên khuôn mặt của tên La Sơn hiện lên một nụ cười mỉm, trong nụ cười đó, ẩn chứa một vẻ hung tàn âm lãnh.

- Vâng!

Nghe vậy, khoảng hơn mười mấy tên thuộc hạ bên cạnh La Sơn đồng thanh cung kính đáp, chợt nhìn Lâm Động với vẻ không chút ý tốt nào. Bọn chúng có tới hai tên cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn, lại công thêm vài tên Nguyên Đan Tiểu viên mãn. Thế trận này, xét ra đủ để khiến cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày trước mắt bị đánh cho tàn phế hoàn toàn.

Những tên này lấy đông hiếp yếu hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tiên, do đó chúng có vẻ vô cùng có kinh nghiệm. Các bước chân bắt đầu phân tán ra, tạo nên trạng thái nửa bao vây, quay lấy Lâm Động. Cùng lúc đó, nguyên lực hùng hồn mạnh yếu khác nhau, cũng chuyển động.

Nơi đây cũng vừa hay là nơi ngoài Phòng giao dịch của thành Đại Ưng, người qua lại khá nhiều, do đó những việc xảy ra nơi đây lập tức khiến xung quanh đến không ít người.

Từng ánh mắt mang theo chút hoài nghi nhìn về phía Lâm Động.

Tên tuổi của Võ quán Huyết Kền tuy rằng không phải là rất tốt trong thành Đại Ưng, nhưng thực lực thì không cần nói. Trước đây một số kẻ có gan khiêu chiến với Võ quán Huyết Kền, phần đông kết cuộc cũng không phải tốt đẹp gì. Không ngờ rằng hôm nay, tên thiếu niên có vẻ chưa đến hai mươi tuổi này lại có dũng khí đó.

Có điều, kết quả mà sự dũng cảm đó đem lại, e rằng cũng sẽ không đi được tới đâu.

- Tiểu tử kém cỏi chỉ biết dùng nghĩa khí bốc đồng hành sự.

Đây chính là cách nhìn của tất cả mọi người đối với Lâm Động.

Đối với dòng người xung quanh, tên La Sơn dường như không đề ý tới, bọn chúng xưa nay hành sự ương ngạnh quen rồi. Quận Đại Hoang tuy được coi là ranh giới của Vương triều Đại Viêm, nhưng những tông phái mọc lên nơi đây vô cùng hỗn loạn. Cho dù uy tín của Tứ Đại Gia Tộc Vương triều Đại Viêm ở nơi đây đều cũng không là gì cả, cho nên ở nơi đây, cho dù giết người giữa chợ cũng không phải là việc gì ghê gớm.

La Sơn phe phẩy chiếc quạt gấp trong tay một cách nhẹ nhàng, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười âm nhu, ngược lại có chút vẻ của một công tử. Hắn mỉm cười nhìn đám thuộc hạ trong sân với từng luồng nguyên lực chuyển động hung hãn giống như một đám ác lang đang xông tới Lâm Động, nụ cười trên gương mặt cũng càng lúc càng hiện rõ hơn.

Bang bang bang!

Âm thanh trầm buồn lan truyền trong sân, từng bóng người như tráng hán, lại dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người giống như con tôm cúi gập nửa thân người xuống, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thống khổ cực độ, máu tươi phun ra đầy miệng.

Nụ cười trên gương mặt dần dần bị đông cứng lại, La Sơn nhìn Lâm Động với sắc mặt bình tĩnh, từng bước từng bước tiến đến chỗ hắn. Mỗi lần hắn bước lại có hai tên thuộc hạ thổ huyết gục xuống, khóe mắt cũng giật lên liên tục.

- Giết hắn!

Trong thời gian ngắn ngủi không đầy một phút, người còn sót lại đứng trong sân, chỉ còn có hai tên cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn. Chỉ có điều hai tên đó lúc này, gương mặt dữ tợn lúc nãy cũng thay thế bằng sắc mặt kinh hãi, chợt chúng nhìn nhau, cắn răng dùng hết sức tung ra một quyền.

Thình thịch!

Bàn tay của Lâm Động, nhẹ nhàng bao phủ lấy hai nắm tay của hai tên cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn, nắm nhẹ một cái. Trong chốc lát, tiếng xương cốt vỡ vụn liền truyền đến nghe chói tai, sau đó nháy mắt một cái, giống như ném rác vậy, quẳng hai tên đó ra xa mười mấy mét, lúc chạm đất, đã biến thành hai đống bùn nhão.

Nhìn đám nhân mã Võ quán Huyết Kền trở thành đống bùn nhão trong chưa đầy một phút, đám người xung quanh hiển nhiên cũng đột nhiên yên lặng đi khá nhiều. Cho đến hiện tại, bọn họ mới hiểu rằng, gã thiếu niên đó hóa ra lại có một thực lực hùng mạnh đến như vậy!

- Ngươi có chút bản lãnh, có điều ngươi đã chọc giận chúng ta rồi! Võ quán Huyết Kền sẽ truy sát ngươi đến bước đường cùng. Bây giờ rời đi, ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!

La Sơn nhìn Lâm Động đang đứng trước mặt mình, bàn tay nắm lấy cây quạt khẽ rung, nhưng giọng nói của hắn lại vẫn thể hiện vẻ bình tĩnh, âm thanh cũng đang cố gắng duy trì sự lạnh nhạt. Hắn cũng không ngờ rằng, ngay đến hai cao thủ Nguyên Đan Đại viên mãn cũng đều bị Lâm Động đánh cho đến thê thảm như vậy.

Mà có thể làm được thế này, rất hiển nhiên, cái gã thanh niên trước mặt cũng chính là một cao thủ đã bước vào Tạo Hình Cảnh. Cảnh giới này, một tên thực lực Nguyên Đan Tiểu viên mãn như hắn vẫn còn phải mất một đoạn đường rất xa mới có thể chống lại được.

- Rộng lượng như vậy sao?

Lâm Động nhìn tên La Sơn đó, trên khuôn mặt dường như phảng phất có chút vẻ kinh ngạc.

La Sơn đương nhiên cũng có thể nghe ra trong ngữ khí của Lâm Động có chút sự trào phúng, chợt trên gương mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, đột nhiên ánh mắt âm trầm, miệng đột nhiên há ra, một luồng quang mang nhỏ bé bắn ra, nhắm thẳng tới giữa trán Lâm Động.

Đinh!

Mũi nhọn ấy nhanh như chớp bắn trúng vào giữa trán, nhưng hiệu quả xuyên thấu qua như dự liệu lại không hề xảy ra, ngược lại nó lại giống như đụng phải một miếng sắt cứng rắn, trực tiếp bị dội ngược ra sau.

Một kích không có hiệu quả, tên La Sơn này trong lòng cũng phát lạnh, thân hình vội vã thoái lui. Thế nhưng chính ngay lúc thân hình hắn động đậy, Lâm Động với sắc mặt không chút biểu hiện liền xuất hiện trước mặt hắn giống như quỷ mị, bàn tay đột nhiên giơ lên, trong thoáng chốc, hiện lên một luồng ánh sáng thanh đồng.

Ba!

Bàn tay ẩn chứa một luồng sức mạnh hung hãn quật xuống, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của La Sơn, không chút lưu tình giáng ngay xuống trên mặt hắn.

- Phốc xuy!

Lực lượng đó đủ để quật nát một khối đá, vì thế, gương mặt của La Sơn chợt nổi lên một màu đỏ rực, hàm răng cũng ngay lúc này vỡ vụn, máu tươi thấm ướt cả khóe miệng phun mạnh ra. Cơ thể hắn dưới những ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, lộn mấy vòng trên không trung, sau đó mới rớt mạnh xuống đất, chật vật lăn mười mấy vòng mới dừng lại được.

Nhìn miệng đầy máu tươi, lúc quay người ra lộ ra một gương mặt sưng húp tím tái, gương mặt của những người xung quanh đều có chút co rút lại, chợt ánh mắt có chút cổ quái nhìn về phía Lâm Động. Cái tát này, quả thực có chút độc ác, ít nhất, cho dù La Sơn có thể nhặt lại được cái mạng, nhưng gương mặt này e rằng cũng bị đánh cho nát rồi.

- Nhưng mà lẽ nào tên tiểu tử này không sợ Võ quán Huyết Kền trả thù sao?

Một số người thì thầm trong lòng, La Sơn lại chính là con trai của Quán chủ Võ quán Huyết Kền, nếu như ông ta biết được La Sơn bị đánh đến nông nỗi này, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Lâm Động.

Bàn tay của Khương Tuyết che đi ánh mắt của tiểu Nhân Nhân, nàng ta cũng bị sự ra tay tàn nhẫn của Lâm Động dọa cho khiếp sợ một phen. Tuy nói nhìn thấy cái tên mà nàng ta ghét đến cực điểm bị đánh ra nông nổi này, trong lòng có chút vui sướng, nhưng rất nhanh chóng, nàng ta liền nghĩ tới những phiền phức tiếp theo sẽ đến từ Võ quán Huyết Kền.

- Bỏ đi, dù sao Võ quán Huyết Kền cũng đã mất mặt đến mức này rồi, thôi thì bây giờ hòa giải vậy.

Lúc này, Khương Tuyết chỉ có thể nghĩ như vậy trong lòng.

- Đi thôi!

Lâm Động thu hồi nắm tay, quay người nói với Khương Tuyết một tiếng. Hắn nhìn ra những sầu lo của đối phương, nhưng cũng không nói gì. Võ quán Huyết Kền cho dù là có một cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành thực sự, vậy cũng không cách nào khiến hắn có chút tâm lý sợ sệt gì. Đối thủ hạng đó, hiện giờ hắn vẫn có thể ứng phó được.

- Ừm!

Nghe thấy câu nói của Lâm Động, Khương Tuyết cũng gật gật đầu, kéo theo tiểu Nhân Nhân đi theo, sau đó ba người liền quay người bỏ đi một cách hiên ngang, để lại tên La Sơn không biết sống chết ra sao.

o0o

Trở về Võ quán Ưng Chi, Lâm Động trở về phòng mình trước, còn Khương Tuyết lại tâm sự trùng trùng đi tìm Khương Lôi.

Trong thư phòng, Khương Tuyết nhìn Khương Lôi dường như chỉ trong một đêm mà đã già đi rất nhiều, khóe mắt cũng cay cay, nàng khẽ nói:

- Cha, Võ quán Huyết Kền khiêu chiến với chúng ta rồi à?

- Ừm!

Khương Lôi hít sâu một hơi, nói:

- Hai ngày sau, ta sẽ quyết chiến với La Thứu trên Quyết đấu trường, đến lúc đó nếu như ta thua rồi, con hãy đem Nhân Nhân rời khỏi thành Đại Ưng. Còn về Võ quán Ưng Chi, e rằng không còn cách nào để tiếp tục tồn tại.

Ngay lúc đang nói chuyện, trong lòng Khương Lôi hiển nhiên vô cùng buồn bã, Võ quán Ưng Chi là tâm huyết bao nhiêu năm của ông, hôm nay lại hoàn toàn bị sụp đổ trong chính tay ông.

- Cha, nghe nói tên La Thứu đó đã đột phá đến Tạo Hình Cảnh đại thành rồi, trên Quyết đấu trường, hắn ắt sẽ hạ độc thủ.

Trong mắt Khương Tuyết có những hạt lệ đang dâng trào.

- Cuộc khiêu chiến làn này, không thể không tiếp nhận. Nếu không tiếp nhận, Võ quán Ưng Chi sẽ không còn chỗ đứng ở thành Đại Ưng này nữa, vả lại đến lúc đó, Võ quán Huyết Kền cũng sẽ không tha cho chúng ta.

Khương Lôi nói.

- Nhưng cha cũng không phải là đối thủ của La Thứu!

Khương Lôi trầm ngâm, không biết phải trả lời thế nào. Trước đây ông cùng lắm cũng là không phân cao thấp với La Thứu, hôm nay đối phương lại có thêm đột phá, khả năng ông thất bại đích thực là rất cao.

- Cha, chúng ta có thể tìm người giúp đỡ không?

Khương Tuyết đột nhiên khẽ cắn cắn môi, thấp giọng nói.

- Trong thành Đại Ưng, không ai có thể đánh lại La Thứu.

Khương Lôi thở dài nói.

- Vậy Lâm Động thì sao?

Bàn tay Khương Tuyết khẽ nắm chặt lại, nói nhỏ.

- Lâm Động?

Nghe vậy, Khương Lôi khẽ rùng mình, một lúc sau mới lắc lắc đầu, nói:

- Thực lực của Lâm Động mạnh hơn ta. Còn về chuyện có thể đánh lại La Thứu hay không, ta cũng không rõ lắm. Nhưng mà, Lâm Động và chúng ta cũng không có thâm tình gì sâu sắc, làm sao có thể mở miệng? Lỡ như gây khó cho đối phương, ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét. Bỏ đi! Không nên nghĩ chuyện này nữa, cha sẽ lo liệu, con cứ đi nghỉ ngơi trước đi.

Khương Lôi phất phất tay, có chút mệt mỏi nói.

Khương Tuyết khẽ gật đầu, từ từ lui ra khỏi phòng, mà ngay lúc cô kéo cửa phòng lại, trong đôi mắt đẹp đó, có một sự quyết đoán hiện lên.