TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Thiên Ký
Chương 119: Phi châm

Dịch giả: hungprods

"Các ngươi muốn chết!"

Liễu Minh nhìn chằm chằm vào hai người đối diện, cảm nhận được từng đợt đau nhức kịch liệt từ miệng vết thương trước ngực truyền tới, gằn giọng nói từng chữ.

Vốn dĩ nếu trong tình huống bình thường, hắn có Phù Giáp mà Chung đạo cô ban tặng, cho dù vài đạo Phong Nhận kia có xuyên qua được Đằng Giáp có lẽ cũng không đả thương được hắn. Nhưng vừa rồi Pháp lực trong cơ thể hắn bị chấn động kịch liệt, cơ bản không thể nào rót Pháp lực vào kiện Phù Giáp đang mặc trên người được.

Mà Phù Giáp không có Pháp lực cũng chỉ như vài thanh trúc bình thường ghép lại mà thôi, cơ bản không có năng lực phòng ngự gì cả, dễ dàng bị vài đạo Phong Nhận kia chém vỡ làm cho thân thể hắn bị thương.

Tuy nhiên hiện tại Pháp lực của hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, sau khi rót một ít Pháp lực vào trong mấy thanh tre sát cơ thể, chỗ Phù Giáp bị tổn hại chớp lóe lên ánh sáng màu xanh, nhanh chóng lấp đầy lại như lúc ban đầu.

Nghe được lời nói lạnh như băng của Liễu Minh, thanh niên Huyết Hà Điện và nữ tử Phong Hỏa Môn sau khi liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên đồng thời nở nụ cười.

"Hắc hắc, tiểu tử, nhìn ngươi xem ra tuổi không lớn lắm, nhưng khẩu khí cũng không vừa. Ngươi thực sự cho rằng vừa rồi may mắn tránh được vài lần công kích là có thể là đối thủ của chúng ta ư? Ngươi nên thức thời một chút, lập tức giao tất cả bảo vật trên người ra đây. Ta và Ngô sư muội nói không chừng có thể phát thiện tâm, tha cho ngươi một cái mạng nhỏ." Thân hình thanh niên mặc huyết bào nhoáng lên một cái đã đi tới bên cạnh nữ đệ tử Phong Hỏa Môn, nhe răng cười nói.

"Xem tuổi của tiểu huynh đệ, có lẽ mới nhập môn ba bốn năm a. Nếu chỉ mới tu luyện những năm đầu này, cho dù ngươi có là kỳ tài ngút trời đi nữa thì cũng có thể có bao nhiêu kinh nghiệm tranh đấu chứ! Theo như lời Tôn sư huynh vừa nói, ngươi có thể tránh thoát một kích của hai người chúng ta liên thủ, chẳng qua là phản xạ nhanh nhạy một chút mà thôi, sao có thể là đối thủ của hai người chúng ta được! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao tất cả ra đây, bảo vật cho dù tốt, nhưng sao có thể so sánh với mạng nhỏ của mình!" Nữ tử Phong Hỏa Môn cũng cười khanh khách một tiếng rồi nói.

"Các ngươi nhìn ta giống trẻ con ba tuổi sao!"

Liễu Minh nghe thế, hai mắt nheo lại, bỗng nhiên đoản kiếm trong tay sáng ngời lên, Pháp lực điên cuồng rót vào thanh Linh Khí. Sau đó cổ tay hắn run lên, một đạo Kiếm Khí xanh thẫm đột nhiên bắn mạnh xuống dưới chân.

"Ầm!" một tiếng.

Trên mặt đất bỗng xuất hiện thêm một lỗ thủng lớn cỡ nắm đấm, bên trong phát ra một tiếng kêu “Hiiiii…” thê lương, sau đó một vòi máu tươi từ trong đó phụt ra.

Sau đó bùn đất xung quanh chợt nổ tung, một con rắn đen sì bỗng bay vọt lên từ trong đó. Trên người nó có một vết thương máu me nhầy nhụa, thân hình gần như đã bị chém làm hai nửa, cái đuôi buông thõng xuống, nhưng vẫn hung dữ lao thẳng về phía Liễu Minh.

Nhưng Liễu Minh dường như đã chuẩn bị sẵn với việc này, khi con rắn vừa xuất hiện, đoản kiếm màu xanh trong tay đã chém một phát vào hư không.

Sau khi đạo hàn quang phát ra từ thanh đoản kiếm chém qua, con rắn lập tức bị chém làm ba đoạn rơi phịch xuống mặt đất, máu rắn nhuộm hồng cả bùn đất xung quanh.

"Ngươi dám giết Tiểu Hắc của ta!" Nữ tử Phong Hỏa Môn tận mắt thấy cảnh này, ban đầu khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó đã kinh sợ hét lên.

Con rắn đen này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại là một đầu Linh xà có được một tia huyết mạch Giao Long còn nhỏ. Nàng này không biết đã phải hao tốn bao nhiêu tâm huyết mới mua được từ phường thị. Nếu như nó được chuyên tâm bồi dưỡng, sau này có được thực lực ngang Linh Sư cũng không phải là không có chút hy vọng.

Cho nên nàng này vừa thấy con rắn bị chém chết, lúc này trong lòng đang cực kỳ đau đớn.

Gã thanh niên Huyết Hà Điện đứng cạnh thấy một màn vừa rồi, sắc mặt cũng trầm xuống.

Hiển nhiên vừa rồi hai người này thoạt nhìn như đang khuyên bảo Liễu Minh, nhưng trên thực tế lại lệnh cho con rắn đen kia âm thầm lẻn xuống dưới lớp bùn đất, chuẩn bị tấn công bất ngờ, cơ bản không hề có ý định để Liễu Minh còn sống mà rời đi.

Nhưng Tinh Thần lực của Liễu Minh hết sức mạnh mẽ, cộng thêm bản thân Bạch Cốt Hạt cũng am hiểu thuật độn địa, cảm ứng của nó đối với những điều khác thường dưới mặt đất đương nhiên vô cùng nhạy bén. Con rắn đen vừa mới lẻn vào trong phạm vi mấy trượng đã bị phát hiện, đương nhiên Liễu Minh sẽ không chút khách khí mà ‘tiên hạ thủ vi cường’.

Giờ phút này, Liễu Minh nghe thấy mấy lời kinh sợ của nữ tử Phong Hỏa Môn, hắn cơ bản chẳng muốn nói thêm nữa, một tay vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên hông, một luồng ánh sáng màu đen từ trong miệng túi cuốn ra.

Sau khi mấy tiếng "oa oa" vừa vang lên, thân hình cao vài trượng của Bạch Cốt Hạt đã xuất hiện trong lớp khí đen cuồn cuộn. Sau khi nó vẫy đuôi mấy cái, cũng lập tức chui vào trong bùn đất không thấy bóng dáng.

"Là Quỷ vật! Ngô sư muội cẩn thận một chút, trước tiên hãy ra tay giải quyết tiểu tử này rồi tính sau. Nếu không có chủ nhân, đầu Quỷ vật này đương nhiên sẽ không còn bất kỳ uy hiếp gì nữa." Thanh niên Huyết Hà Điện mắt thấy cảnh này vội quát khẽ một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, Huyết khí trên tấm trường bào màu máu cuồn cuộn tuôn ra, khiến cho thân hình gã thoáng cái đã trở nên mờ ảo không rõ.

Nữ tử Phong Hỏa Môn bên kia, nghe thấy đồng bạn quát lên một tiếng, dường như cũng đã khôi phục lại được sự tỉnh táo từ trong sự đau khổ khi mất Linh Thú. Sau khi nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ oán độc hung dữ nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, miệng lẩm bẩm pháp quyết, bắt đầu huy động cái thước ngắn màu xanh trong tay.

Sau khi từng điểm ánh sáng màu xanh vừa hiện lên, bên ngoài cơ thể nàng ta hiện ra một màn sáng màu xanh. Sau đó thân hình chậm rãi bay lên, đến tận khi cách mặt đất chừng bảy tám trượng mới dừng lại, hiển nhiên là để đề phòng Cốt Hạt dưới mặt đất đánh lén.

Tiếp đó một tay nàng này lại bấm niệm pháp quyết, từng đạo Phong Nhận màu xanh bắt đầu hiển hiện trước người, đếm qua chừng bảy tám đạo.

"Thuật Phong Nhận đại thành!"

Liễu Minh thấy thế, ánh mắt lóe lên, không nói hai lời một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, sau đó cũng có bảy tám đạo Phong Nhận màu xanh xuất hiện trước người.

Nữ tử xinh đẹp Phong Hỏa Môn phía xa vừa thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi.

Lúc này, đệ tử Huyết Hà Điện được bao bọc trong huyết vụ (*) lại hét lớn một tiếng, cánh tay nắm con dao màu máu vung lên, một cái bóng dao màu máu đỏ thẫm cuốn ra, đồng thời phát ra tiếng kêu thê lương lao thẳng đến chỗ Liễu Minh.

(*) sương mù màu đỏ máu.

Nữ tử Phong Hỏa Môn cũng đồng thời dùng cái thước ngắn trong tay điểm nhẹ về phía Liễu Minh, bảy tám đạo Phong Nhận phát ra tiếng xé gió lao vút đi.

Tay áo Liễu Minh run lên, toàn bộ những đạo Phong Nhận đang lơ lửng trước mặt cũng phát ra tiếng rít chói tai bắn đi, sau đó thanh đoản kiếm màu xanh trong tay run lên, bổ ra một đạo Kiếm khí màu xanh.

Trong chốc lát, hơn mười đạo Phong Nhận màu xanh đâm sầm vào nhau giữa hư không. Nhưng Phong Nhận của nữ tử Phong Hỏa Môn chỉ lóe lên ánh sáng màu xanh đã lập tức bị Phong Nhận đối diện mạnh mẽ chém thành vô số mảnh vỡ.

Những đạo Phong Nhận còn nguyên vẹn chỉ khẽ run lên, sau đó nhoáng lên một cái đã đến trước mặt nữ tử Phong Hỏa Môn.

Nàng này lắp bắp kinh hãi, nhưng sau khi cái thước ngắn màu xanh trong tay vung lên một lần nữa, trước người lập tức xuất hiện một cái vòi rồng ngút trời, cuốn tất cả những đạo Phong Nhận đang lao đến vào trong.

Một tiếng nổ mạnh kinh Thiên động Địa vang lên!

Kiếm khí màu xanh và bóng dao màu máu cũng hung hăng lao vào nhau.

Ánh sáng màu xanh và màu máu đan xen, liên tục cắn nuốt tiêu diệt lẫn nhau, cuối cùng sau một tiếng trầm đục cũng nổ bung ra, từng vòng sóng khí nhộn nhạo quét qua bốn phương tám hướng, bùn đất xung quanh thậm chí cũng bị lột lên từng tầng thật dày.

Mắt thấy cảnh này, gã thanh niên Huyết Hà Điện trái lại không hề có chút cảm giác giật mình, sau khi một chân đột nhiên dậm mạnh xuống mặt đất, toàn thân bao bọc trong tầng tầng huyết khí bay ra nghênh đón từng vòng sóng khí kia.

Liễu Minh chứng kiến một màn như vậy, không do dự một tay lại bấm niệm pháp quyết, lại là bảy tám đạo Phong Nhận màu xanh hiển hiện, lập tức bắn về phía bóng người trong màn huyết vụ.

"Đương đương", sau một hồi tiếng hỗn loạn phát ra, đệ tử Huyết Hà Điện điên cuồng múa con dao màu máu trong tay đã đánh bay tất cả Phong Nhận ra ngoài. Hơn nữa sau mấy cái nhảy lên nhảy xuống, gã đã vọt tới chỗ cách Liễu Minh chừng bảy tám trượng rồi ngừng chân lại, nhưng con dao màu máu trong tay lại nhoáng lên một cái, hai tay bỗng nhiên nắm chặt con dao giơ lên cao, đồng thời miệng nhanh chóng lẩm bẩm đọc một tràng chú ngữ không biết tên nào đó.

Trong chốc lát, tất cả huyết khí đều cuồn cuộn chảy vào trong con dao màu máu kia.

Con dao màu máu vốn dĩ chỉ dài không quá ba xích, thoáng cái đã điên cuồng biến lớn, trở thành một lưỡi dao khổng lồ hình thù quái dị dài hơn một trượng.

Đồng thời khí tức trên người thanh niên Huyết Hà Điện trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ đáng sợ.

Nữ tử Phong Hỏa Môn vừa mới dùng vòi rồng đánh tan mấy đạo Phong Nhận, lại không lập tức phát động tấn công về phía Liễu Minh, mà một tay lật lại, bóp nát một tấm Phù Lục màu trắng trong tay áo. Đồng thời cái thước ngắn màu xanh trong tay nhanh chóng điểm nhẹ về phía thanh niên Huyết Hà Điện.

Trên người gã thanh niên Huyết Hà Điện lóe lên ánh sáng màu trắng, lúc này có rất nhiều sợi khí màu trắng lượn lờ quanh thân thể gã.

Liễu Minh vừa thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, không chần chờ chút nào, thanh đoản kiếm màu xanh trong tay run lên, lại là một đạo Kiếm khí xanh thẫm chém về phía đối diện.

Mà một chỗ bùn đất dưới bàn chân thanh niên Huyết Hà Điện bỗng vỡ tung, hai cái càng cực lớn đen nhánh từ trong đó lao ra nhanh như điện xẹt.

Thanh niên Huyết Hà Điện cười như điên một trận, thân hình chỉ lóe lên ánh sáng màu trắng, bỗng từ một biến ảo thành ba cái bóng nhàn nhạt.

Kiếm khí màu xanh trên không trung và hai cái càng lớn dưới chân cái bóng ở giữa chợt lóe lên, rõ ràng cả hai đều rơi vào khoảng không.

Cùng lúc đó, lưỡi dao khổng lồ trong tay ba cái bóng đồng thời chém xuống, hung hăng lao thẳng tới chỗ Liễu Minh.

"Oanh" một tiếng.

Lúc này hai bóng người trong đó lóe lên rồi tan biến, cái bóng bên trái lại một lần nữa cuộn lên huyết khí. Ban đầu chỉ là một chút, nhưng chỉ sau giây lát đã trở nên phô thiên cái địa.

Liễu Minh chỉ cảm thấy ánh sáng đỏ như máu trước mắt sáng ngời, dường như toàn bộ bầu trời đều bị nhuộm màu đỏ của máu tươi vậy, gây cho người ta một cảm giác áp bức trong lòng.

Nếu người bình thường phải đối mặt với cảnh này, chỉ sợ không quá sợ hãi thì cũng phải cuống quít lùi về phía sau mà chạy trốn. Nhưng trên mặt Liễu Minh lại hiện lên vẻ tàn khốc, sau khi miệng thét dài một tiếng, toàn bộ Pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào thanh đoản kiếm trong tay, đột nhiên tiến lên phía trước một bước.

Chỉ thấy ba tầng văn trận mặt ngoài đoản kiếm lóe lên rồi biến mất, hắn cầm chặt thanh đoản kiếm trong tay điên cuồng bổ ra mấy đạo kiếm khí màu xanh vừa thô vừa to về phía vùng trời màu máu trước mặt.

Những đạo kiếm khí này chỉ nhoáng lên một cái đã hợp lại thành một vòng tròn màu xanh như trăng rằm, sau đó liền quay tít một vòng rồi lao nhanh xông vào giữa vùng huyết khí.

"Oanh oanh” mấy tiếng nổ cực lớn vang lên.

Vòng tròn và huyết khí sau một hồi đan xen vào nhau, lúc này liền phát ra một tiếng trầm đục, thấp thoáng hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ mang hai màu xanh đỏ, điên cuồng hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh, cũng làm cho hư không phụ cận chấn động không thôi.

Ngay lúc đó, một chỗ không gian sau lưng Liễu Minh rung lên, một cái bóng mờ ảo xuất hiện như ma quỷ.

Ánh sáng màu máu lóe lên, một con dao dài đỏ tươi chậm rãi quét ngang một cái về phía cổ Liễu Minh.

"Phốc" một tiếng.

Thân hình Liễu Minh lập tức xoay ngược lại, cánh tay nhoáng lên, một ngón tay búng một cái về phía đối diện.

Chỉ thấy chỗ đầu ngón tay hắn lóe lên ánh sáng màu đen, dường như có vật gì đó vừa bắn ra.

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng!

Cái bóng mờ ảo đối diện run lên một hồi, con dao màu máu trong tay tuột ra, hai tay ôm mặt, đầu ngửa ra sau mà rơi nhanh xuống đất, đúng là gã thanh niên Huyết Hà Điện kia.