TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 1277: Tự chui đầu vào lưới

- Thuộc hạ Long Tượng, tham kiến thiếu chủ

Lúc trung niên nam tử kia quỳ một gối xuống, thì Mục Trần lúc này vốn đang đề phòng chuẩn bị một cuộc kịch chiến cũng đột nhiên sửng sốt, mà đám người Lạc Ly, Lạc Thiên Thần cũng ngạc nhiên hết sức.

Bọn họ không thể nghĩ được rằng, nam tử trung niên vừa rồi còn dáng vẻ hung hăng, chớp mắt đã trở nên thế này.

Hơn nữa, nhìn vẻ cung kinh trên mặt hắn, rõ ràng là phát ra từ nội tâm, không có chút nào giả dối.

Đám người Lạc ly nhìn nhau, đều cảm thấy nghi ngờ, hiển nhiên là không biết trung niên nam tử này rốt cục như thế nào...

Sau khi kinh ngạc một lát, Mục Trần liền phục hồi lại tinh thần, bất quá cũng không giảm bớt sự đề phòng, chỉ là nhìn chằm chằm trung niên nam tử nói:

- Ngươi là người của Phù Đồ Cổ Tộc?

- Phải.

Long Tượng gật đầu một cái.

- Vậy hẳn ngươi cũng biết thái độ của Phù Đồ cổ Tộc đối với ta?

Mục Trần cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn Long Tượng, nói:

- Người của Phù Đồ cổ tộc, chỉ sợ sẽ không tốt đẹp với ta như vậy.

Đối với sự chất vấn của Mục Trần, Long Tượng thản nhiên gật đầu nói:

- Ta đúng là người của Phù Đồ cổ Tộc, nhưng nếu không nhờ có chủ nhân, ta đã sớm là xương khô trên đất, chủ nhân đối với ta có ơn tái tạo, trong lòng của ta, chủ nhân còn cao hơn phù đồ cổ tộc.

- Chủ nhân của ngươi là ai?

Long Tượng khẽ mỉm cười, nói:

- Nàng chính là mẫu thân của ngài, Thanh Diên Tịnh.

Mục Trần nhìn chăm chú Long Tượng, hắn cũng không thấy có bất cứ sự lảng tránh nào, hơn nữa khi nói đến 3 chữ Thanh Diên Tịnh, Mục Trần có thể cảm nhận được sự tôn kính phát ra từ trong lòng.

Trầm mặc một hồi, sự nghi ngờ cùng đề phòng trong lòng hắn cũng giảm bớt, lấy phong cách làm việc của loại chủng tộc cổ xưa như Phù Đồ cổ Tộc, có lẽ cũng sẽ không có khả năng dùng phương thức lừa bịp này để đối phó với hắn, thực lực của bọn họ mạnh mẽ, có thể trực tiếp phái ra một vị Đại Viên Mãn Địa Chí Tôn, thậm chí là Thiên Chí Tôn là đủ.

Vì vậy hắn bước nhanh về phía trước, đỡ Long Tượng dậy, cười nói:

- Long Tượng Đại ca, mau đứng lên đi, nếu không ngại cứ gọi ta là Mục Trần được rồi, cái danh Thiếu Chủ này ta không nhận nổi.

Long Tượng lắc đầu một cái nói:

- Mẫu thân ngài chính là chủ nhân của ta, dĩ nhiên ngài sẽ là thiếu chủ

Trong lời nói của hắn hiện lên vẻ cố chấp, rõ ràng sẽ không sửa đổi xưng hô này.

Mục Trần cũng bất đắc dĩ gãi đầu, những năm gần đây, hắn đều đơn thương độc mã tự mình cố gắng, tuy rằng mẫu thân hắn xuất thân từ Phù Đồ Cổ Tộc, hơn nữa còn là một vị Đại Tông Sư Linh Trận chân chính, nhưng hắn cũng không có địa vị cao cả cùng tài nguyên dồi dào như người ta tưởng tượng, cho nên khi một vị siêu cấp cường giả bán bộ Đại Viên mãn cung kính gọi hắn là thiếu chủ như thế, cũng cảm thấy rất mất tự nhiên.

Bất quá khi thấy ánh mắt cố chấp của Long Tượng, hắn cũng không nói hêm gì nữa:

- Lời lúc trước của ta, mong Long Tượng Đại Ca cũng đừng để trong lòng.

Lúc đầu hắn nghĩ Long Tượng là kẻ phù đồ cổ tộc phái tới, cho nên trong lời nói cũng không khách khí chút nào.

Long Tượng cười cười, vui mừng nói:

- Thiếu chủ thật không hổ là hài tử của chủ nhân, thiên phú trác tuyệt, hơn nữa dù là không nương tựa vào chủ nhân, người vẫn có thể đạt đến trình độ hiện nay, quả không đơn giản.

Lời nói của hắn cũng là từ đáy lòng, Mục Trần trẻ tuổi như vậy nhưng hành tựu của hắn lại cực kỳ kinh người, hiện giờ không chỉ là đại lục chi tử của tây thiên đại lục, thậm chí còn bước vào thượng vị địa chí tôn, kinh khủng nhất là, dù mạnh mẽ như Long Tượng, đối mặt với vị thượng vị địa chí ôn này cũng không thấy mình có thể chiến thắng.

- Nếu Thiếu chủ từ nhỏ ở trong phù đồ cổ tộc, dùng tài nguyên của phù đồ cổ tộc, sợ rằng ngày nay cũng tuyệt đối sẽ là ứng cử viên tộc trưởng sáng chói nhất, không yếu hơn chút nào với Huyền La Thiếu Chủ đang như mặt trời ban trưa trong tộc.

Long Tượng thở dài nói.

Mục Trần với việc này cũng chỉ cười xoà một tiếng, không cảm thấy tiếc nuối gì, những năm này hắn tự dựa vào bản thân đã thành quen, cho nên lũng chẳng mơ ước gì tới tài nguyên khổng lồ của Phù Đồ cổ tộc cả.

- Long Tượng Đại ca...mẹ ta hiện giờ thế nào?

Dù không có hứng thú với tài nguyên của phù đồ cổ tộc, nhưng Mục Trần lại cực kỳ quan tâm đến mẹ lắn, trước kia hắn không có chút liên lạc nào với Phù Đồ cổ tộc, vất vả lắm nới có thuộc hạ của mẹ hắn xuất hiện, tất nhiên hắn phải hỏi rõ ràng.

Chủ nhản bị nhốt bên trong tộc, bất quá ngược lại cũng may, cũng là do |uá mức nhớ thương phụ tử 2 người". Long Tượng khẽ mỉm cười, chợt có chút ngạo nghễ nói:

- Chủ nhân thực lực sâu không lường được, dù có là Đại Trưởng Lão cũng không dám quá đáng, nếu không phải chủ nhân không nuốn bọn họ dây dưa đến thiếu chủ thì đã sớm tự do rồi.

Mục Trần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù là mạnh như phù đồ cổ tộc tổ xưa này, muốn đối phó với một vị Linh Trận Đại Tông sư thì cái giá phải trả cũng sẽ làm họ cắt da cắt thịt.

Bất quá vừa nghĩ tới lý do mẫu thản bị nhốt là vì mình, Mục Trần lại cảm thấy đau lòng và tự trách.

- Thiếu chủ không nên tự trách, nếu chủ nhân có thể thấy thành tựu hiện giờ của người, cũng sẽ rất vui mừng

. Dường như biết Mục Trần đang tự trách, Long Tượng khuyên nhủ.

Mục Trần gật đầu một cái, hắn cũng không phải kẻ mềm yếu, có ngồi đây tự trách cũng không có tác dụng, việc cần thiết bây giờ là mau chóng trở lên mạnh mẽ, mạnh đến mức có một ngày, Phù Đồ cổ tộc cũng không có cách dùng hắn để uy hiếp mẫu thân hắn nữa.

Đám người Lạc Ly thấy hai người chớp mắt đã xoá bỏ địch ý trở nên hài hoà thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì trung niên nam tử khó đối phó này cũng là bạn chứ không phải địch.

- Thiếu chủ, người đoạt được Đại lục chi tử của tây thiên đại lục, hiện giờ danh tiếng cũng dần dần truyền ra, bên trong phù đồ cổ tộc cũng bắt đầu có kẻ chú ý đến người.

Long Tượng nhìn Mục Trần, nhắc nhở.

Mục Trần cũng không bất ngờ, vì hắn biết thế lực của Phù Đồ cổ tộc mạnh mẽ, sớm muộn cũng tìm ra hắn, bất quá bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên yếu đuối năm nào, giờ đây hổ nhỏ từ từ nhe nanh, dù là gặp đại viên mãn địa chí tôn chân chính thì hắn cũng có thể đánh một trận.

Hơn nữa dù Phù Đồ cổ Tộc muốn mạnh mẽ giải quyết, phái thiên chí tôn ra đối phó hắn thì hắn cũng có thể gọi cứu viện tới giúp!

vẫn là câu nói đó, hiện giờ hắn đã có khả năng tự bảo vệ, không cần phải lo lắng cường giả của phù đồ cổ tộc xuất hiện bắt hắn đi, dùng hắn uy hiếp mẫu thân nữa.

- Ta sẽ chú ý hơn.

Mục Trần tươi cười với Long Tượng, tuy hiện giờ hắn không sợ Phù Đồ cổ tộc nữa, nhưng vẫn phải cần thận đề phòng, vì đã có thể trở thành một trong những cổ tộc thì Phù Đồ cổ tộc cũng không đơn giản như vậy.

Long Tượng gật đầu, ánh mắt loé lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Bất quá lúc này, chợt có người từ bên ngoài đại điện tiến vào, quỳ xuống trước Lạc Ly, cung kính nói:

- Bệ hạ, lúc trước không biết có ai đó truyền tin vào hoàng cung.

Hai tay người này nâng một quả ngọc phiến lên.

Lac Ly vung tay, ngọc phiến liền rơi vào tay nàng, nàng hơi cảm ứng một cái, khuôn mắt biến hoá, nhìn về phía Mục Trần.

- Sao vậy?

Mục Trần thấy vậy hỏi.

Lạc Ly do dự một chút ròi đem linh lực rót vào ngọc phiến, chỉ thấy trong ngọc phiến bộc phát ra linh quang, sau đó linh quang biến thành một màn sáng, trong màn sáng có một vị lão bào xám trắng.

Lão giả ngồi xếp bằng trên một toà hắc tháp, ánh mắt của hắn như xuyên thấu không gian, găm trên người Mục Trần, thanh âm nhàn nhạt:

- Tội tử Mục Trần, hiện giờ có lẽ ngươi cũng đã gặp Long Tượng, bất quá dù hắn có bắt ngươi hay không, lão phu cũng muốn nói cho ngươi biết.

- Ngươi nếu muốn cứu cô gái này, thì hãy tới Bích Linh Đảo trên Vạn Đảo đại lục, nếu không lão phu sẽ giao nàng cho nội tộc, đến lúc đó hình phạt cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.

Thanh âm hắn vừa dứt, bên trong màn sáng xuất hiện một nhà tù màu đen, trong nhà tù một cô gái áo trắng lạnh lùng trong trẻo đang ngồi lẳng lặng.

- Linh Khê tỷ!

Khi Mục Trần nhìn thấy cô gái áo trắng này, con ngươi nhất thời co rút lại, sát ý nồng nặc bùng lên trong mắt.

- Nếu ngươi không muốn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn, thì lão phu vẫn đang đợi trên Bích Linh Đảo.

Lão già lãnh đạm cười một tiếng, tay áo vung lên, chỉ thấy màn sáng linh lực tiêu tán đi, quả ngọc phiến kia cũng hoá thành bột

Trong đại điện tràn ngập sự yên tĩnh, chỉ có duy Mục Trần sắc mặt âm trầm.

Hắn không thể nghĩ rằng, Linh Khê biến mất mấy năm thời gian, thì ra là bị nhốt trên Bích Linh Đảo.

Mục Trầm quay đầu nhìn Long Tượng, trầm giọng nói:

- Long Tượng đại ca, lời lão già kia là thật?

Long Tượng trầm mặc một chút, gật đầu nói:

- Linh Khê đúng là bị giam trên Bích Linh Đảo, trước đó cố Sư Hoàng kia dùng nàng để uy hiếp ta, bắt ta đem ngươi về Bích Linh Đảo

- Vốn ta tính toán ta sau khi thấy ngươi sẽ âm thầm trở về, tìm cơ hội cứu linh khê ra, nhưng không ngờ lão già này lại phái người theo sau ta, truyền tin tức này cho ngươi...

- Xem ra hắn cũng biết, dù ta gặp được ngươi, cũng sẽ không đem ngươi trở về.

Thiếu Chủ, lão già này tâm địa độc ác,đúng là muốn ngươi tự chui đầu ựào lưới, hắn quản lý Bích Linh Đảo nhiều năm, thủ đoạn vô số, dù là Đại viên Mãn địa chí tôn đi đều rất khó giải quyết, huống chi cố Sư Hoàng này cũng chính là một vị Đại Viên Mãn địa chí tôn thực lực mạnh mẽ.

Long Tượng khuyên nhủ, thực lực Mục Trần dù không tệ, nhưng theo hắn thấy vẫn không thể nào chống lại một vị Đại Viên Mãn địa chí tôn được.

Đối với lời khuyên của Long Tượng, Mục Trần cũng không để ý cười một sái, hắn nhẹ nhàng gật đầu, giọng bình thản.

- Long Tượng đại ca, ta biết lão già này muốn ta tự chui đầu vào lưới..bất quá có một thứ hắn chưa nghĩ tới...

- Đó chính là...cái lưới của hắn hơi nhỏ một chút

- Đến lúc đó lưới rách, thì không phải là mèo ăn thịt chuột mà là chuột cắn chết mèo...

Nói đến đây, khoé miệng Mục Trần hơi nhướn lên, làm cho Long Tượng sảm thấy một cỗ sát khí lạnh lẽo nồng đậm....