TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không (Edit)
Chương 48: Động thủ

Người dịch: workman

-oOo-

La Phong đi theo năm đội viên cũ của tiểu đội Hỏa Chùy, lẳng lặng vượt tường tiến vào trong sân một khu dân cư ở con đường bên cạnh. Tường bao khu dân cư cũ nát đã có khoảng mười chỗ sụp đổ rồi. Con đường cement trong khu dân cư sớm đã bị cỏ dại bao trùm, chân tường bao mọc đầy rêu xanh.

- Dê béo ở phía trước.

Ngụy Thiết nhìn xuyên qua lỗ hổng trên tường bao, hướng ra phía ngoài đường phố.

- Vận khí của chúng ta thật không tệ. Song Vĩ Hổ Miêu đang thong dong dẫn theo đám thủ hạ tìm con mồi.

La Phong cũng nhìn xuyên qua kẽ hở tường nhìn ra ngoài.

Ở góc đường, cách đó đại khái năm mươi thước, chính là Hổ Miêu cấp thú tướng chỉ huy một đám Hổ Miêu.

- Các huynh đệ, mọi người hãy nhớ.

Cao Phong thấp giọng nói:

- Thứ nhất, đợt lát nữa nhiệm vụ của các cậu là đánh chết mấy con Hổ Miêu bình thường đó. Về phần con Hổ Miêu cấp thú tướng, các cậu nên tránh xa một chút, phòng ngừa bị họa lây. Cứ giao nó cho ta là được, một con Hổ Miêu cấp thú tướng sơ cấp, một mình ta cũng có thể đối phó được. Thứ hai, Trần Cốc, không được bắn súng máy của ngươi. Khi xuất hiện tình huống đột ngột hãy bắn cũng không muộn… Một khi bắn, chúng ta phải lập tức thoát ra khỏi khu vực chiến đấu.

- Hiểu.

Năm người La Phong trịnh trọng gật đầu.

Tiếng súng rất dễ hấp dẫn đám quái thú. Nếu trên những sân thượng lầu cao, cách xa, quái thú không thể bằng vào tai mà phán định vị trí tiếng súng. Nhưng khi chiến đấu trên đất bằng, một khi nổ súng thì rất dễ bị lộ. Chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn vô số quái thú chung quanh vây công, thời gian càng lâu càng hấp dẫn nhiều con hơn.

Lần trước cướp đoạt thi thể ‘Thị Huyết Thản Khắc’ (Xe Tăng Khát Máu), Trần Cốc vừa bắn súng, mọi người phải lập tức chạy trốn.

- Được, lần này chúng ta phải tốc chiến tốc thắng! Ra tay!

Cao Phong vung tay lên.

Vèo! Vèo! Vèo!

Sáu bóng người cơ hồ đồng thời lướt như bay ra ngoài. Đến cả Trần Cốc cũng tay trái cầm súng máy, tay phải cầm đoản đao.

Sáu người hóa thành sáu đạo tàn ảnh, nhằm thẳng phía đám Hổ Miêu.

- Hống…

Thủ lĩnh đám Hổ Miêu, con Song Vĩ Hổ Miêu thấy thế bộ lông toàn thân đều dựng đứng, lập tức phẫn nộ gầm lên một tiếng. Mười sáu con Hổ Miêu Quái Thú chung quanh nó cũng phát ra những tiếng gầm phẫn nộ điên cuồng, tiếng gầm vang vọng không ngừng hai bên đường phố, rung trời, một con Hổ Miêu cường tráng mạnh mẽ đột nhiên phóng thẳng về phía nhân loại trước mắt.

- Giết!

- Súc sinh, đi tìm chết!

La Phong nhìn con Hổ Miêu đang phóng tới như chớp, chân bước một bước trong nháy mắt đã bước lệch sang một thước. Huyết Ảnh Chiến Đao trong tay thì nương vào thế nghiêng người, hóa thành một hàn quang vòng tròn, thuận thế nhằm thẳng vào yết hầu của con Hổ Miêu vút qua một phát! Hổ Miêu đang bay tới gầm khẽ một tiếng, lại hơi cúi đầu, dùng cằm ngăn trở một đao của La Phong!

- Xoẹt!

Huyết Ảnh Chiến Đao bổ vỡ lớp da ngoài cằm con Hổ Miêu, lộ cả cả xương cằm khoảng nửa cm.

“Con Hổ Miêu này phản ứng thật nhanh, nhanh hơn cả phản ứng của quái thú Sư Ngao Khuyển.”

La Phong vừa rơi xuống đất. Chợt một luồng gió tanh truyền đến. Một con Hổ Miêu khác đã há hoác cái mồm to như chậu máu ngoạm về phía La Phong, còn La Phong một tay cầm thuẫn bài, một tay cầm Huyết Ảnh Chiến Đao, lui về phía sau một bước kéo dài một chút không gian, rồi thuẫn bài che một bên đỉnh đầu, tay phải đâm thẳng một đao!

Huyết Ảnh Chiến Đao tinh diệu lướt nhẹ bên mép khiên chắn, trong nháy mắt đâm vào cằm con Hổ Miêu vẫn còn ở giữa không trung.

La Phong đột nhiên rút đao, lui về phía sau.

- Phốc…

Máu tươi phun ra như vòi nước, con Hổ Miêu có thể so với một con trâu nghé rơi xuống đất, thân hình lung lay lắc lư, gầm một tiếng rồi ngã ầm xuống nền xi măng.

- Cẩn thận!

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên!

- Choang!

Chỉ thấy hai huynh đệ Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cách đó không xa cơ hồ trong nháy mắt đã bị ném văng lên. Ngụy Thiết cả người va mạnh vào bức tường, ầm một tiếng, xô vách tường bao nhiêu năm tháng không được tu sửa sụp đổ. Ngụy Thiết ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.

- Hống…

Con Song Vĩ Hổ Miêu trong nháy mắt đánh bay huynh đệ Ngụy Thiết, Ngụy Thanh, cơ hồ đồng thời đã tới trước mắt La Phong.

“Quá nhanh!” La Phong giật bắn người, lập tức lướt ngang.

“Còn thiếu chút nữa!”

Hiển nhiên tốc độ tránh né của hắn vẫn hơi chậm một chút. Mắt thấy lợi trảo của con Song Vĩ Hổ Miêu sắp quẹt vào thân thể mình, một tinh thần niệm lực vô hình trong nháy mắt tác dụng vào bao cổ tay phải. Sức mạnh rất lớn làm cho biên độ lướt ngang của La Phong rõ ràng tăng lên một bước dài, đủ để lợi trảo của Song Vĩ Hổ Miêu lướt qua thân thể.

- Xoẹt!

La Phong cũng thuận tay tung một cú vẩy đao mãnh liệt! Mũi đao bổ vào chi trước của con Song Vĩ Hổ Miêu. Huyết Ảnh Chiến Đao sắc bén liếm qua lớp da lông chân trước phát ra tiếng xoẹt xoẹt, thế mà không làm xước chân trước Song Vĩ Hổ Miêu một chút nào.

“Quái thú cấp thú tướng có tốc độ quá nhanh, phòng ngự cũng thật là đáng sợ.” La Phong chấn động.

- Rầm!

Song Vĩ Hổ Miêu vừa đáp xuống đất, lợi trảo làm cho nền xi măng cũ nát phải rạn nứt.

- Nghiệt súc.

Vì sơ ý nên làm đồng bọn bị thương, đội trưởng ‘Cao Phong’ như một luồng sét từ bên cạnh đột nhiên đánh tới, vẻ mặt dữ tợn, hai thanh trọng chùy rất lớn giống như bánh xe gió xoay tròn đập mạnh tới. Còn Song Vĩ Hổ Miêu trúng phải một đao của La Phong chẳng hề thương tổn gì, vừa chuyển thân đã như một chiếc xe tải lớn gầm thét đánh tới Cao Phong!

Bùng! Bùng!

Trọng chùy và lợi trảo va chạm!

Cao Phong và Song Vĩ Hổ Miêu đều lảo đảo. Rồi chân trái Cao Phong chợt phát lực, tiếp tục lao tới, không để cho Song Vĩ Hổ Miêu một lần nữa có cơ hội tập kích đồng đội mình! Còn một chân trước của Song Vĩ Hổ Miêu tựa hồ bị trọng chùy đánh cho gãy xương, chỉ có thể dựa vào ba chân mà đứng.

Lúc này Cao Phong đang có ưu thế!

Ầm ầm… trọng chùy liên tiếp nện xuống!

Cách đó đại khái năm trăm thước, trên sân thượng một tòa cao ốc dân cư sáu tầng, sáu đội viên tiểu đội Hổ Nha đang sử dụng ống nhòm xem xét bốn phía.

- Đội trưởng, chung quanh quái thú khá nhiều, sợ chúng ta sẽ làm kinh động tuyệt đại đa số quái thú trước khi đến gần con ‘Liệp Sát Giả’ cách đây mười dặm. Rất khó khăn.

Trung niên độc nhãn nhíu mày nói. Đội trưởng Hổ Nha nhỏ con cũng cau mày. Đột nhiên ánh mắt dừng lại tiểu đội Hỏa Chùy đang đánh nhau với đám Hổ Miêu Quái Thú xa xa.

- Là tiểu đội Hỏa Chùy.

Đội trưởng Hổ Nha nhướng mày một cái.

- Họ cũng tới thị trấn này à?

- Hẳn là vì dẫn theo một người mới La Phong, nên tiểu đội Hỏa Chùy mới đến đây.

Trung niên độc nhãn mở lời:

- Song chùy đó rõ ràng là Cao Phong. Sức mạnh của Cao Phong mạnh thật, dám liều mạng với quái thú cấp thú tướng sơ cấp. Sớm nghe nói, sức mạnh hắn có thể so với vũ giả chiến tướng trung cấp. Chỉ là tốc độ của hắn thì hơi chậm một chút. Quả nhiên không sai.

Trương Trạch Hổ vác một thanh Khai Sơn Đao khổng lồ sáng mắt lên, vội cầm lấy ống nhòm nhìn về phía phương hướng đó, rồi không khỏi kinh hỉ nói:

- Đúng là tiểu đội Hỏa Chùy, tiểu tử La Phong đó cũng ở đây, tựa hồ biểu hiện cũng không tệ lắm!

Trong mắt Trương Trạch Hổ lóe lên chút hung quang.

- Đội trưởng, chính là thằng nhãi này làm ta mất một ức!

Trương Trạch Hổ vội nói:

- Nhân cơ hội xử đẹp hắn đi!

Một ức, đối với Trương Trạch Hổ cũng là một khoản tiền to. Dù sao hắn chỉ là chiến sĩ cao cấp, vào sinh ra tử hai năm mới kiếm được một ức mà thôi.

- Giết hắn?

Những người khác trong đội ngũ đều hơi kinh hãi.

Đội trưởng Hổ Nha vừa nhíu mày, rồi lập tức cười:

- Biệp pháp hay lắm! A Hiểu, A Đông, hai người các ngươi trước hết dùng súng bắn tỉa đối phó với những thành viên trọng yếu tiểu đội Hỏa Chùy, sau đó lập tức nổ súng bắn vào hai đám quái thú chung quanh! Chúng ta cách rất xa, bắn từ trên cao, đám quái thú không phát hiện ra viên đạn từ đây bắn tới đâu.

- Quái thú bình thường trí tuệ đều rất thấp, một khi trúng thương, chúng chỉ biết phẫn nộ tiến công nhân loại mà chúng thấy!

Đội trưởng Hổ Nha lạnh lùng cười.

- Đến lúc đó, hai đám quái thú khác ở đường phố chung quanh sẽ nhanh chóng bị tiểu đội Hỏa Chùy hấp dẫn, xông tới vây công tiểu đội Hỏa Chùy! Phạm vi đánh nhau rất lớn, làm vô số quái thú tụ về phía đó. Việc này làm những quái thú ở nơi khác sẽ ít đi nhiều. Làm như vậy, chúng ta có thể dễ dàng ra ngoài!

Những người khác trong Tiểu đội Hổ Nha hơi giật mình.

Họ từng hạ độc thủ với vũ giả khác rồi. Nhưng bình thường đều là vì cướp đoạt thi thể quái vật, còn lần này mà xuống tay như vậy…

- Đông Tử, ngươi giúp ta ngắm trúng vào tên La Phong đó, một phát bắn cho hắn ngã xuống, giải hận cho huynh đệ ta.

Trương Trạch Hổ nghiến răng nói.

- Động thủ đi!

Đội trưởng Hổ Nha hạ lệnh.

- Rõ, đội trưởng.

Hai đội viên sử dụng vũ khí nóng không chần chờ gì nữa. Lang bạt giữa sinh tử, họ từng giết người, giết quái thú rất nhiều.

“Hừ hừ, La Phong.” Trương Trạch Hổ đứng ở rìa sân thượng, nhìn vào tiểu đội Hỏa Chùy đã giết được Song Vĩ Hổ Miêu, lộ ra nụ cười lạnh. “Dám móc tiền ta, ta lấy mạng ngươi! Xuống địa ngục mà hối hận đi.”

Còn hai cây súng bắn tỉa đã được lắp xong.

Hai đội viên vũ khí nóng rạp xuống trước súng bắn tỉa. Họ đều lựa chọn sử dụng đạn xuyên thép đặc thù có uy lực lớn, bắt đầu tiến hành ngắm, điều chỉnh góc độ. Chỉ trong chốc lát, hai người đều khẽ gật đầu với đội trưởng Hổ Nha bên cạnh, tỏ vẻ đã chuẩn bị xong.

- Phù!

Đội trưởng Hổ Nha vung tay lên.

Hai đội viên đồng thời bấm cò súng!

- Bằng!

- Bằng!

Hai tiếng nổ đột nhiên vang lên. Hai viên đạn trong nháy mắt xé không khí, bắn về phía mấy người tiểu đội Hỏa Chùy xa xa đang giải phẫu thi thể Song Vĩ Hổ Miêu lấy tài liệu. Thanh âm mặc dù vang dôi, nhưng tốc độ viên đạn vượt xa tốc độ âm thanh, mà đám người tiểu đội Hỏa Chùy căn bản còn chưa nghe tiếng súng thì viên đạn đã tới rồi!