TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không (Edit)
Chương 46: Thi thể quái thú

Người dịch: workman- Biên tập: MrStyle

-oOo-

Hiệu đính: fishscreen

- Trương Khoa, ngươi vác một rương sắt của Trần cốc lên đây!

Cao Phong phân phó.

- Rõ thưa đội trưởng!

Thiết Thương Trương Khoa liền đi về phía Trần Cốc. Lúc này Trần Cốc đang tháo rời linh kiện của khẩu súng bắn tỉa hạng nặng ra để vào trong hộp gỗ, đồng thời bỏ vào rương sắt cùng với một số đạn dược đưa cho Trương Khoa. Sau đó y lại mở một rương sắt khác, lấy ra một cây súng máy dữ dằn, quấn dây đạn quanh người, còn đầu dây đạn được cắm thẳng vào súng máy.

- Chậc chậc!

La Phong thấy thế, không khỏi thán phục.

Vũ khí hàng nóng cao cấp dùng để đối phó với quái thú cấp Thú Binh có tác dụng rất lớn, chẳng hạn như lúc trước bắn gục Thị Huyết Thản Khắc bằng một phát. Kỳ thật phát súng này cũng có phần may mắn, dù sao muốn tiêu diệt được ngay phát đầu tiên, phải nhằm đúng chỗ hở trên xương đầu vốn rất cứng. Còn thân hình khổng lồ của Thị Huyết Thản Khắc thì cho dù có trúng một vài phát súng cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì lớn.

Cho nên…

Muốn bắn trúng nơi trí mạng chỉ bằng một viên quả thật rất khó, như vị trí mắt, chỗ hở xương nắp (dưới hộp sọ), hoặc đằng sau tai. Muốn bắn được chuẩn xác như thế, một là phải có kỹ thuật rất tốt, hai là phải có một chút may mắn. Nếu như lúc đó Thị Huyết Thản Khắc cảnh giác một chút, chuyển hướng một chút thì phát súng sẽ bắn trật ra ngoài.

- Đi, xuống dưới!

Cao Phong lớn tiếng ra lệnh. Năm người La Phong lập tức chạy dọc theo thang lầu, nhanh chóng xuống dưới rời khỏi tiểu khu Lam Thiên

----oOo----

Năm phút sau, đám người La Phong đã tới một ngõ nhỏ. Ngụy Thiết đi đầu ló ra phía ngoài đảo mắt nhìn quanh một chút, rồi quay đầu lại nói:

- Đội trưởng, con Thị Huyết Thản Khắc đã chết rồi.

- Lão Trần, giỏi quá há.

Cao Phong giơ ngón tay cái lên.

Trần Cốc cười hà hà.

- Nhưng mà đội trưởng!

Ngụy Thiết tiếp tục nói:

- Bên cạnh thi thể con Thị Huyết Thản Khắc đó hiện đang có khoảng mấy trăm con quái thú tụ tập, chúng ta muốn có được thi thể Thị Huyết Thản Khắc sẽ rất phiền toái.

Đây là phiền toái khi đứng từ xa công kích một con quái thú cấp đầu đàn, cho dù thành công, việc thu lấy những thứ quan trọng trên thi thể nó cũng rất nguy hiểm.

Tuy nhiên…

So với việc tấn công quái thú đầu đàn giữa đám quái thú thủ hạ thì cũng an toàn hơn rất nhiều.

-Theo cách cũ. Ngụy Thiết, Ngụy Thanh, các ngươi quấy rối đánh lạc hướng đám quái thú! Chúng ta thừa dịp chúng phân tán cùng tiến lên!

Cao Phong hạ lệnh, rồi quay đầu nhìn về phía La Phong.

La Phong lúc này như ngừng thở. Công kích một lúc mấy trăm con quái thú, đây quả thật là một việc nguy hiểm nhất từ khi hắn gia nhập tiểu đội Hỏa Chùy cho đến giờ. Có điều dựa theo những gì đã đọc trong các bài viết trên mạng, tình huống này cũng chỉ là tình huống đơn giản mà tiểu đội võ giả sẽ gặp phải, còn có những hành động khác nguy hiểm hơn nhiều.

- La Phong, lát nữa ngươi nhớ theo sát bên cạnh Trần Cốc! Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ hỗ trợ cho Trần Cốc, không được để quái thú tập kích y.

Cao Phong trịnh trọng nói.

- Yên tâm đi đội trưởng, ta nhất định sẽ không cho một con quái thú nào đến gần Trần ca!

La Phong gật đầu.

- Được, xuất phát!

Cao Phong ra lệnh.

“Vèo! Vèo!”

Hai luồng lưu quang màu đen từ tay hai huynh đệ Ngụy Thiết, Ngụy Thanh bắn ra, giống như một tia chớp bay ra xa trên trăm thước, rơi vào giữa đám quái thú. Hai luồng lưu quang màu đen này lại là hai khối cầu hình bầu dục, bên trong còn có cả tín hiệu đếm giờ của đồng hồ thời gian màu đỏ.

Đám quái thú chú ý đến hai luồng lưu quang này đều cảnh giác né tránh.

“Tích! Tích!”

“Ầm ầm…”

Hai quả bom hẹn giờ đột nhiệt nổ tung, lực bộc phát cường đại cùng với những mảnh nhỏ bắn ra làm hai con quái thú gần nhất chấn động đến mức ngã lăn, toàn thân đầy vết máu. Đồng thời hai quả bom này cũng sinh ra vô số khói mù, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.

Tuy nhiên, uy lực của hai quả bom hẹn giờ này cũng chỉ may mắn giết chết một con quái thú, làm bị thương năm sáu con, còn những con khác thì chỉ bị màn khói lan tỏa ảnh hưởng.

- Lên!

Cao Phong quát lên một tiếng

“Vèo! Vèo! Vèo!”

La Phong bộc phát sức mạnh toàn thân, một tay cầm tấm chắn, một tay cầm Huyết Ảnh chiến đao, nhanh chóng theo bên cạnh cùng Trần Cốc phi như bay. Tốc độ của sáu người tiểu đội Hỏa Chùy đều rất kinh khủng, khoảng cách đến thi thể của Thị Huyết Thản Khắc đang nằm giữa đám quái thú chỉ có một trăm năm mươi thước, bốn năm giây là có thể tới nơi.

Nhưng càng gần đám quái thú thì tốc độ chợt giảm mạnh.

- Gừ!

Đội trưởng Cao Phong như một tia chớp xông lên đầu tiên, một tay cầm thanh chùy liên tục đập mạnh. Chỉ nghe những tiếng “bùng bùng”, hai con quái thú cấp Thú Binh đã bị đập nứt đầu. Một bên là quái thú trung cấp Thú Binh, còn bên kia là võ giả nhân loại có thực lực Chiến Tướng sơ cấp, gần tới Chiến Tướng trung cấp.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

Cao Phong một tay cầm chùy vung lên, tay khác lại cầm một thanh chủy thủ, gần như trong nháy mắt đã lao vào cạnh thi thể của con quái thú Thị Huyết Thản Khắc, chủy thủ nhanh chóng đâm vào đầu nó, nơi có lỗ đạn sau tai. Trong lúc Cao Phong đang tiến hành giải phẫu lấy vật liệu trên thi thể quái thú, năm người còn lại của tiểu đội Hỏa Chùy lại đang lâm vào nguy cơ

- Nhanh, La Phong, ngươi bảo vệ cho lão Trần!

Trương Khoa múa một thanh trường thương.

Hai huynh đệ Ngụy Thiết, Ngụy Thanh bảo vệ xung quanh đội trưởng Cao Phong. Với lực phòng ngự rắn chắc của thi thể Thị Huyết Thản Khắc, La Phong và Ngụy Thiết muốn giải phẫu nó thì rất lâu, còn đối với Cao Phong thì chỉ cần nửa phút là đủ rồi.

“Gào…”

“Gừ…”

Đám quái thú chung quanh phát hiện ra bọn người La Phong, lập tức gầm gừ xông tới, giống như hàng loạt những chiếc xe hạng nặng với tốc độ trên trăm km.

- Biến!

La Phong bước vài bước tuyệt diệu, vừa né tránh, đồng thời lá chắn trên tay trái nện thẳng vào thân thể một con Độc Giác Dã Trưu đang chạy tới như bay. Thân hình đột nhiên gặp phải một lực đẩy mạnh bên hông, bốn vó Độc Giác Dã Trư không khỏi xoay nhẹ, cả thân hình khổng lồ bốc khỏi mặt đất đổ xuống, làm nền đất xi măng vốn đã đầy vết nứt bị chấn động manh, bụi mù bắn tung lên.

La Phong không cầu giết địch, chỉ cầu hiệu suất lớn nhất là chống đỡ được qua mười giây này.

“Veo!”

“Veo!”

Lúc này Trương Khoa múa một thanh trường thương, đánh gục hai con quái thú cấp Thú Binh, đẩy lùi ba con. Sau đó ba con quái thú này phẫn nộ gầm lên, đồng thời vây công Trương Khoa. Trương Khoa không có lá chắn, chỉ sử dụng một thanh trường thương.

“Không ổn!” - Sau khi vung ra một thương, Trương Khoa biến sắc.

“Gào…”

Một con Thiết Mao Dã Trư lao đến với tốc độ tuyệt đối không dưới năm mét trên giây, thân hình như một chiếc xe tải nhỏ, tốc độ lại sánh ngang với xe đua. Trương Khoa căn bản không kịp né tránh, phía trước còn đang bị ba con quái thú vây công.

“Lần này sợ là bị thương nặng rồi.” - Trương Khoa nghiến răng.

“Bùng!”

Đột nhiên, một bóng đen lướt tới bên cạnh hắn, tung cước đá thẳng vào thân thể con Thiết Mao Dã Trư đang lao tới. Vì đang lao tới với tốc độ rất nhanh nên Thiết Mao Dã Trư không thể ổn định thân hình, bị một cước đá trúng làm thân thể khổng lồ nghiêng đi, ngã chổng vó, có điều sau đó lại nhanh chóng đứng lên

- Trương ca, huynh và ta đứng gần nhau một chút!

La Phong mở lời.

- La Phong, cảm ơn nhé!

Trương Khoa cảm kích hô lên. Vừa rồi nếu không có La Phong, hắn nhất định đã bị trọng thương. Trong lòng thầm nghĩ: “Để La Phong gia nhập vào tiểu đội Hỏa Chùy quả nhiên rất đúng, hơn nữa hắn có bộ pháp rất nhanh, rất linh hoạt.”

- Thân pháp tốt lắm!

Trần Cốc vẫn luôn được bảo vệ lên tiếng khen ngợi.

Nhóm quái thú này phải nói là đông tới cả trăm con, ban đầu từ vài chục con đánh với nhóm La Phong, chẳng mấy chốc đã thu hút thêm nhiều quái thú tới vây công. May mà hiện tại đám khói từ hai quả bom hẹn giờ vẫn ngăn cản tầm mắt chúng, nên đám quái thú không phát huy được toàn bộ uy lực quần thể hữu hiệu nhất.

- Không ổn, đội trưởng, nhanh lên!

Ngụy Thiết không kìm được hô.

Thời gian trôi qua từng giây, nguy cơ của tiểu đội Hỏa Chùy càng lớn hơn. Xung quanh số lượng quái thú vẫn từ từ gia tăng.

- Trần Cốc, bắn súng!

Cao Phong lúc này đang ở cạnh thi thể Thị Huyết Thản Khắc, được Ngụy gia huynh đệ bảo vệ, lập tức hạ lệnh.

- Rõ!

Trần Cốc liếm môi, cười dữ tợn. Bên cạnh hắn, hai người La Phong và Trương Khoa lập tức lui về phía sau một bước. Trần Cốc bóp cò súng, lập tức vang lên những tiếng “bằng bằng bằng…”, từng luồng lưu quang điên cuồng từ nòng súng phun ra, mỗi một viên đạn đều là loại đạn xuyên thép đắt đỏ.

Đối với quái thú cấp Chiến Tướng, những viên đạn này cũng có một chút uy hiếp đến bọn chúng

“Gào…”

Nhất thời chung quanh vô số quái thú phát ra tiếng kêu đau đớn. Những viện đạn xuyên thép điên cuồng bắn vào thân thể chúng. Thân thể khổng lồ của đám quái thú có sức sống rất lớn, khi bắn vào bình thường không thể giết được ngay, chỉ có bắn vào đầu mới có thể một kích trí mạng. Đạn xuyên thép này không thể xuyên qua đầu của quái thú cấp Thú Tướng, nhưng dùng để đối phó với đám quái thú cấp Thú Binh này thì không có vấn đề gì lớn.

“Bùng!” - Một con quái thú vỡ đầu, óc bay tung tóe.

“Phụp!” - Một con quái thú té ngã, trên người có một lỗ máu.

- Ha ha… chết đi, chết đi!

Trần Cốc như phát điên. Nòng súng hợp kim Khắc La có thể không ngừng bắn ra đạn xuyên thép, những viên đạn điên cuồng trút xuống, gần như chỉ trong nháy mắt đã áp chế được đám quái thú. Còn La Phong và Trương Khoa thì lo đề phòng những quái thú ở hướng khác tiến công Trần Cốc.

Liên tiếp những tiếng súng vang lên, làm cho đám quái thú đang mất tầm nhìn trong màn sương khói trong nháy mắt xác định được phương hướng, điên cuồng lao đến công kích.

Giữa đám quái thú, Trần Cốc đang thể hiện năng lực dùng súng máy, một người có thể so sánh với mười võ giả. Nhưng khi nổ súng cũng sẽ khiến cho đám quái thú dễ dàng phát hiện.

- Tốt lắm, chúng ta đi thôi!

Cao Phong thu thập vật liệu thành công, trầm giọng quát một tiếng. Nhất thời bọn người La Phong đều thở phào một hơi.

“Vèo! Vèo!”

Sáu người tiểu đội Hỏa Chùy chạy trốn như bay.

“Ầm ầm…”

Đám quái thú mấy trăm con giận dữ đuổi theo. Chỉ một con chạy cũng đã làm cho nền đất xi măng chấn động, mấy trăm cùng chạy, âm thanh ầm ầm như động đất, làm cho những đường phố bị tàn phá gần đó, thậm chí là những nhà ở, phòng ốc cũng chấn động theo.

“Đám quái thú này thật đáng sợ!” - La Phong quay đầu lại liếc nhìn, trông thấy mấy trăm con quái thú giận dữ điên cuồng lao đến, cảnh tượng rất ghê rợn.

- Bên này!

Tiểu đội Hỏa Chùy lập tức rẽ qua một con hẻm. Hẻm này rất nhỏ, đám quái thú thậm chí còn không thể hai con cùng song hành, chỉ có thể từng con đi vào. Nhân cơ hội này, tiểu đội Hỏa Chùy không ngừng rẽ vào những ngõ nhỏ, luồn lách trong những kiến trúc dày đặc, chẳng mấy chốc đã bỏ rơi đám quái thú.

----oOo----

Nửa giờ sau.

Sân thượng Hải Đại tửu điếm cao chừng mười tám tầng, đám người La Phong lặng lẽ đi tới nơi này.

- Ha ha, lần này mọi người làm không tệ.

Đội trưởng Cao Phong cười nói:

- Một phát súng của Trần Cốc thật là tuyệt vời. La Phong cũng không tệ, cứu được Trương Khoa. Ừm, con Thị Huyết Thản Khắc này là Thú Tướng sơ cấp, săn giết nó vô cùng khó khăn, cũng là một con khó xơi nhất trong đám quái thú cùng cấp bậc. Lần này chúng ta lời to rồi, không ngờ ngày đầu đã có thu hoạch như vậy, đúng là mởi đầu tốt đẹp. Phỏng chừng một tháng sau, chúng ta sẽ có thu hoạch không nhỏ đâu.

Đám người La Phong, Trần Cốc ai nấy đều cười.

La Phong nhìn thoáng qua đồng hồ tác chiến, đột nhiên cả kinh:

- Có điện thoại?

Đồng hồ tác chiến thông tin này, cho dù có người gọi điện thoại tới, cũng sẽ không quấy rầy võ giả. Chỉ có khi võ giả tự mình nhìn đồng hồ, mới có thể biết có người gọi điện thoại cho mình hay không.

- Điện thoại của nhà ta.

La Phong cười cười, bắt đầu dùng giọng nói ra lệnh.

- Gọi lại!

“Tít tít tít tít…”

Đồng hồ thông tin nhanh chóng quay số điện thoại nhà La Phong.