TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 951: Trảm duyên!

Trảm Tam Sát là sát trong Thái Tuế!

Cái gọi là Tam Sát là Tuyệt Thai Dưỡng tam sát. Thân thể thiên địa, Tuyệt Thai Dưỡng tam phương. Tuyệt là Kiếp sát, thai là tai sát, dưỡng là Tuế sát!

Lại có thể coi Kiếp sát, Tai sát, Tuế sát là tam thuật.

Đây chính là Trảm Tam sát thuật Tô Minh học được lúc còn ở Ô Sơn.

Năm đó Tô Minh dùng thuật này, ở trong căn phòng bị bộ lạc Phong Quyến triển khai thần thông giam cầm A Công, hắn đưa tới Kiếp sát lực, đánh bay phong ấn ở cửa. Chuyện này là lần đầu tiên Tô Minh nhìn thấy Trảm Tam sát được vận dụng.

Lúc đó hắn còn chưa biết điểm căn bản của thuật này.

Lần thứ hai là lúc trên đại địa của Vu tộc, hắn mở ra lỗ hổng trên núi, đưa tới hóa âm, khiến cho sơn mạch đứt gãy, giống như rồng phun hơi thở, do đó thay đổi bố cục khu vực này, đưa tới Tai sát lực, tạo thành một trận tự nhiên.

Một lần nọ, Tô Minh lại càng hiểu rõ thuật Trảm Tam sát này hơn. Bây giờ tại Thần Nguyên tinh hải, Tô Minh thi triển thuật này. Lúc này đây hắn mới hiểu rõ, thuật này không phải mà pháp thuật phàm trần mà là... Chưởng Duyên thuật!

Thuật này trảm thiên pháp, biến hóa bố cục, loạn âm dương, điên đảo càn khôn, nghịch thương thiên... Hạch tâm thần thông này trên thực tế là lợi dụng hết thảy để trảm pháp, cuối cùng nhất định ngăn cách số mệnh và duyên pháp với tinh không.

Ngăn cách hết thảy liên hệ với trời xanh, khiến cho hắn cô độc, khiến cho hắn như đánh mất gốc rễ, không còn liên hệ với thiên địa.

Như ngăn cách duyên, khiến người không cách nào Chưởng Duyên được, cũng có thể nói Trảm Tam sát này cũng có thể gọi là Trảm Tam duyên!

- Nếu ngươi chỉ khống chế duyên bên ngoài, không cách nào khống chế duyên của mình cho nên...

Tô Minh ngẩng đầu, nhìn Hoành Thiên lão tổ đứng ngoài vạn trượng. Trong mắt hắn lộ vẻ hiểu ra, bản thân dù vẫn đang bị xé rách nhưng Tô Minh lại để ý tới sự đau đớn khi bị xé rách này nữa.

Bởi vì trong trận chiến này, hắn đã tìm trong thần thông của mình một thật mạnh nhất trong trí nhớ. Tay phải hắn chém xuống, thân thể Tô Minh bỗng nhiên phóng về phía trước. Cùng lúc đó, từ cuối sợi tóc của hắn nhanh chóng bạc đi.

- Chưởng Duyên cảnh, duyên là pháp. Trảm thứ nhất là trảm Kiếp sát. Kiếp nạn dung hòa trong trời xanh, dùng duyên dẫn, nếu duyên không tồn tại thì không thể dẫn tới kiếp nạn tồn tại trên trời xanh. Duyên và kiếp nạn có liên quan, chém... Duyên phận với trời xanh của ngươi!

Tinh không nổ vang, sắc mặt Hoành Thiên lão tổ đột biến lần đầu tiên. Tô Minh chém xuống, tinh không bốn phía của Hoành Thiên lão tổ trong chớp mắt này liền nổi lên sóng gió ngập trời. Gợn sóng này khuếch tán ra, nhìn giống như bốn phía của Hoành Thiên lão tổ hiện lên vô số sợi tơ. Những sợi tơ này đều là vòng tròn, không ngừng lan ra ngoài, thoạt nhìn cũng giống hệt như gợn sóng.

Nhưng Tô Minh chém xuống lần thứ nhất, cắt đứt duyên phận trời xanh của với Hoành Thiên lão tổ. Lúc này duyên pháp với trời xanh bốn phía có thể thấy rõ ràng. Dường như là bốn phía của Hoành Thiên lão tổ tồn tại một lưỡi dao vô hình sắc bén, cắt ngang khiến những sợi tơ này liền liên tục đứt rời ra, trong nháy mắt liền khiến cho tinh không bốn phía Hoành Thiên lão tổ đang quay cuồng rút lui.

Giờ phút này Tô Minh rơi xuống bước đầu tiên. Hắn bước thình lình vào phạm vi ngàn trượng quanh Hoành Thiên lão tổ. Trong khi thần sắc Hoành Thiên lão tổ biến hóa, ba phần đầu Tô Minh đã hóa thành tóc trắng nhưng hắn không dừng bước, bước thứ hai nâng lên, lại bước đi lần nữa.

- Đệ nhị trảm, trảm Tai sát, tai là do mặt đất lưu lại, nguyên ở mặt đất, bay lên nấp trong hư vô. Lần này chém duyên phận hư vô với ngươi!

Tay phải Tô Minh nâng lên, không chút do dự, thi triển ra đệ nhị trảm.

Lập tức tinh không lay động kịch liệt, giống như càn khôn nghịch chuyển, giống như trời xanh biến hóa. Tất cả pháp tắc trong khoảng khắc này đều tiên tán. Nhất là hư vô dưới chân Hoành Thiên lão tổ lại nổi lên rất nhiều gợn sóng lần nữa. Theo nhát chém thứ hai của Tô Minh, những gợn sóng này vỡ vụn ra giống như cắt đứt liên hệ giữa Hoành Thiên lão tổ và hư vô.

Duyên phận với trời xanh thoạt nhìn như mờ ảo nhưng trên thực tế tinh không vốn là do vô số trời xanh và hư vô ngưng tụ mà thành. Chặt đứt hai duyên pháp này chẳng khác nào đã ngăn cách Hoành Thiên lão tổ bên ngoài vùng tinh không này, khiến cho hắn không cách nào cách nào liên hệ được với vùng tinh không này nữa.

Dù sao thì nơi này là tinh vực của Hoành Thiên tộc. Ở tu chân tinh này, những ngôi sao này đều thừa nhận Hoành Thiên tộc. Mà hành động của Tô Minh lại khiến sự thừa nhận này, phần duyên pháp này chặt đứt ngay.

Giờ phút này hai bước của Tô Minh rơi xuống, bước vào phạm vi 3000 trượng cách Hoành Thiên lão tổ. Tóc hắn đã có sáu phần hóa thành màu trắng, vẻ tang thương lại càng rõ ràng. Tất cả mọi thứ khi miêu tả thì không nhanh nhưng trên thực tế nó xảy ra chỉ trong thời gian mấy nhịp thở.

- Đệ tam trảm, trảm Tuế sát, cắt đứt duyên phận với tinh không của ngươi. Ngươi trường tồn trong năm tháng, năm tháng trôi qua có thân ảnh ngươi. Nếu năm tháng có linh thì trong trí nhớ của năm tháng sẽ có tất cả của ngươi. Nhát chém này chém tất cả duyên phận của ngươi với năm tháng! Trong nháy mắt khi Tô Minh nâng bước thứ ba, lập tức tinh không dường như bị phá vỡ. Hoành Thiên lão tổ kia ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, tiếng hô kinh thiên, chấn động cho Tô Minh phun ra máu tươi, lại không thể khiến hắn ngừng bước, không thể ngừng cánh tay Tô Minh chém xuống nhát thứ ba.

Trảm!

Trời xanh biến hóa. Một cơn lốc xoáy bao phủ lấy Hoành Thiên lão tổ, bỗng nhiên ầm ầm tràn ra bốn phía. Những vùng tinh không mà cơn lốc này đi qua giống như thời gian bị nghịch chuyển như bị xóa đi ký ức, bị đẩy ra những nước. Địa phương mà Hoành Thiên lão tổ tồn tại, năm tháng chỗ đó không còn có thân ảnh của Hoành Thiên lão tổ. Tinh không chỗ đó không còn liên hệ với Hoành Thiên lão tổ.

Trảm Tam sát này của Tô Minh trảm không phải là Hoành Thiên lão tổ mà hắn trảm tinh không, hư vô, năm tháng tại đây. Cho nên Hoành Thiên lão tổ này không cách nào phản kháng được. Thậm chí trên người Tô Minh, giờ khắc này hiển lộ ra loại thần thông này đã là thứ lần đầu tiên trong đời Hoành Thiên lão tổ trông thấy. Thậm chí hắn đã cảm nhận trên thần thông này có một loại cảm giác mà rất lâu rồi chưa xuất hiện, đó là ... Sợ hãi và kiêng kị!

Trảm chính là tinh không, năm tháng, gián tiếp chặt đứt duyên của Hoành Thiên lão tổ.

Ầm!

Bước thứ ba của Tô Minh rơi xuống, tóc hắn đã hoàn toàn hóa thành tóc trắng. Trên mặt hắn cũng có thêm nhiều ít dấu vết của năm tháng. Nhưng hư ảnh tam đại phân thân trên thân thể hắn lại biến mất, khôi phục trạng thái ban đầu. Hắn đứng ở trước Hoành Thiên lão tổ gần trăm trượng, bước chân rơi xuống. Tay phải Tô Minh nâng lên, trực tiếp đánh ra một quyền tới Hoành Thiên lão tổ cách đó ngoài trăm trượng.

Đây là một quyền của phân thân tu vi của hắn, là một quyền của phân thân Phệ Không, cũng là quyền của Ách Thương phân thân. Trong nháy mắt khi đánh ra một quyền này, hư ảnh Ách Thương bỗng nhiên biến ảo ra sau lưng hắn, nổ vang kinh thiên động địa, chấn động tinh không run rẩy, xuất hiện một mảng vỡ vụn lớn. Đồng thời một quyền này của hắn bỗng nhiên đánh về hướng Hoành Thiên lão tổ.

Lúc chiến đấu trước kia căn bản không cần ra tay mà chỉ dựa vào ngôn từ, dựa vào duyên và pháp lực của trời xanh và chúng sinh, hầu như khiến Tô Minh không thể phản kháng. Hoành Thiên lão tổ gần như diệt vong, giờ phút này sắc mặt đại biến. Tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp hất tay áo hướng về một quyền cách không của Tô Minh.

Dưới một cái hất tay này, lập tức thiên địa trước người Hoành Thiên lão tổ nổ vang, xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này dựng đứng lên trong tinh không, giống như bị đẩy, lao thẳng tới Tô Minh. Những nơi nó đi qua, tinh không bị tổn hại, trong nháy mắt đã ***ng chạm với một quyền của Tô Minh.

Rầm rầm, ầm!

Trong tiếng chấn động đinh tai nhức óc, Tô Minh phun máu tươi, thân thể bịch bịch rút lui mấy ngàn trượng về phía sau, lại phun máu lần nữa. Nhưng khóe miệng hắn lại mang theo nụ cười nanh ác. Hai mắt hắn lộ hào quang sáng ngời.

Về phần Hoành Thiên lão tổ kia, thần sắc hắn âm trầm giống như nước, thân thể hắn cũng không hề lắc lư nhưng từ biểu hiện của hắn với Tô Minh, rõ ràng hắn lại như... Rơi vào thế hạ phong!

Bởi vì hắn bị bức, không cách nào sử dụng duyên được mà chỉ có thể dùng Chưởng cảnh lực đến đánh bay Tô Minh. Thế này chẳng khác nào bị người ta giam cầm thần thông, chỉ có thể dùng lực lượng nhục thân ra tay.

Bởi thế, trên mi tâm hắn giờ phút này xuất hiện một phù văn. Phù văn này in dấu trên trán hắn, vừa rồi chưa hiện ra nhưng giờ phút này khi hiện ra lại ảm đạm không chút ánh sáng. Khắp xung quanh hắn, Tô Minh có thể thấy vô số sợi tơ trôi nổi. Những sợi tơ này chính là liên hệ giữa trời xanh, tinh không, năm tháng vừa bị Tô Minh cắt đứt. Cả một vùng tinh vực này bị chặt đứt, không thể nối tiếp được nữa.

Vật ấy rất không xứng với Hoành Thiên lão tổ, giống như bị ép lên mi tâm, hiển nhiên không phải thứ thuộc về bản thân Hoành Thiên lão tổ mà là bảo vật tới từ bên ngoài.

Tu vi chân chính của hắn trên thực tế chỉ là một tiểu cảnh trong Chưởng cảnh, không cách nào so với vị Chưởng cảnh đại thành năm xưa Tô Minh gặp. Sở dĩ hắn có thể bước vào Duyên cảnh là dựa vào vật này, mới khiến cho Hoành Thiên lão tổ có thể khống chế duyên phận của chúng sinh và trời xanh.

Nhưng hậu quả khi làm như vậy là tu vi hắn đồng thời dừng lại, vĩnh viễn không cách nào giống như cường giả Duyên cảnh đại thành, có thể khống chế duyên phận bản thân. Một khi khống chế được duyên phận của bản ��m Duyên là cực kỳ hiếm thấy, nhất là thứ Tô Minh vừa rồi thi triển, hắn lại chưa bao giờ gặp qua. Chuyện này khiến hắn không thể không nổi lòng tham, muốn lấy được thuật này.

Vừa nói, thân thể hắn liền tiến lên phía trước một bước, bạo phát ra toàn diện lực lượng nhục thân cường nhãn của mình. Thân thể của Hoành Thiên lão tổ này có thể nói là thiên địa bất diện, trời xanh bị hủy diệt mà hắn không bị diệt.