TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Thiên Ký
Chương 159: Thời gian ba tháng

Dịch giả: hungprods

"Yên tâm, một kích của ta tuyệt sẽ không vận dụng Pháp lực từ Linh Sư trở lên. Nếu ngươi không bằng lòng tiếp mà nói, ta cũng không gượng ép, hiện giờ có thể ly khai, cũng coi như chưa từng tới tìm ta." Đại hán họ Lôi nghe vậy, lạnh lùng nói.

Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng rùng mình, đương nhiên hiểu rõ câu nói “chưa từng tới tìm” của đối phương hiển nhiên là sẽ không đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của hắn.

Vì vậy sau khi ý nghĩ trong đầu xoay chuyển mấy lần, hắn liền chậm rãi ngẩng đầu lên, vô cùng ngưng trọng nói:

"Nếu sư bá nhất định phải thử năng lực của đệ tử, vậy sư điệt cả gan mời sư bá xuất chiêu."

"Hắc hắc, rất tốt. Thế mới đúng, chỉ cần có thể tiếp được một kích của ta mà vẫn vô sự, bất luận ngươi tìm ta nhằm mục đích gì, ta đều có thể đồng ý." Đại hán họ Lôi cười ‘hắc hắc’ một tiếng rồi nói, cánh tay khẽ chuyển động, bỗng nhiên một ngón tay chậm rãi điểm về phía Liễu Minh.

Liễu Minh vừa thấy cảnh này, không dám chậm trễ, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, vô số khí đen từ trong cơ thể bay vọt ra hóa thành vô số xúc tu điên cuồng bay múa. Đồng thời tay kia vỗ vào trước ngực, lúc này ba điểm sáng màu đen lóe lên rồi hiện ra, một tấm thuẫn bằng ánh sáng màu đen chắn trước mặt.

Mà đúng lúc này, trên ngón tay đại hán họ Lôi xuất hiện điện quang nhàn nhạt, sau đó một đạo lôi điện cực kỳ nhỏ bắn ra từ đầu ngón tay. Chỉ sau chớp mắt, trong một tiếng nổ lớn, nó đã biến thành một con điện xà lớn cỡ cái bát ăn cơm, bổ nhào về phía Liễu Minh.

Điện xà dù chưa thực sự tới gần, nhưng trong không khí đã có một mùi khét lẹt cuốn tới phía trước.

Liễu Minh không lưỡng lự, ánh sáng màu xanh trên một tay vừa hiện ra, Thanh Nguyệt Kiếm lập tức xuất hiện, nó chỉ lóe lên một cái đã điên cuồng bổ ra ba đạo Kiếm khí.

Tay kia lại vẽ một vòng tròn vào hư không, sáu đạo Phong Nhận màu xanh cùng lúc hiển hiện, sau khi lóe lên một cái liền phát ra tiếng xé gió ‘xuy xuy’ bắn đi.

Vài tiếng trầm đục vang lên, mấy đạo Phong Nhận đi sau mà đến trước chém lên người điện xà, nhưng ngoại trừ làm cho nó hơi khựng lại một chút liền tán loạn biến mất trong tiếng sấm nổ đùng đùng.

Lúc này, ba đạo Kiếm Khí xanh thẫm nối liền thành một đường cũng bổ lên người điện xà.

"Oanh", một tiếng nổ thật lớn vang lên, hai thứ đồng thời nổ tung ra giữa không trung.

Kiếm Khí màu xanh và lôi điện màu bạc lập tức đan xen vào nhau, nhưng sau một hồi tiếng sấm nổ bỗng nhiên vang lên, lôi điện điên cuồng chớp lóe đã đánh tan toàn bộ Kiếm khí, số lôi điện còn lại lóe lên bổ vào tấm thuẫn ánh sáng màu đen trước người Liễu Minh.

Liễu Minh biến sắc, cánh tay nhấc lên, lúc này năm ngón tay xòe ra rồi áp lên tấm thuẫn ánh sáng, đồng thời Pháp lực trong cơ thể ào ào tuôn ra.

Nhưng ngay cả như vậy, tấm thuẫn màu đen cũng chỉ giữ vững được trong thời gian hai nhịp thở, sau đó liền phát ra mấy tiếng ‘rắc rắc’ giòn vang rồi vỡ vụn ra.

Tuy nhiên lúc này, lôi điện còn lại cũng chỉ lớn cỡ ngón cái, mà những xúc tu do khí đen hộ thể trên người Liễu Minh lập tức hóa thành từng cái bóng đen mờ điên cuồng bay múa.

Lúc này, sau một tiếng nổ vang, lôi điện còn thừa và toàn bộ xúc tu cùng lúc lóe lên mà tan biến vào hư không.

Sắc mặt Liễu Minh không khỏi tái đi một chút, hiển nhiên những hành động liên tiếp vừa rồi đã khiến cho Pháp lực của hắn thoáng cái đã tiêu hao mất không ít, nhưng cuối cùng vẫn tiếp được một kích này của đại hán họ Lôi.

"Khá lắm, quả nhiên là có chút năng lực, thảo nào ngươi dám vì một nữ tử mà trêu chọc tiểu tử Cao Trùng kia. Lần này xem như ngươi đã vượt qua kiểm tra, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì!" Đại hán họ Lôi mắt thấy cảnh này, thần sắc trên mặt hơi hòa hoãn xuống, ngược lại ít nhiều có chút tán thưởng nói.

"Đa tạ Lôi sư thúc, lần này đệ tử đến đây thật ra là vì việc tiếp nhận chức vị giám sát Huyền Kinh, cho nên mới đặc biệt tới bái kiến sư thúc." Liễu Minh nghe vậy trong lòng thả lỏng, nhưng vẫn không dám thất lễ cung kính nói.

"Giám sát Huyền Kinh? Chức vị này vô cùng nguy hiểm và bỏng tay, ngươi tiếp nhận nhiệm vụ này xem ra là trong thời gian ngắn tới đây không có ý định trùng kích cảnh giới Linh Sư rồi. Như vậy thì rời khỏi tông môn cũng là một hành động sáng suốt. Nếu không một khi Cao Trùng thành công tiến giai Ngưng Dịch Kỳ, cuộc sống của ngươi ở tông môn đúng là sẽ không tốt lắm." Đại hán họ Lôi nghe xong lời nói của Liễu Minh lại không quá bất ngờ, trái lại còn gật gật đầu nói.

"Vậy Lôi sư bá đã đồng ý với thỉnh cầu của đệ tử rồi?" Liễu Minh đương nhiên vui vẻ hỏi.

"Ngươi có thể tiếp một kích của ta, chỉ cần cẩn thận một ít, muốn nghỉ ngơi vài năm ở Huyền Kinh có lẽ cũng có thể tự bảo vệ mình. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn ta thực sự đồng ý, ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện nữa." Đại hán họ Lôi trầm ngâm một chút, sau đó lại nói như vậy.

"Sư bá cứ nói, chỉ cần vãn bối có thể làm được nhất định sẽ cố gắng hết sức." Liễu Minh ngẩn người một lát, sau đó vội vàng trả lời.

"Rất đơn giản. Sau khi ngươi tới Huyền Kinh hãy làm giúp ta một chuyện nhỏ. Năm đó trước khi ta trở thành Linh Sư đã từng mắc nợ một gã bằng hữu cũ một phần nhân tình không nhỏ. Hôm nay người bằng hữu đó đã qua đời từ lâu, đời sau đã chuyển tới sống ở Huyền Kinh, nhưng gần đây dường như đã gặp một chút phiền toái, đã phái người mang tín vật năm đó ta lưu lại tới đây xin cứu giúp. Tuy nhiên, có lẽ ngươi cũng biết hiệp nghị năm đó mà chư tông đã đặt ra, ta thân là cao tầng bổn tông đương nhiên không thể phá hư quy củ, đích thân tới Huyền Kinh. Mà mấy vị đệ tử bên cạnh ta, hoặc là có chuyện khác quan trọng bên người, hoặc là Pháp lực tu vi không đủ, để bọn chúng đi tới Huyền Kinh ta cũng không quá yên tâm. Cho nên nếu ngươi đảm nhiệm chức vị giám sát Huyền Kinh, hãy thuận tiện giải quyết giúp ta phiền toái của đời sau vị bằng hữu đó a." Đại hán họ Lôi chậm rãi nói.

"Thì ra là thế. Sư bá yên tâm, chỉ cần đệ tử đủ khả năng, nhất định sẽ giúp đỡ sư bá hoàn lại phần nhân tình kia." Liễu Minh nghe xong, trong lòng cân nhắc một thoáng, liền không do dự đồng ý.

"Rất tốt, ta cũng rất coi trọng năng lực của ngươi. Đây là lệnh bài của đệ tử giám sát Huyền Kinh và một ít tư liệu có liên quan đến chức vị này. Còn nữa, tư liệu về đệ tử giám sát tiền nhiệm mất tích cũng ở trong đó, ngươi lấy tất cả về mà xem thật kỹ đi. Ngoài ra, trong vòng ba tháng kể từ khi ngươi tiếp nhận lệnh bài này, ngươi phải đến Huyền Kinh thi hành chức trách, nếu không sẽ bị môn quy nghiêm trị." Đại hán họ Lôi gật gật đầu, sau đó móc ra từ trong tay áo ra một lệnh bài bằng ngọc hình vuông màu trắng và một cái ngọc giản, đưa cho Liễu Minh.

"Vâng, đệ tử nhất định sẽ tới Huyền Kinh trong vòng ba tháng." Lúc này Liễu Minh đưa tay nhận lấy hai đồ vật, biến sắc nói.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, ngươi hãy lui xuống trước đi. Ta muốn yên tĩnh một chút." Đại hán họ Lôi vừa nói dứt lời liền ngả người dựa vào chiếc ghế sau lưng, hai mắt nhắm lại, không tiếp tục để ý tới Liễu Minh nữa.

Mặc dù trong lòng Liễu Minh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau khi thi lễ một lần nữa vẫn kính cẩn thối lui ra khỏi đại điện màu bạc.

"Lôi sư huynh, ngươi thực sự định giao chức vị giám sát Huyền Kinh cho Bạch sư điệt ư? Nếu sau khi Cao Trùng kia trở thành Linh Sư, nói không chừng trong lòng sẽ sinh ra chút khúc mắc với sư huynh đấy." Một bóng người thướt tha nhoáng lên một cái phía sau một cây cột lớn trong đại điện, đi về phía đại hán.

Người này chừng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, đúng là vị Linh Sư của chi Quỷ Vũ - Lâm Thải Vũ kia.

"Lâm sư muội, ta biết rõ ngươi cũng muốn đề cử một đệ tử đảm nhiệm chức vị này, nhưng đệ tử giám sát Huyền Kinh tiền nhiệm cũng coi như là một người có năng lực xuất chúng, thế nhưng lại vô thanh vô tức mất tích. Có thể thấy được vũng nước ở Huyền Kinh hiện giờ càng ngày càng sâu rồi, sư muội thực sự cho rằng đệ tử mình đề cử thích hợp hơn Bạch sư điệt sao?" Đại hán họ Lôi mở hai mắt ra, liếc nhìn qua nữ tử xinh đẹp, nhưng chỉ trả lời vấn đề phía trước.

"Điều này cũng đúng. Vị đệ tử này của ta cũng là đại nạn ba mươi tuổi sắp đến, vì mong muốn có được một phần Chân Sát Khí nên mới có ý định liều lĩnh tới Huyền Kinh một phen. Nhưng nếu Lôi sư huynh vừa ý với Bạch sư điệt, vậy cứ xem như là tiểu muội chưa từng nhắc tới là được. Trái lại sư huynh vì chuyện của tiểu tử Lôi Thần kia, ngay cả hội nghị thường kỳ do Chưởng môn tổ chức cũng không tham gia. Điều này chỉ sợ là không tốt lắm đâu!" Lâm Thải Vũ mỉm cười nói.

"Hừ, xem ra chuyện đệ tử Lâm sư muội đề cử chỉ là thứ yếu, tới gửi lời nhắn nhủ của Chưởng môn sư huynh mới là quan trọng!" Đại hán họ Lôi hừ nhẹ một tiếng, nói.

"Trong tông cũng chỉ có quan hệ của ta và huynh là tốt nhất, Chưởng môn sư huynh không để ta đi thì còn để cho ai đây." Lâm Thải Vũ không bất ngờ chút nào, trả lời.

"Vậy Lâm sư muội hãy gửi lời lại với sư huynh, nói rằng ta không sao cả. Mặc dù Lôi Thần ngã xuống khiến cho tâm tình của ta không tốt lắm, nhưng quyết sẽ không làm trễ nải việc chính của tông môn. Dù sao lúc đầu nếu ta thực sự không bằng lòng, hoàn toàn có thể ra mặt ngăn trở Lôi Thần tiến vào bí cảnh kia. Còn nếu đã đồng ý, dĩ nhiên là phải gánh chịu tất cả hậu quả do mình gây ra. Lôi gia cũng sẽ không vì một đệ tử thiên tài chết đi mà suy sụp đâu." Đại hán họ Lôi lạnh lùng nói.

"Tốt, có lời này của sư huynh là được rồi. Vậy tiểu muội xin phép đi trước gửi lời lại cho Chưởng môn sư huynh." Lâm Thải Vũ nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

"À, Chưởng môn sư huynh xử lý như thế nào về chuyện giữa đệ tử đắc ý với Bạch sư điệt vậy?"

Đại hán họ Lôi thấy nữ tử cáo từ, liền mở miệng hỏi một câu như vậy.

"Chưởng môn sư huynh đúng là đã nói qua với tiểu muội một lần, vì chuyện này liên lụy đến mấy người Khuê sư huynh, Chung sư tỷ, cho nên Chưởng môn cũng không thể trực tiếp ra mặt can thiệp vào việc này. Vậy nên trước tiên chỉ có thể đẩy nữ tử khiến cho hai người kia nảy sinh mâu thuẫn trở về gia tộc, chuyện còn lại cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi." Hai hàng lông mày đen của Lâm Thải Vũ hơi nhíu lại, nói.

"Hừ, xem ra mặc kệ Bạch sư điệt có lập được bao nhiêu công lao cho bổn tông đi chăng nữa, Chưởng môn sư huynh vẫn thiên vị đệ tử của mình vài phần. Cái gì gọi là thuận theo tự nhiên, nếu sau này Cao Trùng trở thành Linh Sư, Bạch sư điệt cơ bản không có chút năng lực phản kháng nào cả." Đại hán họ Lôi nghe vậy, hừ một tiếng nói.

"Khụ, trong chuyện này Chưởng môn sư huynh đúng là cực kỳ khó xử. Dù sao với tư chất của Cao Trùng, việc gã trở thành một thành viên trong chúng ta cơ hồ là chuyện nắm chắc đến tám chín phần mười, thậm chí sau này nói không chừng còn có một tia khả năng trở thành tu luyện giả Hóa Tinh Kỳ. Mặc dù Bạch sư điệt lập nhiều đại công vì tông môn, mà tông môn cũng đã ban thưởng rất hậu hĩnh, nhưng tư chất ba Linh Mạch thật sự quá thấp, cho dù có Thiên Tuệ Linh Thể, nhưng nếu không trở thành Linh Sư, nói cho cùng tiền đồ cũng không quá lớn. Chưởng môn cũng không thể vì một gã đệ tử Linh Đồ, mà đi áp chế một gã đệ tử có nhiều khả năng sẽ trở thành một cường giả của tông môn được. Cho nên hiện giờ những việc mà Chưởng môn sư huynh có thể làm cũng đã làm hết sức rồi. Bây giờ lại để cho Bạch sư điệt rời khỏi tông môn cũng là một chuyện tốt, nói không chừng sau khi Cao Trùng tiến giai Linh Sư, sẽ rất nhanh xóa bỏ chút ân oán giữa hai người bọn họ." Họ Lâm nữ tử nghiêm mặt nói.

"Nếu là Cao Trùng của ba năm trước đây, ta cũng sẽ có chút tin tưởng. Nhưng với tính tình của hắn bây giờ thì … Hắc hắc, được rồi, việc này ta cũng không muốn tham gia vào quá sâu, nhưng nếu Cao Trùng thực sự vì chuyện đệ tử giám sát này mà có oán trách gì ta, sư muội cho rằng ta sẽ quan tâm ư!" Đại hán họ Lôi cười lạnh một tiếng nói.