Người dịch: workman
-oOo-
Đã quyết định vào khu hoang dã, La Phong tự nhiên không còn do dự nữa. Chiều hôm đó, khi trở về nhà ở tiểu khu Minh Nguyệt tại Dương Châu, La Phong đã nói với ba mẹ và đệ đệ. Từ khi La Phong lựa chọn trở thành một võ giả tự do, người trong nhà sớm đã chuẩn bị tư tưởng là La Phong sẽ thường xuyên rời khỏi Căn Cứ Thị.
-oOo-
Đêm, ánh sao xuyên qua tấm kính thủy tinh hình vuông vào trong phòng luyện võ.
Trên vách tường màu trắng của phòng luyện võ, màn hình chiếu một đoạn video. Trong video có một bóng người đang đấu với một con quái thú họ nhà gấu cao đại khái tám chín thước ở trong núi rừng. Chỉ thấy con quái thú này khi lướt qua, những gốc đại thụ tráng kiện đều phải sụp đổ, núi đá nổ tung, mặt đất vỡ ra, một cảnh long trời lở đất vô cùng đáng sợ.
Bóng người đó tốc độ nhanh như thiểm điện, đao quang mờ ảo có tiếng sấm.
Trong phòng luyện võ vang vọng những lời giảng giải trong đoạn video. Đây chính là một đoạn video trong đĩa CD kèm theo bí tịch Cửu Trọng Lôi Đao.
- Là quái thú đạt tới cấp A - Cự Nham Hùng Tôn. Thân thể to lớn như thế mà tốc độ di động lại đạt tới tốc độ âm thanh!
La Phong nghe lời thuyết minh, trong lòng vô cùng chấn động. Đây là một đoạn video về một cao thủ tu luyện Cửu Trọng Lôi Đao đấu với quái thú cấp A Cự Nham Hùng Tôn. Cự Nham Hùng Tôn xếp hạng hai trong quái thú họ nhà gấu.
Dựa theo phân chia cấp bậc --
Cấp H, cấp G, cấp F đều là cấp thú binh.
Cấp E, cấp D, cấp C, đều là cấp thú tướng, lần lượt là sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Cấp B, cấp A, cấp S, là cấp lãnh chúa!
Con Cự Nham Hắc Hùng này là một tồn tại cấp lãnh chúa trung cấp. Sức mạnh vô cùng, lớp da toàn thân trông như đá, mức độ cứng rắn vượt qua cả kim cương. Đến cả đạn pháo đường kính lớn cũng bắn không thủng! Thân thể to như thế, tốc độ di động lại có thể đạt tới tốc độ âm thanh. Đương nhiên trong số những tồn tại quái thú cấp lãnh chúa thì tốc độ đạt tới tốc độ âm thanh cũng không phải là gì ghê gớm. Nhưng hùng chưởng của con Cự Nham Hắc Hùng đó chụp xuống thì tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ di động của nó nhiều.
- Ầm!
Chiến đấu một hồi, nương theo một thanh âm giống như sét đánh, cái đầu của con Cự Nham Hắc Hùng kia bị chém bay.
- Video quay tốt chứ? Khi nào bán đĩa ra ngoài, đừng quên tiền bản quyền của ta đó.
Tiếng nói của vị ‘siêu cường giả’ giết chết Cự Nham Hắc Hùng có vẻ chế nhạo, vang vọng mãi trong phòng luyện võ. Khuôn mặt siêu cường giả này hiển nhiên đã bị xử lý, có vẻ mơ hồ, căn bản thấy không rõ là ai.
Đoạn video này vừa chấm dứt, màn chiếu trên vách tường xuất hiện danh mục rất nhiều đoạn video.
“Khi nào thì mình cũng có thể đạt tới trình độ như vậy đây. Đến cả Cự Nham Hắc Hùng cũng có thể một đao chém đứt!” La Phong thầm nghĩ.
Siêu cường giả chiến đấu với Cự Nham Hùng Tôn lại quay thành video, hiển nhiên rất nắm chắc. Người có thể dễ dàng giết chết Cự Nham Hùng Tôn như vậy phỏng chừng là cường giả cấp chiến thần cao cấp.
Đĩa CD kèm Cửu Trùng Lôi Đao có không ít video không được truyền bá trên mạng.
Trong đó không ít video chiến đấu của tuyệt đỉnh cường giả, đều là cường giả tu luyện Cửu Trùng Lôi Đao. Trong vô số video đó, chỉ có một đoạn là do đích thân ‘Lôi Thần’ tự quay. Nội dung trong video quay Lôi Thần, là lúc bản thân Lôi Thần một mình trong phòng luyện võ luyện đao. Tình cảnh luyện đao vô cùng đơn giản, La Phong căn bản nhìn không ra có gì đặc biệt cả.
“Hiển nhiên, trong các khu trên toàn cầu, có không ít cường giả tuyệt thế tu luyện Cửu Trùng Lôi Đao.” La Phong ngẩng đầu nhìn trời. Xuyên qua cửa sổ trên mái nhà bằng thủy tinh, thấy bầu trời đầy sao vô hạn bên ngoài.
Ngày mai phải bắt đầu phải khổ tu.
La Phong sực nghĩ ra điều gì, vội tắt màn hình trong phòng luyện võ, đi xuống lầu một.
Lầu một, cửa phòng đệ đệ không đóng hoàn toàn. La Phong liếc mắt đã thấy đệ đệ đang ngồi trên ghế lăn, đang ngồi trước máy vi tính, nhưng bản thân đệ đệ lại không nhìn máy vi tính, mà cúi đầu bấm điện thoại di động.
- La Hoa.
La Phong nhè nhẹ gõ cửa.
Đệ đệ La Hoa vội ngẩng đầu lên. Vừa thấy ngoài cửa là La Phong, không khỏi bất lực nói:
- Anh, anh vào mà không gõ cửa à?
- Là em không đóng cửa đấy chứ.
La Phong cười rồi đẩy cửa đi vào, rồi đóng cửa.
- Làm gì thế? Nhắn tin với bạn gái em à?
- Dạ.
La Hoa khẽ mỉm cười, cười hắc hắc, gật gật đầu.
La Phong thấy đệ đệ hình dáng ngây ngốc, hiểu đệ đệ thật sự thích cô nương có tên là Tiểu Nam đó. Tiểu Nam rốt cuộc là người như thế nào… La Phong cũng không dám xác định. Nhưng cha và mẫu thân khi đẩy ghế lăn đưa đệ đệ ra công viên, đã từng gặp qua tiểu Nam rồi. Hơn nữa ấn tượng cũng rất tốt.
Nói về nhận thức tốt xấu, có cha mẹ đã sống rất lâu rồi, cha mẹ cho rằng không tệ thì phỏng chừng Tiểu Nam phải là rất khá.
- Tiểu Nam đưa em đi gặp ba mẹ nàng chưa?
La Phong hỏi.
- Còn sớm quá.
La Hoa cười lắc đầu.
- Tiểu Nam năm nay mới vào năm đầu đại học, còn ba bốn năm nữa mới tốt nghiệp đại học. Tiểu Nam cũng không vội nói cho ba mẹ nàng biết. Hơn nữa… em là một người tàn phế. Tiểu Nam cũng phải nghĩ biện pháp uyển chuyển mới nói cho ba mẹ nàng được. Nói thẳng cho nàng ba mẹ thì sẽ rất phiền toái. Dù sao đại bộ phận cha mẹ đều không muốn con gái mình gả cho người tàn tật.
Nhìn đệ đệ vẻ mặt khổ sở, La Phong cảm thấy hơi đau xót.
Tàn tật… thủy chung là vết sẹo trong lòng đệ đệ, cho dù có kiên cường tới mấy, nhưng trước mặt Tiểu Nam, đệ đệ vẫn luôn có chút không tự tin, hay nói chính xác là hơi tự ti!
- Ừm, từ từ. Tin rằng ba mẹ nàng là người có hiểu biết.
La Phong an ủi nói:
- Dù sao cũng không cần vội.
…
Đêm đó sau khi hàn huyên với đệ đệ hồi lâu, La Phong tập trung nghỉ ngơi trọn một đêm, đợi đến sáng sớm hôm sau mặc đồ vũ trang, vác ba lô, thuẫn bài, chiến đao, lại một lần nữa bước trên hành trình tiến về khu hoang dã. Lần này La Phong chỉ đi một mình!
-oOo-
Cơ cở Giang Nam Thành, quân khu Bắc.
Đoàn tàu dừng lại ở trạm quân khu, La Phong cùng một nhóm võ giả lần lượt ra khỏi toa tàu.
“Khu hoang dã.” La Phong hít sâu một hơi, một mình đi dọc theo thông đạo của võ giả, đi về phía cơ sở tiếp tế. Chẳng mấy chốc đã thấy cơ sở tiếp tế xuất hiện trong tầm mắt.
- La Phong, chỉ một người thôi à?
Ở cửa cơ sở, nhân viên canh gác nhìn tin tức trên màn hình hiển thị, rồi kinh ngạc nhìn về phía La Phong đứng ở cửa.
- Cậu lúc trước đi theo tiểu đội Hỏa Chùy, sao bây giờ chỉ có một mình? Một mình đi vào khu hoang dã rất nguy hiểm đó.
- Ha ha, chẳng lẽ tôi lại muốn chết sao? Tôi đã từng đi vào khu hoang dã rồi, biết nguy hiểm chứ. Mau đưa chìa khóa cho tôi đi.
La Phong cười nói.
- Cũng đúng, cậu từng đi vào khu hoang dã, biết thế nào là nguy hiểm rồi.
Nhân viên canh gác cười đưa ra chùm chìa khóa.
- H322, do chỉ có mỗi mình cậu, nên phân phối loại biệt thự liên kế nhỏ thôi.
Lúc trước tiểu đội Hỏa Chùy cả một đội, nên phân phối một biệt thự khá lớn. Còn chổ ở dành cho một người tự nhiên sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
- Được rồi, tôi họ Vương, gọi ta một tiếng Vương huynh đệ là được. Nếu La Phong cậu săn giết được vật liệu quái thú, hoan nghênh cậu mang tới bán cho tôi. Tôi nhất định sẽ mua với giá tốt cho cậu.
- Được.
La Phong nhận chùm chìa khóa rồi đi về phòng trọ.
Trong cơ sở tiếp tế, bên cạnh cửa sổ lầu hai của một căn biệt thự, vài nam tử đang nhìn La Phong đi qua phía dưới.
- Là La Phong!
- Là La Phong của tiểu đội Hỏa Chùy. Đội trưởng, muốn tìm cơ hội giết hắn hay không?
Người vừa nói là đội viên tiểu đội Nanh Hổ - Trương Trạch Hổ.
Đội trưởng Nanh Hổ đi đến bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống phía dưới. La Phong phía dưới chẳng mấy chốc đã khuất tầm nhìn. Đội trưởng Nanh Hổ lạnh lùng nói:
- Sao lại chỉ có La Phong? Những người khác trong Tiểu đội Hỏa Chùy đâu, các ngươi có thấy không?
- Chúng ta cũng không phát hiện.
Các đội viên khác đều lắc đầu.
- Chỉ một mình La Phong.
Trương Trạch Hổ chắc chắn nói:
- Ta thấy hắn từ cửa cơ sở tiếp tế đi vào, không thấy những người khác đâu cả.
Lập tức Trương Trạch Hổ mắt tỏa sáng nói:
- Đội trưởng, lần trước chúng ta ra tay với tiểu đội Hỏa Chùy, điểm chết người là, tiểu đội Hỏa Chùy đã biết là chúng ta âm thầm hạ thủ, chúng ta đã trở thành tử địch của họ rồi. Ngươi cũng từng nói, địch nhân nhất định phải trảm thảo trừ căn, phòng ngừa tương lai chúng uy hiếp tới chúng ta.
- Ừm.
Những người khác cũng gật đầu.
Không sợ ám toán người khác ở khu hoang dã. Cái sợ là đối phương không chết, còn tra ra hung phạm phía sau màn!
- Đừng nóng.
Đội trưởng Nanh Hổ lạnh lùng nói:
- Đương nhiên phải trảm thảo trừ căn địch nhân. Có cơ hội chúng ta nhất định đắc tiêu diệt tiểu đội Hỏa Chùy, nhưng… Bây giờ chỉ có một mình La Phong. Một võ giả cấp chiến sĩ bình thường mà thôi! Một mình hắn tiến vào khu hoang dã, khẳng định sẽ chỉ ở nơi khá an toàn thôi.
- Một khi chúng ta giết hắn, chẳng có chỗ tốt gì với chúng ta cả, mà ngược lại sẽ đả thảo kinh xà.
Các đội viên khác đều gật đầu, đội trưởng nói rất có lý.
- Người trong Tiểu đội Hỏa Chùy uy hiếp lớn tới chúng ta kỳ thật là Song Phong Chùy Cao Phong!
Đội trưởng Nanh Hổ trịnh trọng nói:
- Bản thân thực lực Cao Phong rất cao, chẳng thua kém gì ta. Hơn nữa hắn lang bạt mười mấy năm, quan hệ rất rộng, biết không ít cường giả… nếu thật sự đấu với chúng ta, chúng ta cũng sẽ rất thảm!
- Do đó, không động thủ thì thôi, động thủ nhất định trước hết phải giết chết Cao Phong! Sau đó xử lí mấy tên tép riu kia.
Đội trưởng Nanh Hổ nói lạnh tanh.
Hiển nhiên, đội trưởng Nanh Hổ căn bản không để mắt tới những đội viên khác trong tiểu đội Hỏa Chùy.
- Đội trưởng nói đúng lắm.
Trương Trạch Hổ gật đầu, rồi lập tức cười lạnh liếc xuống dưới lầu.
- Cứ cho tên tép riu La Phong đó may mắn sống thêm một thời gian nữa đi.
…
Biệt thự liên kế H322 trong cơ sở tiếp tế. Từ trên xuống dưới tổng cộng có ba phòng ngủ, hai phòng khách cùng với một phòng tắm cực lớn. La Phong cởi quân phục tác chiến, tắm một chút, mặc vào một bộ đồ ngủ rộng rãi.
- Alô, mang cho tôi một bữa ba món theo thực đơn số 12. Cho thêm một phần canh nóng, đồ uống đổi thành nước trà.
La Phong ngắt điện thoại, nằm trên sofa.
“Ăn cơm trưa xong, sẽ xuất phát tiến về thị trấn số 0231.” La Phong đột nhiên sực nghĩ ra. “Lần này mình phải khổ tu chừng hai tháng. Thời gian hai tháng qua lại giữa thị trấn và cơ sở tiếp tế. Không biết chừng ta có thể chạm mặt tiểu đội Nanh Hổ hừ, một khi thấy bọn chúng, phải âm thầm theo dõi!”
Vừa nghĩ tới đối phương bắn lén muốn tiêu diệt cả tiểu đội mình, La Phong dâng lên sát ý vô tận đối với loại người giết người không có chút do dự nào này.
“Đến lúc đó ở khu hoang dã, cứ diệt sạch cả bọn chúng!” Ánh mắt La Phong xuyên qua cửa sổ quét ra bên ngoài. “Tiểu đội Nanh Hổ… Hy vọng hai tháng tới đừng để ta chạm mặt các ngươi!”
Đối với tiểu đội Nanh Hổ, La Phong không thèm để vào mắt.
Lúc này với thực lực của mình, hắn đủ sức quét sạch tiểu đội Nanh Hổ!