TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2353: Huyết Mang Xà

*Huyết Mang Xà: Rắn râu đỏ

Chỉ thấy nhoáng lên một cái, thân ảnh lão giả đã tiến lên hơn mười trượng xuất hiện trước mặt Huyết Phách.

Huyết Phách cả kinh, thân hình vội vàng bắn ngược ra ngoài.

Hai con Khôi lỗi Hợp Thể kỳ ngay lập tức hành động, một con giương cung lên, thanh âm “ xuy xuy" vang lên liên tục, vô số kim mang theo đó được bắn ra. Con Khôi Lỗi còn lại tay cũng vung trường thương chớp loáng, đầu thương tỏa ra một đóa hoa lam to gần một trượng, hướng về phía lão giả chụp tới.

Hoa thương trông có vẻ óng ánh dị thường, nhưng vừa mới đè xuống, một luồng khí cực lạnh bộc phát ra, làm cho không gian bên cạnh lão giả ngưng tụ lại, cảm giác như muốn đóng băng cả hư không.Cùng lúc đó những kim mang kia theo bốn phương tám hướng ác liệt bắn tới.

Hai con khôi lỗi phối hợp, tấn công không tạo ra một chút kẽ hở nào cho đối phương.

Lão giả cao lớn hừ lạnh một tiếng, trên thân chớp lên quang điện đỏ thẫm, ngay lập tức đem hàn khí xung quanh nghiền nát, kim mang trông lợi hại vô cùng nhưng khi bắn tới gần đấy, cũng đồng dạng bị quang điện phản xạ ra ngoài.

Lão giả cũng đồng thời đánh một trảo vào hư không chụp lấy cự hoa màu lam.

"Phanh" một tiếng, cự hoa màu lam bỗng nhiên biến mất, đầu thương màu lam bị năm ngón tay của lão giả như móc câu dễ dàng chộp vào trong lòng bàn tay.

Hai tay khôi lỗi cầm thương run lên, muốn rút mũi thương thoát khỏi bàn tay lão giả, nhưng nó lại như mọc rễ tại chỗ, hoàn toàn không thể lay động.

Ngược lại Khôi lỗi cầm cung trong mắt tinh quang chớp động, toàn thân bộc phát ra khí tức kinh người, thanh cung trong tay hào quang đại phóng, một dải kinh hồng kim sắc (cầu vồng màu vàng kim) phát ra tiếng rít bén nhọn nhằm thẳng lão già bắn tới.

Lão giả cao lớn cười ha hả, khẽ thổi một hơi về phía kinh hồng bay tới, một đoàn lôi hỏa màu đỏ thẫm nhanh chóng được hình thành phình ra xung quanh như hình cái chậu, trực tiếp bay ra đón đỡ.

"Ầm vang" một tiếng khủng khiếp nổ ra sau khi chúng va chạm với nhau. Điện quang đỏ thẫm bỗng nhiên phình ra, đem kim mang cắn nuốt bên trong, hơn nữa lại tách ra một tia cuồn cuộn bắn chính xác tới phía con khôi lỗi, biến nó thành tro tàn.

Về phần khôi lỗi cầm thương, cũng bị một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ trên không chụp trúng, hóa thành một đống phế liệu ngay tức khắc.

Thân hình lão giả cao lớn lay động một cái, ngay lập tức xuất hiện ngay gần Huyết Phách, cũng nhằm vào Huyết Phách chụp ra một trảo:

"Tiểu nha đầu, Ngay lập tức đem chìa khóa cùng với bảo vật giao ra đây, ta còn để cho người một chút thống khoái, bằng không thì …, hắc hắc" Lão giả cao lớn mặt mày đanh ác, nói.

"Tiền bối có thể đi vào nơi này, khẳng định trên người cũng có chìa khóa Thiên Đỉnh cung, hà tất phải tham vật trên thân vãn bối." Huyết Phách sắc mặt tái nhợt dị thường, vừa thụt lùi từng bước vừa nói.

"Hừ, ngươi nghĩ là ta không biết chắc, bên trong Thiên Đỉnh cung có một số địa phương đặc thù phải cần chìa khóa thích hợp mới có thể đi vào. Bản lão tổ trên thân chỉ có một cái chìa khóa phỏng chế, tất nhiên là muốn vơ vét thêm chìa khóa để dự phòng. Ngươi đã không muốn chủ động giao ra đây, cũng đừng có oán trách bản lão tổ ra tay ác độc." Lão giả cao lớn vừa thấy Huyết Phách vẫn không chịu khuất phục, lập tức hừ lạnh một tiếng, thò bàn tay vỗ một chưởng, năm ngón tay khổng lồ chụp tới Huyết Phách.

Nhìn như một trảo rất bình thường lại làm cho Huyết Phách cảm thấy năm ngón tay đã bao phủ hoàn toàn không gian xung quanh nàng, không thể tránh né được, trong lòng thật sự hoảng hốt.

Đúng lúc năm ngón tay muốn bắt lấy vai nàng, mảng hư không trên đầu nàng bỗng trở nên chấn động. Một đạo tinh quang từ hư không hiện ra, như sấm sét chụp thẳng xuống đầu lão giả.

Công kích này hoàn toàn không có một dấu hiệu báo trước, mặc dù lão giả cao lớn là lão quái Đại Thừa đã vô số năm kinh nghiệm, cũng thất kinh không kịp tránh né.

"Phốc" một tiếng, một cánh tay của lão giả bị tinh quang cắt phụt, ngay sau đó phân ra làm bảy tám đoạn rồi nổ tung tại chỗ.

Nhưng thân hình lão giả mơ hồ một chút, lại xuất hiện trong hư không cách đó mười trượng, hai mắt phóng hỏa nhìn chăm chú vào vùng hư không phía trên Huyết Phách quát một tiếng chói tai:

"Vị đạo hữu nào đang ẩn nấp quanh đây, sao lại thi triển thủ đoạn để ám toán lão phu?”

Cùng lúc đang nói chuyện, chỗ tay cụt của lão giả đột nhiên phun ra một cỗ huyết vụ, vô số tơ máu nhung nhúc tuôn ra, một cánh tay trắng nõn theo đó lại được hình thành.

Loại thủ đoạn tái sinh thân thể, đối với tu luyện giả Huyết Thiên đại lục dùng công pháp huyết đạo làm chủ mà nói, tự nhiên là một chuyện dễ dàng.

Nhưng sau khi lão già này quát hỏi một phen, mọi nơi trong hư không vẫn chìm vào trong yên lặng, cũng không có người hiện thân đi ra, chỉ có Huyết Phách vẻ mặt khôi phục lại một chút trấn tĩnh, từ từ lui lại phía sau một chút.

Lão giả cao lớn gặp tình hình này, mặt mày lập tức âm trầm như nước, dùng một ánh mắt cay độc liếc về phía sau Huyết Phách, cánh tay vừa lành lại khẽ nhấc bắn một chưởng cực nhanh về phía nàng.

Một tiếng âm trầm vang lên.

Một tia xích mang (râu đỏ) bén nhọn theo chỗ đầu ngón tay bắn ra, ngay sau đó chớp lên, chui vào trong hư không không thấy tung tích.

Sau một khắc, cách trước măt Huyết Phách một trượng, một tiếng ầm vang lên, xích mang hiện ra từ hư không, hóa thành một con thoi ngắn đỏ thẫm dài nửa thước bắn thẳng vào ngực nàng.

Tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ là một thoáng ý niệm đã hiện ra trước mắt. Với tu vi của Huyết Phách, cho dù là tế ra bảo vật phòng ngự hay muốn né tránh cũng không thể nào kịp. Cho dù từ trước đến giờ nàng là người vô cùng bình tĩnh thì lúc này mặt mày cũng trở nên tái mét.

Nhưng đúng lúc này, một luồng kim quang chớp lên xuất hiện trước người nàng, một tiểu nhân màu vàng chỉ cao một thước từ từ hiện rõ, nó thoáng vung lên một cánh tay ngay đã lập tức đập nát đoản thoi.

Đúng là Kim Đồng Phệ Kim Trùng Vương xuất hiện.

Lão giả cao lớn vừa thấy cảnh này, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, đồng thời trên mặt thoáng lộ ra một tia nghi ngờ.

"Các hạ là ai, cùng tiểu nha đầu này có quan hệ gì?" Lão giả đảo mắt, bỗng nhiên hỏi.

Kim Đồng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào lão giả, sắc mặt đờ đẫn, không có ý tứ trả lời, nhưng một bàn tay nhỏ bé liền xuất một trảo, ngay lập tức tiếng “ xuy xuy “ vang lên trong hư không. Một kim ti (tia sáng vàng mảnh như tơ) xuất hiện trong hư không rồi tỏa ra thành một mạng lưới khổng lồ bao phủ toàn bộ khoảng không xung quanh lão giả.

Lão giả cao lớn thấy vậy, trong lòng giận dữ:

"Nếu đạo hữu một lòng muốn chiến, lão phu sẽ phụng bồi xem thần thông các hạ to lớn đến nhường nào."

Vừa dứt lời, lão giả một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân lập tức bắn ra vô số xích ngân ( tia sáng đỏ thẫm), lại há miệng, một mảng ánh sáng màu bạc bắn ra, hào quang thu lại, hiện rõ là một cái kính cổ.

Cổ kính vừa mới hiện ra, ngay lập tức ánh sáng chớp lên, tuôn ra vô số phù văn màu bạc, ầm ầm tụ lại hóa thành từng đoàn lôi quang.

"Đi "

Lão giả cao lớn quát khẽ một tiếng, tay áo hướng phía đối diện run lên, lập tức xích ngân xen lẫn với lôi quang, hóa thành một đoàn lôi vân cực đại bao kín cả một dặm, hùng hổ lao tới.

Kim Đồng thấy vậy, mặt không một chút biểu cảm, khẽ nhấc bàn tay nhỏ bé, hướng phía trước điểm nhẹ một cái.

Tiếng xé gió nổi lên, vô số kim ti hóa thành một trận mưa bắn tới lôi vân.

Chỉ thấy ở trung tâm lôi vân vang lên âm thanh "Lốp ba lốp bốp", vô số tinh quang ở trong đó như ẩn như hiện, trong khoảnh khắc liền bị xuyên thủng lở loét thành hàng trăm, hàng ngàn lỗ, thất thoát linh lực mà co rút lại.

Lão giả cao lớn hầu như không thể tin tưởng vào hai mắt của mình, một kích lúc trước cho dù không phải thủ đoạn áp rương, nhưng tuyệt đối cũng là một trong những đại thần thông lợi hại nhất của lão.

Cổ kính màu bạc này trông thế nhưng lại chính là một kiện Huyền Thiên tàn bảo, kết hợp xích lôi của bản thân tu luyện, uy năng to lớn không biết làm cho bao nhiêu đối thủ mới nghe đã sợ mất mật, nhưng bây giờ lại bị đối phương phá vỡ một cách hời hợt như vậy.

Kim ti biến ảo của đối phương không biết là vật gì, không ngờ quá sắc bén, lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của lôi điện một chút nào.

Nhưng lập tức trong lúc lão giả đang hoảng sợ, Kim Đồng đã trực tiếp vung cả mười ngón tay, thanh âm "xuy xuy" tụ lại một chỗ.

Lão giả cao lớn chỉ cảm thấy vùng hư không xung quanh phát lạnh, chi chít kiếm khí vô ảnh bén nhọn từ hư không hiện ra bắn thẳng đến lão.

Lão giả sắc mặt đại biến, tay áo không lưỡng lự run lên, một chưởng màu xanh to như cái chén phát ra, vòng một cái đã bay lên đỉnh đầu, lại tiếp tục bay vòng về phía sau, biến thành một quang tráo (lồng ánh sáng) màu xanh bao bọc toàn thân hắn lại.

Đồng thời cánh tay còn lại của lão giả bắt pháp quyết, sau lưng lóe lôi quang, hiện ra một đầu cự giao lôi ảnh đỏ thẫm.

Giao ảnh vừa hiện thân, lập tức giương nanh múa vuốt há to miệng điên cuồng bắn ra một mảng lôi hồ đỏ thẫm, cuồn cuộn hướng bốn phương tám hướng mà tuôn ra.

"Phốc phốc" không trung vang lên một tiếng động khủng bố.

Tất cả lôi hồ vừa mới tiếp xúc với kiếm khí vô ảnh đều bị chém nát như gỗ mục vậy.

Ngược lại tầng quang tráo màu xanh kia không biết có huyền cơ gì, ấy thế mà lại có thể đẩy kiếm khí vô ảnh ác liệt như vậy bắn lệch ra bên ngoài.

Nhưng cho dù như vậy, lão giả cao lớn cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng vung tay rút ra từ trong túi trữ vật một thanh quái kiếm đỏ như máu uốn lượn dị thường.

Lão giả một tay nắm chặt kiếm, lại há miệng phun vào nó một đoàn tinh huyết.Tinh huyết vừa tiếp xúc, lập tức bị thanh kiếm hút không còn một mảnh. Quái kiếm mơ hồ kêu một tiếng, lại thoáng cái vặn vẹo sống lại, hóa thành một huyết xà không rõ tên. Lão giả cao lớn cười một tiếng âm hiểm, ném huyết xà trong tay ra.

Chỉ nghe "vù" một tiếng, quái xà lăn mình, thoáng cái chui vào trong hư không không thấy tung tích. Mà sau một khắc, gần chỗ Kim Đồng, bất thình lình một cỗ huyết vụ tuôn ra từ hư không.

Hai mắt Kim Đồng lạnh lẽo chớp lên, lập tức tuôn ra hai đạo tinh mang, trực tiếp xuyên thủng huyết vụ, nhưng bên trong lại là một mảng trống rỗng, dường như thật sự không hề tồn tại vật gì cả.

Đang lúc Kim Đồng khẽ giật mình, huyết vụ trước mắt lại bỗng nhiên cuồn cuộn ngưng tụ, xuất kỳ bất ý biến ảo lại thành quái xà huyết sắc kia.

Thân thể quái xà này chỉ một thoáng mơ hồ, đã mở miệng hung hăng cắn vào vai Kim Đồng.

Lão giả từ xa trông thấy, ngẩng đầu cười như điên: "Tiểu bối, ngươi nhất định phải chết. Quái xà này chính là Huyết Mang Xà, một trong thập đại độc trùng (mười loại trùng độc nhất) của Huyết Thiên đại lục, cho dù ngươi có kim cương bất hoại thân thể, một lát sau cũng sẽ chỉ còn là một vũng máu đen."

"Thập đại độc trùng? Ăn có ngon không?" Kim Đồng nhìn thoáng qua quái xà ở trên vai, bỗng nhiên ánh mắt lộ ra một tia kỳ quái, lần đầu tiên mở miệng.

Thanh âm lanh lảnh dị thường, làm cho người ta nghe xong, lại cảm thấy toàn thân phát lạnh một cách quỷ dị.

Lão giả cao lớn được nghe lời ấy, không khỏi khẽ giật mình, nhưng lập tức một màn xuất hiện làm cho lão cực kỳ sợ hãi.

Kim Đồng khẽ động cánh tay, bắt gọn tại chỗ con Huyết Mang Xà bảy tấc, rứt mạnh nó khỏi đầu vai bị cắn rách, rồi há miệng một cái nuốt chửng con rắn.