TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 144: Trúc cơ đan chi tranh

Kiến Châu nằm ở phía bắc Việt Quốc, diện tích lớn thứ 2 trong 13 châu, có rất nhiều núi non, sông suối, dân cư thưa thớt, có đường biên giới với Nguyên Vũ quốc.

Còn Thái Nhạc Sơn trải dài tới tận phía tây Kiến Châu, phạm vi liên miên ngàn dặm, chẳng những có vô vàn các loại dã thú, ác điểu mà còn có cả người nguyên thủy. Thậm chí thỉnh thoảng có kẻ tiều phu hoặc thợ săn kể lại rằng đã nhìn thấy thần tiên, yêu quái xuất hiện. Điều này khiến cho nơi đây càng thêm vẻ thần bí.

Người thế tục đương nhiên không thể ngờ được rằng Hoàng Phong Cốc ở giữa tòa núi non trung bộ này đã sớm bị một trong thất đại tiên phái chiếm cứ đã mấy ngàn năm.

Từ trên nhìn xuống, nơi này và những dãy núi khác cũng không khác gì nhau, cũng có sơn lĩnh hiểm trở, cây cối um tùm rậm rạp, nhưng trên thực tế, nó được một tòa kỳ môn đại trận siêu lớn bao trùm, tất cả đều là ảo ảnh mà thôi. Phía dưới thực ra đã sớm mọc lên vô số lâu đài, đại điện, lại còn có cả một số người tu tiên chân đạp pháp khí hình lá cây bay qua bay lại không ngừng.

Chưởng môn hiện tại của Hoàng Phong Cốc là Chung Linh Đạo, tuổi đã hơn trăm nhưng trông vẫn có dáng vẻ của một trung niên khoảng ba mươi, thân mang tu vi hậu kỳ của Trúc cơ kỳ, trời sinh tính trầm ổn, có tài tổ chức, có uy vọng rất cao trong bổn môn, các trưởng bối và sư huynh đệ của hắn đều cực kỳ tin phục.

Nhưng hôm nay, vị chưởng môn luôn thong dong tự tại, tràn ngập tự tin này lại đang mày ngồi trên chủ vị ở đại điện, nhìn cuộc cãi nhau kịch liệt giữa một vị người trung niên và một vị lão giả có vẻ thiếu nhẫn nại. Còn ở hai bên đang có hơn mười tu sĩ khác cũng đang nhìn, những người này đều là nhân viên quản sự của Hoàng Phong Cốc.

"Mộ Dung sư huynh! Rõ ràng mấy tháng trước đã được phân chia đủ Trúc Cơ Đan để dùng, sao hôm nay lại cứ đòi không cấp cho cháu ta mà cấp cho một vị tán tu, như vậy là không công bằng!" Lão giả giận tím mặt, xông tới quát lên với một trung niên.

Điều khiến người ta kinh ngạc chính là vị lão giả rõ ràng già hơn so với người trung niên rất nhiều, nhưng lại luôn mồm gọi đối phương là sư huynh!

"Diệp sư đệ, việc này chỉ ngẫu nhiên xảy ra thôi! Cả trăm năm mới có một người cầm Thăng Tiên Lệnh tới bổn môn, làm sao chúng ta có thể mặc kệ không hỏi tới, phải cấp cho người ta một viên Trúc Cơ Đan chứ!" Người trung niên thần tình không đổi, nhẹ nhàng nói.

"Nhưng người này căn bản không phải là người của gia tộc tu tiên, chỉ là một gã tán tu, vậy mà cũng phải cho hắn một viên Trúc Cơ Đan? Ta thấy chỉ cần cho hắn nhập môn đã coi như hắn có phúc đức lắm rồi!" Lão giả mặt đỏ tới mang tai cãi.

"Diệp sư đệ, không thể nói như vậy được! Làm sao ngươi có thể biết được tổ thượng của người ta có phải người gia tộc tu tiên hay không? Nói không chừng chỉ là do gia tộc suy yếu mới trở thành tán tu! Hơn nữa, ai có thể cam đoan rằng gia tộc của mình sẽ mãi mãi không suy yếu. Nói không chừng Diệp gia của Diệp sư đệ một ngày nào đó cũng suy thoái. Đến lúc đó, hậu nhân của Diệp gia cầm Thăng Tiên Lệnh tìm tới, người Hoàng Phong Cốc chúng ta cũng không cho hắn Trúc Cơ Đan mà chỉ cho hắn nhập môn thì sao? Nếu sư đệ có thể phát lời thề độc trước mặt mọi người ở đây, Mộ Dung Sam ta sẽ quay đầu, tuyệt không hề nhắc đến chuyện Trúc Cơ Đan nữa".

Người trung niên nói thẳng vào vấn đề, khiến lão giả mặt trắng bệch, không nói được tiếng nào.

Lão giả làm sao dám phát ra lời thế có hậu hoạn vô cùng như vậy? Hơn nữa, nếu hắn làm thật cũng chỉ có kẻ trước mặt này bỏ qua mà thôi, ai biết liệu có kẻ nào khác tiếp tục nhảy ra phá bĩnh không đây?

"Nhưng tại sao lại phải lấy của cháu ta? Lấy của người khác không được sao?" Lão giả không cam lòng, lớn tiếng hỏi.

"Việc này là do cháu của sư đệ đã không thực sự nỗ lực. Không ngờ lại đạt thấp như vậy khi kiểm tra". Người trung niên lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Thấy bộ dạng của người đối diện như thế, lão giả căm hận cắn chặt hàm răng. Nhưng vì lợi ích quan trọng của cháu mình, vẫn cố gắng nói: "Cháu ta đúng là thấp thật, nhưng cũng không phải là người cuối cùng được dùng Trúc Cơ Đan! Chẳng phải là còn hai người thấp hơn nữa sao?"

"Sư đệ nói không sai, đúng là còn hai người khác đứng sau cháu của đệ, nhưng tình huống của hai người này thực sự có chút đặc thù! Cũng chỉ còn cách ủy khuất cho cháu của Diệp sư đệ mà thôi!" Người trung niên nói với vẻ rất tiếc nuối.

"Có gì đặc thù? Nếu không cho ta một lý do tâm phục khẩu phục, ta sẽ không nuốt nổi giọng điệu này!" Lão giả nổi nóng, nói năng một cách thô lỗ.

"Làm loạn sao! Cái gì mà không nuốt được? Hai người này quả thật là đặc thù nên phải chọn bọn họ mà bỏ qua cháu của sư đệ, cũng là đã được ta gật đầu đồng ý. Còn lý do! Sư đệ không hỏi, ta cũng sẽ giải thích cho ngươi nghe".

Chung Linh Đạo thấy lão giả ăn nói không suy nghĩ, liền trầm giọng mắng.

Lão giả thấy Chung Linh Đạo như vậy, trong lòng rùng mình! Hắn chỉ biết là khi kiểm tra thì đứng sau cháu mình có 2 người nữa. Nhưng đó là ai thì hắn thực sự không biết. Điều này làm hắn thực sự bất bình! Chẳng lẽ còn có ngoại lệ nào đó, khiến cho Chưởng môn luôn luôn công chính, nghiêm minh cũng phải thiên vị sao?

Chung Linh Đạo phẩy tay, ý bảo trung niên thư sinh ngồi nguyên vị, rồi thở dài nói:

"Diệp sư đệ, lần này sợ rằng thực sự phải ủy khuất cháu của đệ một chút! Một trong hai người kia chính là hậu nhân duy nhất còn lại của Hồng Phất sư thúc tại thế tục. Cho nên mặc dù tiểu cô nương lúc đầu kiểm tra không hợp cách nhưng ngay từ đầu ta đã chọn để nàng dùng Trúc Cơ Đan. Nói vậy, DIệp sư đệ sẽ không đòi hủy Trúc Cơ Đan của người này chứ?"

Lão giả vừa nghe thấy tên Hồng Phất lập tức hoảng sợ, sắc mặt đại biến, đứng bật dậy.

"Nếu đúng là hậu nhân của Hồng Phất sư thúc, đương nhiên là phải nghe lời, tiểu đệ làm sao mà không kính trưởng bối! Đối với an bài của người, tiểu đệ tâm phục khẩu phục". Lão giả sắc mặt hơi trắng bệnh ra nói.

Chung đại chưởng thấy ánh mắt lão giả như vậy cũng không ngạc nhiên, dù sao cũng là nữ nhân duy nhất đạt tới Kết Đan Kỳ của Hoàng Phong Cốc, vị Hồng Phất sư thúc này tính khí hẹp hòi, ai mà chẳng biết! Nếu thật sự cho rằng tiểu cô nương kia không đủ tư cách, chẳng những lão giả phải gặp xui xẻo, mà sợ rằng ngay cả chưởng môn nhân sau này cũng chẳng sung sướng gì.

"Vẫn còn một người nữa đâu?" Lão giả vẫn chưa từ bỏ ý định, mặc dù biết những người như vậy thì có đầy đủ lý do nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ.

"Người còn lại là một kẻ thân mang dị linh căn phong thuộc tính. Lý do của người này như vậy đã đủ chưa?" Chung Linh Đạo vuốt râu, chậm rãi nói.

Lão giả vừa nghe vậy, im lặng không nói được gì. Môn quy Hoàng Phong Cốc đã quy định: Người có Thiên căn và Dị linh căn được ưu tiên Trúc Cơ. Như vậy còn có thể phàn nàn được gì nữa!

Nhưng cháu trai của hắn, mặc dù không phải là cháu ruột nhưng ngay từ khi nó nhập môn, hắn đã tận mắt nhìn thấy nó lớn lên hàng ngày, còn thân thiết hơn cả cháu ruột, như vậy làm sao nhẫn tâm nói cho nó rằng nó bị hủy tư cách được Trúc Cơ?

"Cháu của ta thực sự vô vọng sao? Phải biết rằng sẽ phải đợi thêm mười năm nữa, cháu ta sẽ bỏ lỡ Trúc Cơ Kỳ tốt nhất, trong đời này căn bản là vô vọng tiến vào Trúc Cơ Kỳ lần nữa!" Giọng lão giả có vài phần thê lượng, khiến không ít những người ngồi đó phải trầm ngâm.

"Diệp sư đệ, thật ra không phải là đã hết cách!" Một lão giả có diện mục hơi âm trầm với chiếc mũi ưng dài đứng dậy, an ủi DIệp lão giả.

"Cái gì? Ngô sư huynh vẫn có biện pháp sao?" Diệp lão giả vừa nghe, tinh thần tươi tỉnh hẳn lên, trong môn phái thì vị Ngô sư huynh này vốn nổi danh túc trí đa mưu, nói không chừng đúng là có biện pháp thật.

Ngô lão giả mỉm cười, vẫn không đáp mà quay ngược lại, cao giọng hỏi Chung Linh Đạo: "Xin hỏi chưởng môn, người mang Thăng Tiên Lệnh có thuộc tính linh căn gì? Đã kiểm tra chưa? Tư chất thế nào?"

"Hình như không tốt lắm! Vương sư đệ, ngươi đã tự mình mang người đến kiểm tra, ngươi nói đi!" Chung Linh Đạo nói với một người ở phía bên trái.

"Vâng, chưởng môn sư huynh!" Một vị người trung niên dáng vẻ hơi xanh xao đứng lên, thản nhiên nói.

"Người này tuổi không lớn, bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, công pháp trụ cột là mộc thuộc tính sơ kỳ tầng thứ chín, thiếu mất tính kim của linh căn thuộc tính, thuộc về ngụy linh căn. Theo tổng thể phán đoán, người này tư chất tầm thường, nhưng chắc hẳn đã từng có kỳ ngộ, và cũng có thể đã chăm chỉ khổ luyện, nếu không thì căn bản không thể nào đạt tới được cảnh giới ngày hôm nay. Nếu hắn không gặp kỳ ngộ nào nữa thì cơ bản đời này nhiều lắm chỉ luyện tới tầng mười một, mười hai của công pháp trụ cột, không cách nào tiến tới được Trúc Cơ Kỳ. Cho dù có dùng một viên Trúc Cơ Đan thì khả năng tiến nhập vào Trúc Cơ Kỳ cũng chỉ là một phần trăm…"

"Tốt!" Ngô lão giả còn chưa chờ vị Vưong sư đệ nói xong đã lớn tiếng cắt lời.

"Tốt cái gì?" Diệp lão giả không nhẫn nại được liền hỏi.

Những người khác cũng đều vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão giả họ Ngô, chỉ có Chung Linh Đạo hơi nhíu mày, trong lòng đoán được vài phần.

"Xin hỏi Chưởng môn sư huynh, nếu là người ta chủ động không dùng Trúc Cơ Đan thì có tính là chúng ta vi phạm lời hứa không?" Lão giả họ Ngô hỏi.

"Đương nhiên, nhưng bất luận kẻ nào cũng đều không được phép dùng thủ đoạn uy hiếp và bắt buộc, nếu không thì danh tiếng của Hoàng Phong Cốc chúng ta sẽ bị hủy!" Chung Chưởng môn nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Ha ha! Xin Chưởng môn yên tâm, việc này là đương nhiên!" Lão giả họ Ngô mỉm cười, sau đó quay đầu nói với DIệp lão giả.

"DIệp sư đệ, ngươi không ngại hao tốn một ít đồ, mua Trúc Cơ Đan của hắn chứ? Phải biết rằng tư chất hắn thấp như vậy, xác suất sử dụng Trúc Cơ thành công thấp đến đáng thương, hẳn là sẽ muốn đổi Trúc Cơ Đan lấy thứ gì đó hữu dụng hơn!" Ngô lão giả bộ dạng tràn đầy tự tin.