TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 182: Thức tỉnh!

Trên núi Nhan Trì, bà lão mắt đục ngầu chớp lóe nhìn chuông Hàm Sơn, lại nhìn cột đá dưới Hàm Sơn Xích bây giờ đang bị mọi người kinh hô nhìn chằm chằm.

Nhan Loan bên cạnh bà lão biểu tình khó tin, có cùng suy đoán như mọi người.

"Trừ phi…trừ phi hắn thật không chết! Nếu không thì vì sao cột đá không hạ xuống!"

Bà lão im lặng, nhìn mấy cột đá, nhíu mày. Việc này bà rất ít thấy, không hiểu nổi.

Đêm bởi vì có mây đen che mà ánh trăng khó thể chiếu sáng hết, khiến mặt đất tuy không đến mức không thấy năm ngón tay nhưng cũng mơ hồ. Vẫn có thể thấy Hàm Sơn Xích ở giữa không trung lúc lắc. Vài cây cột Hàm Sơn vẫn đứng thẳng tại đó, không thấy có dấu hiệu hạ xuống.

Tiếng hít thở nặng nề dần biến nhiều hơn trong Hàm Sơn Thành. Mọi người, bao gồm cả những người đã rời đi bây giờ đều chăm chú nhìn.

Cảm giác như yên tĩnh trước cơn sóng dữ đè ép cả Hàm Sơn. Tận cùng tầm mắt mọi người chờ đợi dưới sợi xích lung lay có lẽ sẽ xuất hiện bóng người.

Tô Minh không biết có nhiều người đang chờ mình xuất hiện, hắn thậm chí không biết mình một bước đạp hư không. Khác với mọi người, bây giờ thần trí Tô Minh không mơ hồ, ý thức rất tỉnh táo, nhưng mắt hắn thấy lại hoàn toàn khác hẳn với người ta!

Hắn thấy, vẫn là Hàm Sơn Xích lung lay trong gió. Hắn thấy vẫn là mình đứng trên đoạn xích thứ bảy. Hắn thấy, là ảo ảnh Lôi Thần tan biến trước mặt mình, nụ cười thê thảm khiến tim Tô Minh run lên.

Hắn không chia rõ đây là ảo giác của mình hay của Lôi Thần, hoặc là đây là thật hay giả. Dù hắn biết tất cả rất có thể là mình tưởng tượng ra. Nhưng hình dạng của Lôi Thần, còn có lời nói khiến Tô Minh không thể khống chế thân thể đau đớn.

"Tự tay chôn mình…" Tô Minh thì thào, im lặng thật lâu, thật lâu. Hắn không nghe thấy tiếng sấm vang, không nghe thấy mưa gió thét gào, không nhìn thấy tia chớp xẹt qua.

Hắn nhìn Hàm Sơn Xích, đột nhiên tầm mắt hắn không còn là sợi dây giắt ngang mà dựng thẳng, ngay cả thế giới cũng đảo ngược.

Nâng chân tiến lên, nhưng khi Tô Minh đi ra khoảng mười bước thì trước mặt lại lần nữa ngưng tụ sương khói, hắn run lên.

Sương nhanh chóng ngưng tụ thành thân hình một người đàn ông. Người này không có cánh tay phải, mặc đồ xanh, mờ mịt đứng đó như không biết vì sao mình xuất hiện tại đây. Y có khuôn mặt điển trai, hai mắt thoáng qua mê mang rồi lại sắc bén như lưỡi kiếm.

Nhưng sự sắc bén này khi nhìn thấy Tô Minh thì hóa thành ngây ngẩn, sau đó nhíu mày, biểu tình âm trầm.

"Bắc Lăng…" Tô Minh thì thào, ngơ ngác nhìn người đàn ông có dấu vết tang thương, cảm giác khó tả dâng trào trong lòng hắn.

"Ngươi là ai, vì sao đưa Bắc ta tới đây. Ngươi…hơi thở trên người của ngươi…chúng ta từng gặp mặt sao?" Bắc Lăng do dự chốc lát, khoảnh khắc y thấy người trước mặt thì có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Loại cảm giác này khắc cốt minh tâm, như tồn tại trong năm tháng xa xưa.

"Tôi là…Tô Minh…" Tô Minh im lặng thật lâu sau nhỏ giọng nói.

Khi nghe hai chữ Tô Minh, Bắc Lăng mạnh chấn động nhìn chằm chằm Tô Minh, sắc mặt khó tin và không thể tin nổi, dường như hai chữ đó đối với y có ấn tượng khó phai.

Bắc Lăng im lặng, Tô Minh cũng không nói lời nào. Hắn không biết đây là thật hay giả, mê mang xâm chiếm mỗi góc thân thể.

Không biết đã qua bao lâu, Bắc Lăng bỗng nhiên cười nhạt. Y nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng.

"Là Miêu Man đại bộ lạc, khi nào thì chơi trò Man thuật huyễn hoặc này. Không đi biến ảo người nước ngoài lại huyễn ra Tô…Minh, người đã chết. Ta mặc kệ ngươi là vị Tiền Man nào của Miêu Man, nhưng ngươi không được giả ra Tô Minh! Tô Minh là tộc nhân của Bắc Lăng ta, là anh linh Ô Sơn ta. Ngươi…không xứng giả làm hắn!" Bắc Lăng nói xong câu cuối cùng gần như rống ra.

Trên mặt y tràn ngập phẫn nộ và bi thương, tựa như vết sẹo lâu năm bị xé ra. Bắc Lăng nâng lên tay trái, chớp mắt sau lưng biến ảo cây cung to lớn. Cây cung lộ ra khí thế hủy trời diệt đất. Khoảnh khắc nó xuất hiện, như có người vô hình kéo cung, từng luồng khói đen từ người Bắc Lăng tỏa ra ngưng tụ trên đó, hình thành mũi tên sương đen. Giây phút cung kéo ra, tiếng chấn *ong ong* quanh quẩn, mũi tên gào thét rời cung bắn thẳng đến Tô Minh.

"Bắc Lăng…đại ca…" Tô Minh thì thào, ý thức của hắn rất tỉnh táo. Hắn biết đây là giả, nhưng dù là giả thì cũng muốn nhìn xem, sau Bắc Lăng rồi có xuất hiện A Công hay không. Có xuất hiện cô gái mình từng lỡ hẹn.

Mũi tên bay nhanh đến bỗng ngừng trước mặt Tô Minh, giống như nắm đấm của Lôi Thần, tạm dừng.

"Ngươi mới…ngươi…mới nói cái gì!" Bắc Lăng biểu tình càng bi thương, y nhìn Tô Minh thật lâu sau, khép chặt đôi mắt.

"Cảm ơn ngươi đã để ta lần nữa nhìn thấy Tô Minh. Không cần biết ngươi thi triển Huyễn Man này là vì sao, hôm nay…cảm ơn ngươi…" Một lát sau, Bắc Lăng mở mắt ra, biểu tình đã bình tĩnh lại. Ánh mắt nhu hòa nhìn Tô Minh, như y đang nhìn em trai mình.

"Tô Minh, bảo trọng." Bắc Lăng mạnh xoay người, trong mắt dường như có giọt lệ, thân hình dần tan biến trong cõi trời đất.

"Bắc Lăng đại ca, Trần Hân có khỏe không!" Khoảnh khắc này, Tô Minh quên không ngừng nhắc nhở mình mọi thứ là giả. Hắn nhìn Bắc Lăng phía xa, hé môi, bản năng hỏi.

Bắc Lăng thân hình run lên, chợt ngừng lại, mạnh xoay người, hít thở dồn dập, nhìn Tô Minh, biểu tình mê mang và do dự.

Tô Minh nhìn Bắc Lăng, nâng lên tay phải sờ vào ngực, khi lấy ra thì trong tay có một mảnh vỡ đen. Mảnh vỡ đó là Man tượng Ô Sơn tan nát bị hắn giữ lại một mảnh!

"Dù mọi thứ là giả…dù không phải là thật sự…cho dù là vậy…dù là vậy…thì sao chứ!" Tô Minh ngẩng đầu cầm mảnh vỡ cho Bắc Lăng thấy.

Giây phút thấy mảnh vỡ, Bắc Lăng run bần bật, biểu tình rung động ngây ngốc nhìn Tô Minh.

"Ngươi…thật là Tô Minh…"

"Là tôi." Tô Minh chua xót nói.

Bắc Lăng bỗng cất tiếng cười to, tiếng cười đầy thê lương, tràn ngập nỗi đau đớn Tô Minh không hiểu.

"Nếu ngươi là Tô Minh, vì sao ngươi không trở lại!!! Ngươi có biết chúng ta đợi ngươi bao lâu…đợi ngươi bao lâu không…Tô Minh, Tô Minh…ngươi không phải!" Bắc Lăng biểu tình bi thương, xoay người, trong tiếng cười to dần đi xa, biến mất tại Hàm Sơn Xích, biến mất trong mắt Tô Minh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mãi khi thân hình Bắc Lăng biến mất, Tô Minh đứng đó, khóe mắt tràn giọt lệ. Đã lâu rồi hắn không rơi nước mắt.

Giờ phút này, giọt lệ chảy dọc theo gò má rơi trên Hàm Sơn Xích, rơi xuống vực sâu, không thấy tăm hơi.

"Hàm Sơn Xích, ngươi rốt cuộc là sợi xích như thế nào, vì sao xuất hiện hình ảnh như vậy. Là ngươi muốn cho ta biết điều gì ư…" Tô Minh nhắm mắt lại, thật lâu sau chậm rãi mở ra, lặng lẽ tiến lên trước.

Bây giờ đi qua sợi xích này đã không còn quan trọng. Tô Minh không muốn đoán xem đây là thật hay giả, hắn thậm chí không để ý có nguy hiểm hay không. Hắn muốn xem xem, mình đi qua còn có thể gặp ai.

Từng bước một tiến lên, khi đoạn xích thứ bảy bị Tô Minh đi hơn phân nửa thì hắn nhìn đến Ô Lạp, đến Tiễn Thủ, đến Sơn Ngân. Mãi đến khi hắn thấy trước mắt sương mù ngưng tụ xuất hiện bóng lưng ông lão tóc trắng xóa.

"A Công…" Lòng Tô Minh đau đớn.

Giây phút ông lão xoay người, hắn đang định nhìn kỹ thì mắt đột nhiên tối đen, kiếm kêu vang vọng trong đầu. Cùng lúc đó, một ý niệm sốt ruột không ngừng trùng kích tinh thần hắn. Ý niệm này đến từ Hòa Phong bừng tỉnh bởi cảm giác nguy hiểm.

"Chủ nhân!!! Chủ nhân, ngài tỉnh lại đi!!!"

"Chủ nhân! Ngài, ngài, ngài còn chưa tỉnh thì chúng ta sẽ chết chung! Bà nội nó, thằng đáng chết, sao còn chưa tỉnh! Muốn chết thì cũng trước thả ta ra rồi chết chứ…ta…ta…" Hòa Phong như điên lên, ý niệm sốt ruột rống giận.

Khí huyết trong người Tô Minh bây giờ chẳng thể di chuyển, giống như là bị ức chế. Nhưng mạch máu bị mở ra ẩn giấu kiếm nhỏ màu xanh lại phát ra tiếng ù ù chỉ mình hắn nghe thấy. Tiếng ù ù ngày càng mãnh liệt, trùng kích tinh thần Tô Minh, khiến hắn tỉnh lại trong nguy hiểm.

Khoảnh khắc hắn tỉnh táo, cảm giác nguy hiểm sinh mạng tràn ngập tâm hồn, xua tan mọi thứ trước mắt. Thế giới trong mắt trở thành mảnh vụn, tan biến, lộ ra trước mắt Tô Minh là hắc ám vô tận và thân thể đang nhanh chóng rơi xuống.

Hắn, thật sự tỉnh táo.

Giây phút tỉnh lại Tô Minh bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước tình cảnh là thật cũng tốt, là giả cũng thế, kỳ thật là hình ảnh còn lại trong đầu hắn khi đi tại đoạn xích thứ bảy trong quá trình rơi xuống.

"Thất bại ư…mình còn chưa thấy A Công!" Thân thể Tô Minh nhanh chóng rơi xuống, vực sâu rất sâu, hắn có thể cảm giác gió xung quanh đang thét gào, cơ thể đang mau chóng rơi xuống dưới.

Hòa Phong sốt ruột gầm lên, kiếm ngân như sấm vang vọng trong đầu hắn.

"Hèn chi người khiêu chiến sợi xích thất bại hiếm khi sống sót. Hàm Sơn Xích rất quái dị, có thể ức chế không cho vận chuyển khí huyết, khiến người mê mang mất đi ý thức, rơi xuống chỉ có đường chết. Người ngoài khó thể đến cứu hiển nhiên vì chỗ này ức chế khí huyết, tùy theo người mà định. Năm đó Hòa Phong trừ có Hàn Phỉ Tử chuẩn bị ra thì còn có cả may mắn." Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thân hình rơi nhanh, dù không biết tận cùng có bao xa nhưng lực trùng kích ngày càng mạnh, nguy hiểm mãnh liệt cho Tô Minh biết thời gian tử vong sắp tới gần.