TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không (Edit)
Chương 171: Tinh Thần, Ý Chí

Ngưởi dịch: Workman

-oOo-

Một góc đại sảnh.

- La Phong, thích ăn gì, hôm nay ngươi tới lần đầu tiên, ta mời.

Dương Huy cười nhận lấy menu từ người phục vụ bên cạnh, đưa cho La Phong.

- Hả?

La Phong hiếu kỳ nhận lấy menu rồi mở ra nhìn. Trong Menu, mỗi một loại rượu, thức ăn, đều dùng Trung văn, Anh văn để miêu tả. Phần sau có ghi giá bằng các thứ tiền tệ như địa cầu tệ, Hoa Hạ tệ, Mỹ nguyên, Âu nguyên, đồng Rúp (Tô Nga Quốc), đồng Ru-Pi (Ấn Độ quốc).

- Một chén rượu, gần mười vạn đồng?

- Còn cái thứ ‘Long can’ (gan rồng) gì gì đó tới tám mươi tám vạn đồng à? Ừm, thức ăn bình thường còn tạm được, khoảng mười vạn Hoa Hạ tệ.

La Phong cả kinh, không khỏi cười quay sang mấy vị chiến thần bên cạnh, cười nói:

- Các vị, ta lần đầu tiên tới Chiến Thần Cung, nhưng ta phải nói, đồ ăn nơi này đắt thật.

Thức ăn rượu ngon trong không gian giả định, đều là giả cả. Ai ngờ giá còn đắt hơn bên ngoài nhiều.

- Đắt thật, nhưng biết sao được.

Sư phụ chiến thần Bố Lạp Đức bên cạnh, lắc đầu dùng tiếng Hán không trôi chảy lắm cảm thán nói

- Cả Chiến Thần Cung cũng chỉ có một nhà hàng bán đồ ăn uống. Bằng không, ngươi chẳng có chỗ nào khác mà mua! Nhưng mặc dù là thức ăn và rượu không gian giả định toàn là đồ giả cả, nhưng cảm giác y như ăn uống thật, nếu không muốn chỉ để ăn cho no bụng, thì chỉ cần ăn mỹ vị thì cũng coi như đáng giá.

Các chiến thần khác tùy tiện gọi một vài món rượu và đồ nhắm cũng phải trên trăm vạn Hoa Hạ tệ.

Nếu nói một bữa tiệc rượu phong phú, sợ phải hơn một ngàn vạn Hoa Hạ tệ!

Cũng chỉ có đám người giàu có nhất trên địa cầu, các chiến thần mới có thể tiêu phí như vậy. Phú hào bình thường e rằng cũng không dám xa xỉ như vậy. Đối với các chiến thần thì cho dù phục vụ cho một tổ chức nào đó, một năm lương năm mươi ức Hoa Hạ tệ là việc rất bình thường. Thức ăn nơi này có đắt tới mấy, đối với những chiến thần cũng xem như có thể chịu được. Loại như La Phong, loại cường giả đỉnh cao nhất trong chiến thần, săn giết một con quái thú cấp độ như ‘Bạo long’, ‘Thiết Giáp Long’, phải kiếm được cả trăm ức…

Còn quan tâm gì mấy thứ tiền ăn vặt?

- Vị này đích xác rất…

La Phong không kìm được phải tán dương.

- Nói về mỹ vị, thế tục làm sao có thể so được với không gian giả định.

Dương Huy cười nói.

La Phong vội hỏi mọi người:

- Ta luôn tự hỏi, trong Chiến Thần Cung tổng cộng có bao nhiêu nghị sĩ thế?

Chỉ cần là nghị sĩ, đều là tồn tại trên cấp chiến thần.

- Tổng cộng 52 nghị sĩ, năm đại nghị trưởng.

Ký Thao bên cạnh cười nói.

- 52 vị, nhiều thế à?

La Phong hơi kinh ngạc.

- Nhiều sao?

Sư phụ chiến thần ‘Werther’ bên cạnh lắc đầu nói

- Dưới năm đại nghị trưởng, mới có 52 vị nghị sĩ. Dựa theo mức 70 ức dân cư trên toàn thế giới, trong một ức chia trung bình không đến một người. Trong đó như Cực Hạn Vũ Quán chúng ta có ‘tam đại thân vệ’, ‘Ngũ đại tuần sát sứ’, đã chiếm mất tám người rồi!

- Còn có Lôi Điện Vũ Quán, mặc dù ít hơn chúng ta một chút, nhưng dưới trướng Lôi Thần cũng có 6 vị nghị sĩ.

- Còn có những nghị sĩ không muốn làm thủ hạ, thành lập tổ chức lính đánh thuê, cũng phải bảy tám người nữa. Còn có những người mà liên minh HR cung phụng, phải tới năm sáu người. Chỉ cần mấy người này cộng lại, đại khái là 26 tới 30 nghị sĩ.

Duy Trì nói tiếng Hán rất lưu loát, rung đùi đắc ý nói

- Sau đó là ngũ đại cường quốc, 25 Căn Cứ Thị, chia nhau 20 nghị sĩ còn lại! Có nghị sĩ cực kỳ cao ngạo, sống ẩn thế, không để ý tới bất kỳ tổ chức gì. Trong ngũ đại cường quốc, mỗi cường quốc đều có vài người?

La Phong nghe thế giật mình.

Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán, lính đánh thuê, liên minh HR, đã chiếm hơn phân nửa nghị sĩ rồi.

- Chính thức trung thành với quốc gia, cống hiến sức lực cho quốc gia, như ở Hoa Hạ Quốc cũng có ba bốn nghị sĩ, xem như không tệ rồi.

Dương Huy cười

- Đương nhiên… thực lực quốc gia không thể bị khinh thường. Tỷ như tuần sát sứ của Cực Hạn Vũ Quán ta, thường có quốc tịch Hoa Hạ. Mặc dù danh nghĩa là thuộc về Cực Hạn Vũ Quán, nhưng nếu Hoa Hạ Quốc mời hỗ trợ… vẫn sẽ ra tay.

La Phong gật đầu.

Một nghị sĩ, có lẽ được liên minh HR cung phụng, có lẽ đi làm lính đánh thuê, nhưng không có nghĩa là vào thời điểm quyết định không giúp cho tổ quốc. Dù sao cũng là tổ quốc mình! Do đó bề ngoài thì dưới trướng một cường quốc, cũng chỉ có ba bốn nghị sĩ. Nhưng vô hình trung, một cường quốc hoàn toàn có thể triệu tập bảy tám nghị sĩ.

- La Phong, đợi lát nữa chúng ta đi Chiến Thần Cung Thương Thành chơi một chút, thế nào? Vật phẩm trong Chiến Thần Cung có giá có thể rẻ hơn bên ngoài nhiều.

Dương Huy đề nghị.

La Phong sực nghĩ ra, liền nói:

- Ở đây có Đấu Giá Sảnh chứ?

- Đương nhiên có.

Ký Thao bên cạnh cầm chén rượu, hưng phấn nói

- Mỗi tháng đều đấu giá một lần. Lần đó rất thú vị! Khoảng chín mươi phần trăm chiến thần trên toàn thế giới ngày đó sẽ đến cả! Ngươi phải biết… Toàn thế giới tổ chức đại hội đấu giá, cũng rất khó tập trung thế lực khắp nơi trên thế giới được. Chỉ có Chiến Thần Cung mới có thể làm được!

La Phong gật đầu. Khoảng cách giữa các đại Căn Cứ Thị, đặc biệt là giữa các lục địa, cách nhau hải dương, giao thông chỉ có nước dùng máy bay chở khách, rất phiền phức.

Chiến Thần Cung… Lại để mọi thế lực cường giả khắp nơi trên toàn thế giới tụ tập với nhau.

- Đấu giá ở đây có hiệu quả tốt nhất. Do đó có rất nhiều vật phẩm đặc thù.

Dương Huy giải thích

- Chúng ta cũng có thể đưa các đồ vật ra đấu giá, nhưng đấu giá cũng có điều kiện… vật phẩm đấu giá giá trị thấp nhất, phải là mười ức Hoa Hạ tệ, không giới hạn mức cao.

- Có Sinh Mạng Thủy không?

La Phong trực tiếp hỏi.

- Tháng bảy, tháng năm năm nay đã có Sinh Mạng Thủy.

Dương Huy giới thiệu

- Ta nhớ không lầm thì hội đấu giá tháng này cũng có Sinh Mạng Thủy.

La Phong vui vẻ, rồi lại nghi hoặc.

Sinh Mạng Thủy nhiều vậy à? Chính phủ Mỹ Lợi Kiên không phải muốn làm ra vẻ Sinh Mạng Thủy rất hiếm mà?

- Chính phủ Mỹ Lợi Kiên, làm sao đấu giá Sinh Mạng Thủy nhiều như vậy?

La Phong nghi hoặc hỏi.

- Sinh Mạng Thủy cũng chỉ là trận quí với bên ngoài thôi.

Dương Huy khinh thường cười

- Sáu tháng cuối năm năm nay sẽ có lần đấu giá công khai, cho tất cả các vũ giả tham gia, cũng chỉ có một phần Sinh Mạng Thủy thôi! Nhưng… trong Chiến Thần Cung, mỗi tháng đều có bán đấu giá, giá trị vài chục ức, có khi còn bán cả trăm ức!

- Nếu một năm chính phủ Mỹ Lợi Kiên chỉ bán một phần Sinh Mạng Thủy, thì họ kiếm được bao nhiêu tiền chứ?

- Đấu giá trong Chiến Thần Cung, ngoại giới hoàn toàn không biết. Bán nhiều một chút chẳng phải sẽ kiếm tiền nhiều hơn sao?

Dương Huy cười nói.

La Phong gật đầu.

- Vài lần đấu giá trước, đại khái giá bao nhiêu một phần?

La Phong hỏi.

- Giá ban đầu là 100 ức Hoa Hạ tệ. Giá trúng thầu cuối cùng, đại khái khoảng hai trăm ức Hoa Hạ tệ.

Dương Huy cười

- Đấu giá công khai bên ngoài thì có lẽ có thể lên tới ba trăm ức. Nhưng Chiến Thần Cung thì không ai ngu… đắt hơn thì không ai mua.

La Phong trong lòng mừng thầm. Tiếp xúc với cộng đồng xã hội khác nhau quả cũng có những thứ rất khác.

Chiến Thần Cung tập trung tất cả chiến thần trên địa cầu, thật ra là một chợ xài tiền rất lớn. Như Sinh Mạng Thủy, chính phủ Mỹ Lợi Kiên muốn dựa vào nó mà kiếm được lãi to, chỉ cần bán trong Chiến Thần Cung là được.

- Tháng này khi nào thì đấu giá?

La Phong hỏi.

- Còn có vài ngày nữa thôi. Đấu giá ngày mười lăm tháng tám.

Dương Huy nói

- Những cuộc đấu giá như thế này, mỗi tháng đều có một lần, mỗi lần là ngày mười lăm hàng tháng.

La Phong gật gật đầu.

Ngày mười lăm tháng tám, đệ đệ rốt cục có thể đứng lên rồi, chỉ còn có vài ngày nữa thôi.

Trong đại sảnh Chiến Thần Cung, chợt có người đi dọc theo thang lầu xuống.

- Ai là La Phong?

Một lão già tóc hoa râm đi đến đám bằng hữu, ngồi xuống rồi thấp giọng hỏi.

- Ở phía nam, đang cùng với đám Dương Huy ấy.

Một hán tử trọc đầu cường tráng thấp giọng nói

- Thấy chưa? La Phong đang nói chuyện với mấy chiến thần Cực Hạn Vũ Quán đó.

Từ khi La Phong được công khai, mọi người khắp nơi đều lập tức rỉ tai thông báo cho người mình.

- Thanh niên đó à?

Lão già tóc hoa râm nhìn kỹ lại, gật đầu nói

- Khí độ quả là không bình thường, ngươi xem ánh mắt hắn kìa…

Mắt là cửa sổ tâm linh, một người thường nếu ‘Tinh thần’ tốt, mắt sẽ rất sáng. Còn nếu tinh thần ủ rũ, ánh mắt sẽ vẩn đục ảm đạm. Còn nếu là tinh thần niệm sư…

Khi ẩn núp, ánh mắt thâm thúy như hồ sâu làm cho người ta nhìn không thấu. Còn khi nổi điên thì chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để làm cho vũ giả nhỏ yếu rung động.

Do đó tinh thần niệm sư bình thường đều có một loại khí chất đặc thù, đó là do tinh thần quá cường đại mà nên.

- Tìm một thời gian tiếp xúc với hắn.

Lão già tóc hoa râm thấp giọng nói

- Tương lai, chúng ta có gì khó xử cũng có thể mời hắn giúp. Được rồi… Vừa rồi lúc ta vừa tới, đã điều tra được Cực Hạn Vũ Quán đang xin chính phủ bên này hỗ trợ, tra tìm tin tức về một vài thân nhân cha mẹ La Phong. Chuyện này, chính là một cơ hội tiếp xúc tốt, chúng ta cũng phải xuất lực một chút.

- Ừm

Mấy chiến thần đều gật đầu.

- Cục 11 chúng ta, nếu có La Phong hỗ trợ, sau này rất nhiều việc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Lão già tóc hoa râm khẽ mỉm cười.

Tin tức La Phong được tầng lãnh đạo quyết sách Cực Hạn Vũ Quán đánh giá là chiến thần vô địch được truyền bá cực nhanh.

Ở tận Âu Châu, vợ chồng Lý Diệu và Duy Ny Na cũng được bằng hữu thông báo.

Trong đại sảnh một biệt thự u tĩnh, vợ chồng Lý Diệu, Duy Ny Na đang lẳng lặng đứng đó chờ đợi.

- Vị tiền bối đó sẽ gặp mặt chúng ta chứ?

Duy Ny Na thấp giọng nói.

- Nhất định sẽ tiếp chứ.

Ánh mắt Lý Diệu lạnh giá, đứng tại chỗ.

Duy Ny Na thấy thế thầm than. Từ sau chiến dịch đảo sương, lúc Lý Diệu vừa về đã điên cuồng uống rượu như bệnh tâm thần. Sau khi tỉnh rượu, Lý Diệu càng lâm vào cừu hận, luôn nghĩ đến việc báo thù, đến cả ánh mắt cũng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. Nhưng… muốn giết La Phong, quả là họ không có năng lực!

- Hai vị.

Trên lầu một vị lão giả mặc âu phục lạnh lùng nói

- Chủ nhân ở trên chờ các ngươi.

Lý Diệu, Duy Ny Na đều chấn động tinh thần, lập tức đi theo thang lầu lên lầu hai. Lão giả âu phục lạnh lùng nói:

- Theo ta.

Rồi dẫn hai người tới một tĩnh thất. Mở cửa tĩnh thất ra xong, lão giả mặc âu phục lặng lẽ bước đi. Hai người Lý Diệu, Duy Ny Na đều hít sâu một hơi rồi mới đi vào.

Trong tĩnh thất có vẻ trống trải.

Chỉ có mùi đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng khắp tĩnh thất.

Một lão già ngồi trong phòng, tóc dài xõa tới eo lưng, cả người giống như một cây khô, không có một chút sinh cơ nào.

- Tiền bối.

Lý Diệu khom người nói.

- Nhan nghị sĩ.

Duy Ny Na cũng khom người.

- Ngồi xuống.

Thanh âm trầm thấp truyền đến. Lão già tóc hoa râm mở mắt nhìn về phía hai người Lý Diệu, Duy Ny Na, ánh mắt lão giả mờ đục, giống như một lão nhân sắp chết, căn bản không có một chút khí thế của cường giả. Nhưng hai người Lý Diệu, Duy Ny Na lại không hề dám chậm trễ.

Lý Diệu quì thẳng trên đất, đập mạnh đầu xuống, nước mắt trào ra chảy xuống.

- Tiểu Ngốc Thứu, chuyện gì thế, chuyện gì mà làm cho ngươi khóc thế?

Lão già rất bình tĩnh.

- Tiền bối.

Lý Diệu nghiến răng, nói trầm trầm

- Nhi tử duy nhất của ta bị một thanh niên tên là La Phong giết rồi. Ta muốn báo thù, báo thù cho nhi tử ta! Chỉ hận Lý Diệu ta vô năng, La Phong đã là chiến thần vô địch, ta vốn là không phải là đối thủ. Nhưng… nhi tử ta…

Lý Diệu hai đấm nắm chặt, ngón tay như bấm vào lòng bàn tay, cả người như run lên.

- Cha mẹ Lý Diệu chết sớm, không thân nhân gì.

- Ta không quan tâm bất kỳ việc gì trên thế gian, chỉ có nhi tử ta…

Thanh âm Ngốc Thứu Lý Diệu run rẩy. Hắn rất hung tàn, được đặt ngoại hiệu Ngốc Thứu. Thời thơ ấu, những gì trải qua trong thời kỳ Đại Niết Bàn làm hắn trở nên hung tàn, ích kỉ. Nhưng sâu trong tâm khảm, hắn khát vọng thân nhân cực độ!

Nhi tử duy nhất…

Chấp niệm duy nhất của hắn là bồi dưỡng con, trên hai mươi năm, cảm tình đó đã xâm nhập vào tận tâm linh.

Người nào càng hung tàn, ích kỉ, lãnh đạm, nếu có cảm tình để coi trọng, tình cảm lại càng phong phú, còn có thể điên cuồng! Vì đó là chấp niệm duy nhất của họ!

- Ta khẩn cầu… tiền bối, có thể ra tay giết chết La Phong được không. Ta nguyện ý kiếp này làm nô bộc cho tiền bối để báo đáp.

Lý Diệu dập đầu, rồi gục đầu trên đất.

Lão già lặng lẽ nhìn Lý Diệu.

Lý Diệu cứ dập đầu trên mặt đất như vậy, chờ đợi câu trả lời của lão già. Duy Ny Na bên cạnh cũng vội dập đầu.

- Ngươi và ta cũng có một đoạn giao tình, nói đi… La Phong đó có lai lịch như thế nào.

Lão giả nói trầm trầm.

Lý Diệu vẫn cúi đầu trên đất, trả lời:

- La Phong, tinh thần niệm sư chiến thần cao cấp đỉnh cao, mười chín tuổi, người ở Dương Châu thành cơ sở Giang Nam Thị. Bây giờ là một phương lãnh đạo Cực Hạn Vũ Quán, được bổ nhiệm làm ‘Giám sát sứ’ Cực Hạn Vũ Quán cơ sở Giang Nam Thị

Lão già nhíu mày.

- Ta không có cách nào giúp được ngươi!

Lão già nói trầm trầm.

Lý Diệu ngẩng phắt đầu lên, nhìn lão già vẻ khó có thể tin…

Trong lòng hắn, đây đã là cây rơm cuối cùng rồi, hắn đã có giao tình từ thời trải qua ‘Thời kỳ Đại Niết Bàn’ với vị siêu cường giả này. Lý Diệu là người ích kỉ, tàn bạo, cũng rất cao ngạo, trước giờ không cầu xin vị tiền bối này như vậy bao giờ.

- Vì Hồng à?

Lý Diệu không kìm được hỏi.

- Đúng.

Lão già nói ngay không hề chần chờ. Mặc dù thực lực hắn rất mạnh, lúc trước cũng từng tranh đoạt ghế nghị trưởng, chỉ là hắn đã thất bại.

Nhưng trên địa cầu không có ai là đối thủ của Hồng. Hồng, chính là thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả cường giả! Có lẽ chỉ có đệ nhị nghị trưởng ‘Lôi Thần’ có thực lực chênh lệch không quá xa với Hồng. Những người khác như đệ tam nghị trưởng, đệ tứ nghị trưởng, đệ ngũ nghị trưởng, khi đứng trước mặt Hồng đến cả dũng khí ra tay cũng không có.

Chứ đừng nói Nhan Hải hắn. Hắn mặc dù có giao tình đặc thù với Lý Diệu, nhưng cũng không đến mức phải đắc tội với Hồng.

Chiến thần vô địch mười chín tuổi, ngu cũng có thể đoán ra ‘Hồng’ coi trọng hắn như thế nào.

Lý Diệu nắm chặt hai đấm kêu răng rắc, đốt ngón tay trắng bệch, máu từ lòng bàn tay chảy xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào lão già, thống khổ vô cùng.

Lão già thấy thế… tựa hồ thấy thấy thiếu niên điên cuồng thời Đại Niết Bàn năm đó, trong lòng thở dài.

- Ngươi muốn giết La Phong, không sợ chết à?

Lão già hỏi.

- Dạ.

Lý Diệu nói vẻ kiên quyết.

- Vậy phải đột phá chiến thần, trở thành tồn tại trên cấp chiến thần đi.

Lão già lạnh lùng nói

- Như vậy, ngươi sẽ có cơ hội giết chết hắn. Đương nhiên… Ngươi mà gặp phải lửa giận của ‘Hồng’, Hồng có lẽ cũng coi trọng nhân tài, tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng cũng có thể… hắn sẽ giận dữ đánh chết ngươi ngay.

Ánh mắt Lý Diệu rất kiên định:

- Xin tiền bối chỉ điểm.

- Đây là tạp ký tu luyện của ta, có ghi phương pháp tu luyện của ta, đồng thời… cũng có kinh nghiệm đột phá của ta.

Lão già lấy trong ngực ra một quyển sách viết tay

- Hy vọng nó có thể giúp được ngươi.

Nói rồi ném quyển sách đi.

Lý Diệu đưa tay nhận lấy.

- Nhớ kỹ…

- Đột phá, trở thành tồn tại trên cấp chiến thần. Cái mấu chốt chính là tinh thần và ý chí

Lão già nhắm mắt lại

- Các ngươi đi thôi!

Lý Diệu, Duy Ny Na đều dập đầu cảm kích, rồi lập tức rời đi.