TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 280: Tầng thứ tám

Trong tầng 7 Lôi vực rộng lớn vang lên những tiếng long ngâm liên hồi, một quang ảnh tốc độ thần kỳ xẹt ngang chân trời, như rồng bay nhảy trên trời cao, trong lúc uốn lượn khiến cho không gian bị xuyên phá, lóe lên liền xuất hiện ở tít tắp nơi xa.

Thỉnh thoảng có vài người thực lực mạnh mẽ đang tu luyện cảm ứng được khí tức của quang ảnh kia lướt qua, nhưng còn chưa kịp định thần xác định kẻ tới là ai, thì người kia đã bắn đi xa tít nơi chân trời.

Tốc độ kinh khủng khiến những cường giả kia cũng há mồm kinh hãi.

Người đó dĩ nhiên chính là Mục Trần, hắn đang trong tâm trạng khoái trá sung sướng tận hưởng tốc độ của Long Đằng Thuật, quả thật là siêu đẳng tuyệt hảo hơn xa cả hắn đoán. Cái tốc độ này nếu mà so với trước kia hắn dốc hết toàn lực thì không chỉ hơn vài chục lần!

Có thân pháp cấp tốc trốn thoát này, về sau có gặp đối thủ không đủ sức chống cự cũng chắc chắn toàn mạng trở về. Thật là một món bảo hiểm tuyệt vời cho mạng sống của hắn.

Chỉ lát sau hắn đã xuất hiện ở bích chướng dẫn đến tầng 8.

Ánh sáng tan dần, Mục Trần hiện ra, đôi mắt trừng trừng nhìn trước mặt. Không như những tầng dưới là bích chướng lôi đình, mà lối lên tầng 8 này lại là một dòng lôi hà chảy vòng quanh, những dòng lôi đình lỏng cuồn cuộn trút xuống như thác nước, hoàn toàn phong kín thông đạo giữa tầng 7 và tầng 8.

- Cái này là bích chướng tầng 8 sao ta?

Mục Trần há mồm lẩm bẩm nhìn lôi hà sáng rực.

Đưa mắt nhìn bốn phía, hắn cảm ứng được trong vòng trăm dặm quanh đây có vài dao động linh lực cường hãn yên lặng, chắc là những đệ tử đang khắc khổ tu luyện.

Lúc hắn phát hiện ra họ, dĩ nhiên họ cũng phát hiện ra hắn, nhưng không hề hiện thân, chỉ âm thầm chú ý hắn một chút. Những người bước vào được tầng 7 này đã chân chính là đệ tử mạnh mẽ cao cấp của Bắc Thương linh viện, không ai là kẻ bạc nhược.

Mục Trần vẫn đang chú ý vào lôi hà sáng choang trước mặt. Hắn nhíu mày, cái loại lôi hà này thật là đáng ngại, lôi đình bên trong nó mà dính vào người e rằng cả cường giả Hóa Thiên cảnh trung kỳ cũng phải méo mặt.

Cái điệu này muốn mạnh mẽ xông vào thì khó rồi.

Mục Trần chăm chú quan sát lôi hà đang đổ xuống không ngừng, gương mặt trầm ngâm. Đột nhiên hắn nheo mắt nhìn kỹ lại, phát hiện lôi hà cũng như thác nước, tuy trút xuống liên miên dày đặc, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những khoảng hở khá nhỏ. Nếu trong chớp mắt hắn có đủ khả năng xuyên qua đó, vậy thì có thể chân chính bước vào tầng 8.

Việc này cần một tốc độ cực kỳ kinh khủng. Nếu là ngày hôm qua, e rằng Mục Trần phải bó tay lui bước, thế nhưng đã được Bạch Long Chí Tôn chỉ điểm cho Long Đằng Thuật, vậy thì hắn có thể thử một lần.

Mục Trần chẳng mấy do dự, hắn vừa lắc mình đã dùng bộ pháp kỳ dị kia, quang ảnh lướt theo như rồng bay uốn lượn.

"Xẹẹẹẹt!"

Mục Trần lao vào dòng lôi đình lỏng, thế nhưng bất chợt bị khựng lại, co giật. Tốc độ của hắn không chậm, nhưng muốn xuyên qua khe hở nhỏ như thế thì nói dễ hơn làm. Hắn bị lôi hà đổ lên người, giật cho tím tái, sức mạnh cuồng bạo đánh bay lui, tóe máu.

- Bích chướng lôi hà thật lợi hại.

Mục Trần nuốt xuống ngụm máu dâng lên tới cổ, mặt mày nhăn nhó. Nếu trước khi đột phá mà hắn liều mạng chơi với cái lôi hà này, e rằng hắn chỉ còn lại đám tro.

Vài cường giả nơi phương xa đang cảm ứng hành động của hắn khẽ lắc đầu, xem ra cũng đang tò mò xem thử một kẻ muốn thử sức xuyên qua lôi hà, tiếc rằng hắn đã bị đánh bật ngược.

Hiện giờ trong Bắc Thương linh viện, đệ tử có thể tiến vào tầng 8 chỉ có hai người: Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông. Ngoài ra mọi người khác cao nhất chỉ đến được tầng 7 này. Tuy họ cũng không ngừng tiến bộ, nhưng chưa ai là người thứ ba thành công.

Tuy tốc độ khi nãy của Mục Trần khiến họ kinh ngạc một chút, nhưng vẫn chưa đủ tư cách xuyên qua bích chướng lôi hà.

Mục Trần vẫn đang chăm chăm quan sát lôi hà trút xuống dòng lôi đình sáng rực, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh trở lại.

Dao động linh lực quanh người bình thường nhẹ nhàng trở lại, tâm tình Mục Trần trở nên tập trung, ngăn cách với bên ngoài. Trong tâm trí hắn chỉ còn có lôi hà đổ xuống như thác.

Trong con ngươi đen láy lại có quang ảnh hiện lên, như rồng bay lượn. Bộ pháp do Bạch Long Chí Tôn thi triển lại hiện ra trong mắt hắn.

Mục Trần đứng yên lặng ở đó chừng nửa giờ.

Hoàn toàn không nhúc nhích, những người đang tò mò quan sát hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ hắn còn chưa chịu từ bỏ?

Rồi hắn mở mắt ra, chân bước tới, trong tiếng long ngâm hóa thân thành rồng bay lượn.

"Grào!"

Bước chân của hắn như đạp lên sóng âm, tàn ảnh kéo theo uốn lượn như rồng đằng vân.

Hắn xuyên qua lôi hà, một cái bóng bị khựng lại nơi làn chất lỏng lôi đình, nhưng không văng ngược ra ngoài, rồi mờ dần và tan biến, đúng là một tàn ảnh.

- Hắn vượt qua!

Trên một vài Dẫn Lôi đài trong phạm vị trăm dặm quanh đó, nhiều người thất thanh thốt lên, có kẻ còn giật mình đứng phắt dậy, gương mặt chấn kinh.

Mọi sự chú ý đều hướng vào lôi hà sáng rực, từng luồng tàn ảnh tiên tán, nhưng không có một cái bóng nào bị đánh bay ra, dường như hắn đã xuyên qua lôi hà khủng bố.

- Không ngờ.... lại có thể thành công vượt qua! Kẻ kia là ai nhỉ?

Bao lâu rồi, rốt cuộc có kẻ thứ ba đã thành công tiến vào Lôi vực tầng 8?

Chính ngay lúc Mục Trần xuyên qua lôi hà, Bắc Thương linh viện bên ngoài cũng xuất hiện biến động cực lớn.

Trên bình đài rộng lớn, bia Lôi vực đột nhiên lóe sáng chói mắt khiến cho những đệ tử đang tập trung ở đây lập tức chú ý, đã lâu không có dị tượng chói mắt đến vậy.

Bình thường chỉ khi nào có sự kiện cực kỳ nổi bật mới khiến bia Lôi vực có trọng biến như thế.

Đám đông nghi hoặc nhìn lên bia đá, lôi quang lóe sáng, từng dòng sét chạy thẳng lên bia, vượt qua cả Tô Huyên, Hạc Yêu rồi chễm chệ ở vị trí thứ ba.

- Mục Trần, Lôi vực tầng 8!

Yên tĩnh!

Một giây bất ngờ, rồi tiếng chấn động ồn ào như sóng lớn vỗ bờ mang theo tin tức kinh người lan đi, khiến cho vô số kẻ xôn xao bàn tán, người người kinh ngạc.

- Lại là Mục Trần?

- Cái tên tân sinh Mục Trần ư? Sao hắn lợi hại như vậy? Lôi vực tầng 8, ngay cả Hạc Yêu cũng chưa vào được, sao hắn lại có thể?

- Ai mà biết, nhưng bia Lôi vực thì không giả được, nếu đã khắc trên đó như thế, vậy thì Mục Trần chắc chắn đã vào tầng 8!

- Khủng bố thế, hắn làm sao mà làm được nhỉ?

Mọi người bàn tán huyên náo, tất cả đều không ngờ được tên tân sinh Mục Trần lại bày ra một chuyện khó tin đến mức này. Danh tiếng của Mục Trần ở Bắc Thương linh viện lúc này đã nổi như cồn, thành ra thực lực chân chính của hắn nhiều người cũng biết rõ. Dù hắn chống đỡ được ba chiêu của Lý Huyền Thông, bày linh trận vây khốn Yêu môn, nhưng dù sao lúc đó Hạc Yêu cũng chưa ra tay, nhưng chuyện này thì quả thật hắn đã vượt mặt Hạc Yêu.

Dù rằng bảng xếp hạng tiến trình Lôi vực không chân chính phân thực lực cao thấp trực tiếp như Thiên bảng, nhưng cũng là một bảng có cân lượng không nhẹ. Từ chỗ này người ta có thể nhìn ra vài đệ tử vốn che giấu thực lực.

Mục Trần có thể thành công tiến vào Lôi vực tầng 8, điều này chẳng lẽ cũng có nghĩa là hắn đã vượt trên Hạc Yêu, có thực lực sánh ngang Lý Huyền Thông?

Tân sinh như vậy, thật quá lợi hại!

Bia Lôi vực thay đổi, tin tức nhanh chóng truyền khắp nơi, lại khiến không ít người khó tin.

Yêu môn, tổng bộ sau khi bị phá hủy phải xây dựng lại do vậy trở nên giản dị đi nhiều. Hạc Yêu ngồi ghế chủ tọa, mặt không đổi sắc nghe hồi báo.

- Mục Trần tiến vào Lôi vực tầng 8? Sao có thể chứ?

Trần Hậu đứng bên cạnh thì hô lên thất thanh, thần tình không thể tin được.

Hạc Yêu lại không mấy quan tâm, chỉ là hai mắt hơi long lên. Hắn bưng chén trà nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói:

- Tuy rằng Lôi vực tầng 8 không dễ tiến vào, nhưng mà có vài thủ đoạn lợi dụng cũng có thể, không có gì đáng kinh ngạc.

- Đúng! Chỉ là thủ lĩnh không muốn, chứ tiến vào tầng 8, cũng không có gì khó khăn.

Hạc Yêu cười nhạt, ánh mắt lãnh khốc.

- Yên tâm đi! Bây giờ cứ cho hắn đắc ý một chút, vài ngày nữa đến Thú Liệp chiến, bất kể hắn leo cao tới đâu ta cũng có thể đè hắn xuống!

...

Trên một đỉnh núi nọ, Lý Huyền Thông nhìn một mảnh giấy nhỏ trong tay, thứ này có liên kết với bia Lôi vực, mọi tin tức thay đổi trên đó đều được nhìn thấy thông qua tờ giấy này. Ánh mắt Lý Huyền Thông nheo lại, búng tay ra, chấn mảnh giấy tan nát.

Mục Trần... dường như hắn mạnh lên nhiều a, nếu gặp lại trong Thú Liệp chiến, vậy thì ta sẽ không còn ước chiến ba chiêu gì nữa, hy vọng lúc ấy ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.