TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 993: Đỉnh chưởng cảnh

"Đạo hữu đừng trách, nguyên thần của lão già này Ngô ta vui lòng nhận!” Tiếng cười quanh quẩn.

Ngô Công trắng xuất hiện trước mặt Tô Minh, tốc độ cực nhanh, thanh âm mới ở phía xa nhưng người thì tựa tàn ảnh há to cái mồm rết cắn hướng Hỏa Khôi lão tổ cực kỳ mệt mỏi, nguyên thần tinh hoa hao tổn rất nhiều.

Mắt thấy Ngô Công trắng trắng định nuốt nguyên thần của Hỏa Khôi lão tổ, ánh mắt Tô Minh sắc bén. Hắn chờ cơ hội này, đã đợi thật lâu, rốt cuộc đợi đến con rết cẩn thận, gian xảo này trúng kế, Tô Minh dùng Hỏa Khôi lão tổ làm mồi mới du gìgax ra được, làm sao có thể cho con rết dễ dàng nuốt.

Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, tu vi của hắn chớp mắt điên cuồng bùng phát, đây là Ách Thương phân thân hoàn toàn dung hợp thân hình chí bảo. Dưới ý chí của Tô Minh, Long Hải lão tổ cũng phát ra hết lực lượng tu vi, tất cả dung nhập vào thân hình chí bảo phát ra lực lượng đỉnh cao nhất Tô Minh có thể thực hiện.

Đây đã không còn là gần chưởng duyên sinh diệt, đây là lực lượng chưởng cảnh chân chính, còn không phải là chưởng cảnh đại năng bình thường mà đạt đến tu vi khủng bố đỉnh chưởng cảnh.

Dù sao bản thân Long Hải lão tổ là đại năng gần đỉnh chưởng cảnh, cộng thêm tu vi của người khác, có thể bùng phát ra đỉnh cao chưởng cảnh.

Loại tu vi này đã khó thể gọi là chưởng cảnh, xem như là... Nửa bước duyên cảnh. Nếu có thể cảm ngộ duyên, như vậy hắn sẽ trở thành duyên cảnh, giống như Hoành Thiên lão tổ, nhưng sức chiến đấu chân chính thì vượt xa lão.

Còn về duyên, dù Tô Minh không tự cảm ngộ nhưng hắn có ba chiếc lá, vật đó có thể khiến thụ nhân trăm mét triển khai lực lượng duyên pháp, đương nhiên là thuộc loại hiếm gặp nhưng công hiệu thì giống như báu vật truyền thừa của Hoành Thiên tộc.

Thân hình chí bảo Huyền gia, báu vật nghịch thiên này trong khoánh khắc này, Tô Minh không thừa nhận cũng không được, hắn động tâm. Không phải một chút xíu mà là cực kỳ động tâm!

Chưởng cảnh đỉnh chiến lực hóa thành uy áp bùng phát từ thân hình chí bảo, gió nổi mây phun, trời đất biến sắc, dù là biển lửa quanh trời đất này cũng chớp mắt dạt ra.

Bầu trời xuất hiện hình ảnh kinh người, trên trời biển lửa cuồn cuộn như có bàn tay to vô hình duỗi ra. Dường như lửa trên trời biến thành tấm mành bị bàn tay to bốc lên, lộ ra bầu trời bị lửa thiêu đốt.

Mặt đất chấn động mãnh liệt, từn khe hở tan vỡ xuất hiện, tiếng nổ quanh quẩn không dứt, có nhiều núi lửa nháy mắt sụp xuống, dung nham gầm rống chảy xuôi trên mặt đất, bị gió vô hình thổi qua đông lại.

Dường như thế giới này, trời đất nàên lặng bởi uy áp đỉnh chưởng cảnh thân hình chí bảo của Tô Minh.

Khi lực lượng đỉnh chưởng cảnh từ người Tô Minh bùng phát, Ngô Công trắng định nuốt Hỏa Khôi lão tổ bỗng biến sắc mặt, lộ vẻ khó tin và hoảng sợ. Mặc dù Hỏa Khôi lão tổ đã đến bên miệng Ngô Công trắng nhưng gã cảm giác lạnh như băng.

'Cạm bẫy! Đây là cái bẫy!’ Trong đầu Ngô Công trắng chỉ có thanh âm sắc nhọn này.

Ngô Công trắng không kịp nghĩ nhiều, lắc người, bỏ qua nguyên thần Hỏa Khôi lão tổ đến bên miệng, điều chỉnh thân hình, định triển khai tốc độ gã tự hào ngay cả chưởng cảnh đại năng cũng phải đau đầu, định bỏ chạy.

Nhưng Tô Minh đã đề phòng rồi, có thể nói mục đích cuối cùng của cái bẫy là ức chế tốc độ Ngô Công trắng, sao có thể để gã trốn thoát? Giây phút Ngô Công trắng định trốn thì oán hỏa đen xung quanh cùng dạt ra, còn có Hỏa Khôi lão tổ nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới Ngô Công trắng.

Lý do Hỏa Khôi lão tổ ở trạng thái như vậy lựa chọn lao ra là vì Tô Minh bật thốt một câu nói.

“Ngươi muốn diễn giả làm thật, hay là diễn thật làm giả?"

Ngô Công trắng phát ra tiếng rít sắc bén, lắc người định lao ra khỏi oán hỏa. Nhưng Ngô Công trắng ***ng chạm vào oán hỏa thì chỗ gã va chạm oán hỏa trực tiến hóa thành bóng dáng Oán Ngụy, mạnh ***ng vào con rết.

Tiếng nổ ngập trời, Oán Ngụy hét to, thân hình thụt lùi, hai mắt lộ ra mối hận mãnh liệt, hai cái đầu rồng oán khí nhiếp người. oán hỏa càng bàng bạc bắn tung ra từ người Oán Ngụy.

“Ngụy... Ngươi là hồn Cổ Ngụy biến thành!"

Thân hình Ngô Công trắng cũng bị cú ***ng chạm làm thụt lùi, hóa thành bộ dạng thiếu niên áo trắng, biểu tình lộ vẻ khó tin, thanh âm sắc nhọn vặn vẹo. Ngô Công trắng biến sắc mặt, lúc trước gã rất ghét con ngựa đen của Tô Minh nhưng không tìm được lý do. Mới nãy hai bên va chạm, hơi thở hai bên va ***ng cưỡng ép đẩy đổi phương, khiến Ngô Công trắng tìm ra ngay nguồn gốc làm gã chán ghét.

Đây là hơi thở của Cổ Ngụy, nó là ẩn giấu trong huyết mạch thiếu niên áo trắng, một loại cổ xưa, tang thương, trong năm tháng kẻ địch, vốn có từ xưa! Thời cổ tam quốc chiến tranh không ngừng, thù hận khắc vào linh hồn họ truyền đời đời, chém giết nhau, không diệt toàn quốc của đối phương thề không bỏ qua.

“Người là... Oán Ngụy!"

Thiếu niên áo trắng biểu tình cực kỳ khó coi, càng lộ ra điên cuồng. Cục diện này vốn Ngô Công trắng không thể tìm ra điểm sơ hở, tất cả đều bởi vì gã tham lam nên bước vào cảm bẫy.

Mặc dù tu vi của Oán Ngụy cũng là chưởng cảnh nhưng đẳng cấp sinh mệnh không thể so với thiếu niên áo trắng, dù sao gã có thẻ hóa thành hình người nhưng Oán Ngụy thì không. Ngô Công trắng có huyết mạch cổ ngô, Oán Ngụy thì là một loại sinh mệnh khác do oán khí cổ ngụy biến thành.

Nhưng, Tô Minh mấy ngày giao chiến, Oán Ngụy liên tục thi triển tu vi thay đổi quy tắc nơi đây. Quy tắc biến đổi, oán hổ thiêu đốt, có thể nói chỗ này biến thành ***g giam chặt chẽ.

***g giam không thu hẹp thì thôi, một khi co lại dù tốc độ như thiếu niên áo trắng cũng không thể trong thời gian ngắn lao ra. Khoảnh khắc thiếu niên áo trắng thụt lùi, Hỏa Khôi lão tổ nhào tới, biểu tình điên cuồng không kém gì thiếu niên áo trắng. Hỏa Khôi lão tổ lao ra, biểu tình có vẻ muốn đồng quy vô tận.

Lúc trước Tô Minh đã nói rất rõ ràng, nếu Hỏa Khôi lão tổ không hết sức thì phần kết vở diễn này sẽ là diễn giả làm thật. Hỏa Khôi lão tổ không dám không hết sức, dù hiện tại rất mệt mỏi nhưng cũng phát cuồng lao ra.

Hỏa Khôi lão tổ lòng chua xót, lão biết lần này hoàn toàn bị Tô Minh lợi dụng. Nếu thiếu niên áo trắng vẫn không lao ra thì kết cuộc của Hỏa Khôi lão tổ thật sự là cái chết. Nhưng dù thiếu niên áo trắng xuất hiện, Hỏa Khôi lão tổ bởi vì nguyên thần tinh hoa hao tổn quá nhiều, dù có được thân thể của thiếu niên áo trắng thì trong thời gian ngắn không thể phát ra tu vi hoàn chỉnh. Ít nhất trong thời gian ở Đệ Ngũ Hỏa Lô Hỏa Khôi lão tổ có thể thi triển ra không khác gì thể nguyên thần trước kia.

Có thể nói cuộc chiến này Tô Minh không chút tổn thất, ngược lại thu hoạch cực lớn. Tâm trí Tô Minh suy nghĩ chiếm hết tiên cơ, dù sự việc phát triển thế nào thì hắn không chịu tổn thất gì.

‘Loại tính toán này, chuyện ác độc như vậy, người này căn bản không nói cái gì nguyên tắc, càng không phải hạng mềm lòng nương tay. Là kẻ trở mặt vô tình, vuui buồn thất thường, kẻ hung ác như vậy tại sao lúc trước lão phu dây vào làm gì. Chết tiệt, ta không chỉ gây hấn hắn một chút!'

Hỏa Khôi lão tổ đau khổ, lại sinh ra kiêng dè Tô Minh, mức độ vượt qua lúc trước hắn diệt thân thể lão. Sự kính sợ đến từ tinh thần khiến Hỏa Khôi lão tổ không nổi lên chút lòng trả thù Tô Minh.

Lão, không dám.

Hỏa Khôi lão tổ điên cuồng, lão bất chấp tất cả khiến thiếu niên áo trắng khựng lại. Nếu chỉ là như vậy có lẽ chưa khiến thiếu niên áo trắng điên lên. Nhưng Tô Minh tu vi cao cường, giờ phút này lộ ra đỉnh chưởng cảnh đủ khiến gã tan vỡ.

Khi thiếu niên áo trắng và Hỏa Khôi lão tổ dây dưa thì Tô Minh giơ lên tay phải, đơn giản đánh ra một đấm, cú đấm này lại là đỉnh chưởng cảnh.

Trời đất tan vỡ, vạn vật ầm vang, núi lửa dưới đất sụp đổ, vòng xoáy trên trời như bị xé rách ra. Cú đấm này đánh ra khiến thiếu niên áo trắng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, gã muốn né tránh, nhưng bị Hỏa Khôi lão tổ điên cuồng quấn quýt, oán hỏa của Oán Ngụy lăn lộn ngập trời lại co rút, nổ ầm vang, khiến thiếu niên áo trắng tuyệt vọng phát ra tiếng gào không cam lòng.

Ầm một tiếng nổ vang, nắm đấm của Tô Minh đánh vào trước mặt thiếu niên áo trắng. Không gian vặn vẹo, thiếu niên áo trắng hộc ngụm máu, người bắn ra sau, bị Hỏa Khôi lão tổ dán lấy, chớp mắt thiêu đốt. Oán Ngụy đến gần, áon khí như kịch độc vòng quanh, ăn mòn trong ngoài người gã.

"Đạo hữu tha mạng, việc này Ngô ta lỗ mãng, nhưng ta chỉ muốn giết Hỏa Khôi lão tổ chết tiệt, không hề có địch ý với đạo hữu, đạo hữu có thể tha cho ta một lần không? Ơn này ta khắc ghi suốt đời, chắc chắn báo đáp!!!” Thiếu niên áo trắng chật vật thụt lùi, cả người bị lửa và oán khí vòng quanh, làn da lập tức héo rút, nổi đốm đen, mắt lộ cầu khẩn, vội nói.

Đáp lại thiếu niên áo trắng không phải lời của Tô Minh mà là hắn biểu tình lạnh băng, nhấc chân đến gần, giơ tay phải vỗ ra một chưởng làm trời đất chấn động như sắp tan vỡ.

Một chưởng của chưởng cảnh!

Bàn tay to như phủ lên trời đất, huyễn hóa trước mặt Tô Minh, càn quét trên dưới bầu trời, đến cuối đất, mang theo khí thế hủy diệt đập vỡ khung trời.

“Ngươi và ta không oán không cừu, không lẽ ngươi nhất định phải giết ta!?” Thiếu niên áo trắng vội vàng thụt lùi nhưng không thể trốn thoát Hỏa Khôi lão tổ điên cuồng dây dưa, trốn không thoát oanh kích của oán hỏa sau lưng.

“Không oán không cừu?” Mắt Tô Minh lóe sát khí, tay phải giáng xuống.