Là một cái động thạc nhũ thông đi tám phía, tuy không biết rốt cuộc là lớn nhỏ như thế nào.
Hàn Lập sau khi đưa "Nguyệt quang thạch" xem xét xung quanh một phen, mới cho ra kết luận như vậy.Tuy khi đường hầm bị sập xuống, ngay khi đất đá rơi xuống Hàn Lập cực nhanh tạo ra một vòng bảo hộ. Kết quả là mặc dù bị đất đá rơi xuống liên tục như vậy, chôn sâu dưới đất nhưng cuối cùng vẫn có đường sống.Chẳng qua đường hầm rung động lớn như vậy thì cũng đã xảy ra biến đổi lớn nên Hàn Lập cũng không biết chính mình hiện tại đang ở nơi nào, cũng như không thể xác đinh được phương hướng một cách chính xác. Dưới tình huống bất đắt dĩ đành phải thả ra mấy con rối thằn lằn đi thăm dò, cho chúng đi khắp nơi hy vọng có thể tìm được đường ra.Lúc này hắn đã hối hận rất lớn, ngày đó tại sao lại không học Thổ độn thuật, nếu không thì chỉ cẩn thi pháp một chút là có thể tự do đi lại trong đất rồi! Hôm nay sao còn phải đi theo khôi lỗ thú này từ từ mà mở thông đạo đi ra.Ý niệm dùng pháp khí mở đường chỉ lóe lên trong đầu hắn mà thôi, tuyệt đối sẽ không thực hiện.Dưới tình huống không rõ phương hướng cùng vị trí hiện tại của mình, tùy tiện lãng phí pháp lực cũng không phải là sự tình tốt gì, huống hồ nếu dưới lớp lớp đất như vậy mà sử dụng pháp khí thì nguy hiểm cực kỳ! Một thao tác không đúng sẽ lại bị chôn vùi xuống lần nữa.Nghĩ như vậy, Hàn Lập liền khống chế vài con khôi lỗ thú, đem phạm vi xung quanh tra xét vài lần, sau đó mới lựa chọn phương hướng rời đi tốt nhất. Buồn tẻ liên tục mấy canh giờ, rốt cuộc cũng đi đến cái động thạc nhữ vô danh này, điều này làm cho Hàn Lập lòng không khỏi thả lỏng xuống.Cảm giác được sống lại thật là tốt!Hàn Lập quay đầu nhìn lại huyệt động mà mình đi ra, trong lòng khẳng định còn có những người khác cũng đang cố gắng bảo vệ cái mạng nhỏ trong đường hầm đổ nát đó. Nhưng có hay không tìm được đường thoát ra ngoài thì cũng thật khó nói.Bởi vì tại một chỗ không hề có kẽ hở như vậy, thì cho dù là tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng chỉ sợ kiên kì không lâu lắm, đệ tử Luyện khí kỳ thì lại càng dữ nhiều lành ít rồi.Hàn Lập tuy may mắn nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực không thôi.Bon họ sao lại khi tiến vào đường hầm không lâu thì đường hầm bị sụp đổ cùng với động đất nữa chứ? Chẳng lẻ là do người ma đạo làm trò quỷ? Hàn Lập cảm thấy tám chín phần mười là thật rồi.Ngay lúc này ở trên mặt đất, người của ma đạo lập tức phá hư cái động khẩu, đem sơn động cùng với hết thảy phá hỏng đi.Mà tại phía cao trên không trung kia, hoàng sam lão giả hướng sang cô gái mặc hồng y tiếc hận nói:"Liên sư muội, chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy, bọn chúng cũng đã bỏ chạy như chó nhà có tang thì cần gì phải vận dụng "Hám địa phù" kia chứ? Phải biết rằng đây là một trung cấp phù lục vô cùng hiếm có!""Hừ! Muốn trước mặt Liên Phi Hoa ta bỏ trốn thì đâu có dễ dàng như vậy? Tuy nói nhiên vụ lần này chính là quét sạch mỏ linh thạch này nhưng nhìn thấy bọn họ bình bình an an chạy đến nơi khác làm ta có cảm giác không thoải mái lắm" Hồng y cô nương bĩu bĩu môi, vẻ mặt điềm nhiên nói.Hoàng y lão giả ghe vậy không khỏi có chút dở khóc dở cười!Lấy một cái lý do không ra gì như vậy, liền lãng phí một trung cấp phù lục hiếm có, thật sự là rất đáng cười. Nhưng người ta là nữ nhi duy nhất của môn chủ Ma Diễm Môn. Khụ! Chính mình cũng chỉ là một hộ pháp nhỏ nhoi của Thiên Sát Tông mà thôi, làm sao lại nhàn nhã quản chuyện của người ta chứ?Nghĩ như vậy, lão giả đành phải ngậm miệng lại không tiếp tục nói nữa.Không bao lâu, sau đem linh quáng phá hủy sạch sẽ, người của ma đạo nhị tông liền rời khỏi nơi đây, dần dần không thấy bóng dáng nữa.Một ngày sau, một khu dược viên trồng dược thảo được bảy đại tông phái ẩn tàng cách nơi linh quáng không xa cũng bị một nhóm người đánh lén, toàn bộ dược thảo chuẩn bị để luyện đan bị phá hủy hoàn toàn. Ngay cả cây con cũng bị "Thanh dương ma hỏa" thiêu không còn một mảnh.Sự tình này lập tức được sự chú ý của thượng tầng thất đại tông phái. So với chuyện linh quáng bị đánh lén thì quan trọng hơn rất nhiều. Dù sao thì linh quáng bị hủy thì chỉ cần một chút thời gian liền có thể khôi phục, nhưng lần này linh thảo bị cướp và hỏa thiêu như vậy muốn phục hồi cũng phải mất rất nhiều năm.Cao tầng của thất đại phái xuất cao thủ đến muốn đuổi giết bọn họ nhưng không ngờ giữa đường lại bị phục kích bởi đội ngũ tiếp ứng của đối phương. Lại bị tổn thất thêm một phần nhỏ.Bị thất bại liên tục như thế, thất đại phái tự nhiên không tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Sau khi khôi phục được một chút thực lực bọn họ liền cùng với ma đạo lục tông giao chiến hai ba trận lớn. Đã bắt đầu cho một trường chém giết mới.Lúc này ở dưới đất Hàn Lập đang nhíu nhíu mày, rốt cuộc cũng phát hiện được một chút gió phát ra từ cái động khẩu kia, lập tức điều khiển hai con khôi lỗ thú đi trước dò đường rối chính mình đi theo phía sauLiên tiếp đi đi qua hơn mười huyệt động, không gian của nhũ động càng lúc càng lớn. Nơi lớn nhất cơ hồ có thể chứa hơn trăm người cũng không có vấn đề gì. Đồng dạng gió cũng ngày càng mạnh mẽ thổi đến, điều này cũng làm cho Hàn Lập yên tâm hơn đôi chút, dù sao thì có gió thổi đến chứng tỏ có thông đạo thông với bên trên.Khi Hàn Lập bước vào một cái huyệt động mới thì bên trong cũng đã có bảy tám người rồi, chính là mấy tu sĩ Tuyên Nhạc, Lữ Thiên Mông, Chung Ngô.Khi bọn họ nhìn thấy bên cạnh Hàn Lập có hai con khôi lỗ thú thì có chút bất ngờ.Nhưng sau đó Tuyên Nhạc cười cười muốn nói điều gì đó, đột nhiên một tiếng kêu thê lương từ địa phương bên cạnh truyền đến làm cho tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, lộ ra vẻ giật mình.Tuyên Nhạc cùng Lữ Thiên Mông liếc mắt nhau, cũng không hề hỏi Hàn Lập điều gì, lập tức bước nhanh đến nơi phát ra tiếng kêu thê lương vừa rồi. Trên đường cũng nhanh chóng thi triển các loại pháp thuật phòng ngự, pháp khí. Nên đề phòng thì đề phòng, không dám bất cẩn phân nào.Hàn Lập gặp phải cảnh này, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lấy ra Bạch lân thuẫn, chậm rãi theo sau. Nhưng hắn lại không hề thi triển pháp thuật phòng ngự nào, "Khinh thân thuật" và "Ngự phong quyết" cũng đã đồng thời thi triển trên người. Hắn luôn cho rằng tại không gian hep như vậy thì tốc độ so với phòng ngự càng trọng yếu hơn.Bọn họ một đường xuyên qua ba bốn huyệt động, đi đến một cái nhũ động thật lớn thì nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.Bên trong huyệt động, một con bạch tri thù (con nhện trắng) trong suốt lớn đến mấy trượng, đang dùng những chiếc răng thật lớn cắn lên một khối máu thịt, mơ hồ còn có thể nhận ra đó là một thi thể. Bên ngoài thi thể có trang phục màu trắng, biểu hiện người này là một đệ tử Yểm Nguyệt Tông đang chạy trốn. Xung quanh thi thể còn có ba bốn kiện pháp khí rơi xuống.Nhưng làm cho mọi người chăm chú nhìn chính là phía sau lưng bạch tri thù có một đống quặng linh thạch, bao lấy một lục giác truyền tống trận cực kỳ cô kính, bên cạnh truyền tống trận còn có năm hài cốt đang đã tọa phát ra ngũ sắc quang hoa lơ lửng cách mặt đất khoảng ba thước, trên tay đang cầm một lệnh bài màu lam, tản ra nhàn nhạt ánh sáng nhàn nhạt."Đây là cái gì?"Một gã Luyện khí kỳ nuốc nước miếng hỏi, ai cũng không biết là hắn nói chính là con nhẹ quái dị, truyền tống trận hay là những lệnh bài bên hài cốt. Tự nhiên cũng không ai trả lời hắnCó lẽ âm thanh của người này đã làm kinh động đến con tri thù, quái thú này đình chỉ gặm nhắm con mồi, mà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía những người vừa bước vào huyệt động.Điều này làm cho bọn Hàn Lập rùng mình, vội vàng đề phòng.Nhưng quái thú nhìn một lát sau liền cuối đầu tiếp tục cắn xé thi thể, dường như không quan tâm đến những kẻ bị nó cho yếu nhược này, làm mọi người không khỏi nhìn nhau!"Tìm chết sao!"Một gã đệ tử Yểm Nguyêt Tông nhìn thấy đồng môn chết trong miệng bạch tri thù này, cảm thấy "thỏ tử hồ bi", đột nhiên giương tay lên thả ra một pháp khí hình phi tiêu màu đỏ bắn nhanh về phía bạch tri thù.Điều này làm cho những người lão thành như Lữ Thiên Mông hoảng sợ, thầm mắng ngu xuẩn.Phi tiêu bay nhanh về phía đầu bạch tri thù, nhưng nó cũng không hề có ý tứ né tránh. "Phành" một tiếng liền bị dội ngược trở ra. Một dấu vết nhỏ cũng không hề lưu lại nhưng cái pháp khi kia cũng có chút bị gấp khúc đi. Đến mức như thế quả thật là quá sức khoa trương."Đồng loạt động thủ!"Tuyên Nhạc hung hăng nhìn tên đồng môn kia, không thể không kêu gọi mọi người đồng loạt ra tay. Bởi vì bạch tri thù kia cũng đã đình chỉ ăn, chậm rãi ung dung hướng bọn họ đi đến.Lời này vừa nói ra, lập tức mười đạo pháp khí đồng loạt biến hóa xuất ra uy lực tiến về phía bạch tri thù đánh tới, Hàn Lập cũng xuất ra Kim nhận, pháp khí mà hắn thuần thục nhất.Nhất thời trên người bạch tri thù bị các loại hào quang bao phủ, cả thân hình bạch tri thù cũng ở nhìm trong vòng hào quang, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ mà thôi, phịch phịch bộp bộp một trận, hào quang của những pháp khí đều yếu đi nhiều, thậm chí có năm sáu kiện pháp khí cấp thấp, trực tiếp bị mất đi hoàn toàn linh lực rơi xuống bên dưới.Bọn Hàn Lập gặp phải cảnh này không khỏi kinh hãi thất sắc, không hẹn đồng thời gọi pháp phí của mình trở về.Những đỉnh cấp pháp khí thì hoàn hảo, không hề bị tổn thương, pháp khí bậc cao thì xuất hiện một ít sứt mẻ, cũng không còn trọn vẹn, còn những pháp khí bị rơi xuống chính là những pháp khí cấp thấp. Mà trên thân hình của con bạch tri thù này cũng đã có một chút vết thương, nhưng nó vẫn không lo lắng, chầm chậm hướng về bọn họ mà đi đến."Lui!"Lữ Thiên Mông và Tuyên Nhạc nhìn nhau không hẹn mà đồng thời hét lớn.Tuy bọn họ đối với Truyền tống trận cùng với những lệnh bài kia cũng có ý muốn, nhưng cùng với yêu thú kia tiếp tục đánh bừa, khả năng giết chết được nó cũng thật là thấp đến đáng thương. Chính là phản hồi đến địa điểm an toàn là quan trọng hơn.Nhưng vào lúc này, con bạch tri thù lại hé miệng ra, một cổ chất lỏng màu sáng trắng hướng đến bọn họ phun đến.Biết được quái thú này lợi hại như vậy, ai còn ngu ngốc tiếp đón lấy chất lỏng này? Tất cả đều không hẹn mà né về hai bên."Không hay" Trong đầu Hàn Lập chợt lóe lên linh quang, nhớ đến điều gì đó không khỏi thất thanh kêu lên.Làm cho các tu sĩ khác có chút nao nao, không hiểu có điểm nào không phải?Chất lỏng kia trên đường bay đến đột nhiên hóa thành một mạng nhện, trực tiếp đánh về phía cửa động, lập tức dính vào, khiến mọi người không thể đi ra ngoài đượcCác tu sĩ còn lại sắc mặt đại biến, bọn họ lúc này mới phát hiện động thạch nhũ này chỉ có một cái cửa động mà thôi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 268: Bạch tri thù
Chương 268: Bạch tri thù