TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Thiên Ký
Chương 216: Hồng Tam

Dịch giả: Clarkdale

Biên: hungprods

“Bảo mệnh phù?” Liễu Minh nghe xong lời này không khỏi nao nao, nhưng lập tức kịp phản ứng, vội lấy Minh bài của mình ra, hai tay dâng lên.

Đại hán họ Lôi chỉ điểm nhẹ một cái lên Minh Bài, sau đó thu lại cây đoản côn màu vàng rồi lấy ra một tấm Phù lục màu vàng nhạt giao cho Liễu Minh.

“Đây là một tấm Kim Quang Phù, là một loại Phù lục phi độn thuộc tính Kim cực kỳ hiếm thấy. Nếu gặp phải cường địch thì chỉ cần tế nó ra là có thể bỏ chạy với tốc độ kinh người, cho dù là Linh Sư cũng không thể nào đuổi kịp.” Cùng lúc đó, bên tai Liễu Minh vang lên tiếng truyền âm của đại hán họ Lôi.

“Đa tạ sư thúc!”

Liễu Minh nghe xong lời này đương nhiên vui mừng quá đỗi, hắn cực kỳ cẩn thận cất tấm Phù lục màu vàng kim đi, sau đó cung kính đứng sang một bên.

Lúc này, Hồ Xuân Nương bên kia sau khi trả lời ba người Chu Thiên Hợp vài câu liền lấy ra một cánh tay bị chém đứt, giờ đã hơi khô héo.

Sau khi kiểm tra cánh tay kia một chút, gương mặt Chu Thiên Hợp cũng lộ vẻ nghiêm trọng gật đầu. Bỗng nhiên tên nữ tử ước chừng ba mươi tuổi kia vươn một ngón tay điểm lên trên cánh tay đó, một ngọn lửa đỏ bỗng nhiên từ trong hư không hiện ra.

Cánh tay bị chém đứt khô héo lập tức bốc cháy rào rạt trong ngọn lửa, nhưng chỉ trong phút chốc, một màn quỷ dị đã xuất hiện.

Mắt thấy cánh tay bị chém đứt sắp cháy thành than, bỗng nhiên một tiếng “Phừng!” vang lên, màu sắc ngọn lửa không ngờ lại chuyển thành màu xanh nhạt.

“Lôi đạo hữu, xem ra thân phận những tên Hải tộc này cũng không tầm thường. Trong cánh tay bị đứt của tên Hải tộc này vậy mà lại có chứa một ít huyết mạch Vương tộc! Nếu như nơi đây thực sự có Hải tộc nhân của Vương tộc, xem ra kế hoạch của hai tông chúng ta phải thay đổi một chút rồi!” Sau khi chứng kiến cảnh này, sắc mặt Chu Thiên Hợp hơi đổi nói với đại hán họ Lôi.

“Huyết mạch Vương tộc! Điều này thật sự là vượt quá dự liệu của chúng ta, nhưng nếu kẻ này đã bị phái đi chấp hành nhiệm vụ ở nơi nguy hiểm như Huyền Kinh này, cho dù là Vương tộc trong Hải tộc, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật gì quá quan trọng.” Đại hán họ Lôi nghe vậy, cũng giật mình trả lời.

“Đích xác là có khả năng này, nhưng dù sao việc này cũng hết sức trọng đại, chúng ta không nên tùy tiện mạo hiểm. Như thế này đi, vốn dĩ hai tông chúng ta có ý định không buông tha cho bất kỳ một tên Hải tộc nào, tất cả đều giết sạch tại chỗ. Chi bằng bây giờ giải quyết hết những tên Hải tộc bình thường, chỉ cần lưu lại mạng sống cho mấy tên Hải tộc cầm đầu, để xem xem có moi ra được tin tức gì hữu dụng từ trong miệng bọn hắn hay không.” Sau một phen suy tư, nam tử áo trắng nghiêm túc nói.

“Được, cứ làm như vậy đi.” Sau khi sắc mặt đại hán họ Lôi thay đổi mấy lần, rút cuộc cũng chậm rãi gật đầu.

“Tốt, vậy trước hết Chu mỗ sẽ dùng Cửu Tinh Tử Mẫu Lôi phá vỡ cấm chế trước mắt này.” Thần sắc Chu Thiên Hợp thả lỏng, sau đó nhấc cái cái hộp ngọc kia lên, há miệng thổi một hơi.

Mấy tấm Phù lục màu vàng trên hộp ngọc theo gió hóa thành những điểm sáng màu váng lấp lánh rồi tan biến, sau đó nắp hộp bất mở, để lộ ra một viên châu nhỏ màu bạc to bằng ngón tay cái bên trong.

Viên châu này óng ánh mượt mà, toàn thân được bao phủ trong một tầng dị quang nhàn nhạt, nhưng nếu nhìn cẩn thận thì có thể phát hiện ra, mặt ngoài viên châu dường như bị bao phủ bởi những ngân văn cực kỳ nhỏ mà mắt thường không thể thấy rõ, chi chít chằng chịt, từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau.

Chu Thiên Hợp thở nhẹ một hơi, sau đó mới cầm viên châu trong hộp ngọc ra, bàn tay xòe ra nâng lên trước mặt.

Trong phút chốc, viên châu màu bạc bắt đầu chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, một tầng ánh sáng màu bạc huyền ảo dần dần sáng lên, đồng thời một cỗ khí tức kinh người bắt đầu tản ra, hơn nữa còn mạnh mẽ tăng lên không ngừng.

Những tên tán tu bên dưới đang trốn ở phía xa lẳng lặng nhìn lên không trung rình coi kia, sau khi hơi cảm nhận được chút khí tức cường đại kinh người này liền giật mình mà nhao nhao lui về sau tránh xa.

Khi ánh sáng màu bạc trên viên châu phát triển đến mức to bằng cái bát, tay Chu Thiên Hợp vung lên, viên châu liền biến thành một quả cầu ánh sáng màu bạc bắn thẳng về phía màn sáng màu lam.

Bất kể là Liễu Minh, hay là đám Linh Sư đại hán họ Lôi cũng không tự chủ được mà mở to hai mắt, tập trung nhìn chằm chằm về phía đó.

Sau khi quang cầu màu bạc chớp lên mấy cái, mắt thấy sắp va chạm với màn sáng màu lam thì bỗng nhiên không gian phía trước màn sáng nhộn nhạo một cái, một bóng người nhanh như chớp hiện ra, cánh tay khẽ chuyển động, một bàn tay đỏ thẫm to hơn trượng đã chụp lấy quang cầu màu bạc vào trong.

Một tiếng “Oanh” vang lên!

Vô số tia sáng chói mắt màu trắng bạc xuyên thủng qua bàn tay cực lớn màu đỏ thẫm, từng luồng sóng khí xen lẫn từng điểm sáng lấp lánh nổ tung ra khắp bốn phương tám hướng. Chẳng những thổi cho cốt chu và phi xa thanh đồng gần đó ngã trái đổ phải, mà ngay cả màn sáng màu lam gần đó cũng chớp sáng không yên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.

“Là kẻ nào?”

Chứng kiến cảnh này, chẳng những đám Linh Sư Man Quỷ Tông như đại hán họ Lôi đều kinh hãi dồn dập bày tư thế phòng ngự, mà sắc mặt ba người Chu Thiên Hợp bên kia cũng đại biến, hai vị nữ tu còn lập tức rút thanh trường kiếm của mình đang đeo sau lưng xuống.

“Hừ, chỉ là vài tên tiểu bối Nhân tộc, cũng dám múa đao múa kiếm trước mặt ta, thật sự là không biết sống chết!”

Sau khi bàn tay đỏ thẫm lóe lên rồi tan biến, bóng người kia lại uốn éo một cái, từ mơ mơ hồ hồ liền biến thành một gã nam tử trung niên dáng người gầy gò, có cặp lông mày màu vàng cháy.

Nam tử này mặc giáp da màu lam, hai tay đeo hai cái găng tay màu đen, nhưng giữa hai đầu lông mày lại đính một khối Tinh thạch màu đỏ to bằng nửa hạt đậu, đang cười lạnh nhìn qua mọi người.

“Hóa Tinh Kỳ Hải tộc!”

Sau khi Lâm Thải Vũ nhìn rõ viên Tinh thạch màu đỏ nằm giữa hai đầu lông mày nam tử gầy gò liền sợ hãi kêu lên một tiếng, tiếp đó hai tay đột nhiên bấm niệm pháp quyết, những luồng khí đen vờn quanh cốt chu lập tức cuồn cuộn tuôn ra, một màn sáng màu đen bỗng dưng xuất hiện bao trọn cả con thuyền lớn vào trong.

Bên kia, Chu Thiên Hợp vừa thấy tình hình này liền hít vào một hơi khí lạnh, đột nhiên há miệng phun ra một thanh kiếm nhỏ óng ánh màu xanh nhạt. Sau khi nó lượn quanh thân hình gã một vòng liền biến thành một đạo cầu vồng lớn vài trượng bao phủ Hồ Xuân Nương và hai nữ tử bên cạnh vào trong, tiếp đó lập tức bắn về phía xa, kèm theo là từng hồi tiếng xé gió chói tai.

“Ngự Kiếm Thuật! Tiểu bối Nhân tộc, ngươi cho rằng chỉ với chút thần thông cỏn con ấy là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Tam thái gia (Ông nội thứ ba ^.^) nhà ngươi sao?” Trên mặt nam tử gầy gò mới xuất hiện hiện lên vẻ khinh thường, sau đó cánh tay y khẽ vung lên, năm ngón tay chộp vào hư không phía trước.

“Phốc” một tiếng!

Ánh sáng màu đỏ chợt hiện phía trên không đạo cầu vồng, cự chưởng màu đỏ lại hiện ra một lần nữa, năm ngón tay xòe rộng chụp xuống dưới.

Đạo cầu vồng màu xanh chớp lóe liên tục cực lực tránh né, nhưng từ trong bàn tay khổng lồ màu đỏ tuôn ra một lực hút vô hình, khiến cho đạo cầu vồng chỉ chớp lên mấy lượt rồi trở nên trì trệ mất linh, không thể nào nhúc nhích được chút gì.

Sau đó đạo cầu vồng tán loạn rồi tan biến, thân hình mấy người Chu Thiên Hợp hiện ra lần nữa, nhưng trên mặt người nào cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nam tử gầy gò thấy vậy, thần sắc trên mặt càng trở nên dữ tợn, năm ngón tay xòe ra, muốn bóp nát bấy mấy người bên trong cầu vồng.

Nhưng đúng lúc này, không gian gần đó bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu cao vút, một luồng ánh sáng màu bạc chói mắt phá không bay đến. Nó chỉ lượn quanh bàn tay khổng lồ đỏ thẫm một vòng đã chặt đứt ba ngón tay.

Toàn bộ bàn tay khổng lồ đều vỡ vụn mà tan biến vào không trung.

Nam tử gầy gò hừ lạnh một tiếng, ba ngón tay trên bàn tay đang xòe ra cứ như vậy rơi xuống, nhưng chỗ bị đứt không hề chảy ra một giọt máu nào, hơn nữa chỉ tích tắc sau ánh sáng màu xanh đã tụ lại, ba ngón tay mới nhanh chóng mọc ra như lúc ban đầu.

“Là ai, cút ra đây cho ta!”

Nam tử gầy gò cực kỳ giận dữ, tay kia đấm thẳng về phía luồng ánh sáng màu bạc.

“Oành” một tiếng, một cỗ man lực vô hình mạnh mẽ đánh ra, dường như muốn đập nát non nửa không gian xung quanh.

Nhưng không gian bên kia đột nhiên lại vang lên một huýt kêu cao vút, một thanh phi kiếm màu bạc chợt lóe lên rồi hiện ra, sau đó quay tít một vòng, từ đó phun ra gần trăm đạo kiếm quang màu bạc, cuồng vũ không ngừng.

Cỗ man lực thoạt nhìn mang theo khí thế kinh người bị tầng tầng lớp lớp kiếm quang điên cuồng chặt chém lập tức tan biến thành hư vô.

Cùng lúc đó, toàn bộ kiếm quang cũng thu lại, biến trở lại thành một thanh phi kiếm màu bạc nhạt.

Không gian phía sau phi kiếm khẽ chấn động, một nữ tử mặc cung trang màu bạc có đôi mắt long lanh như thủy tinh, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện.

“Diệp sư thúc!”

Chu Thiên Hợp vừa nhìn rõ chân dung của nữ tử mặc cung trang liền nghẹn ngào thốt lên, còn hai nữ tử Thiên Nguyệt Tông kia cũng rất vui mừng mà cúi người hành lễ từ xa.

Nàng này rõ ràng là cường giả Thiên Nguyệt Tông đã từng giết Thử Yêu bên ngoài sơn môn Man Quỷ Tông kia, Hóa Tinh Kỳ Diệp Thiên Mi!

“Hóa Tinh Kỳ Kiếm tu!”

Sau khi cảm ứng được khí tức kinh người không chút che giấu trên người Diệp Thiên Mi, con ngươi nam tử gầy gò bỗng nhiên co lại.

Với thân phận của y đã đủ để khinh thường hầu hết Hóa Tinh Kỳ Nhân tộc bình thường, tuy nhiên Kiếm tu Hóa Tinh kỳ chỉ sợ là một trong số ít những tồn tại cùng giai rất đáng kiêng kị của Nhân tộc.

“Tại hạ Thiên Nguyệt Tông Diệp Thiên Mi! Xem tu vi các hạ cũng hẳn là một đại nhân vật của Hải tộc, có thể cho biết danh tính chăng?” Thần sắc Diệp Thiên Mi không đổi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào nam tử gầy gò, lạnh lùng hỏi.

“Diệp Thiên Mi! Ngươi chính là vị tân Trưởng lão của Thiên Nguyệt Tông chỉ trong vòng một trăm năm đã đạt cảnh giới Hóa Tinh Kỳ kia sao? Lão phu xếp hạng thứ ba trong Hồng Lân tộc, ngươi có thể gọi ta một tiếng Hồng Tam!” Nam tử gầy gò thoáng trầm ngâm một chút, sau đó mới ngưng trọng thốt lên.

“Hóa ra là đạo hữu Hồng Lân tộc, không biết đạo hữu đến Đại Huyền Quốc chúng ta làm gì vậy, lại còn ỷ lớn hiếp nhỏ muốn ra tay với vài tiểu bối của bổn tông?” Diệp Thiên Mi nhíu mày, sau đó hờ hững hỏi.

“Điều này …” Nam tử gầy gò nghe vậy lập tức cứng họng, cũng không biết phải nói sao.

Dù sao chuyện Hải tộc bọn y phái người lẻn vào Huyền Kinh có mưu đồ với Hoàng thất Đại Huyền Quốc, đương nhiên không thể nói công khai giữa ban ngày như thế được.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên từ chỗ rất xa truyền đến:

“Vị tiền bối này, vãn bối và Tam thúc đến đây, chính là muốn đón mấy vị đồng tộc bị thất lạc ở quý quốc. Vừa rồi Tam thúc muốn ra tay, cũng chỉ là muốn đùa vui một chút với mấy vị đạo hữu của quý tông mà thôi, tuyệt đối không có ý thực sự động thủ gây tổn thương.”

Âm thanh đó vừa dứt, phía chân trời xa xa có ánh sáng chớp lên, một chiếc thuyền ngọc màu trắng noãn, toàn thân tỏa ra ánh sáng óng ánh phá không bay tới, nó chỉ nhoáng lên vài cái đã bay tới trên không trung Hoàng cung cách đó không xa.

Phía trước mũi thuyền, một nữ tử mặc cung trang màu trắng đang đứng, ở xa sau lưng là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi trông có vẻ tao nhã và một lão giả cao lớn lưng hùm vai gấu.

“Ngươi là ai, nơi này là nơi một vãn bối như ngươi có thể tùy ý ngắt lời sao?” Diệp Thiên Mi nghe xong lời ấy, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc rồi khẽ quát một tiếng, khí tức trên người đột nhiên tăng vọt, sau đó bay vụt xuống thuyền ngọc phía dưới.